Một đêm mẹ không về nhà

Tác giả:

Mẹ đi thêm bước nữa. Năm ấy nó mười lăm tuổi.
Tự dưng, một người đàn ông lạ xuất hiện trong nhà của mẹ con nó. Nó không vui. Vui sao được. Mẹ bắt nó kêu người ấy bằng “bố”. Bố nó vẫn còn sống đấy thôi. Mặc dù nó biết, bố cũng đã có một gia đình mới chứ không sống cùng với nó từ lâu rồi.
Mẹ gần bốn mươi. Nhưng nhìn còn trẻ lắm. Người ta bảo mẹ hồi xuân. Lúc bố mẹ nó ly hôn, mẹ nó như cây củi khô, thẳng đuột. Không sức sống. Thế mà giờ, nhìn bà như trẻ ra hơn chục tuổi. Mẹ nó vốn là người có nhan sắc. Bây giờ thì mẹ đều trang điểm kỹ lưỡng mỗi khi ra đường. Môi mắt đã được “thẩm mỹ hóa” rồi mà vẫn còn tô vẽ thêm cho đậm. Mỹ phẩm làm bà tươi tắn, sắc sảo lên.

Nó đủ lớn để hiểu. “ Bố” làm mẹ nó tươi tắn lên mới đúng. Và nó đủ biết nhiều thứ. Mẹ đã không còn yêu thương mỗi mình nó như trước. Phòng mẹ giờ có đến 2 người. Căn phòng của nó vốn đơn giản, càng thêm u ám. Giá như nó là một đứa mơ mộng thì cõ lẽ cuộc sống nó sẽ khác hơn chăng!
Nó vốn ít nói, nhất là từ khi nó chứng kiến cảnh bố mẹ cãi nhau. Thấy riết rồi quen, nó thôi khóc, vẻ mặt tỏ ra bình thản lạ lùng như đó là hiển nhiên vậy. Ngày bố mẹ ly dị, nó cũng không khóc. Mẹ hiểu và thương lắm nó, nên thường quấn quít và bù đắp cho nó nhiều, nhưng chắc mẹ nghĩ, bù đắp lớn nhất là kiếm cho nó một ông “ bố mới”?
Từ ngày có “ bố” mới, cái mặt nó lại khó đăm đăm. Mẹ nó lại bận rộn hơn. Thường thì mẹ về muộn. Có về sớm hơn tí mẹ cũng qua loa vài việc rồi vào phòng riêng, chẳng còn đoái hoài gì đến nó, quên luôn hỏi han nó như trước. Nếu có mở miệng cũng chỉ là “ ăn cơm chưa? Đi học bài đi!”.Mẹ quên danh xưng “ mẹ – con “ với nó ngay cả những câu hiếm hoi như thế. Khuya, nó thường khó ngủ, cứ trằn trựa mình bởi những tiếng động nhỏ vang từ phòng bên cạnh, nghe như rấm rứt, gấp gáp.
“ Bố “ mới làm gì nó không biết. Nhưng công việc có vẻ như thảnh thơi hơn. Ban ngày thường đi, nhưng tối là ở nhà. Lâu lâu mới thấy “bố” mới về muộn .Mùi bia rượu sặc sụa cả căn nhà. Khi ấy nó thường nghe mẹ càu nhàu gì đó với “ bố “ mới. Nhưng rồi nửa đêm, những khi ấy tiếng rấm rứt, gấp gáp nhiều hơn. Nó càng mất ngủ nhiều hơn.
“ Bố” có nhiệm vụ kèm nó học mỗi tối như lời mẹ nó nói, nếu như tối đó mẹ chưa về, hoặc nó có yêu cầu.Nó chẳng bao giờ nói gì với ông “ bố” mới, nói gì đến nhờ vả. “ Bố” cũng ít khi nói gì với nó, chỉ là “ có cần giúp gì không?” như để mẹ nó vui lòng.. Mẹ nó càng bận rộn nhiều, có khi về rất muộn. Nhà còn có 2 người nhưng chẳng mấy khi đối thoại. Thi thoảng, “ bố” cau mày khi nhìn thấy cái khuôn mặt đăm đăm như vô cảm của nó.
Đôi lúc nó thấy buồn, thấy tẻ nhạt, thấy chán sống quá. Ngày trước, lúc bố nó cưới vợ mới, nó cũng cảm thấy như thế. Thế mà giờ nó cảm thấy khó chịu kinh khủng, ghét kinh khủng cái người “ bố” mới này. Thế nên, mặc dù nó chán, nó vẫn biết “ bố” và mẹ nó đang rất hạnh phúc. “ Bố” mới làm mẹ nó hạnh phúc.
Nó vốn ít cười, cái mặt càng khó đăm đăm.
Một thời gian dài, bố ruột không qua đón nó về nhà chơi nữa. Nó càng không thích sang nhà bố ruột. Bên ấy cũng có người mà- nó- cũng- chẳng- ưa. Đã không ưa thì ngay cả câu “ chào dì ạ!” nó cũng không mở được. Nó cũng không có bạn thân. Có đứa nhẫn nại lắm rồi cũng xa dần nó. Vì nó ít biểu lộ, không thích biểu lộ dù cười hay nói. Nó cứ nghĩ, mẹ nó đã từng thân thiết với nó thế cũng có khoảng cách, huống gì người dưng. Một vài cậu bạn để ý làm quen, nhưng chẳng mấy khi nó thiết tha nên chẳng cậu nào dám tới gần. Cứ lầm lũi như chiếc bóng. Ngoài việc học, hầu như nó chỉ thích vẽ. Nó vẽ toàn hình mặt người.

