Em phải học cách một mình

Tác giả:

Đối với anh em là người đến sau, là kẻ thay thế, là sự thương hại, em là một người bạn tốt hay đau lòng hơn em chỉ là hạng gái qua đường vậy anh…? Em đang cố tình hạ thấp bản thân mình, hạ thấp sự kiêu ngạo của bản thân, lòng tự trọng của một đứa con gái để em đau lòng và có thể hận anh mà dễ dàng quên anh đi. Quên anh, xóa bỏ khỏi đầu em hình bóng của anh, trả lại cho em những ngày tháng bình yên, trả lại cho em nụ cười, một cuộc sống không nước mắt. Em không phải dõi mắt nhìn về nơi có anh, xem anh có khỏe không, hôm nay anh đã ăn gì chưa, anh vẫn ổn… và đau thắt lòng khi nghĩ anh và người ta đang bên nhau.
Em tưởng mình sẽ cao thượng lắm khi chấp nhận buông tay anh, không tranh giành, không làm anh phải suy nghĩ phải bận lòng dù em có quyền làm việc đó. Em có quyền bắt anh trả giá cho sự sai lầm của mình, trả giá cho những gì anh đã nhẫn tâm trà đạp lên, vì đó tình cảm chân thành của em. Nhưng trái tim em thật sự không làm bằng đá, cũng chẳng phải nó không biết đau và rỉ máu…
Em vẫn là con gái, em vẫn phải ích kỉ và cố chấp trong tình yêu. Tình yêu là một cuộc chiến, em muốn chiến đấu dù trong suy nghĩ em không hề muốn chiếm giữ anh cho riêng mình, vì anh không phải món hàng và anh cũng không phải là người mang hạnh phúc lại cho em. Nhưng em muốn cho người yêu của anh, người đã trong một thời gian dài bỏ rơi anh giờ quay lại nói là chỉ yêu mình anh thôi, không thể rời xa anh… Em ghét sự giả dối đó, anh yêu người ta vì người ta chưa bao giờ nghe lời anh, còn em chỉ nghĩ rằng ngoan ngoãn, quan tâm anh, yêu thương anh thật lòng thì có thể giữ chân anh. Cái tính cứng đầu, cố chấp của em từ khi quen anh đã không còn, em trở thành một con người khác, em thật sự quá ngu ngốc. Em hận mình vì đã đánh mất bản thân khi yêu anh, em không thể lý giải và càng không tìm được lý do gì biện minh cho mình, chỉ biết rằng em đã yêu lầm anh mà thôi.
Anh là người tốt hay kẻ xấu cho tới bây giờ em vẫn chưa xác định được, dù anh đã rất nhiều lần làm em phải khóc, phải đau lòng nhưng sao đứng trước những lời nói của anh, không ngọt ngào, không cầu xin em vẫn bỏ qua hết. Anh là người kĩ tính, là người khó khăn trong lời ăn tiếng nói, trong mắt mọi người anh là một người chỉn chu đáng ghét và em cũng ghét anh. Em ghét những thằng con trai như vậy, nhưng không hiểu được vì sao em lại yêu anh, yêu nhiều đến thế. Đúng là một sai lầm ૮ɦếƭ người, em giờ đây đang trả giá cho sự sai lầm đó… Em không cần anh trả giá, không cần anh xin lỗi nhưng em muốn anh biết được rằng em không phải là kẻ ngu ngốc, hiền lành dễ bị người ta ăn Hi*p, em ngu ngốc trong tình yêu nhưng em không ngu ngốc trong lời ăn tiếng nói, nên em không thua người ta được, dù không tranh giành anh, nhưng em muốn cô ấy biết rằng em sẽ không thua đâu.
Mọi người nói em còn yêu, còn hy vọng nên em mới như vậy, mới để tâm đến những gì cô ấy nói, đúng là em còn yêu anh, đó là sự thật, nhưng em không còn hy vọng dù đôi lúc anh quan tâm em, trái tim của em vẫn còn nhen nhóm hy vọng nhưng rồi em tự mình dập tắt hy vọng đó, vì em không tin vào bản thân em nữa, em không cho phép bản thân mình tiếp tục đi quá xa… Em muốn dừng lại.
