Đối với em, anh rất thế này và rất thế kia

Tác giả:

Đó là một câu chuyện rất thế này và rất thế kia! Những câu văn đuổi nhau nhưng vẫn giữ những khoảng cách hợp lý tạo nên một giai điệu thật sự ấm áp và quyến rũ. Tôi vẫn thích cách viết nhanh và hoạt của Đồng Hải Anh. Thông minh, năng động và cũng tràn đầy nữ tính. Chọn câu chuyện này cho tập sách là sự bổ sung gần như hoàn hảo cho một bản giao hưởng tuyệt đẹp mang tên
Mời các bạn cùng đọc:
Ngày đầu tiên. Văn phòng mới. Sếp cười hớn hở đại khái chị rất vui vì em đi làm để gánh bớt công việc cho chị, đợi 1 phút chị sẽ dẫn em đi giới thiệu với đồng nghiệp ở các phòng khác nhá. Thế là đi từ tầng 4 xuống tầng 2 và lần lượt trèo ngược lên từng tầng, vào phòng nào cũng chào hỏi cười nói. Tầng 7, một mái tóc nâu óng + một đôi mắt xanh biếc nhô lên khỏi partition làm Linh giật nảy mình bằng một câu chào tiếng Việt pha Anh:
- Chào bạn, new comer của ECD project, right?
Và một nụ cười răng khểng. Linh ngoác miệng cười lại:
- Dạ vâng, new comer của ECD. My name’s Phi Linh.
- Phi Linh à? Tên bạn rất lạ. À, tôi là Alex. Nice to meet you.
Chuyến đi nghỉ đầu tiên cùng cơ quan mới. Hơi nản lòng, Phi Linh pack đồ, tự hỏi biết làm gì trong mấy ngày đi biển với những người còn lạ thế này, gia đình và con cái họ? Đang là những ngày giữa tháng 5, chưa phải mùa du lịch, biển vắng và sạch. 5h sáng. Chẳng có anh chị nào cùng cơ quan dậy sớm chừng này ra biển để nhận xét tư cách của mình đâu! Linh nghĩ và bỏ dép chạy thục mạng trên cát, nhảy những bước dài, lấy hết sức mình ném từng chiếc dép rồi đuổi theo nhặt, cười thầm: Điên quá! Mặt Trời lên rực rỡ, biển sớm lặng sóng như một mặt hồ, và cô nhảy xuống bơi cật lực. Lướt thướt đi lên, Phi Linh nhìn thấy Alex đang ngồi cạnh đống đồ của mình.
- Linh, hey hey! Anh gọi.
Cô đi lại và ngồi xuống. Alex cười, mắt nheo vì nắng:
- Điên quá!
Cô nhìn anh, không hiểu. Anh giải thích:
- Anh thấy Linh just… chạy như điên.
Linh cười:
- À ừ, thỉnh thoảng em thế đấy.
Alex nheo mắt:
- Just kidding, Linh không điên. Anh thấy như thế rất là hay, anh nghĩ đấy là vì em là một cô gái… ờ… à… ừm… open minded, trông em rất là thoải mái, casual, thế nhưng có lúc em rất là, ờ… à… ừm… sao nhỉ… rất… là… ờ… từ gì nhỉ… very shy… để anh nghĩ… e thẹn… e thẹn, right?
Linh cười lớn, phẩy tay như cười một nhận xét tào lao, rồi rất vô tình thụi nhẹ vào vai Alex. Thế nhưng rồi lại nghĩ: Mình yêu Hoàng cả mấy năm nay, nhưng chưa bao giờ Hoàng khen mình với sự tôn trọng mà lại dễ thương như thế. Alex lại cư
- Cười gì em nữa thế?
- À, anh thích cái kiểu tự nhiên em punch người khác như vừa rồi. Punch tiếng Việt là gì?
- Là đấm cho một cú.
- À, okey, đấm cho một cú…
Rất nhanh, đấm vào vai Linh.
- Á! Cô kêu lên vì bất ngờ, những cũng đấm trả.
Và thế là, như đồ điên và như trẻ con, hai đứa quay ra đấm đá nhau trong ánh nắng.
Hoàng, Linh ngồi trong quán. Cô thông báo:
- Anh, em định đi học tiếng Tây Ban Nha đấy.
- Ừ, tuỳ em.
- Trả lời lơ đễnh vậy thôi sao?
Hoàng cười, nắm bàn tay Linh hôn một cái rất kêu:
- À, học hành rất tốt. Anh ủng hộ học hành. Em cố gắng học và có thể cho phép anh hỏi lý do của sự đột ngột này là gì không?
- Em thích từ lâu rồi, em đã từng nói với anh thế mà.