Bạn đang đọc truyện online tại website: WWW.ThichTruyen.VN
Có thêm một người “ bố”, nó càng cảm thấy cô độc. Giấc ngủ của nó thường xuất hiện những ảo ảnh khó hiểu, nhập nhằng.
Một buổi tối ở nhà, nó mệt mỏi ngủ sớm. Trăng treo trên đầu cửa sổ, hắt hiu. Mẹ chưa về. Hình như “Bố” mới cũng chưa về. Nó lại mộng mị. Những hình ảnh chắp vá thành một câu chuyện không đầu không cuối loang lổ trong giấc mơ của nó.
Bóng một người xuất hiện, trườn lên mình nó. Nó cảm thấy khó thở, nặng nề. Muốn hét lên nhưng ú ớ, giẫy giụa. Nó cảm thấy như có một cây cổ thụ đè xuống người nó. Một con trăn to lớn quấn siết cổ nó không thở được. Nó vùng vẫy, bừng tỉnh. Tỉnh hay là mê đây? Bóng đen vẫn siết lấy nó, ngộp mùi khai nồng tanh tưởi. Càng quẫy đạp, nó càng cảm thấy đau đớn. Nó váng vất, rồi mê đi. Không còn biết gì nữa. Hình như là nửa đêm. Trăng vẫn sáng mà ảo não, xơ xác, tàn tạ.
Đến tháng trăng lại lên. Ánh sáng của trăng không còn khiết trong nữa, mà chỉ là một trái bóng sáng lờ nhờ trên trời. Mắt nó cứ nhòe đi hàng giờ.
Nó nhìn mình trong gương. Nó trong gương cũng u ám lờ nhờ trong ánh trăng. Nó không cảm thấy gì sất. Nó chỉ muốn bay lên.
Những mảnh vỡ vương vãi khắp nền nhà.Những mảnh vỡ phản chiếu những hình ảnh vá víu, đầy máu. Nó bất động. Không gian im ắng như tờ.
Nó không còn mộng mị nữa. Kể từ đêm hôm đó.
Giá như đêm ấy, mẹ nó về nhà.
Tác giả: Hồn nhiên