Con ghét mẹ

Tác giả:

Nó chỉ là một con nhóc 10 tuổi thôi, cái độ tuổi chỉ nên vô tư chạy nhảy chơi đùa, không biết hai chữ phiền muộn. Nhưng nó đã không như thế, vì nó còn phải “làm mẹ”, là làm mẹ cho đứa em trai 4 tuổi của mình.
Thật khó tin đúng không? Nhưng rất buồn đó lại là sự thật, khi nó gần tròn 8 tuổi, mẹ bỏ ra đi không nói lời nào cả, cũng không mang theo em trai. Một mình đi mất, ba bế em về đưa cho nội nhờ chăm sóc rồi cũng bỏ đi đâu đó mà không ai biết.

con-ghet-me
Nó chỉ đứng một góc nhà nhìn, không nói không hỏi cũng chẳng chạy tới khóc lóc gọi ba như những đứa trẻ khác. Đơn giản vì với nó gia đình chỉ có ông bà nội, ba mẹ vốn chỉ là danh xưng, là hai người lâu lâu ghé thăm và cho nó quà bánh gì đó. Nó không quan tâm người đã giao nó cho nội khi vừa cai sữa. Lí do mà nó được nghe là nó không hợp tuổi với ba mẹ.
Nó nhìn đứa trẻ nhỏ xíu khóc ngất trong tay bà nội, nó đã nhìn thấy vài lần ba mọi người bảo đó là em trai nó. Ừ thì nó biết đó là em trai nó vậy thôi, không quan tâm nó muốn đi chơi với lũ bạn. Vậy mà em trai cứ khóc mãi, nội dỗ không chịu nín, bực mình nó đi lại truớc mặt em trai hét lên
- Im lặng, phiền quá
Ông bà nội sững sờ nhìn nó, rồi lại nhìn em trai, thật hay thằng bé nín hẳn chỉ ư ư trong miệng, loạng choạng chạy tới ôm chân nó. Ông bà chỉ nhìn mà không nói, nó chẳng biết phải làm sao, nhìn nội rồi nhìn lại em trai, nó phát hiện thì ra em trai không phải nín khóc, mà là khóc rấm rức khóc không ra tiếng, là sợ nó mà như vậy sao? Không biết, chỉ là nó thấy nó nên ôm lấy em trai.
Nghĩ là làm nó ôm lấy em trai, bế đi trong sự ngỡ ngàng của ông bà nội, vỗ nhẹ lưng em, giống như việc nó bế một đứa trẻ không phải là chuyện gì mới mẻ
- Đừng khóc, ba mẹ không cần em, chị thuơng em, chị sẽ làm mẹ của em
Nó lúc đó cũng chẳng biết làm mẹ là như thế nào, chỉ đơn giản nghĩ là sẽ yêu thuơng em trai. Bắt đầu từ đó ngoài thời gian đi học ra, người trong xóm sẽ luôn thấy hình ảnh của hai chị em nó đi cùng nhau. Em trai chỉ theo mình nó, ngay cả ông bà nội cũng rất khó bế được em.
Bà con họ hàng, những người hàng xóm đều nhìn nó thuơng hại, kèm theo những câu nói mà có lúc nó hiểu có lúc nó không hiểu hoặc giả nó không muốn hiểu chỉ là không biết sao, nó thấy buồn và muôn trốn đâu đó khóc.
- Mẹ nó bỏ cha con nó theo trai….
- Loại đàn bà gì mà không biết thuơng con……….
- Chúng mày thật vô phúc…....
- …………….
- ………….
Im lặng nó lơ là thái độ duy nhất nó dành cho những người đó, vì thế mà họ chuyển từ nói sau lưng, nói lén chị em nó sang nói truớc mặt, khi nó làm sai gì đó thì y như rằng
- Cái ngữ này sau này cũng giống con mẹ nó….
- Ai ăn hết của nhà mày mà làm cái mặt đưa đám ra……
- Thiệt là cục nợ, ba má già rồi mà còn nuôi tụi nó….