- Ôi thôi ૮ɦếƭ, tệ quá, quan trọng thế mà anh quên đấy!!! Quan trọng quá chứ, em nhỉ…
Linh không nói, không giận. Cô đã quen kiểu đùa của Hoàng như thế 3 năm nay. Dường như không có gì là nghiêm chỉnh cả. Dần dần, khi bạn bè và những chuyện tình cứ liểng xiểng đổ vỡ xung quanh mình, Linh kết luận: Kiểu của Hoàng dễ chịu. Cô nghĩ: Hãy như thế và cuộc tình sẽ nhẹ nhàng hơn, không nghi kỵ, không hờn dỗi, không hứa hẹn, không cam kết. Mình cần một kiểu bình yên…
Rồi Hoàng đèo cô đi. Trời lao xao gió. Giao mùa. Những khoảnh khắc giao mùa kỳ lạ thật, lúc nào cũng xao lòng đến lạ. Con đường tối và mát lạnh, Linh so vai, bắt gặp mùi hương hoàng lan bay mênh mang trong bóng tối, dịu dàng lắm và trầm lắng lắm, không ám ảnh như hoàng lan mùa hè. Linh nghĩ thế, nhưng không nói với Hoàng. Cô không biết anh sẽ bình luận kiểu gì, và hoàn toàn không muốn anh chia sẻ cảm giác này với giọng bông đùa của anh, như đùa với một cô bé. Anh ấy là người lớn rồi, không giống mình… nghĩ và hơi có cảm giác buồn rất mỏng, cô dựa nhẹ đầu xuống vai anh. Hoàng đưa tay vuốt tóc cô: Mệt hả em? Anh đưa em về nhà thôi. Thảng thốt, Linh nghĩ: Hoàng bao dung với mình quá… có hơi “quá” không? Hay vì mình đã trưởng thành hơn mình của 3 năm trước, khi mình mới yêu anh?
- Alex, em sẽ học tiếng Tây Ban Nha.
- Oah, học đi, tiếng Tây Ban Nha, anh thích… Mình sẽ nói chuyện với nhau bằng tiếng Tây Ban Nha. A mí me gusta tú sonrisa…
- Oh come on, anh nói tiếng Tây Ban Nha đấy hả? Có nghĩa là gì vậy?
- Hehe, có nghĩa là “Em học tiếng Tây Ban Nha đi em ơi!”
- Có tin được không đấy?
- Phụ nữ kỳ lạ thật. Nếu không tin thì không nên hỏi, right? Thế em muốn câu đó có nghĩa là gì nào?
Phi Linh cười… Ừ nhỉ, thế mình muốn câu đó có nghĩa là gì nhỉ… Phải học tiếng Tây Ban Nha thôi…
Đang chúi mũi vào máy tính, Linh liếc thấy cửa mở và Alex đi vào phòng. Chào các chị trong phòng bằng tiếng Việt rất chuẩn. Rồi cái tay vẫy vẫy trước mặt cô:
- Em yêu! Thôi đừng làm việc nữa… Đi ăn 乃ún bò đi.
Cả phòng ồ lên:
- Ai là em yêu của Alex đấy?
Alex cười cười:
- Em đùa Phi Linh thôi. Chiều thứ 6 rồi, làm việc nhiều mà làm gì… các chị có đi ăn 乃ún bò không?
Ồn ã, vui vẻ, cả phòng kéo nhau ra đầu phố ăn 乃ún bò. Alex nắm tay Linh dưới gầm bàn, rủ:
- Hôm nay Linh trốn một buổi học Tây Ban Nha đi, nhé? Anh nài nỉ đấy, vì hôm nay là sinh nhật của anh. Không nên để “bạn quốc tế” trở thành người đáng thương trong ngày sinh nhật của hắn, right?
Vậy ra hôm nay là ngày sinh nhật của anh. Linh đi đi lại lại trong căn phòng của Alex, lè lưỡi vẻ kính nể khi đọc những đầu sách trên cái giá sách nhỏ, ngón trỏ lướt nhẹ trên vỏ quả trứng đà điểu to uỵch, mỉm cười trìu mến nhìn những bức ảnh Alex cười toe toét với bạn bè và gia đình, đá quả bóng b vào gầm bàn làm việc, và ngồi phịch xuống ghế bành. Alex đi từ trong bếp ra, đã thay quần short và áo phông, tay cầm 2 cái ly, đĩa chanh, muối, olive, lon sođa, khay đá và kẹp nách một chai Bombay Saphira Dry Gin. Phi Linh hỏi:
- Alex, còn ai đến nữa không?
- Không.
Anh tỉnh bơ trả lời, hí húi bỏ đá vào hai cái ly, rót tonic, bỏ mấy lát chanh và olive vào ly. Mấy cục đá già kêu lách tách trong ly nước. Phi Linh trợn mắt:
- Alex, không ai đến thì lôi em đến là sao?
