Màu nắng. Tuổi xanh. Bài tình ca dang dở…

Tác giả:

Tuổi xanh trong mỗi người là hành trang cho tương lai. Ai đó cũng có quyền lựa chọn, dừng lại hoặc đi tiếp. Nhưng tuổi trẻ với những niềm đam mê chinh phục không cho phép trái tim non trẻ bị khuất phục bởi bất kỳ điều gì.
1. Bông.

Nhà Du có nuôi một con mèo tam thể, bộ lông của nó là thứ làm cho Du cảm thấy thích thú nhất. Cô chiều chuộng con vật cưng hơn bất cứ thứ gì. Khi đi học phải chắc chắn rằng nó ở nhà sẽ được chăm sóc cẩn thận, lúc về sẽ đảm bảo nó được ăn đồ ngon, uống sữa đến căng tròn bụng. Du thường ôm nó vào lòng khi ngồi ghế xem tivi, cũng thường áp nó vào má để nựng nịu. Với mọi người trong nhà, Du với con Bông giống như hai chị em, thậm chí còn quấn quýt, gắn bó hơn thế. À, hệt như hình với bóng. Ở góc phòng của Du có một cái nôi nhỏ cho Bông, nếu thích thì đặt nó vào đó, kéo chăn lên đắp đàng hoàng, bằng không thì bế nó nằm hẳn lên giường với Du, hai “chị em” ngáy tít.
Sáng nay Du đi học vội, có vẻ quên cài then cửa, con Bông lâu ngày không được ra ngoài nhìn thấy cửa mở bèn phi ra theo chủ. Khi Du đạp xe đi xa tít, con Bông chạy theo không kịp, đứng ngẩn ngơ nhìn, cái đuôi màu trắng đong đưa đong đưa, đôi mắt màu hổ phách cứ nhìn theo bóng Du hun hút, bộ lông màu tam thể rạp mình mềm mại giữa lòng đường rải sỏi. Nắng lên vàng ươm, con Bông nằm ườn ra đón nắng.
Du đi học về, tìm Bông khắp nơi, hỏi tất cả mọi người trong nhà đều không ai thấy nó. Bình thường thấy Du về chưa cần cất tiếng gọi nó đã sẵn sàng xà vào lòng Du mà nũng nịu, dụi dụi mấy sợi ria mép vào lòng bàn tay
Du ra chừng đang khát sữa. Du lang thang khắp phố, gọi nó khan cả cổ, nước mắt cứ chực rơi. Nếu con Bông mà làm sao thì Du sẽ buồn phát ốm…
Tối lên đèn, Du lạc bước sang công viên gần khu nhà, thấy cậu bạn cùng lớp đang ngồi loay hoay, nhận ra sự có mặt của Du, cậu chàng mỉm cười chào.
- Du à, cậu cũng đi tập thể dục à?
Dũng đưa mắt nhìn một lượt thì thấy dáng vẻ Du không giống như một người đi tập thể dục, trên người vẫn là bộ đồng phục ở trường, áo trắng váy xanh, đôi mắt buồn rượi.
- Không. Tớ tìm con Bông nhà tớ. Nó lạc mất rồi.
Du như chực khóc, Dũng bối rối ngồi lại gần, tối đó cậu đã ngồi bên cạnh Du một lúc đủ lâu, chờ đợi cô bạn
khóc sau đó đưa cô bạn về nhà. Lần đầu tiên Dũng thấy con gái khóc, lại ở một khoảng cách rất gần. Thật sự thì… cậu không biết nên làm thế nào cho ổn, cứ lặng lẽ cho cô bạn mượn vai…
2. Màu nắng.
Từ sau buổi đó Dũng chú ý đến một người trong lớp, cô bạn gái tên Du. Du hẳn là một cô gái rất lạ, không giao tiếp rộng với bạn bè, mọi thứ cầm chừng ở một mức độ vừa phải. Kể cả những cô bạn khác cũng khó có thể làm Du mở rộng lòng mình hơn. Với Du có vẻ như không quan tâm lắm đến mọi chuyện ở lớp, cô nàng cũng không có nhu cầu để ai đó trong lớp quan tâm đến mình. Dũng có thử một vài lần ra bắt chuyện, Du cũng chỉ mỉm cười, rồi lướt qua.
- Ê, mày nhìn thấy ai kia không?
Thằng bạn ngồi cạnh chỉ vào Du, thì thầm bên tai Dũng.
- Du, làm sao?
- Hôm qua có trận cãi nhau với lớp trưởng, bật dã man. Bình thường tưởng nó giả câm giả điếc, cứ lờ đi cho qua, thế mà cũng ghê gớm phết.