Mặc kệ hết thảy, chỉ cần nội không ghét nó không đuổi nó và em trai đi là được, nhưng cũng có đôi lúc mấy cô nó làm nội giận, nội cũng mắng nó. Lúc đó nó chỉ lẳng lặng ôm em trai lên giuờng ngủ, nước mắt cứ thế rơi ra. Không làm được gì cả, nó chỉ là một đứa trẻ không thể phản khán hay nói gì, “người lớn nói luôn đúng”, ừ thì đúng nên nó ghét người được gọi là mẹ nó, vì mẹ mà nó bị ghét lây.
Nó tập nấu cơm, làm thức ăn, tắm cho em trai, giặt đồ cho hai đứa,… Nó chỉ muốn trong mắt mọi người nó rất ngoan, sẽ không mắng c.hửi hay muốn đuổi nó đi.
Ba cũng quay về, nhưng vài ngày cũng đi, cứ đi rồi về, về lại đi, em trai mến ba nên ba mà về là em theo sát, có lúc ba cưng chìu em, có lúc lại quát nạt làm em sợ khóc ré lên. Nhưng sau đó nó đứng ở một góc nhà nhìn thấy ba ôm em trai khóc. Nó cũng chẳng biết tại sao ba như thế, chắc vì ba là người lớn. Nó thuờng nghe mọi người bảo em trai nó giống mẹ y đúc. Nó thì lại giống ba như khuôn đúc, vậy mà ba ít khi nào ba ôm nó. Nó cũng không thích, nó ghét như thế, cũng chẳng biết vì sao.
Cứ thế nó làm ba làm mẹ của em trai hơn hai năm, trong thời gian đó, nó chẳng nghe tin tức nào của mẹ, à nói đúng hơn nó chẳng muốn nghe, đôi lúc có ai đó không biết vô tình hay cố ý nói truớc mặt nó mẹ thế này, mẹ thế khác, ở chổ đó chổ kia….Nhưng chỉ một phút sau là không ai thấy nó ở đó nữa, nó đắt em trai ra một góc nào đó ngồi, không phải ngồi khóc, chỉ là ngồi ôm em trai nhìn lên trời.
Càng lớn nó càng ít nói, rất trầm lặng lúc truớc nghịch ngợm thế nào, quậy phá thế nào. Thì lúc này nó lại ra dáng một cô gái ngoan đảm đang, nội tự hào về điều đó. Ai nói gì, mắng c.hửi hay khen gì nó, nó cũng chỉ cười, ừ thì cười mới là hạnh phúc. Cuộc sống của nó như thế là hạnh phúc, học tốt, chăm ngoan, em trai nghe lời, ông bà vui vẻ nó tưởng chỉ cần có thế.
Nhưng có lúc nó lại đứng chết lặng một góc khi thấy
- Mẹ ơi con muốn mua đồ mới….
- A con gái mẹ dậy thì rồi, là người lớn rồi ….
- Mẹ ơi con….hức hức
Chỉ là vô tình nghe vô tình thấy, nhưng thật kì lạ cái người nó luôn ghét, cứ như quanh quẩn trong đầu nó
- Hai ơi, mẹ đâu???
Em trai nó lâu lâu lại hỏi nó câu đó, chẳng biết nói với em thế nào nó chỉ cười rồi nắm tay em dắt đi “Mẹ đâu??” nó cũng muốn biết.
Trên con đường làng quanh co, bóng hai chị em nó nhỏ bé liêu xiêu tay nắm tay đi, con đường không dài lắm nhưng với chị em nó sao lại đi hoài không thấy đích.
Nó đang ngồi học bài thì nghe tiếng bước chân chạy vội, nhưng không có lực, là buớc chân của một đứa trẻ, lại nghe tiếng thút thít. Nó gấp sách buớc vội ra ngoài, nhìn em trai mặt mũi tèm lem nuớc mắt và đất cát, trên người cũng rất dơ. Vừa thấy nó, em trai lại càng tăng tốc độ chạy về phía nó, khóc cũng lớn hơn

Bạn đang đọc truyện tại: WWW.ThichTruyen.VN
Ghi rõ nguồn: ThichTruyen.VN (ThíchTruyện.VN) nếu bạn copy truyện từ website này.

