Mối Tình Mang Tên Em

Tác giả:

Ai trong đời cũng ít nhất một lần sống trong tình yêu, cái thứ tình cảm mà con người ta vẫn thường coi đó lả thiêng liêng, là cao cả... Và tôi cũng vậy. Tôi không thể nào quên đi được khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy... Tất cả đều in sâu trong trí nhớ không tồi của tôi. Cho tới một ngày khi kí ức đó không còn hiện hữu trong tâm trí tôi nữa cũng có nghĩa rằng ngày đó tôi đã rời khỏi thế gian này... 

Hãy cùng tôi lật lại kí ức về em, kí ức về những gì mà chúng tôi đã có trong cái khoảng thời gian đẹp đẽ ấy.
Ngày đó tôi đang còn đi trên con đường quen thuộc mà chiều nào tôi cũng đi học về, hát những câu hát vu vơ không nguồn gốc, đá chân vào cỏ dại bên đường, ai nhìn vào chắc cũng nghĩ tôi là một thằng khùng, khùng hơn cả mấy người đi nhặt lá đá ống bơ ngoài kia. Nhưng mặc cho người ta nghĩ như thế nào thì nghĩ, như thế tôi mới thấy bớt căng thẳng sau một ngày học tập mệt mỏi.
Phía cuối con đường về nhà, tôi đã gặp em nơi đó. Mái tóc ngắn thôi nhưng cũng đủ để thướt tha trong gió cùng tà áo dài quen thuộc của lũ học sinh. Em đang mải mê ngắm nghía cái gì đó, bỗng... từ đâu đi tới một toán học sinh cũng trong bộ áo dài đó chặn đường em đi, im lặng theo lũ người đó một hồi lâu em cũng lên tiếng:
- Mấy người là ai sao lại chặn tôi thế? 

Những người kia tỏ vẻ như không nghe thấy gì và vô duyên vô cớ cho em một cái bạt tai chắc là cũng đau lắm? Tôi nhìn thấy mặt em đỏ lên sau một cái tát in hằn năm đầu ngón tay đó. Em rươm rướm nước mắt và hình như em đã cố kìm nén để không rơi lệ.
Sau cái tát cận lực đó, người đánh em đã lên tiếng:
- Mày hãy tránh xa Dolphin của tao ra, nếu tao còn thấy mày một lần nào nữa ngồi cùng trong bất kì một trường hợp nào thì đừng nói là tao không báo trước. 

Nói xong,cô bé mà ấn tượng đầu tiên tôi coi là lố lăng đó đã bỏ đi. Và rồi em ấy ngồi xụp xuống. Mặt trông rất bần thần. Tôi đoán em ấy cảm thấy rất lạc lõng trong cái khoảng không không được coi là hẹp này. Chưa kịp đi tới hỏi han xem em thế nào, em đã đứng phốc lên chạy biệt tích. Nghĩ lại sao lúc đó mình lại lắm chuyện, dỗi hơi đi quan tâm tới người khác thế không biết? Số phận của tôi và em không dừng ở đây. Gia đình tôi kinh doanh hàng tạp hóa, thường thì thuê học sinh, sinh viên làm ca. Tôi cũng không ngờ lại gặp em một lần nữa trong chính ngôi nhà của mình. Tôi ngỡ ngàng nhưng cố tỏ ra bình thường vì em không biết tôi là ai? Trong khi tôi lại giữ trọng trách tuyển nhân viên, vì thế không thể gây khó sử cho người mới được. 

Như thể tôi đã ưu tiên cho em vào làm,lại còn chọn một vị trí tốt cho em nữa. Em cám ơn tôi và chắc rằng đó là khoảng thời gian chính thức đánh đấu tôi và em quen nhau.
Ngày nào tôi cũng thấy có một người đàn ông đưa đónem. Tôi thầm nghĩ đó có phải là tên Dolphin gì gì đó mà cô bé hôm trước đã cho em bạt tai đã nhắc tới.Ý nghĩ đó cứ vẫn vơ trong đầu tôi mãi. 