- Có vụ gì à? Lúc nào?
- À, hôm qua mày về sớm một tiết, tiết cuối. Lớp trưởng ghi tên nó vào đội văn nghệ, nó không ưng, không nhận lời, con bé lớp trưởng mới lên lớp cho về cái tội công hiến cho lớp này nọ, cái Du nó nổi điên lên, làm cho một trận…
- Xong rồi sao?
- Chả sao, mày biết mà, hai đứa con gái to tiếng thì chẳng mấy thành cái chợ. Thầy giáo vào dẹp loạn, con Du khóc, con lớp trưởng cũng khóc. Bọn con gái thật là, chẳng ra làm sao, hở tí là khóc loạn lên.
Thằng bạn chim lợn được ít thông tin cho Dũng lại quay đi khi thoáng thấy Du nhìn sang phía Dũng. Du mỉm cười, ném ra phía Dũng một tờ giấy, cậu chàng nhanh tay bắt lấy, nét chữ tròn trịa nắn nót, xinh y hệt chủ.
- Lát tan học cho tớ về nhờ với nhé, xe tớ bị hỏng rồi ^___^
Dũng ngước lên thì Du vẫn còn nhìn như chờ câu trả lời nhanh gọn, cậu chàng gật một cái gọn lỏn, miệng cười không thể tươi hơn.
- Ok!
Tan học, Du chờ ở cổng trường từ bao giờ, Dũng tất tả cho xe lại gần, cảm thấy xót ruột vì để Du phải chờ dưới nắng lâu như thế nhưng cô nàng cũng chỉ cười, ngồi lên xe kiểu ngồi một bên. Con gái thật khổ, mặc váy nên cứ phải nhẹ nhàng ý tứ. Cơ mà Dũng thấy Du mặc đồng phục xinh lắm, kiểu ngồi cũng rất duyên. Duyên và yêu lạ.
- Hôm qua ở lớp có chuyện gì à?
- Ừ. Không đâu bạn ấy tự ý ghi tên tớ vào đội văn nghệ, không hỏi han một tiếng. Tớ không thích bị áp đặt.
Du ngồi sau đáp gọn, thở dài. Dũng chỉ nói qua loa, về Chi – lớp trưởng, một cô nàng lúc nào cũng năng nổ, nhiệt tình với hoạt động của lớp. Hơn nữa, năm nay là năm cuối, chắc hẳn Chi muốn gián tiếp kéo Du vào hòa đồng với lớp hơn. Du ngồi sau nghe vậy chỉ im lặng, tay nắm hai bên hông Dũng buông lơi. Dũng tinh ý.
- Này, nắm chặt vào đi kẻo ngã, đoạn này đường sóc đấy!
Nói rồi Dũng cố tình cho xe đi vào chỗ sóc, Du đành phải nắm vào hai bên hông như cũ, nắng nhuộm vàng con đường rải sỏi, màu nắng chan hòa như màu mật, tiếng Dũng cười giòn tan, Du nghe tiếng tim mình hơi loạn nhịp.
Màu nắng trong veo, màu mắt Dũng trong veo. Du lơ là một phút đã bị lỡ nhịp mất rồi.
3. Tuổi xanh.
Du về tới nhà thấy con Bông nằm cuộn khoanh ở cửa, mừng vui không hết, ôm chầm lấy nó. Bố mẹ ra ý mắng yêu vì chưa gì hôm nọ đã khóc lóc ầm lên. Du vứt balo xuống nhà, bế Bông chạy một mạch sang nhà Dũng. Nhà Dũng cùng khu nhà Du ở, mấy hôm trước bị lạc mất Bông nên Du mới biết. Hóa ra là cũng có duyên, có duyên lạ…
Ngó qua nhà không thấy đâu, Du cho Bông dạo sang công viên. Công viên tầm chiều muộn thưa người đi thể dục hơn, ai nấy vội vã về với bữa cơm chiều. Đến gốc phượng vĩ đỏ rực màu hoa, thấy Dũng đang ngồi tần ngần ở đó, Du chạy ù đến.
- Ngẩn ngơ gì thế?
- À không… Ơ mà tìm thấy con Bông rồi à?
*Gật… gật*
- Tớ bế nó một lúc nhé!
Dũng đón lấy Bông từ tay Du, phút bất cẩn có chạm sượt qua tay cô nàng, hai cô cậu đỏ bừng mặt, không gian im bặt, chỉ còn con Bông là hiếu động, quay trái quay phải, liếm tay Dũng lại quay sang nũng nịu với Du. Được một lúc thì cả hai bật cười.
