Đó là bàn tay của cô, thưa cô!

Tác giả:

Trong ngày lễ Thanksgiving (lễ Tạ ơn), một cô giáo dạy lớp 1 nọ đã yêu cầu học sinh của mình vẽ một bức tranh về những gì mà các em cảm thấy biết ơn. Cô muốn biết những đứa trẻ nghèo khổ này thật sự biết ơn những gì. Cô đoán phần lớn học sinh của cô sẽ vẽ những bức tranh về gà tây hoặc những chiếc bàn đầy ắp thức ăn. Thế nhưng cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy bức tranh của một cậu học trò với hình một bàn tay được vẽ một cách ngây ngô đơn giản.


111.ban-tay-cua-co


Cô nhẹ nhàng hỏi cậu bé: Tại sao con vẽ bàn tay? Và đây là bàn tay ai?


Cả lớp đều bị thu hút bởi bức tranh của cậu bạn học.


“Mình nghĩ đó chắc hẳn là bàn tay của Thượng Đế, người đã mang thức ăn đến cho chúng ta,” một cậu bé nói.


Một cậu bé khác lên tiếng “Đó là bàn tay của một người nông dân bởi vì ông ta nuôi gà tây”.


Cuối cùng, khi những học sinh khác đã tập trung làm bài, cô giáo cúi xuống bàn của cậu học trò ấy và hỏi cậu bé bàn tay đó là của ai. Cậu bé thì thầm: “Đó chính là bàn tay của cô, thưa cô”


Điều này gợi cô nhớ lại rằng trong những giờ giải lao, cô vẫn thường nắm tay cậu bé. Cô vẫn thường làm thế với những học sinh khác. Nhưng với cậu học trò này – một đứa bé cô độc và ít nói – điều này lại có ý nghĩa vô cùng. Có lẽ đây chính là lễ Tạ ơn dành cho tất cả mọi người, không phải cho những vật chất chúng ta nhận được, mà cho những điều, dù rất nhỏ nhoi, khi chúng ta trao tặng cho người khác.


Antoine de Saint Exupéry (Nhà văn Pháp)