Gái gọi yêu “Trai cong”

Tác giả:

-anh lại đi à?
Nó hỏi anh khi anh dắt xe ra cổng , nhẹ nhàng ngoảnh lại gật đầu.
Nó và anh có một sợi dây liên kết mỏng nhưng sắc kì lạ. Nó là G.i g.i còn anh là trai bao.
Đời là thế đấy, những mãnh đời vất vả cứ xoắn lấy nhau thật chặt, nhân lên sự đểu giả của cái gọi là trò đời.
Nó làm gái từ năm 15 tuổi. Đời khinh miệt gọi nó là điếm nó cũng chẳng bận tâm. Với nó điếm cũng là một nghề, người ta bán chất xám, bán sức khoẻ để kiếm tiền còn nó cũng là Bán th*n, thế thôi. Nó dùng cái vốn tự có của một con đàn bà để nuôi sống chính nó, liệu có gì là sai?
Kể về đời làm gái của nó thì cũng chỉ gói gọn trong một từ “ngu”. Mồ côi cha từ bé, năm 15 thì mồ côi tiếp mẹ. Ở cái tuổi đấy mà nó đã xem đủ thứ của trò đời . Nhưng dẫu sao cũng chỉ là con bé 15 tuổi cả tin. Yêu một thằng du côn hơn nó 2 tuổi, si mê hắn đến cuồng dại. Hắn đi một bước nó cũng theo một bước, quấn quýt như đôi sam. Nó đang ở cái tuổi dậy thì, mọi thứ trên người đều xanh mơn mởn, thằng khốn nạn ấy bảo nó cho hắn cái quí giá của người con gái. Nó gật đầu với ý nghĩ đơn giản “cho hắn rồi thì sẽ mãi theo hắn ”


