Khúc đam mê

Tác giả:

Trời mưa như trút nước, Quân ngồi co ro dưới mái hiên nhăn mặt chén nốt que kem đang *** dở mặc cho nước lạnh tạt vào mặt. ૮ɦếƭ tiệt, ngồi hai ngày rồi kết hợp cả ăn kem suốt ngày mà chả thấy có dấu hiệu ốm gì cả, cứ thế này thì Quân biết làm sao??? Số là trường tổ chức thi văn nghệ, mỗi lớp ít nhất một tiết mục. Chuyên Lý của Quân toàn con trai, toàn thằng giọng vịt đực, mù nhạc cụ chả kiếm đâu ra nhân mà đi thi. Trò chơi rút thăm được cô chủ nhiệm nghĩ ra cho công bằng, và Quân rút trúng lá thăm dài nhất. Khốn nạn, mấy chục cái mặt cộng đôi mắt “long lanh” của cô giáo sáng trưng. Cô vỗ vỗ vai Quân như đặt lên vai cậu trách nhiệm.


- Cô tin là em làm được, em có một tháng!
- Dạ. – Quân méo mặt. – Em có thể làm gì trong vòng một tháng?
- Hát thì không được rồi. – Cô nhăn trán suy nghĩ. – Hay là đi học chơi một loại nhạc cụ gì đó đi, thổi sáo hay đánh ghita chẳng hạn.
Thế thôi, đơn giản kinh dị. Một tháng thì Quân có thể học được cái loại nhạc cụ nào đây, giá mà bây giờ bị thủy đậu, bị lên sởi hay bị ốm sốt miên man cả tháng thì thật tốt!
Quân vò đầu bứt tai thò cái mặt ra ngoài mưa, chỉ mong cho mình bị ốm luôn, rồi ốm thật lâu cho nhẹ người. Cái số đen đến thế thôi chứ?
Bỗng nhiên thấy nước mưa dần ngớt trên mái tóc, Quân ngừng ***, chả nhẽ trời hết mưa. Ngước khuôn mặt sũng nước nhìn lên, ngay lập tức một khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm hiện ra trước mắt, mái tóc cô bé hơi ướt, đôi mắt tròn xoe nhìn Quân tò mò:
- Bạn cứ ngồi đây như vậy sẽ bị ốm đó!
Giọng nói êm ru của cô bạn khiến Quân chợt tỉnh, khuôn mặt hơi đỏ lên trong mưa. Cô bạn cúi đầu thấp hơn, nhẹ đặt bàn tay lên trán Quân, giọng nói cất lên có đôi chút lo lắng:
- Hình như bạn ốm rồi.
- Ốm hả?
Thần kinh Quân tê liệt cực độ, nhưng vừa nghe được từ “ốm” thì mừng rơn, mắt mở to. Cô bạn nhìn Quân cười khì, khẽ gật đầu khẳng định.
- Ừ, mặt đỏ bừng.
Quân té ngửa, Quân biết mặt mình nóng đỏ lên là vì lí do gì. Cậu đứng dậy lùi sâu vào bên trong mái hiên, nơi mà mưa không dạt tới, vuốt mái tóc ướt, Quân cười khì.
- Tớ đang muốn ốm lắm đây!
Cô bạn tò mò bước vào trong mái hiên, giương đôi mắt tò mò về phía Quân như muốn hỏi gì đó. Quân cũng chẳng hiểu tại sao, một cô bé lạ hoắc đang chăm chú nghe Quân than thở về cuộc thi văn nghệ tháng tới và cách chọn người dự thi có một không hai. Vừa nghe, cô bạn vừa tủm tìm cười.
- Cậu ngốc thật, Quân ạ. Cậu ốm bây giờ, nhưng hôm thi cậu khỏe thì vẫn phải đi thôi. Lúc ấy còn chưa chuẩn bị gì cả, mọi thứ sẽ còn tệ hơn.
- Vậy thì tớ làm được gì chứ? – Quân thở dài. – Tớ chẳng có một chút khiếu gì về văn nghệ cả! Hát thì không biết, nhảy thì khỏi nói đi với thân hìn*** 71 kí của tớ thì…
- Học ghita đi! – Cô bạn mỉm cười. – Rất thú vị. Một tháng không đủ để cậu có thể chơi hay, nhưng cũng có thể chơi được một bản đơn giản. Và điều quan trọng là cậu sẽ tìm được cái hay của nghệ thuật.
Quân vờ để tay lên trán, nhăn mặt làm điệu bộ suy nghĩ và đột nhiên khuôn mặt “phúng phính” ấy bỗng sáng rạng ngời
- OK Vậy tớ sẽ thử. Câu ngồi đây nha chờ tớ một tý nha!