Con người thật là mâu thuẫn, em không muốn anh quan tâm nhưng khi anh hờ hững thì em lại đau lòng. Thật ra là em đang cần gì đang muốn gì đây? Đúng là một tình yêu mù quáng.
Em chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó không gặp được anh, không nhìn thấy anh… em phải làm sao đây? Và em không ngờ ngày đó lại đến rằng với em như vậy, sắp xa anh thật rồi, lúc đó anh sẽ lại là anh, vui vẻ bên bạn bè bên người yêu của anh, và em không có lý do vì để tìm anh hết, đó là số phận em tin vào điều này. Số phận em là vậy, số phận em là phải rời bỏ anh, trả lại anh cuộc sống ngày nào.
Đầu óc em muốn nổ tung ra, em thật sự suy sụp rồi, em không thấy đường đi nữa, em không muốn bấy kì ai tham gia vào câu chuyện này hết, nhưng gia đình em không buông tha cho em, mẹ và những người thân trong gia đình đang làm em thật sự bế tắc vô cùng… Em không được tự do như anh, trong gia đình anh, anh luôn được tự do ngôn luận, còn em luôn phải im lặng dù đúng hay sai. Anh thường nói nếu mình đúng thì không sợ gì hết, anh nói đúng nhưng có lẽ mỗi nhà mỗi cảnh, em không được như anh, và em biết rằng có lẽ đây cũng chính là khoảng cách giữa em và anh. Thú thật anh là người đầu tiên em yêu và cũng là người đầu tiên em bắt gặp những suy nghĩ như vậy anh yêu nhưng anh cũng đắng đo và suy nghĩ về gia đình của người yêu nữa… thật là kì lạ… Em không bác bỏ suy nghĩ của anh, nhưng như vậy là anh đã quá ích kỉ cho bản thân anh rồi đó. Mỗi lần nói chuyện với anh mình điều cãi nhau, đôi khi em biết mình không sai nhưng vẫn chấp nhận vì em không muốn hai đứa tiếp tục cãi nhau như vậy. Em nghĩ rằng như vậy là tốt nhưng không phải đúng không anh, như vậy là nhu nhược, em đã nhu nhược quá nhiều rồi…
Em mệt lắm rồi, thật sự rất mệt mỏi, em không muốn mình tiếp tục như thế này nữa, đôi khi em đã từng có suy nghĩ có lẽ em ૮ɦếƭ đi là sự giải thoát, giải thoát tốt nhất cho em, nhưng không em không thể ૮ɦếƭ vì anh được… không đáng phải làm vậy…
Em không hiểu tại sao mình có thể viết nhiều về anh như vậy nữa, nhưng em nghĩ chỉ có cách này thôi, cách giải tỏa tốt nhất vào lúc này khi mà em không biết mình phải làm gì…
Em nhất định sẽ thay đổi, ngày anh đi em sẽ thay đổi, em chấp nhận sự thật này và thay đổi để những người xung quanh không nhìn em bằng ánh mắt thương hại và anh nữa không còn xem thường em. Em không yếu đuối, không nhu nhược nữa em phải mạnh mẽ, phải sống tốt hơn nữa để anh thấy rằng anh đánh mất em là một sự sai lầm. Anh đánh mất người đã yêu anh bằng cả trái tim và quay về với người đã từng phản bội anh là một sự sai lầm… Em không cho phép trái tim của mình mất lý trí nữa, dù vết thương của nó vẫn còn rất rất đau.
Em cầu mong cho những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với em, em không trông mong gì nữa hết từ anh, em phải tự sống thôi, em phải một mình, nếu cần ai đó để dựa vào, cần ai đó an ủi thì người đó chắc chắn không phải là anh…
Tam biệt anh!
[Sưu tầm]