Một ngày nọ em ko đi làm. Tôi thoáng lo cho em, thắc mắc ko biết có chuyện gì xảy ra với em ko? Rồi tôi vẫn đi học như thường, cuối cùng thì điều tôi mong chờ đã có lời giải đáp. Lần thứ 2 tôi lại gặp em trong cái hoàn cảnh đặc biệt, lần này ko phải là cái tát mà là những cú đấm đá ko thương tiếc của bọn con gái hôm trước. Ko biết điều gì đã thôi thúc tôi chạy nhanh lại và cứu vãn tình thế. Ngăn mãi rồi bọn nó cũng bỏ đi. Tôi đỡ em dậy và dẫn em qua ngồi kệ đá bên đường. "Em có đau lắm ko?" - Tôi hỏi, và em lại rưng rưng nước mắt. Em gục đầu vào vai tôi vừa khóc vừa nấc lên từng tiếng nghe thật não lòng. Buổi học hôm đó tôi đã nghỉ và ngồi nghe toàn bộ câu truyện em kể trong nước mắt và tiếng nấc nghẹn ngào. 

Đó là lần đầu tiên có 1 người con gái khóc trên vai tôi và đó cũng là lần đầu tiên có 1 người con gái gần gũi tôi đến thế! Gia đình em có hoản cảnh khá đặc biệt. Mẹ mất sớm, bố lại ốm yếu quanh năm (Có lẽ vì thế mà em đã phải đi làm thêm ở gia đình tôi). Cái cậu Dolphin đó cuối cùng cũng đã xuất hiện trong câu truyện của em. Anh chàng đó và em yêu nhau từ ngày còn học cấp 2, cái ngày đầu tiên anh ta bước vào lớp hồi còn học lớp 8 em đã đem lòng nhung nhớ người ta rồi. Tôi thắc mắc sao mà em yêu sớm thế nhưng rồi tôi cũng im lặng lắng nghe. Em và anh chàng kia yêu nhau từ cuối năm lớp 8. Hai người họ đúng là có nhiều kỷ niệm bên nhau. Nào là leo núi, đi công viên,... Em kể nhiều lắm nhưng tôi ko nhớ hết. 

Cho tới khi 2 người lên cấp 3 thì có 1 nàng học cùng lớp đem lòng yêu cậu Dolphin này. Suốt ngày chăm chút cho bản thân nhằm gây sự chú ý nhưng làm sao có thể làm xa cách tình yêu mà em và người đó đã dành cho nhau 2 năm trời? Em bị đánh nhưng ko hề cho Dolphin biết. Chỉ nói bị ngã xẻ để người ta khỏi lo lắng và chuyên tâm vào học. thế rồi câu truyện cũng tạm ngừng vì đã quá trưa. Em học chiều và chiều hôm đó tôi cũng đã hứa dạy thêm cho con nhỏ hàng xóm. 

Ngày hôm sau tôi đã thấy em đi làm như thường và đã bớt lo cho em hơn. Nhưng mỗi ngày 1 thưa, số lần anh chàng Dolphin chở em đi làm đã giảm hẳn. Tôi hỏi xem tình hình thế nào thì em nói: "Bọn em học cuối năm rồi nên cũng hơi bận chút". Nghe em nói tôi cũng phần nào yên tâm. Ko biết từ khi nào tôi lại quan tâm tới người khác như vậy? Cũng lấy làm lạ. Mẹ tôi còn bảo: "Con thích con nhỏ đó à?". Tôi chối luôn, nhưng hình như tôi đã thích người ta thật. Thích nhưng ko dám nói, vì tôi ko muốn người tôi yêu phải sống trong đau khổ. Tôi cứ âm thầm quan tâm, lo lắng cho em thế là đủ rồi. 

Hạnh phúc với tôi chỉ đơn giản thế thôi. Con gái đúng là nhẹ dạ cả tin. Sở dĩ tôi nói thế vì người tôi thầm yêu lại đi tin lời tên Dolphin đó. Trời lạnh nhưng trong lòng tôi và em thì lại rất nóng. Khóc cho số phận và cũng là khóc lần cuối để ngày mai ko cìn phải khóc vì tên khốn đó nữa. Chiếm được con người em rồi là hắn phủi tay theo người con gái kia. Thật tội nghiệp em! Sao cuộc sống này lại có nhiều điều trớ trêu đến thế? 

Kể từ đó tôi đã bên em nhiều hơn. Săn sóc và lo lắng cho em. Phần nào tôi cũng thấy em lại người sau cú sốc tinh thần đó. Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh mà ko chờ đợi ai cả. Đúng vậy! 2 năm đã trôi qua sau cái ngày đông giá rét đó. Giờ em đã là 1 nữ sinh trường Kinh Tế. Em thật giỏi đúng ko? Tôi đã thưởng cho em 1 chầu kem, loại kem dâu mà em vẫn thích. Em ăn rất ngon lành, nhìn em ăn tôi thấy hạnh phúc làm sao? Có lẽ lúc đó tôi nên nói với em rằng: "Anh yêu em! Kẹo nhỏ à!". Nhưng ko, tôi đã im lặng và chỉ biết im lặng nhìn em thôi. Tôi đã quen thế rồi kể từ khi gặp em. Mối tình đầu của tôi - Mối tình thầm kín ko khắc thành tên. 

