Mùa thu tóc ngắn

Tác giả:

Em!


Cô nhỏ có thói quen vừa nghe headphones vừa ngâm nga câu hát, không ngại ngần mình đang ở giữa phố đông hay là thênh thang. Cô nhỏ thích những bài hát cũ kĩ về mùa thu, về phố,về tình yêu. Một lần cô nhỏ hát cho tôi nghe, không đeo phone, không điều gì vướng bận. Cái giọng mỏng manh, nhẹ tênh và sai nhạc sai lời của em đã thức dậy trong tôi một ngày xưa mà đã bao lâu rồi tôi gần như quên mất: mình cũng đã từng biết yêu như thế, một thời…


mua-thu-cho-em


Cô nhỏ cũng có một thói quen khác: Em luôn đi bảo tàng vào ngày cuối tuần. Trước kia đi một mình. Sau này đi với tôi. Khi tôi hỏi nơi này có điều gì khiến cho em yêu thích đến thế, cô nhỏ kể cho tôi nghe về thời gian. “Mọi thứ lúc nào cũng ở nguyên chỗ cũ, không xê dịch. Dù người ta có ghé đến bảo tàng ngày hôm qua của rất nhiều năm về trước, ngày hôm nay hay là ngày mai của rất nhiều năm về sau chăng nữa thì cái bảo tàng vẫn thế, mặc nhiên là nó.


Phòng trưng bày vẫn có cổng vòm cao, mảnh sân hình trăng khuyết vẫn ngổn ngang gốm vỡ, hồ nước ở trung tâm vẫn là nơi cư ngụ của cái chòi gỗ chơi vơi cách điệu kiểu đình… Bảo tàng là nơi duy nhất mà em có thể gặp gỡ sự không-thay-đổi.” Tôi đem sự bền vững ấy so sánh với tình yêu giả vờ như hoàn hảo. Cô nhỏ lắc đầu. Trong suy nghĩ và cảm nhận của em, tình yêu là mong manh bởi bản chất của tâm hồn người ta là yếu đuối.


Cô nhỏ và tôi đã gặp nhau trong suy nghĩ nhiều đến nỗi mà bỗng một ngày đẹp trời, chúng tôi yêu nhau.


Cây!


Màu xanh non của hạt mầm


Màu nâu thẫm trầm mặc của đất


Rồi khi mầm bắt đầu lên xanh lá thì sự sống bắt đầu được hình thành


Không có gì an ủi tâm hồn người ta một cách bình an và dịu dàng đến thế.


Em yêu cây bằng tình yêu của người làm vườn vụng về.


Em thích nhìn sự lớn lên của cái cây từ khi nó còn là 1 hạt giống bé xíu, qua bàn tay em chăm chút. Em muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy cây, kể từ khi nó bắt đầu có hình hài và lớn dần theo tháng năm.


Em vẫn nghĩ thật là hạnh phúc nếu như mình có thể là mối tình đầu của ai đó.


Nếu như tình yêu của em non nớt và bồng bột như một mầm xanh, em nghĩ anh sẽ là màu nâu trầm của đất – ban cho tình yêu sự sống.


Chỉ có một điều khác biệt duy nhất:


Em yêu anh bằng tình yêu của một cô gái vụng về…


Dù em là mối tình đầu của anh hay em không phải mối tình đầu của anh .


Ta!


Ta yêu và chia tay những mối tình theo cách khá dễ dành. Đến nỗi đôi khi ta phải dừng lại để hồ nghi trái tim mình. Thời gian qua đi, và ta không còn muốn tin vào tình yêu nữa .


Em là người con gái đã bước vào cuộc đời ta, như bao nhiêu cô gái khác đã bước vào. Chỉ có một điều khác biệt duy nhất. Ta thương em nên đóng chặt cánh cửa lại không cho em đi nữa. Em cứ thế ở lại trong ta: bé nhỏ, quý giá, mỏng manh. Có đôi khi ta cảm thấy mình thương em đến xót lòng, cô nhỏ có giọng hát trong veo ấy. Ta không biết điều đó có được gọi là tình yêu hay không. Để rồi một ngày, ta sửng sốt nhận ra rằng em cũng thương ta bằng chính tình thương như thế. Cũng xót xa lo âu, cũng nhẫn nại và khát khao che chở cho nhau hạnh phúc.


Mưa!


Những cơn mưa bắt đầu từ đâu


Những giọt nước bắt đầu từ đâu?


Những đám mây đen bắt đầu từ đâu?


Gió bắt đầu từ đâu?


Rồi tình yêu,rồi nỗi nhớ…


Chuyện tình yêu bắt đầu từ khi anh có em


Giản dị như em có những bài hát cũ kĩ của mình.


Và anh vẫn sẽ có em,


cho đến một ngày nào đó em trong anh trở nên nhàm chán .


Cho tới ngày ấy, em vẫn sẽ ở bên anh và thương yêu.


Cùng nhau ghé qua bảo tàng không-xê-dịch mỗi buổi cuối tuần, từ khi mình chưa yêu nhau, khi tình yêu chớm nở và khi mình đang yêu nhau tha thiết. Bảo tàng không bao giờ thay đổi, chỉ có chúng mình là thay đổi. Em đã từng khát khao muốn đánh đổi tất cả mọi điều để có được sự can đảm bền vững ấy. Bởi vì trong em, lúc nào cũng thường trực một bảo tàng của nỗi sợ hãi.


Tại sao trong tình yêu đủ đầy là nỗi lo âu bất tận cả một kiếp người, trong vòng tay người yêu vẫn thấy tan nát tâm hồn bởi nỗi cô đơn sâu sắc không thể chia sẻ được?


Và phấp phỏng về một hạnh phúc quá mong manh, dễ đổ vỡ? Có khi nào em vô tình‎ để nghiêng tay và những mảnh mưa đọng lại bắt đầu rơi về phía con đường loang loáng ướt…


Bạn đang đọc truyện tại website Truyen186.Com - Website đọc truyện dành cho di động

Thử đọc