Em chỉ cách anh 27 bước chân

Tác giả:

Anh có một lời hứa là sẽ đi Hà Nội. Nhưng lời hứa ấy giống như những giọt nước hững hờ trôi tuột qua kẽ tay, rồi rơi xuống nền đất đang khô ran. Bao nhiêu năm rồi anh vẫn chưa thực hiện được lời hứa ấy.
Với Hà Nội, anh có một ký ức trong một mùa đông giá lạnh, một mình. Khi đó anh không biết rằng trong lòng thành phố ấy còn có một người con gái xinh tươi, tiếng cười khúc khích như những ngọn gió mát làm cho cuộc đời trở nên ngọt ngào hơn. Mùa đông năm đó, anh có một cuộc họp quan trọng diễn ra trong vòng ba ngày, lại rơi đúng vào ngày đầu năm dương lịch.


Đó không phải là lần đầu tiên anh đến Hà Nội, nhưng đó là lần đầu tiên anh biết thế nào là cái rét của thành phố. Những lần trước anh đến vào mùa thu. Mà Hà Nội vào mùa thu thì đẹp như bức tranh vẽ, làm cho bất cứ trái tim nào cũng có thể mềm lòng được.
Anh nhớ những ngày đông giá rét ấy, anh được bố trí ở trong một căn phòng ấm áp của một khách sạn gần Hồ Gươm. Khách sạn với lối đi trải thảm, với cửa gương bóng lộn, với nhà ăn sang trọng, với hoa tươi thay mỗi ngày trong phòng. Nhưng tất cả đểu trở thành vô vị khi chỉ có một mình anh.
Trong thế giới này, khi quanh quẩn chỉ có mỗi một mình thì dẫu có ăn ngon, ở phòng đẹp thì cũng chẳng quan trọng. Con người ta luôn cần có nhau, đôi khi chỉ để giận hờn, hay cãi vã với nhau một điều gì vô cớ. Mà mùa đông của Hà Nội thì cái lạnh thấm tận vào trong từng phần da thịt.