Cô bé tròn xoe mắt chờ đợi điều ngạc nhiên nhưng đáp lại sự mong chờ của cô bạn là hình ảnh một thằng nhóc “ì ạch” chạy và trên tay là hai que kem Tràng Tiền. Ôi, mất hình tượng quá Quân ạ!
_oOo_
Chuẩn bị một cây ghita khá ngầu của thằng anh để lại, Quân bắt đầu đi học với khẩu hiệu: Vì cuộc thi văn nghệ, vì ghi đểm với Diệu My( tên của bạn ấy). Chỉ có hai quyết tâm thôi, nhưng nó thôi thúc tinh thần Quân ác liệt.
Sáng 7h, Quân vác cây đàn ghita đến trước cửa nhà thằng bạn. Số là thằng bạn thân Quân giỏi ghita từ bé. Kể ra thì số Quân cũng hên đấy chứ nhỉ? Không mất tiền lại còn chuẩn bị có được trái tim người đẹp, sướng thế còn gì?
- Nam ơi! Ra mở cửa cho tao! - Bước ra khỏi cánh cửa sắt là khuôn mặt đờ đẫn nhưng khi định thần lại ai đang gọi mình thì…ánh mất thằng bạn thân sáng lên, tỉnh cả ngủ
- Mày là Quân hả?
- Thằng điên, mắt mày có vấn đề à, không tao thì ai thôi nhanh nhanh dạy tao ghita.
- Mày không ăn nhiều kem quá mà đầu óc trở nên lú rồi chứ? Trước giờ mày có bao giờ quan tâm đến âm nhạc đâu hôm nay nổi hứng xách đàn đến đây rồi phun ra mấy câu động trời?
Chẳng kịp để thằng bạn nói hết câu, Quân hăm hở dắt xe vào cổng rồi quay lại hất cằm làm điệu bộ ta đây với thằng bạn đang đứng chôn chân trước cửa nhà.
- Quân PanDa này đã thích thì kiểu gì cũng làm được. Mày vào đây dạy tao nhanh đi.
Kể ra thì người bạn tâm giao chí cốt của Quân cũng tốt. Nó chỉ bảo cho quân tỉ mỉ từng chi tiết một nào là cách gảy, cách bấm như thế nào, làm thế nào để các nốt nhạc cao trầm khác nhau như ý mình. Nhưng với một người trước giờ âm nhạc chỉ là con số không tròn chĩnh thì…. Điên thật, sao thằng nhóc này không học chung lớp với nó mà lại tò tò học … lớp bên cạnh. Nó là một trong những nguyên nhân khiến Quân khốn khổ thế này đây!
Khó khăn là vậy nhưng không hiểu sao càng tập Quân càng thấy thích, càng thấy hứng thú. Cuối cùng thì sau hai tiếng đồng hò vật lộn với cái đàn bướng bỉnh thì Quân đã xử lý ngon ơ bài con gà trống. Quân vui sướng cầm cây đàn nhảy tưng tưng khắp nhà. Giá mà ngày nào cũng nhảy thế này thì có lẽ Quân đã giảm được mấy chục kí rồi đấy! Haizz…
Ngày qua ngày, bàn tay vốn đã mập mạp của Quân hình như lại càng … mập mạp hơn thì phải. Những ngón tay đau nhức vì sưng đỏ khiến Quân khổ sở, nhiều lúc muốn ném cây đàn luôn cho rảnh, chỉ tập mỗi một bài cũng khiến Quân mệt mỏi đến rã rời.Nhưng bỗng nhiên nghĩ đên Diệu My, nghĩ đến đội văn nghệ “hùng hồn” của lớp, Quân lại lôi cây đàn lên khổ sở. Và ông trời nghiễm nhiên chả phụ những ai có lòng!
_oOo_
Cuối cùng thì một tháng cũng trôi qua, hội thi văn nghệ của nhà trường cũng đã tới. Buổi tối hôm ấy Quân không sao ngủ được hồi hộp vì không biết mình có hoàn thành được bài biểu diễn không, hồi hộp vì Diệu My. Quân thức dậy cầm cây đàn và bắt đầu với những nốt nhạc đầu tiên, Quân nhắm mắt lại, cảm nhận âm thanh trong trẻo của ghita trong màn đêm yên tĩnh, tâm hồn của một cậu bé 16 như đang tĩnh lặng, đắm chìm trong thế giới đa sắc màu của ghita.