Lúc Du cười, nhìn nghiêng, nụ cười rất đẹp. Đôi mắt Du sáng và hồn nhiên hệt như trẻ nhỏ. Cuộc sống của Du có lẽ là cuộc sống của một cô công chúa, được quen chiều chuộng, sống trong khuôn phép và chẳng mấy khi nổi loạn. Du nhẹ nhàng, tinh tế và sâu sắc. Nhưng Du ngại tiếp xúc với những người lạ, những người không cho Du cảm giác an toàn. Khi có cảm giác an toàn, Du sẽ coi như đó là một bến đỗ của cảm xúc, buồn vui đều tìm đến. Giống như vị trí của Dũng trong cô bé lúc này, khi buồn vui đều nghĩ đến, một cách tự nhiên và vô tư. Tuổi ô mai có những cảm xúc đầu chớm nở, Dũng mỉm cười, say mê ngắm nhìn nụ cười sáng như thiên thần của cô nàng ngồi cạnh.
- Du này, tham gia đội văn nghệ đi.
- Sao cơ? Lớp trưởng nhờ cậu thuyết phục à?
- Không. Vì tớ muốn tớ với cậu cùng hát một bài. Được không?
Du sững sờ. Lời đề nghị của Dũng Du chưa từng nghĩ tới. Trời tối dần, trong công viên vắng hoe, Dũng kéo tay
Du ra về và hẹn câu trả lời vào sáng mai, khi cậu chàng qua đón cô nàng đi học.
- Nhớ nhé! Mai tớ qua đón, rồi trên đường đi cho tớ biết câu trả lời luôn, được không?
4. Điệu Slow motion…
Sáng sớm Dũng có mặt trước của nhà Du. Nhìn thấy sự xuất hiện của Dũng, bố mẹ Du có chút ngạc nhiên. Bình thường con gái chủ động đi học, không cần ai đưa đón, lại chẳng mấy khi có bạn về chơi, sinh hoạt trên lớp cũng không nói nhiều về bạn bè. Hẳn là một cậu bạn đặc biệt đối với Du. Lúc Du đi ngang qua thấy sự ngỡ ngàng của bố mẹ, Du mỉm cười:
- Dũng học cùng lớp con, nhà ở cùng khu mình, hôm nọ đi tìm con Bông con mới biết. Hôm nay có chút chuyện nên cậu ấy tiện qua đèo con đi cùng. Con đi học đây ạ.
Bố mẹ Du à lên đầy cảm thán chào con gái đi học, bế con Bông trên tay, mẹ Du hỏi nhỏ:
- Mày biết tất cả phải không? Con bé rất khả nghi có đúng không? Đi đâu nó cũng cho mày đi theo, hẳn là biết rồi. Không nói thì trưa nay cắt cơm, chỉ cho uống sữa thôi.
Con Bông dụi dụi vào tay mẹ Du rồi “ngao” lên nũng nịu. Nó sẽ chẳng bao giờ bán đứng cô chủ nhỏ, nhưng nếu để cứu đói cái dạ dày thì cũng… có thể lắm chứ.
Trên đường đi Dũng hồ hởi nói chuyện, vờ quên đi câu trả lời mà đã hẹn trước sẽ phải được nghe từ Du. Du ngồi sau, vẫn ngồi chéo và hai tay bám nhẹ vào hai bên hông cậu bạn. Nắng sớm đầu ngày tạt qua những cành phượng vĩ, gió khẽ mơn man làm rơi rớt những cánh hoa đỏ trên vai Dũng, Du với tay nhặt lấy, phủi áo cho cậu bạn. Phút giây đó như chậm lại, thời gian khiến Dũng ngại ngùng, Du ngồi sau không để ý thấy điều đó, vẫn hồn nhiên khe khẽ hát.
- Du này, câu trả lời của tớ…
- Nếu tớ đồng ý thì chúng ta sẽ hát bài gì?
Dũng mỉm cười, cho xe đi nhanh hơn vì phấn khích. Thật ra trong đầu Dũng rỗng tếch, là tự ý nói ra như thế chứ chưa hề có ý kiến với lớp trưởng về tiết mục song cả của Dũng với Du. Nhưng Dũng đoán là chỉ cần Du đồng ý, lớp trưởng cũng sẽ gật đầu. Chỉ có điều, hát bài gì? Đầu óc Dũng như trên mây, chân đạp nhanh, xe lao đi đầy phấn khởi, Du ngồi sau mỉm cười, nắm chặt hơn vào hông cậu bạn, vừa cười vừa mắng mỏ.
- Này, cậu đi chậm thôi, đến nơi quay lại không thấy tớ đâu thì khổ đấy!