Bạn đang đọc truyen ngan tại: WWW.ThichTruyen.VN
Buổi sáng thức dậy chỉ nhìn thấy con đường Chương Dương rộng thênh thang, một góc đường bán toàn hoa tươi, những chiếc xe đạp dừng lại ven đường chào mời. Trong cái lạnh mùa đông Hà Nội ấy, anh có cảm giác như mình lạc lõng. Những ngày lang thang trong lòng Hà Nội mùa đông, ngồi suýt xoa ủ nóng tay bên lò than của hàng ốc luộc ấy đã là xa lắc.
Còn giờ đây, Hà Nội là quyến luyến với những góc công viên mang màu xanh của cỏ, những con đường với những hàng cây làm rợp mát những con đường, cả những món ăn mang nhiều kỷ niệm của bao người, dẫu nó chỉ được bán ở một góc phố. Anh còn nợ với Cơm Nguội một lời hứa. À, cái tên Cơm Nguội thật ngộ. Cơm Nguội nói, em thích cái tên đó, vì em rất thích cây cơm nguội,mỗi lần anh trêu cái tên đó là em lại khe khẽ hát:”Hà Nội mùa thu,cây cơm nguội vàng,cây bàng lá đỏ,nằm kề bên nhau…”.Và cứ vậy,bất chợt em lại buzz cho anh một câu:”mình có dịp được gần nhau không anh?”.Anh chỉ cười.
Anh chưa bao giờ thấy cây cơm nguội, anh chỉ biết một cô con gái xinh xinh có tên Cơm Nguội. Cơm Nguội mới mô tả cái cây cơm nguội cho anh biết: Nè, cây cơm nguội cao lắm, nó có nhiều ở mấy con đường gần Hồ Tây và Hồ Trúc Bạch, có cây to lớn dọc theo bưu điện, thân cây vỏ đen. Lá cây cơm nguội giống như lá cây trứng cá trong đó, vào mùa thu thì lá nhuộm vàng, lãng mạn lắm.
Gọi là cây cơm nguội vì trái cơm nguội khi chín có màu đỏ, ăn nhạt nhạt giống như ăn cơm nguội. Anh bảo là anh sẽ đi Hà Nội vào mùa thu để ngắm Cây cơm nguội vàng. Nhưng anh và Cơm Nguội chưa hề gặp nhau.
Anh nói: “Thôi đi Cơm Nguội. Biết đâu em cứ tưởng anh là hoàng tử đẹp trai, rồi gặp anh, em thất vọng thì sao?”.
Em nói lại: “Em có phải là công chúa đâu? Cho nên em chỉ thích gặp anh chàng nông dân hay anh chàng sửa giày dép.”
Anh nhíu mày trên màn hình, anh không bao giờ mở webcam cho nên Cơm Nguội không biết anh nhíu mày: “Trời anh không biết cấy gặt, anh cũng chẳng biết đóng giày. Anh chỉ biết ngồi trong phòng, ngồi trước máy vi tính thôi”.
Cơm Nguội là cô giáo dạy tiếng Nhật.Em chỉ mới ra trường và đi làm khoảng hơn một năm. Ít khi Cơm Nguội rảnh vào buổi tối vì còn phải đứng lớp ở các trung tâm. Anh thì dốt đặc tiếng Nhật cho nên anh nói với Cơm Nguội: “Anh học mãi vẫn chưa xong tiếng em em ạ”.
Anh thì lúc nào cũng nhanh bắt chuyện với mọi người, anh dễ dàng hòa nhập với đám đông cho nên anh rất tự tin trong công việc. Vậy mà anh chần chừ mãi không đi Hà Nội.
Hàng ngày anh và Cơm Nguội thơm nhau qua máy vi tính. Thơm em buổi sáng. Em thơm anh buổi tối. Thơm em luôn chục cái. Em thơm anh trăm cái…
Anh đôi khi ngẫm nghĩ, nếu anh và Cơm Nguội thơm nhau thật thì anh có run không? Anh bấm máy vào số điện thoại của Cơm Nguội: “Lúc anh và em thơm nhau thật, em có run không?”.
Cơm Nguội trả lời: “Em thì run rồi. Em run lắm”.
Và nữa, anh hỏi: “Giả sử em gặp anh trên đường phố Hà Nội, em có nhận ra được anh không?”.
Cơm Nguội cười vui: “Anh cứ đi Hà Nội đi mà, em nuôi anh một tháng”.
“Nuôi suốt đời đi”. “Ừ, em nuôi anh suốt đời, em đồng ý”.
Anh để số điện thoại của Cơm Nguội vào hàng ưu tiên trong máy, chỉ cần âm vang của bài Nhớ mùa thu Hà Nội vang lên, là anh biết điện thoại của Cơm Nguội.
Hôm Cơm Nguội gởi tặng anh chiếc sơmi qua bưu điện, anh ướm thử, bỗng giật mình vì vừa khít. Anh gọi: “Trời ơi, em ôm anh khi nào mà em mua chiếc áo vừa vặn thế?”.
Cơm Nguội trả lời: “Hôm nọ em ôm anh trong giấc mơ. Anh không nhớ à?”.
Cơm Nguội bảo: “Em chụp hình ít ăn ảnh lắm, cho nên em lựa mãi mới có một tấm xinh xinh gởi cho anh xem”.
