Gió nghịch mùa

Tác giả:

Chàng ở đó, đã từng ở đó, đã từng là điểm tựa một thời nàng nông nổi. Tuổi hoa mộng đã qua cùng những tháng ngày yêu xa dài đằng đằng, cho đến khi cả hai không thể gắng gượng tiếp tục một mối quan hệ yêu đương.
Nàng.
Tháng tư mùa hạ, gió đông ùa về như cơn gió lạc đàn, nàng với tấm áo mỏng manh đi trong ráng chiều mờ xám.
Những ngày đầu mùa tất bật nỗi muộn phiền, nàng loay hoay giữa bộn bề công việc, giữa gia đình và bè bạn. Bất giác đôi vai nhỏ run lên, đôi khi là lúc yếu lòng, nàng cần một bờ vai để tựa đầu an nhiên…

gio-nghich-mua
Chàng ở đó, đã từng ở đó, đã từng là điểm tựa một thời nàng nông nổi. Tuổi hoa mộng đã qua cùng những tháng ngày yêu xa dài đằng đẵng, cho đến khi cả hai không thể gắng gượng tiếp tục một mối quan hệ yêu đương. Nàng buông tay, chàng đi mất.
Nàng nhớ mong manh trong kí ức hanh hao giữa mùa gió lạ, rằng chàng là người hết mực tin cẩn, hết mực yêu thương và hết mực dịu dàng. Nàng đã tin và luôn tin rằng chàng xuất hiện đúng lúc trong cuộc đời nàng, xuất hiện một cách hoàn hảo. Để rồi cho đến khi chàng ra đi, cách biến mất cũng hoàn hảo không kém cạnh gì.
Cho đến ngày chàng trở lại, nàng gặp lại chàng giữa bỡ ngỡ và run sợ nhất thời. Tình đầu con gái cho nàng biết thế nào là khắc khoải, tình đầu con gái cũng cho nàng biết rằng thật ra bấy lâu cách cố tìm quên vẫn là chưa đủ. Chỉ cần nhìn thấy chàng xuất hiện, với ánh mắt màu hổ phách nhàn nhạt ấm áp, quyến rũ vô cùng, nàng lại yếu lòng rung động.
Nàng một lần nữa loay hoay, lại là loay hoay với chính bản thân mình. Có một mối tình cảm tưởng chừng như vừa hé mở lại là điều lặp lại của những ngày quá khứ. Nàng biết, mình yêu chàng lần nữa, sau tất cả những yêu thương vụng dại, sau tất cả những rệu rã của mối tình xa, và sau tất cả quyết tâm để chia xa giải thoát cho cả hai người.
Lần này chàng trở lại nhẹ nhàng hơn, lắng sâu hơn. Chàng đề nghị làm bạn, và nàng gật đầu chấp nhận. Nếu là trước kia, khi vừa chia tay là khoảng thời gian nhạy cảm, cho dù chàng có đề nghị giữa hai đứa vẫn giữ mối quan hệ bạn bè thì nàng nhất định không nghe. Sao có thể làm bạn với một người đã từng yêu thương? Sao có thể làm bạn với một người đã cho ta quá nhiều kỉ niệm? Nhưng đó là nàng của quá khứ, nàng của hiện tại trưởng thành hơn nhiều, và có lẽ vì thế mà nàng chấp nhận. Chính nàng trong thâm tâm cũng muốn nói:
“Chúng ta có thể làm bạn mà, đúng không anh?”
Những buổi chiều cùng chàng đi trên phố, phố tan tầm giờ tan ca của cả hai, chàng qua chỗ làm của nàng để đón nàng về, rồi sau đó cùng đi ăn tối, cùng đi xem phim, đôi khi chỉ là một vài vòng hóng gió. Nhưng phố khi ngồi sau xe chàng để cảm nhận mới thấy nên thơ và xinh đẹp lạ. Nàng mặc nghe gió hát bên tai, mặc nghe phong phanh lạnh buốt của sương đêm giăng mòn lối, nàng mặc nghe tim mình bối rối vì những giây những phút bắt gặp ánh mắt chàng như đắm say hơn. Nàng cố để tim mình bình yên, cố để bấu víu khung trời bình yên khi bên cạnh chàng.
Nàng chọn làm bạn với chàng. Nàng vẫn tin là thế. Mặc dù trong sâu thẳm, nàng mong chờ một lời ngỏ ý…
Chàng.