- À, là vì em rất thế này và rất thế kia!!!
Anh mở chai Gin, rót vào ly và mùi rượu ngai ngái lập tức tràn ra quanh họ.
- Thôi đừng mở mắt to thế em. Ly của em đây, anh pha nhẹ thôi. Chúc mừng sinh nhật!!!
Họ chia tay ở bậc thềm nhà cô gái… Sương xuống mỏng lắm, mơ màng, da diết. Linh hỏi:
- Alex, em rất thế này thế kia là em rất thế nào?
- Anh làm sao mà biết được.
Rồi, đột ngột, và đơn giản, anh kéo cô lại gần mình, cúi xuống hôn cô. Nụ hôn ngan ngát. Phố bỗng hút dài như con đường đi vào một giấc mơ lạ.
- Cảm ơn em đã đến. Em ngủ ngon nhé, đừng nghĩ nhiều.
Đừng nghĩ nhiều ư… Chuyện như một đống đá đổ lên иgự¢ Linh. Cuối tuần, trời đổi gió. Ngày thứ bảy ngợp như là vô thực. Linh như bơi trên biển. Nắng chói sáng. Cát trắng muốt. Trời xanh quá. Cô lo sợ, run rẩy từ tận đáy tim, nhưng vẫn cứ muốn bơi, và cô bơi mãi trong ánh nắng. Cô tránh Hoàng. Ở bên Hoàng, chưa bao giờ Linh bất an đến thế. Cô tránh anh với cảm giác có lỗi và buồn da diết. Alex, bảo em đừng nghĩ nhiều ư…
Sáng Chủ nhật, họ gặp nhau. Linh chúi đầu vào иgự¢ anh, vai run lên từng đợt:
- Alex, em không hiểu, tại sao mọi chuyện lại nhanh như thế này, em không thể figure out… không thể…
- Nghe anh này, em phải tin anh. Em có tin không?
Anh ôm vai Linh và nhìn cô. Linh cụp mắt:
- Em đã có Hoàng. Mọi việc ổn định và bình yên. Và nên như thế. Ba mẹ sẽ nghĩ sao? Hoàng nữa, anh ấy tốt và chân thành, anh ấy che chở cho em. Anh ấy sẽ ra sao?
- Tất cả những điều đó, anh biết. Nhưng em không trả lời đúng câu hỏi rồi. Em có thể tin vào anh không? Tin nhiều hơn là một người bạn?
- …
- Thôi được. Anh hiểu… điều này, ngay lúc này, là quá khó đối với em, vì chúng ta khác nhau quá. Nhưng anh không bỏ cuộc đâu. Đối với anh, em quả thực rất thế này và rất thế kia, anh cũng không thể figure out được. Anh chỉ biết có thế, từ hôm em đi từ dưới biển lên, rất nhiều nước biển lấp lánh trên gương mặt em, Mặt Trời sau lưng em, và em cười. Có thể em chưa thấy mình như thế. Nhưng với anh, em là một cô gái đặc biệt. Em hãy là như thế, đừng cố gắng níu kéo quá nhiều những nguyên tắc cứng nhắc. Và em sẽ như thế nếu anh ở bên em, hiểu không? Cứ coi như đây chỉ là một giấc mơ. Em bước ra khỏi giấc mơ này, bước trở lại vào cuộc đời thực của em. Nhìn lại, nhìn sâu vào chính em. Anh hứa sẽ hoàn toàn biến mất trước mắt em trong những ngày tới, tới chừng nào em đủ tin tưởng anh. Okey? Thế nhé. Đừng nghĩ nhiều.
Đừng nghĩ nhiều ư… Làm sao để đừng nghĩ nhiều, khi mùa thu nắng cử mỏng tràn ra các mái phố. Thành phố rất trầm tư. Linh rất trầm tư. Hơi buồn. Hơi nghĩ. Hơi nhớ. Không, rất nhớ. Alex chỉ cách cô mấy gác văn phòng. Chỉ cách một tầm với tay và bấm vài con số trên di động. Chỉ cách một vài bàn phím gõ rất nhanh trong mạng email nội bộ. Nhưng anh đã giữ đúng lời hứa. Linh không hề nhìn thấy bóng dáng anh suốt cả mấy tháng trời. Cứ như anh đã đi đâu mất hút. Cô thấy thiếu anh. Thiếu sự động viên, những lời khuyên thông minh, sự sắc bén của anh trong công việc. Thiếu một động lực. Thiếu một người cộng sự. Và, cô nhớ anh. Nhớ nụ cười nghịch ngợm. Răng khểnh dễ thương. Nụ hôn ngan ngát. Nhớ anh đến run rẩy từng đầu ngón tay mình.