Thỉnh thoảng anh ngắm ảnh Cơm Nguội, cười một mình.
Anh thầm thì: “Xinh đấy chứ! Nhóc”.
Anh và Cơm Nguội hẹn gặp nhau. Chắc chắn phải gặp nhau trước khi quá muộn. Thật ra thì từ nơi anh ở, leo lên máy bay, chỉ một tiếng rưỡi đồng hồ là tới Hà Nội. Hà Nội có xa xôi gì cho cam.
Tại sao anh hẹn mãi mà chưa đi? Anh còn bàn chuyện khi tới Hà Nội anh sẽ nhốt Cơm Nguội lại trong phòng khách sạn. Anh sẽ chỉ ngắm nhìn Cơm Nguội, anh sẽ đi ăn bánh tôm hồ Tây, ăn chè bưởi, ăn 乃ún thang, ăn phở… nói chung là anh ăn hết tất cả món ngon Hà Nội chỉ với một mình Cơm Nguội.
Cơm Nguội nói: “Anh ra Hà Nội đi. Anh ra Hà Nội em xin nghỉ dạy học, để được ở gần bên anh”.
Anh biết Cơm Nguội nói thật. Anh không báo với Cơm Nguội là anh đã đến Hà Nội. Hà Nội mùa hè nóng.Anh sợ trái tim của người con gái cũng chật chội như cái thời tiết ở đây vậy. Mùa này cây cơm nguội còn xanh lá, phải đợi vài tháng nữa mới chuyển sang thu. Anh không co ro trong chiếc áo choàng dày cộm giống như đang ôm chiếc mền như năm nào Hà Nội buốt giá khi đi trên phố. Anh thong dong đứng ở một bến xe bus xem những chuyến xe đến, đi liên tục không ngơi nghỉ.
Hà Nội đang rực rỡ, bởi những chùm hoa phượng vĩ đỏ rực và cả những hè phố đầy xác tím hoa bằng lăng. Mỗi mùa, như Hà Nội có một nét đẹp khác. Anh đã đi cả nửa đời người kiếm tìm một điều gì đó. Danh vọng, tiền bạc? Rồi anh cảm thấy rằng cuộc sống này đôi khi cần phải thực hiện một lời hẹn. Anh hẹn với Cơm Nguội anh sẽ đến Hà Nội. Hai người đã để hoang phí thời gian của mình.
Cơm Nguội bảo: “Em phải gặp anh trước khi lấy chồng”. Còn anh nói: “Không biết anh có đến kịp cùng em không?”. Hà Nội không lớn, còn Cơm Nguội ở đường Nguyễn Du trên phố Quang Trung.Con đường thơm mùi hoa sữa ấy nằm ở đâu nhỉ? Anh phải đi tìm cho ra.
Anh chạy xe ôm hồn nhiên đón anh khi anh bước ra khỏi khách sạn: “Bác đi đâu không, cháu chở?”. Anh chỉ muốn đến đường Quang Trung thôi, nhưng anh chẳng biết số nhà của cô. Có lẽ khó nhất trong cuộc đời là không biết địa chỉ và không biết tên người, còn anh có cả số điện thoại và cả nơi Cơm Nguội dạy vào mỗi buổi chiều.
Cơm Nguội kể cho anh nghe rằng, Cơm Nguội đến dạy học mỗi đêm có một bà bán chè gánh. Cơm Nguội thích mỗi món chè bưởi. “Hôm nào anh ra Hà Nội em khao anh chục chén chè bưởi”.
Anh cười: “Ít thế, trăm chén cơ”.
Cơm Nguội hồn nhiên: “Em mua hết gánh chè cho anh ăn, anh ạ”.
Buổi chiều Hà Nội đằm đằm sương khói. Những hàng cây thênh thang che nắng hình như đang trò chuyện cùng nhau. Giờ này chắc chắn Cơm Nguội đang đến Trung tâm dạy học.
“Anh chở tôi tới Trung tâm X, nhé”. Anh nói với người chạy xe ôm như thế!
“Anh không cần đợi tôi đâu”. Anh trả tiền và bước chậm rãi trên hè phố. Anh đã nhìn thấy chỗ mà mỗi ngày Cơm Nguội đều đến đó. Anh nhìn thấy bà bán chè bưởi đang bận rộn bán hàng. Anh đi dọc theo hàng cây, tới hàng chè bưởi. Anh đếm bước chân mình. Một, hai, ba, bốn, năm… đúng hai mươi bảy bước chân là anh đã tới.
“Cho cháu ly chè bưởi”. Giọng nói đó, âm thanh trầm bỗng từng nói cười với anh qua điện thoại chẳng hề lạc vào đám đông. Cơm Nguội đang ở trước mặt anh. Anh gọi như thể sẽ không kịp gọi: “Cơm Nguội”.
Anh biết anh sẽ có những ngày đẹp nhất cuộc đời ở Hà Nội cùng Cơm Nguội. Khi Cơm Nguội xoay người rất nhanh. Cơm Nguội hét to như không thể to hơn: “Trời ơi! Anh Tí Tồ”.
Anh sẽ ôm Cơm Nguội thật chặt, để Cơm Nguội không lạc vào đám đông. Anh bỗng bật cười khi nhớ là anh đã từng hỏi Cơm Nguội: Lúc anh và em thơm nhau thật, em có run không?”.
Tác giả: Nguyễn Nhật Hoàng

Thử đọc