Và rồi em lại đi, đi vì tương lai của em sau này. Nhận được học bổng du học tại Mỹ, em đã đi và tooic ũng ủng hộ và mong rằng em sẽ học tập thật tốt. Ngày em về nhất định tôi sẽ ko dấu diếm tình cảm của mình để thốt lên thật to "Kẹo ơi! Anh yêu em!". 

1 năm qua đi, 2 năm qua đi, tôi đã là 1 kiến trúc sư tài năng với tấm bằng đại học loại giỏi trong tay. Riêng về phần em, ngày nào tôi cũng dành chút thời gian cuối ngày để gửi mail cho em, tâm sự với em về những gì diễn ra trong ngày, em cũng thế, nói cho tôi biết về những ngày đầu khó khăn như thế nào khi sống bên nước bạn, bạn bè em bên đó mỗi người 1 nước nên cũng khó thân thiết. Thỉnh thoàng tôi và em mới online trực tiếp được vì khung thời gian ko giống nhau, lại thêm phần bận bịu trong công việc và học tập. 

Như thường lệ, hôm đó 25/11/2010 tôi gửi mail cho em, đợi mãi, đợi mãi ko thấy em trả lời. lại 1 lần nữa tôi ko ngừng lo lắng cho em, ko ngừng suy nghĩ về em. Ko biết em có bị làm sao ko? Những ngày sau đó tôi vẫn cứ tiếp tục gửi. Giống như em cố tình đếm ngày vậy, đúng 1 tuần sau em mới gửi mail lại cho tôi. Niềm vui chưa được abo lâu em online nói rằng: "Em quay lại với người yêu cũ rồi anh à!". Lúc đó tim tôi như vụn vỡ ra từng mảnh. Tôi đau đớn, nước mắt cứ thế trào ra lần thứ 2 vì em. Tôi đã khóc vì em, thật vậy sao? Tôi ko còn tin vào chính mình nữa? Tôi đã chờ đợi em, chờ đợi tình yêu chưa 1 lần dám ngỏ. Tôi ko nói gì và out luôn như để chốn tránh sự thật. Lại 1 tuần lễ qua đi, tôi quyết định gửi mail cho em:

 "Em à! Thời gian qua anh thật vui và hạnh phúc vì có 1 người bạn như em, anh vui vì đã có thể giúp đỡ em trong lúc em khoc khăn, anh vui vì được thấy em thành đạt rồi được đi du học, anh vui vì em đã đứng lên đượ sau lần em vấp ngã, và anh thật sự hạnh phúc khi anh có thể đưa bờ vai anh ra để em dựa vào mà khóc cho quên đi tất cả. Niềm vui và hạnh phúc đó đối với anh thật mong manh. 2 năm được ở gần em, 2 năm là cái thùng rác để em vứt bỏ vào đó những nỗi buồn. Anh không hề than phiền gì vì anh mến em, mến con người của em, anh mến em từ cái nhìn đầu tiên khi em bị con nhỏ đó tát một cái vào mặt, anh chưa từng tò mò chuyện người khác ngoài em, mái tóc ngắn cũng đủ thướt tha trong gió đó đã làm anh xao xuyến, anh muốn chạy theo em nhưng không kịp. Lần gặp em ở nhà anh đó là lần thứ hai chứ không phải là lần đầu tiên em à! Anh cảm thấy như chúng mình có duyên gặp gỡ. 

Anh nghĩ rằng anh sẽ có cơ hội đến với em sau cái ngày em nói Dolphin đã bỏ em mà đi rồi. Lúc đó anh rất thương em và muốn anh sẽ là người thay thế Dolphin ngay lúc đó. Vậy mà anh không dám nói ra, không dám nói lên suy nghĩ, tình cảm của mình để rồi em lại xa anh. Xa anh thật sự khi anh nhận được tin em đã quay trở về với người yêu cũ... Viết tới đó thôi mà tôi đã không kìm được nước mắt rồi, không biết tôi còn lần nào khóc vì em nữa không đây? Tôi gửi mail và quyết định sẽ ko liên lạc với em nữa. Tôi bù đầu vào công việc, ước mơ xây riêng cho em 1 ngôi nàh màu hồng mà em thích đã được gạt sang 1 bên. Tôi nhớ lại cả 1 miền cứ ức bên em, có vui và cũng có buồn. Chỉ nghĩ ngày hôm đó thôi và tôi ko muốn nghĩ nữa. 