Đừng nghĩ nhiều ư… Cuối thu rồi. Mà trời vẫn cứ tiếp tục đẹp. Một cảm giác lúc nào cũng như rất mới, hồng và nhẹ nhàng, ngọt và dịu dàng biết bao, đến ngay cả những nỗi buồn cũng không thể tăm tối nổi. Trong lòng vẫn cứ loang loang niềm nhớ như sương khói và những ௱ôЛƓ ước mơ hồ khi click vào con chuột để mở inbox hoặc khi vớ máy xem tin nhắn. Và vẫn cứ luôn để di động bật đến 11h- 12h. Chẳng để làm gì. Chỉ vì vẫn nghĩ, just in case…
- Con có điều gì cần suy nghĩ rất nhiều, hả con?
Phi Linh hơi dừng lại ở giữa cầu thang:
- Không ạ. Sao mẹ nghĩ thế?
- Nhìn là biết. Và mẹ thậm chí biết là không liên quan đến thằng Hoàng.
Mẹ cười nhẹ… Giọng Phi Linh hơi xẵng:
- Sao cơ? Quả thật Hoàng chẳng có liên quan gì, và mẹ đừng gọi anh ấy với kiểu cách coi thường như thế.
- Coi thường ư? Mẹ luôn nghĩ Hoàng là đứa chừng mực, tốt đẹp, gần như hoàn hảo. À, và vì thế con không hợp với nó. Có thể mẹ nhìn nhận con hơi khác mọi người. Nhưng sẽ có lúc con nhận ra đó là sự thật. Con không cứng rắn như là con tưởng, và con không chừng mực như là mọi người vẫn nghĩ về con đâu.
Mẹ luôn luôn có những nhận xét thẳng thẳn, quá thẳng thắn đến mức đôi khi mình rất khó tiếp thu. Lần này cũng thế.
- Con nên có niềm tin về mình hơn mới phải. Con tốt đẹp hơn thế này khi đúng là bản thân mình, và mẹ nghĩ là mẹ thích con gái mẹ như thế.
À, lần này không như mọi khi. Hay vì mình đã lớn và gần mẹ hơn mình tưởng?
Một khoảng lặng dài khó khăn:
- Cảm ơn mẹ.
- Ừ, ngủ đi con, đừng nghĩ nhiều.
Đừng nghĩ nhiều ư… Mưa. Kỳ lạ làm sao, một cơn mưa trái mùa trong tiết cuối thu hanh hao này. Những giọt mưa rơi thẳng tắp, không gió, cứ rì rào, xa xôi. Linh nằm trong bóng tối, nghe tiếng mưa rơi trên những chậu cây ngoài ban công. Mắt mở chong chong. Đừng nghĩ nhiều ư… Mẹ mở cửa khẽ khàng đi vào, nghĩ rằng cô đã ngủ, mẹ vuốt trán cô trìu mến, rồi đi ra. Linh lại mở mắt, thở dài rất nhẹ. Và, như bị thôi thúc bởi một tiếng gọi xa xôi lắm trong tâm trí, cô vùng dậy, với điện thoại, và bắt đầu soạn những tin nhắn liên tiếp, send… send… send…
Dear ơi, anh là người như thế nào nhỉ? Anh là một người rất thế này, rất thế này, lại còn thế này, và cũng thế kia. Anh là người có tính cách như thế này nhưng lại không như thế nọ.
Với em, anh còn là một người thật là như thế này, vô cùng như thế này, và rằng em học nhiều điều từ anh, về cái này, về cái nọ, về cái kia, về cái ấy, và về quá nhiều những thứ khá
Em đã hoảng sợ – cái này cực kì điên. Anh làm em hoảng sợ về những thay đổi. Nhưng anh thay đổi em tốt hơn và bản thân em thay đổi tốt hơn. Em đã mất nhiều thời gian để nhận ra được điều quý giá đó.
Em cứ tự bảo sẽ không nghĩ về anh nữa. Không nghĩ nữa. Nhưng điều đó thật khó khăn vô cùng. Bởi vì em yêu anh mất rồi. Rất yêu, yêu thế này và yêu thế kia.
Chuyện đến đây là kết thúc. Kết thúc ở chỗ: Tin gửi lại từ Alex lúc 1.59’59” mà đến tận mãi về sau này, Phi Linh vẫn lưu trong Inbox: Điên quá. Chuyện quan trọng thế này, sao em không đợi tới sáng hãy nói? Cool!!! Bây giờ làm sao anh ngủ lại được? Nên anh đón em 15’ nữa ở cửa nhà em nhé.
ĐỒNG HẢI ANH