5. Lối rẽ…
Cuối cùng thì màn thương thuyết với cô bạn lớp trưởng cũng xong. Lúc nói ra tiết mục song ca cô bạn có vẻ hứng thú, nói tên Dũng với Du thì cô bạn tròn xoe mắt.
- Cậu cừ đấy, lôi được cả Du ra hát song ca cùng.
Dũng ngượng ngùng giả lảng quay đi.
- Chốt thế nhé!
Những ngày gần cuối năm học không khí “nóng” hẳn lên, Dũng vẫn hay cùng Du ra công viên buổi chiều cho con Bông đi dạo. Có những buổi hai đứa cùng ôm chồng sách sang nhà nhau để học. Không khí ở lớp có “ban-căng” thế nào thì hai đứa vẫn cảm thấy dễ chịu. Có lẽ là vì đồng hành bên cạnh nhau, ngày càng trở nên thân thiết và gần gũi nên chẳng màng đến mấy chuyện đó. Con đường rải sỏi, xanh tán cây trước nhà cũng trở nên quen thuộc với cảnh chàng chở nàng trên xe đạp, nàng ngồi nghiêng một bên, hai người cùng trong bộ đồng phục trường, nhìn ngộ mà hay, cảnh tượng đẹp và trong sáng vô cùng.
Ngày thi tốt nghiệp đến gần, trước ngày thi một hôm Dũng có hẹn Du ra công viên tản bộ.
- Du đăng ký thi trường nào ấy nhỉ?
- Ừm… Du chuẩn bị hồ sơ du học.
- Du không thi đại học à?
- Du đã xin được học bổng rồi, chỉ còn chờ tốt nghiệp xong thôi.
Dũng cúi đầu, không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ trở nên như thế. Đáng ra Du nên nói cho Dũng biết điều đó chứ? À mà không, trước khi trở nên thân thiết với Dũng, Du cũng đâu có nói với ai. Hơn nữa, đây là quyết định của Du, của gia đình Du, tại sao phải đi nói với Dũng.
- Du sẽ đi đâu và đi trong bao lâu?
- Chuyện đó không quan trọng đâu. Quan trọng là chúng ta thi tốt nghiệp cho thật tốt. Còn Dũng thi đại học đạt kết quả cao nữa.
- Nói đi, với Dũng thì quan trọng đấy…
Du rảo bước đi lên phía trên Dũng trầm ngâm. Việc thú nhận thật khó, nhất là với Dũng. Vì Du đã có con đường riêng để đi, để lựa chọn, nên Du học cách lánh xa bạn bè. Phần vì sợ hãi, phần vì không muốn người khác vì mình mà cảm thấy bị tổn thương.
Từ bé cho đến lớn, Du chuyển trường không ít lần, mỗi lần chuyển trường lại phải chia tay bạn bè. Đối diện với những giọt nước mắt chẳng dễ dàng chút nào. Chính vì thế mà khi học cấp ba, Du cố chấp tách mình ra khỏi tập thể. Du sợ mình gắn bó quá sâu, quá nhiều tình cảm thì khi ra đi sẽ không đành. Chỉ có Dũng là một ngoại lệ, dù biết trước vẫn cố chấp lún sâu vào. Cho đến khi Du đi, chắc chắn hình ảnh Dũng sẽ còn mãi đó, với bộ đồng phục học sinh nam khỏe khắn, với những chiều công viên tập thể dục, với những lần đèo Du đi học và không ngừng kể chuyện. Kỉ niệm với Dũng là kỉ niệm về thời học sinh cuối cấp đẹp nhất, trong sáng nhất. Đẹp hệt như màu nắng một buổi trưa tan trường.
- Du, sao cậu không trả lời?
Dũng đi bên cạnh chậm rãi hỏi, trong chất giọng đó có thấm một giọt buồn.
- Tớ qua Pháp, học trong khoảng ba đến năm năm.
- Sau đó sẽ về Việt Nam chứ?
- Tớ không biết chắc nữa.
- …
Thấy Dũng im lặng , Du biết phần nào cảm xúc của Dũng lúc này. Bản thân Du cũng không hề thấy vui vẻ. Chuyện đi du học là chuyện được định ra trước khi trở nên thân thiết với Dũng. Nếu Dũng xuất hiện trước, biết đâu Du sẽ đi theo một hướng khác, một hướng mà có cánh cổng đại học nào đó ở đây và Du là một tân sinh viên mới. Nếu vậy, khoảnh khắc này sẽ là lúc Du cùng Dũng nói ra những lời hứa cho tương lai, sẽ hẹn gặp vào một ngày không xa, khi mà cả hai cùng là tân sinh viên của trường đại học nào đó.