Chàng gặp lại nàng trên phố, một con phố dài với lác đác lá hoa bay, nàng ở đó với mái tóc buông dài theo gió, không ồn ào náo nhiệt, không rực rỡ sắc màu, nàng vẫn trở thành người đặc biệt nhất. Có lẽ vì một thời yêu thương trở về, vì những tháng ngày xa vắng cũ quay ngược lại theo dòng thời gian. Chàng chăm chú nhìn nàng hồi lâu, xong vẫn quyết định chạy đến, nắm lấy bàn tay nàng để chào hỏi. Nàng có bất ngờ đôi chút, dù rụt rè vẫn nhận ra chàng là “người quen cũ”.
Với tư cách là người quen, chàng tiến lại gần nàng hơn. Cái khoảng cách của thời gian và sự chia xa tạo nên một bức tường thành vô hình giữa hai người. Dù đôi lần chàng cố gắng cũng không thể lại gần nàng hơn đôi chút. Chàng chợt nhận ra có lẽ mình quá vội, quá vội để bước chân vào cuộc sống của nàng thêm một lần nữa, quá vội để nàng quen dần với trái tim nồng ấm chân thành của chàng thêm một lần nữa.
Giữa hai người ban đầu là những vu vơ rất lạ. Những lần nàng bị nhỡ xe mới gọi cho chàng cầu cứu. Những lần chàng buồn bực chuyện công ty mới gọi điện buôn hàng giờ cho nàng nghe. Đâu đó trong những lần gặp mặt, chàng thậm chí chưa đủ can đảm để nắm lấy tay nàng, giống như cách ngày xưa chàng vẫn làm. Chàng sợ điều gì đó mong manh sẽ trở nên vụt tắt.
“Để anh bên cạnh em, như xưa nhưng với cương vị là một người bạn, có được không?”
Và tự nhiên nhất có thể, chàng bình tâm làm bạn đồng hành trên con đường nàng đi. Buồn vui nàng đều chia sẻ với chàng, nàng chân thành và thẳng thắn, nàng mong muốn được làm bạn. Nàng mỉm cười những nụ cười ngọt lịm, chàng dù có nhói trong tim một chút vẫn ngay lập tức nhận lời.
Cuối cùng bức tường thành cũng trở nên mất dạng, giữa chàng và nàng không còn nhiều những khoảng trống ngại ngùng. Chàng cảm giác rất rõ thứ tình cảm đang tồn tại trong mình, thứ tình cảm mang lại từ mối quan hệ với nàng. Đó là ấm áp, là tin cẩn, là bình yên và hạnh phúc. Tất cả mơ hồ, nhẹ nhàng cho đến độ chàng không nỡ để phá bỏ, dù chỉ là trong suy nghĩ.
Dẫu vậy, chàng còn lưỡng lự nhiều quá. Liệu có nên nói hay không thứ tình cảm chàng đang mang?
Chàng hồ nghi sợ hãi, sợ một điều sẽ rơi vỡ nếu nàng không gật đầu đồng ý. Vậy nên, dù có muốn chàng vẫn còn chưa đủ đức tin…
Con đường chung
Chàng và nàng chọn đi một con đường chung, con đường của yêu thương thầm lặng, của những quan tâm chia sẻ rất nhỏ nhặt thường ngày. Cả hai đều nhận ra mong muốn được ở bên nhau, mong muốn được bắt đầu lại một mối quan hệ mới trên nền móng cũ. Nhưng có lẽ dư âm của một mối tình buồn làm cả hai người ám ảnh. Thay vì nói ra, cả hai chọn cách cùng im lặng.
Họ chọn cách đi qua từng góc phố, vô tình làm rớt rơi những kỉ niệm của mối quan hệ không tên. Những góc quán quen của những ngày nghỉ cuối tuần, cả sở thích gọi đen đá cho chàng và nâu nóng cho nàng. Luôn luôn là những hành động nhỏ nhặt nhất, âm thầm mà bền bỉ len lỏi vào tim mỗi người.
Mỗi ngày, chàng vẫn vượt 20km để đến chờ nàng trước bậc thềm tam cấp. Cho đến khi bóng đèn đường thôi không còn vàng vọt, cho đến khi nàng khuất sau cánh cửa với lời chúc ngủ ngon, chàng mới cho xe quay về, và vẫn là quãng đường dài đằng đẵng.
Chính vì có những tháng ngày bình yên đến thế, chính vì những kỉ niệm cút côi trong miền nhớ, đôi khi đang ngồi tại chỗ làm công sở, chàng và nàng đều tự nghĩ về hiện tại và tương lai, tự nghĩ về mối quan hệ không tên của mình. Lúc bấy giờ mới giật mình thảng thốt:
“Mình yêu?”
