Em gấp laptop lại và về đây

Tác giả:

Vẫn còn mưa… Thế là em mắc kẹt ở khoảng cách 72km để trở về nhà. Thực ra không phải không có ai “hộ tống” em về đâu. Vài người bạn nhiệt tình, vài sự quan tâm chu đáo và cả cái túi xách đựng một chiếc áo mưa tem chưa bóc có đề giá là 56.000 đ. Nghĩa là em có đầy đủ điều kiện để chống lại cơn mưa kia…

Buổi trưa nay em không ăn nổi cơm, em ăn một cái bánh ngọt và uống một cốc sữa tươi. Thế mà vừa ăn xong thì em lại… thèm cơm nhưng người ta đã dọn bàn đi rồi. Thế mới … tai họa. Em có café với bạn, chủ yếu chỉ nghe và cười thôi. Nhưng gió từ bờ hồ Phường 5 Ⱡồ₦g lộng không khiến em thoải mái hơn và cả khung cảnh lãng mạn của liễu la đà rũ mềm xuống mặt nước, hàng bằng lăng chạy dài dọc hồ tím ngát dù đã cuối mùa, vài đôi tình nhân ngồi yên lặng bên nhau cũng không khiến em cảm thấy ngày hôm nay dịu dàng. Em lại đứng dậy và đi tìm cái góc nào đó cho riêng mình. Bạn giận bảo đến cả một buổi café cũng không chịu ngồi cho tan hết đá. Em quay lại cười vớt vát bảo bạn là thông cảm cho bà già này xương cốt rã rời rồi, hôm qua đã đi bằng xe máy cả trăm cây số kia mà. Em cũng chẳng đợi bạn phản ứng gì đâu. Em nhìn đồng hồ lúc ấy là 12h34p, em bắt đầu bồng bềnh trong thế giới đầy màu sắc, hương thơm và cả vị ngọt mà em đã gieo những hạt giống từ mấy năm trước.
Đừng trách em nông nổi cũng đừng vội mắng mỏ em tiêu cực thế này thế nọ. Mà nếu có lỡ mắng rồi thì phải tự hỏi vì sao em như vậy. Đừng bắt em phải mang trọn vẹn cái cảm giác không phải do em gây ra. Nhưng chuyện ấy em quên rồi… Cũng như em đã quên rất nhiều những chuyện không vui khác để mỗi ngày mình sống vui hơn, ý nghĩa hơn, làm được nhiều việc hơn, khám phá cuộc sống bằng tư duy của một người nhiệt tình với cuộc sống… Đời có bao lâu mà hững hờ…
Những ngày tháng này em có nhiều điều “đầu tiên”: một cuốn sách đầu tiên của riêng mình, một cuốn sách của nhiều tác giả lần đầu tiên em được một NXB giao cho nhiệm vụ biên tập và chọn lọc, những hành trình hạnh phúc lần đầu tiên em thực hiện với sự nghiêm chỉnh và được chuẩn bị chu đáo, những giấc mơ của em lần đầu tiên được thực hiện không phải bởi riêng em, lần đầu tiên em được mời cùng dự lễ vinh danh một công trình khoa học. Nhiều lần em đưa tay lên иgự¢, áp nhẹ nơi ấy để cơn xúc động kia lắng dịu đi nhưng em vẫn ngợp. Đôi khi niềm vui cùng một lúc dồn đến cũng khiến em bối rối. Em muốn từng ngày sống vui và niềm vui ấy phân chia đủ những ngày tháng tươi đẹp tiếp theo và chan hòa với nỗi buồn em vẫn đang mang. Sự hòa hợp nào cũng tạo nên sắc màu kì diệu…
Chiều muộn rồi. Vẫn còn mưa. Mùa mưa mà. Em nhớ những mùa mưa trước, bước ra đường gặp mưa thì vẫn cứ kệ thôi. Ướt rồi khô, khô rồi ướt, cuộc đời cứ luẩn quẩn giữa hai chiều đối nghịch như vậy.
Em cũng từng rất ghét mưa. Đơn giản vì chứng viêm mũi dị ứng cứ gặp mưa là hành tỏi đến khổ sở. Thế mà giờ đây ngồi bên cửa sổ phòng làm việc của một bạn phóng viên (em trốn hội thảo đấy), nhìn ra ngoài thấy mưa đan chéo em lại thấy đẹp. Giống như những hạt sáng lóng lánh ùa xuống, nhảy tí tách trong bóng chiều bắt đầu sa sầm. Em chẳng nhìn rõ lá xanh hơn thế nào, cuội nhỏ lăn tròn sạch sẽ dưới những khe nhỏ ra sao, hay những bông hoa đẫm mưa khoe nét kiêu hãnh đến đâu và chú sẻ nâu nép sâu trong tổ co ro tội nghiệp…
Vì em đi cùng mưa nên em sẽ cảm nhận mưa đẹp. Cũng giống như một nụ hôn thật sâu của ngày gặp gỡ. Chắc mưa cũng chẳng nỡ làm em ốm đâu…
Em gấp laptop lại và về đây.