Thế nhưng ông trời cứ đùa giỡn với tôi, đùa giỡn với Kẹo của tôi. Tôi ko rõ là trong khoảng thời gian bao lâu nữa nhưng rồi tôi lại nhận được mail của Kẹo. Em nói: "Dolphin lại đi theo 1 nữ sinh người hàn Quốc rồi anh à! Em buồn quá! Em ko muốn sống nữa". Tôi giật thót người khi đọc được tin nhắn đó. Sao em lại phải khổ như thế chứ? Sao cuộc đời tôi ko thể mang lại hạnh phúc cho em từ đầu? Nhưng lần này tôi ko khóc, tôi chỉ thấy hận đời, hận Dolphin, hận cái xoay vòng của trái đất để em gặp lại Dolphin và khổ thêm lần nữa. Tối hôm đó tôi trằn trọc mãi ko ngủ được, nghĩ xem có nên trả lời em ko? 

Em sẽ ko đứng vững được mất vì lúc này ko có tôi bên canhjnhw trước kia. Vậy là tôi đã quyết định trả lời em: "Kẹo à! Chỉ còn vài tháng nữa thôi là em tốt nghiệp rồi, hãy chuyên tâm vào việc học em nhé! Học cho thật tốt, thật giỏi, thật thành đạt để sau này hắn sẽ phải hối hận vì đã đánh mất em. Tin anh đi! Em sẽ làm được phải ko? Anh sẽ ở nhà và mong chờ thành công của em. Anh đợi em đó!". Trái tim tôi như thúc dục mình phải quên đi những gì đã qua và yêu em nhiều hơn nữa. Tôi yêu em, thật sự rất yêu em. 

Vậy là điều tôi mong chờ đã đến, 3 tháng sau, tôi cầm trên tay bó hoa hồng nhung đỏ rực - sức mạnh của tình yêu cháy bỏng, tình yêu mãnh liệt tôi dành cho em nữa. Thêm cả chiếc nhẫn cầu hôn mà tự tay tôi thiết kế đặt làm. Tất cả đã được chuẩn bị đầy đủ. Tôi mừng rỡ đón em lên xe, trao tặng em bó hoa đầu tiên mà chưa 1 lần mạnh dạn dám làm. Em trao cho tôi ánh mắt long lanh cùng nụ cười rạng rỡ, tôi cũng cười và mời em đi ăn trưa coi như để chúc mừng em nhận được tấm bằng cử nhân khối ngành kinh tế và cũng là cái cớ của buổi hẹn hò đầu tiên. Gọi thức ăn ra tôi ko quên hỏi:

 "Em vẫn uống trà sữa như mọi khi chứ?". Thứ trà sữa em uống rất đặc biệt, nghe tên có vẻ ngọt ngào nhưng em lại ko thích vị ngọt của trà sữa, em luôn cho thêm cà phê đen để có 1 tách thức uống cho riêng mình. Em đúng là 1 cô gái đặc biệt mà tôi đem lòng yêu. Ăn uống xong tôi dẫn em đi công viên gần đó ròi dạo 1 vòng quanh cái nơi mà mấy năm nay em xa cách. Em rất vui, tôi nhận thấy rõ điều đó trên gương mặt em. Và rồi tôi đã đưa em tới cái nơi đầu tiên mà tôi đã nhìn thấy em. Em ngỡ ngàng và tỏ ra thắc mắc mọi chuyện diễn ra xung quanh mình. 1000 con hạc giấy, 1000 ngôi sao và 1000 điều ước tôi đã gấp và viết bấy lâu đã đượ trang trí cho nơi đó thật lộng lẫy. Tôi quỳ gối, lấy nhẫn từ trong túi áo ra và ngỏ lời với em:

 "Hãy làm vợ anh Kẹo nhé!". Ko biết em sốc quá hay ko tin vào sự thật? "Anh" - Em thốt lên trong tiếng khóc và và quỳ gối cùng tôi, ôm tôi thật chặt và khóc ngày 1 to hơn. Tôi cũng ôm chặt em và ko muốn em rời xa tôi thêm 1 giây phút nào nữa. Tôi đã lại ngạc nhiên khi em ngừng ôm tôi và buông tôi ra. "Em ko xứng với anh, ko xứng với tình yêu mà anh dành cho em. Con người em đã thuộc về 1 người khác, em ko thể là 1 người vợ chính chuyên của anh được nữa". Em lại khóc to hơn, tôi đã ko màng tới quá khứ của em, ko quan tâm em đã từng là của ai vậy mà tại sao em lại có suy nghĩ đó?