Nhưng tất cả chỉ là giả định, mà Du thì đang sống rất thật ở thì hiện tại. Ngay cả Dũng cũng vậy.
Cả hai cùng im lặng rất lâu, đi một đoạn dài trong công viên, trăng sáng vằng vặc. Dường như những điều Dũng muốn nói với Du đã được chôn sâu vào trong tim. Lúc gần về, Dũng ngập ngừng.
- Thật sự buồn khi nghe tin này, nhưng tớ nghĩ, tớ và cậu sẽ ổn thôi. Tớ sẽ là sinh viên mới, cậu cũng sẽ nhập trường và hòa nhập tốt với bạn bè bên đó. Nhưng mà… đừng quên tớ nhé.
Khi nghe những lời đó Du đã suýt bật khóc. May là ánh đèn màu vàng nhạt, may là Du cúi người và may là gió lướt qua rất nhẹ, chưa đủ làm rơi hạt nước đọng trên mi mắt. Dũng ra về, Du còn đứng một lúc lâu cho đến khi bóng cậu bạn đi khuất.
Thật ra, Du muốn cảm ơn cậu ấy nhiều quá, người đã đi cùng Du một đoạn dài, cho Du biết cảm giác của tuổi ô mai tinh khôi…
Và Du còn thời gian cho một bài hát, một bài song ca với Dũng, đó cũng sẽ là những kỉ niệm đẹp cuối cùng thời học sinh trước khi Du ra đi…
Tuổi xanh của Du, của Dũng, của bạn bè đồng trang lứa xét cho cùng là một tuổi xanh chan hòa màu nắng. Tuổi xanh trong mỗi người là hành trang cho tương lai. Ai đó cũng có quyền lựa chọn, dừng lại hoặc đi tiếp. Nhưng tuổi trẻ với những niềm đam mê chinh phục không cho phép trái tim non trẻ bị khuất phục bởi bất kỳ điều gì.
Du đã chọn đi một con đường khác, Dũng cũng có riêng cho mình một con đường để đi sau này. Có thể sẽ không còn điểm chung nào nữa, nhưng Du tin rằng mình may mắn khi đã cùng cậu bạn ấy đi chung một đoạn.
Lúc nửa đêm, Du có nhắn cho Dũng một tin.
“Này, còn tiết mục song ca của tớ với cậu nữa. Hôm tổng duyệt cậu bị ốm không đi, cậu còn nợ tớ, biết không?”
Reply từ Dũng.
“Ừ, tớ nhớ. Thế nên sau này có gặp lại cậu, tớ cũng sẽ nhắc đấy. Cậu yên tâm đi, dù trên đất Pháp hay ở Việt Nam, tớ đều muốn song ca cùng cậu”
Đêm khép lại, những trái tim khờ dại vẫn rung lên những nhịp đập diệu kỳ. Nhịp đập cho tương lai tuổi trẻ, nhịp đập cho tình bạn bè và những tình cảm có-thể-đi-xa-hơn-thế…
***
Ba năm sau, ngày họp lớp, Dũng đang là sinh viên năm ba của trường Bách Khoa Hà Nội, cậu cũng về dự cùng các bạn. Đa số mọi người đều đông đủ, chỉ thiếu một vài người, trong đó có Du. Ai đó đã nhắc về cô bạn ấy.
- Này, ngày xưa Du đi du học mà kín tiếng nhỉ? Mãi mới biết là cậu ấy không thi như chúng mình.
- Ừ, nghe bảo chuẩn bị từ lâu rồi, đến lúc là đi luôn thôi.
Dũng nhoẻn cười. Ba năm trước là Du đã quyết định trước một bước. Ba năm sau là đến Dũng. Cậu đã làm mọi thứ tốt nhất có thể cho gia đình, bây giờ là đến lúc làm một cái gì đó cho riêng mình. Suốt ba năm, Dũng miệt mài học tập, tham gia các hoạt động tình nguyện và liên kết giữa các chương trình học. Cậu săn được một học bổng đi Pháp trong khoảng thời gian hai năm, một khóa học trao đổi sinh viên của một trường đại học bên đó với Việt Nam. Dũng chưa cho bất kỳ ai biết tin này, kể cả Du, người vẫn trao đổi thường xuyên với Dũng qua email và cũng là người đang sống bên đó. Trong bức email gần nhất gửi cho Du, Dũng đã viết một câu hỏi mở.
“P/s: Tớ còn nợ cậu một bài song ca nhỉ? Nếu có thể, tớ qua bên đó để đền cậu được không?”