Một ngày mới lại bắt đầu. Quân dậy sớm hơn thường ngày, ra ban công hít thở bầu không khí trong lành và cũng để tìm kiếm chút tự tin cho hành trình sắp tới. Hôm nay trời dẹp hơn bình thường, nắng nhè nhẹ, ấm áp mà không chói lóa như mọi khi. Quân hăm hở leo lên chiếc xe máy và đi đến trường. Không khí trong trường đang rất vui nhộn, lớp nào cũng đang vội vàng chuẩn bị đồ nghề cho tiết mục của lớp mình. Lớp Quân cũng đã có mặt đông đủ, vừa thấy Quân cả lớp vội vã ùa ra. Còn phải hỏi, hôm nay Quân là số một!
- Mày chuẩn bị đến đâu rồi? – Chúng nó sốt sắng hỏi tới tấp.
- Yên tâm! Tao là ai chứ? Xong hết rồi. - Quân vỗ ***.
- Thôi đi. Danh dự của lớp mình hôm nay phụ thuộc hết vào mày đấy.
- Tao mà làm hay thì chúng mày phải khao tao ăn KFC, ok?
- Mày mà giúp lớp đạt giải thay mặt cả cô chủ nhiệm tao chính thức nhận lời. – Thằng bạn cùng bàn nhìn Quân cười nham nhở
- Chúng mày nhớ đấy, Tao………
Chưa kịp nói hết câu thì không biết từ đâu một nhỏ bạn chạy lại
- Thôi đi, buổi thi bắt đầu rồi đấy. Lớp mình tiết mục thứ hai rồi!
Cả lớp không kịp làm gì chạy một mạch ra sân khấu. Cái lớp không có kinh nghiệm trong lĩnh vực văn nghệ nó khổ thế đấy.Quân vốn dĩ đã béo, đi chậm rồi giờ lại còn phải vác thêm cây đàn nặng kinh khủng ! Nhưng gì thế kia, người đang rất chăm chú vào từng nốt nhạc trên cây đàn piano là Diệu My sao? Quân đứng lặng người dõi theo từng cử chỉ tren ngón tay của cô bạn, khuôn mặt ngân nga theo điêu nhạc. Từng giai điệu du dương dội vào tai Quân, trong trẻo, tuyệt diệu đến mê hồn.
“ Và bây giờ đến tiết mục của lớp 10A1”
Ơ! Đến bây giờ Quân mới định thần lại vội vàng tháo chiếc đàn vẫn đang còn trong túi di chuyển lên sân khấu. Cả trường hò reo lên vì một cậu bé, thường thì những người chơi đàn họ sẽ phối đồ cho mình thật lãng tử nhưng với Quân thì áo đồng phục trắng, quần đen và đi giày thể thao. Đây có phải sự mới lạ làm nên phong cách riêng không? Nhưng không quan tâm, Quân bắt đầu với những nốt nhạc đầu tiên là bài “Nồng nàn Hà Nội”, cả sân trường tĩnh lặng dõi theo từng cử chỉ của Quân, Quân nhắm mắt tâm hồn như đang phiêu theo cùng giai điệu cho đến nốt nhạc cuối cùng. Cả sân trường hò reo cổ vũ cho tiết mục xuất sắc của Quân nhưng ánh mắt cậu lại đang tìm đến một ai đó.
- My!
- Ừ, hôm nay cậu tuyệt lắm! - Cô bạn quay lại nháy mắt.
- Thật hả? Nhờ My cả đó. Tớ thích…….
- Ghita. Cậu thích ghita rồi chứ gì?
- Không, tớ thích..
- Đừng nói là cậu thích tớ nhé! – Cô bạn cười hiền. - Cậu nhầm rồi. Thứ mà cậu thật sự thích là ghita chứ không phải tớ. Cậu đã sống hết mình với ghita còn tớ chỉ là sợi chỉ kết nối cậu lại gần với nó hơn mà thôi. Chính nhờ ghita mà cậu đã vượt lên chính bản thân mình bỏ qua mặc cảm về ngoại hình. Và điểu quan trọng là cậu vẫn mãi là cậu bạn béo dễ thương của tớ!
Diệu My nở nụ cười thật tươi rồi nhanh chóng hòa vào dòng người trong sân trường. Quân cũng vậy cậu đã thực sự nhận ra niềm đam mê của bản thân. Dù không biết kết quả hôm nay ra sao nhưng Quân đã làm hết mình, ghita đã cho quân một tình bạn đẹp, cho Quân biết cố gắng là như thế nào.
Quân ngước nhìn lên bầu trời trong xanh khẽ cười rồi chạy nhanh về phía trước. Về phía có những người bạn đang chờ Quân ở đó. Họ đang đợi Quân, ăn mừng một chiến thắng … chưa biết được!
Tác giả: Heo Con