 Tôi càng thương em, ôm em lần nữa, ôm em chặt hơn. "Anh chấp nhận, chấp nhận tất cả, anh đợi ngày này lâu lắm rồi và anh ko thể mất em thêm 1 lần nào nữa. Hãy yên tâm là anh sẽ ko bao giờ bỏ rơi em, anh sẽ luôn bên em. Luôn sẵn sàng là bờ vai vững trắc cvho em dựa vào mỗi khi mệt mỏi. Tin anh em nhé!". Cuối cùng em cũng đồng ý. Tôi hạnh phúc đưa em về thưa chuyện với bố mẹ và sang nhà em luôn. Chúng tôi quấn quýt lấy nhau trong những ngày chuển bị đám cưới. Thật hạnh phúc khi nhìn em lựa chọn đồ, em thật đẹp trong bộ váy cưới tráng có đính đá, 1 vẻ đẹp lộng lẫy nhưng ko kiêu sa. Tôi muốn ngắm vợ mình mãi thôi. 

Ngày cưới gia đình tôi quyết định mở tiệc ở nàh hàng. Tất cả những khách tới đây đều phải có thiệp mời mới được vào. Ko hiểu sao Dolphin lại xuất hiện? Vòng đời luẩn quẩn, hỏi ra mới hay, cô gái người Hàn quốc mà tôi đã từng nghe kể đó là con gái của dì họ tôi, dì ấy là 1 bác sĩ, ngày còn trẻ dì có học bên Hàn 1 thời gian và lấy người bên đó. Ánh nắng như nhạt dần đi. Ko khí quanh tôi trở nên ảm đạm, tôi lo cho cô dâu sẽ khó xử. Cầu mong là sẽ ko ai biết chuyện.

 Đám cưới trôi qua rất nhanh, tôi đã cố tình thương lượng với ông em rể. Tôi đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật, đêm tân hôn vợ tôi đã cho tôi biết cái hôn đầu đời - nhẹ nhàng và quyến rũ khó quên. Em ngất đi, tôi sửng sốt bế em tới bệnh viện gần nhất mới hay em bị ung thư dạ con, thời gian sống chẳng còn được bao lâu nữa. Tôi nhìn em cùng sự thương cảm. Lúc đó tôi cảm giác như em và tôi ko thể có được 1 ngày hạnh phúc bên nhau. Sắc mặt em tái bét, đôi môi em ko còn hồng hào như trước, miệng em run run nói: "Em sắp ૮ɦếƭ rồi phải ko anh? Vì quá tham lam nên khi nhận lời cầu hôn của anh em đã ko nói lên bệnh tình của mình. Em thật sự xin lỗi vì đã ko mang lại hạnh phúc cho anh được. 

Em cứ nghĩ mình ko sao nhưng giờ thì đã quá muộn rồi". Tôi nuốt nước mắt vào trong, chạy thật nhanh ra ngoài để em ko nhìn thấy khuôn mặt dầu dĩ của tôi lúc đó mà thêm bệnh. Đó là 1 sự lựa chọn sai lầm, khi quay trở lại đôi mắt em đã ko còn mở, tim em đã ngừng đập, tôi hận và đánh chính mình. Tại sao tôi ko ở bên em chứ? Tôi đã ko giữ chọn lời hứa là sẽ luôn bên em, chăm sóc và che chở cho em. Lần này thì tôi ko giữ được nước mắt nữa rồi, nó cứ thế trào ra ngoài kiểm soát của tôi. Em đã xa tôi, xa tôi mãi mãi... 

(Tình yêu là thế đấy! Tôi đã yêu, yêu rất nhiều, yêu ko hối tiếc. Có ai nghĩ rằng tôi ngốc ko? Nhưng tôi nghĩ mình ko ngốc. Ko được yêu cả cuộc đời nhưng tôi đã có những khoảng thời gian hạnh phúc bên người tôi yêu, mặc dù đó chỉ từ 1 phía.) 

Thử đọc