Và lối rẽ…
Chàng hẹn nàng vào một tối cuối tuần, kỉ niệm sinh nhật nàng giữa một ngày tháng tám. Chàng tự cho phép mình nghỉ làm, đi chợ mua đồ, chạy qua đón nàng rồi vào bếp trổ tài nấu nướng. Nàng ngồi trên nhà, được chàng giữ yên vị bằng cái máy tính và những câu chuyện cười kể vọng lên từ bếp.
- Hôm nay là ngày của em, em ngồi yên ở đó, thích nghịch gì thì nghịch, lát nữa anh dọn lên toàn món đặc sản cho em ăn.
- Cảm ơn anh!
- Không nhận cảm ơn suông đâu nhé!
Nàng nghe tim gõ leng keng một thanh âm rất lạ. Nàng mường tượng ra thứ gọi là hạnh phúc đang về, ùa vào lòng nàng thêm một lần nữa.
Nhưng rồi…
Nàng bắt gặp những đoạn hội thoại ngắn, của những cô gái lạ, những câu chuyện và những lời quan tâm thăm hỏi của chàng… tất cả, tất cả đều giống như khi chàng đang nói chuyện với nàng. Ai đó cũng gọi chàng thân mật, ai đó cũng hẹn chàng về một tương lai. Ai đó đang nghĩ rằng chàng là của riêng họ, là sở hữu của riêng họ – giống như nàng vừa nãy còn mừng vui khi nghĩ về điều đó…
- Là ai thế anh?
- À, chị bạn ở cùng công ty anh…
- Em xin lỗi, nhưng em đọc được hết rồi.
- Không có gì đâu, anh với chị ấy chỉ đùa nhau thôi mà. Nếu em không thích thì sẽ không có lần sau nữa.
Nàng bỗng trở nên sợ hãi. Trong trí nhớ của nàng tất cả yêu thương hóa nhạt nhòa, tất cả kỉ niệm đều trở thành lời giả dối. Nàng thậm chí còn không rõ đường về sáng hay tối bởi mắt chỉ toàn là bóng nước.
Nàng đi, khi chàng còn đang cặm cụi…
Và chàng, khi biết điều gì đó kéo nàng đi ra khỏi cuộc sống của mình, đã không đủ dũng cảm để đuổi theo níu lấy…
Chàng đã từ bỏ ngay khi chàng chưa kịp bắt đầu. Dù dự định ngày đặc biệt sẽ là ngày Ⱡồ₦g nhẫn đính hôn vào ngón áp út trên bàn tay nhỏ của nàng. Nhưng nàng đã không đủ đức tin để chờ đợi một lời giải thích, nàng không đủ vị tha để nhìn thấy tình yêu nơi chàng. Chàng rơi vào tuyệt vọng, mặc dù rất nhớ, vẫn không cố gắng tìm cách biện hộ để chạy theo nàng. Chàng bỏ cuộc…
Nàng không chủ động gặp lại chàng sau lần đó. Nàng cảm thấy mình bị tổn thương thêm một lần nữa. Nàng có thể chẳng tin bất cứ người con trai nào đến với nàng, bất cứ ai nàng cũng mang lòng ngờ vực. Nhưng một khi đó là chàng, nàng đã chẳng bao giờ có thể tưởng tượng nổi. Nỗi sợ hãi trong nàng quá lớn. Dẫu vậy, nàng vẫn muốn chàng đến để cho nàng một lời giải thích. Chỉ cần chàng xuất hiện và đem yêu thương hóa giải mọi nghi ngờ, nàng sẵn sàng lắng nghe để tin tưởng.
Một người muốn đi tiếp dài thật dài, một người muốn dừng lại. Đôi khi chỉ vì một phút lỡ chân và một trong hai người vấp ngã. Giá như ai đó chịu đi chậm hơn một chút, giá như ai đó chịu lên tiếng để giãi bày.
Con đường dài thẳng tắp ngập đầy những góc cây kỉ niệm, trong trí nhớ của chàng, và của nàng, đều mường tượng đến chuỗi ngày được ở cạnh bên nhau. Vậy nhưng, chẳng một ai đủ can đảm để đi tiếp hoặc dừng lại. Và con đường ấy xuất hiện một lối rẽ, không còn ai gặp lại ai ngày sau nữa…
Sưu tầm