Đúng là theo kiểu chó cắn áo rách. Cái quí giá nhất của nó bị một lũ chó xâu xé, gặm nhấm. Thằng khốn nạn ấy “mời” thêm một đám bạn nữa để “ăn” nó. Lần đầu tiên với nó thật chẳng dễ dàng, hắn đi vào người nó không qua ***. Cảm giác cơ thể bị xé toạc ra làm hai. Tiếp theo là bốn, năm cơ thể nữa đay nghiến thêm. Nó đau đớn chẳng thể biết ai vào ai.
Mọi việc xong xuôi, chúng vứt nó như một cái rẻ rách nhàu nhĩ. Lúc này nó mới thấm cái sự nhục nhã ê trề đến mức ૮ɦếƭ đi sống lại.
Từ lúc đó, vứt bỏ hết lòng tự trọng của một đứa con gái, nó đi làm điếm.
Gặp anh cũng là một sự tình cờ, trong lúc Bán th*n ở một nhà nghỉ. Tiếng xe công an làm nháo nhác cả một khu dân cư. Mặc vội bộ quần áo nhàu nát ở dưới sàn, thằng khách vẫn cứ ngơ ngơ không hiểu gì. Nó nhảy ra ngoài theo đường cửa sổ thì cũng là lúc xe công an xuỵch tới trước cửa nhà nghỉ. Chạy như bay để thoát thân dọc theo con hẻm nhỏ bên hông cái nhà nghỉ 2 tầng dài sâu hút. Đang chạy tới cuối khu nhà thì một thân người cũng từ cửa sổ lao ra, vồ vào nó đâm thẳng vàn tường. Cả hai ngã nhào.
-chạy nhanh!
Thân người lồm cồm bò dậy kéo tay nó một mạch chạy khuất sau hết dãy nhà. Lúc này anh ta mới dừng lại chống hai tay xuống đầu gối thở hổn hển. Ngước lên nhìn nó, trong một giây ánh mắt anh có sự ngạc nhiên lướt qua. Cả hai nhìn ngau rồi cười sặc sụa.
-em năm nay bao nhiêu tuổi? Vào nghề mấy năm rồi?
-em 17, làm hàng từ năm 15. Này, anh cũng làm hàng à?
-ờ
Anh trả lời cộc lốc, sau vài câu hỏi qua loa nó biết anh tên Huy – Khải Huy 24 tuổi. Anh hỏi nó sao vào nghề sớm thế, kể cho anh nghe về cuộc đời nó bằng giọng thản nhiên nhất có thể. Anh lặng im lắng nghe, thỉnh thoảng ừ hử một tiếng như đang nói với nó rằng “tôi vẫn nghe đây”
Anh bảo nó về ở cùng anh, tiền ăn chia đôi. Quá tốt, dù gì nó cũng đang sống tạm bợ.Nhiều lần hỏi anh sao tự nhiên cho người dung về ở cùng thì anh cũng chỉ cười bảo ” à, anh thấy cô tội tội”. Theo anh về sống như đôi vợ chồng son. Cả căn nhà sáng lên bởi những tiếng cười và những tiếng cãi nhau chí choé. Nhưng trừ việc ấy ra là không giống vợ chồng vì anh là gay. Nó hay trêu anh là ” trai cong”.
***
-này cô!
-hửm
-anh không đi làm nữa.
-ừ
-cô không hỏi anh tại sao à?
-ừ thì tại sao?
Có vẻ anh hơi hững, ngừng một nhịp rồi nói tiếp
-anh có người yêu rồi, cậu ấy không cho anh đi làm.
-thế à?
Nó cũng không có gì là phản ứng quá, ừ hử cho qua nhưng thật sự bên trong nó có một cái gì đó nhói lên, bê *** trái tê đi. Ở với anh mấy tháng, nếu nói không có cảm giác gì thì là nói dối nhưng nó không nghĩ tới mức này. Tim thì hững, *** thì đau, cảm giác vô cùng khó chịu, hệt như vạn tiễn xuyên tâm.
-cô không vui cho anh à?
-không!
Nó đang nói thật, chẳng vui chút nào cả, nó còn muốn anh kêu đây chỉ là trò đùa. Nhưng nhận ra mình hơi lố, nó nói thêm
-anh nghỉ, mình em đi làm, không đủ tiền nuôi anh đâu !
-không sao, cậu ấy sẽ đến ở đây, anh và cậu ta cùng xin việc khác, cô không phải lo. Mà cô cũng nghỉ luôn đi.
Trớ trêu, anh kêu nó thôi không đi làm gái là anh đang nghĩ cho nó hay vì anh không muốn người yêu anh ở cùng người làm nghề đó. Nó không nói gì, im lặng lên phòng. Dường như nó và anh lại có thêm một khoảng cách nữa, khoảng cách về công việc, lớn và khó lấp đầy.
Nó phải đi khách 1 tuần liền, ông ta muốn nó đi Đà Nẵng cùng. Anh bảo rằng trong tuần đó có khi người yêu anh sẽ chuyển đến, nó không đồng tình, không phải đối. Đơn giản chỉ là sự im lặng đáng sợ.
Cuối tuần đó nó về, mở cánh cổng sắt xanh hoen rỉ một các*** nề, bên trong có một chiếc xe máy dựng ngay trước cửa ra vào . Chắc là người yêu anh, một linh cảm không lành lại ập đến làm nó ngộp thở. Đi thẳng vào nhà, cánh cửa gỗ mở he hé, đập vào mắt nó là anh và một người lạ đang ***, quấn lấy nhau . Họ trao cho nhau những cái hôn dài còn tay không ngừng đưa đẩy tới những nơi nhạy cảm.
Bỗng dưng nó thấy ghê tởm anh, ghê tở sự khát tình đến mức phải đè nhau ra giữa nhà mà thoả mãn. Nhưng trong nó một cảm giác khác lớn hơn, đau và tức tối. Không biết đây có phải ghen không nhưng thực sự nó muốn khóc. Chẳng biết đã từ bao giờ nó không khóc, nên lúc này dù muốn nhưng hai mắt vẫn ráo hoảnh, chỉ còn lại cảm giác khó chịu ấy cứ trào lên nghẹn ứ ở họng. Có lẽ nào nó đang ghen.
Với tay mở toang cánh cửa, hai thân mình bên trong như bất động ngước ra, nó lầm lì đi vào thẳng phòng đóng cửa rầm một cái thật mạnh mặc cho mọi suy nghĩ cứ rối tung lên.
* * *
-cô à, anh xin lỗi
Anh và người yêu ngồi cùng nhau, người yêu anh rất trẻ và đẹp trai, cách ăn mặc sang trọng đậm chất con nhà giàu. Nó ngồi một mình bên này nghe anh nói mà thấy thật trơ trọi.
-sao lại xin lỗi, nhà của anh cơ mà?
-nhưng..
-em sẽ thuê nhà khác
-này cô, anh xin lỗi cô rồi còn tính bỏ đi à
Tự dưng nó thấy chua hết miệng, nó ở lại khác gì một con kì đà cản trở anh
* * *
2h sánh, sắp xếp xong mọi thứ , mở cửa phòng rồi bước ra. Một đốm sáng nhỏ còn loé lên ngoài phòng khách, anh đang ***, rít từng hơi dài tới ngạt thở.
-cô vẫn muốn đi à.
-ừ.
-tại sao chứ?
-chẳng vì sao cả, em không muốn làm kì đà.
-tôi là gay cơ mà
-em biết, nhưng em không nghĩ thế?
-là sao? Tôi không hiểu
-rồi một ngày anh sẽ hiểu.
Cuộc hội thoại diễn ra chớp nhoáng, nó hứa sẽ ghi nhớ hình ảnh anh lúc này, rất nam tính, rất xứng làm chỗ dựa.
-này, cho em ôm anh một cái được không?
Anh không nói gì chỉ đứng lên, tiến dần về phía nó dang hai tay đón nó vào lòng. Nó ngang bướng vòng qua đằng sau anh, vòng tay qua vòng eo nhỏ ôm xiết. Bỗng dưng nó thấy ấm đến lạ, hình như nó yêu anh mất rồi, trớ trêu thật , G.i g.i lại yêu trai “cong” . Nó khóc, khóc ướt đẫm lưng áo anh, ôm anh càng chặt hơn, xiết mạnh vòng tay. Nó ngửi tấm lưng ấy thật kĩ, ghi nhớ thật lâu mùi này, nhẹ nhẹ của hoa đinh hương và ngọt của hoa ngọc lan.
-này, sao cô khóc thế?
-nếu anh là con trai, liệu có yêu em không?
-tôi chả biết nữa.
Có cái gì đó vỡ ra trong lòng, những mảnh vỡ mỏng và sắc cứa thẳng vào tim đến chảy máu, đau đớn chỉ muốn đưa tay vào ***g *** mà lôi ra.
-em đi đây!
-ừ, bình tĩnh lại thì về nhé, anh đợi cô.
Không nói gì, bước ra khỏi cánh cửa sắt bằng những bước đi loạng choạng. Nó thầm nghĩ “em sẽ về, nhưng phải đợi hết yêu anh”
Văng vẳng đâu đó câu hát “cuộc tình dù đúng dù sai, tổn thương nhất vẫn chính là người con gái”