Dừng lại để biết yêu anh nhiều hơn

Tác giả:

Tình yêu của em bắt đầu từ nỗi nhớ anh. Nhớ anh nhiều tới mức dường như em có thể cầm nắm được nỗi nhớ ấy. Em muốn ở bên anh thật lâu, muốn được anh ôm thật chặt, muốn nói với anh rằng: Em rất yêu anh.
Trong điện thoại lúc nào em cũng lưu tin nhắn của anh. Em nhắc đến tên anh nhiều hơn, nghĩ về anh nhiều hơn. Em luôn cố gạt anh khỏi ý nghĩ của mình nhưng làm được việc đó thật khó. Em vẫn luôn nhận thức được rằng: Với anh, em chẳng là gì cả… nhưng em chấp nhận điều đó đơn giản vì khi yêu người ta mù quáng mà!

Để rồi mỗi khi anh gọi, em lại đến. Em đến với anh như ghé thăm hạnh phúc của mình vậy. Em cảm nhận được anh cũng có chút gì đó yêu em. Người ta nói rằng yêu và được yêu là điều hạnh phúc. Với em, coi như đã có cả hai. Nhưng anh có biết yêu một người mà biết rõ không có kết quả gì mà lại không thể ngừng yêu người đó cảm giác thế nào không? Đứng trước anh em luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, tỏ ra ngoan ngoãn và chịu đựng để rồi mỗi khi màn đêm buông xuống em lại khóc.
Em muốn hỏi anh: Trong anh có khi nào thực sự yêu em? Anh có khi nào để ý xem em đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào? Có khi nào anh thực sự đứng vào vị trí của em để có thể hiểu em, dù là một chút?... Nhưng rồi em lại không hỏi. Và em sẽ chẳng bao giờ hỏi. Em tự biết em là ai.
Cảm ơn cuộc đời đã cho em cơ hội được gặp anh và được yêu anh. Cảm ơn anh vì anh đã mang cho em những khoảng thời gian hạnh phúc. Anh sẽ không biết được rằng em yêu anh nhiều đến mức nào.
Anh sẽ không biết cũng như em không biết giờ này anh đang làm gì, nghĩ gì. Em không thể chia sẻ với anh những lo lắng, những ưu phiền trong cuộc sống. Đúng như anh nói: “Đó không phải việc của em”. Đó không phải việc của em nên dù muốn quan tâm anh cũng khó. Nhưng em sẽ vẫn yêu anh, vẫn đến khi anh gọi vẫn chờ tin nhắn của anh, vẫn mong đợi một điều gì đó mong manh.
Đơn giản vì em yêu anh.
Minh Huyền