- Hu hu hai ơi, huhu – ôm chầm lấy chân nó em trai mếu máo
- Heo, sao thế? Ngoan đừng khóc nói chị nghe – em trai nhỏ xíu đáng yêu của nó rất ngoan, hôm nay tự dưng cả người dơ bẩn, lại khóc thảm thương thế này làm nó lo lắng
- Mẹ,…mẹ….hu hu không có mẹ…hu hu…ba cũng không có, Heo muốn ba mẹ…hức hức
Nó nghe em trai nói mà cứ lặng đi, là em trai nhớ ba mẹ? Đứa trẻ này sao lại nhớ dai như thế cũng đã hơn hai năm rồi, sao lâu lâu lại còn đòi mẹ như thế?
- Tụi nó bảo mẹ đi theo người ta bỏ Heo, …vì Heo ốm yếu bệnh tật nên ba cũng ghét mà bỏ Heo, …hức hức…không cho Heo chơi cùng….không cho…hu hu hu đánh Heo nữa, đánh Heo đau lắm, không có ba mẹ..nên tụi nó không sợ đâu…- Nói xong tức tưởi trong lòng em trai lại choàng tay ôm cổ nó khóc tiếp – Heo muốn ba mẹ, hu hu hu hai…Heo muốn ba mẹ
Em trai nói mà cứ uất nghẹn làm nó khó chịu quá, ai bảo trẻ con ngây thơ vô tội? Ai bảo trẻ con đáng yêu, lời trẻ con khiến người ta vui? Những đứa trẻ đó mới vừa nhẫn tâm làm tổn thương em trai bé bỏng tội nghiệp của nó đây? Trẻ Con không hiểu chuyện sao biết lấy nỗi đau của kẻ khác làm niềm vui, giả tạo, nó ghét… và càng ghét càng giận hơn những người lớn tự xưng mình là người tốt suốt ngày ca thán những điều xấu xa, ngày ngày khơi gợi nỗi đau trẻ côi cút của chị em nó. Ôm siết em một cái, nó gỡ tay em, lấy vạt áo lau mặt cho em trai
- Ai nói không có ba mẹ thì tụi nó có thể ức hiếp Heo? Có chị ở đây mà – nó nhìn em trai đang ngây ngô mỉm cười – đi dắt hai đi gặp tụi nó
Em trai nghe nó nói thế, phấn chấn vui vẻ hẳn tung tăng trong tay nó đi tìm mấy đứa đánh mình lúc nãy.
Trước mặt nó là một đám con nít lóc nhóc, trai gái có đủ, vài đứa lớn hơn nó. Nhưng nó cũng chẳng lấy làm sợ, trừng trừng nhìn bọn nó, đúng vậy đều là trẻ con, nhưng nếu nói gan lì thì cái bọn con nít ranh này phải gọi nó là “chị”
- Đứa nào đánh em tao? – Hoàn toàn không có hình tượng cô gái ngoan truớc mặt ông bà nội, nó giống một đứa trẻ bụi đời hơn
- Là tao đánh đó thì sao? Cái đồ không cha không mẹ như tụi bây dám làm gì tao? – một đứa con gái tầm bằng nó đứng ra chống nạnh nhìn hai chị em nó khinh bỉ, nó nhận thấy sự sợ hãi của em trai, thằng bé nép sát vào nó
- Chỉ có mình mày? – nó liếc mắt nhìn đám trẻ phía sau đang khinh khỉnh nhìn mình,
- Đúng thì sao? Không những đánh nó tao còn đánh luôn mày
Vừa nói nhỏ đó vừa cầm nhành cây dùng để đuổi trâu quất vào chị em nhỏ, chỉ làm đau một chút chứ không gây thương tích. Em trai trốn sau lưng nó, thút thít. Nó thì không nói gì, nghiến chặt răng nhìn bọn trẻ hả hê, thấy bên cạnh có một khúc gỗ cỡ bắp tay nó, rất nhanh nó túm lấy hung hăng quất thẳng vào lưng con bé kia. Vốn là nó muốn đánh vào đầu, nhưng do khúc gỗ quá to và nặng so với nó. Nên bị trượt, sức va đập cũng không đáng kể, nhưng cũng làm con bé kia đau và hoảng sợ, ngã xuống khóc thét, nó quăng “vũ khí” trong tay ra nhìn lại đám nhóc
- Không được ức hiếp em tao
Cả bọn sợ hãi nhìn nó dắt em trai đi, dù sao chúng cũng chỉ là trẻ con. Thấy nó hung dữ như thế, hoảng sợ cũng không lạ
Tối đó ba mẹ của nhỏ bị nó đánh, dắt nhỏ tới nhà nó mắng vốn với nội. Nói chuyện với ông nội cũng có phần cung kính, vì ông là lão làng có vai vế trong xóm. Nhưng nhìn thấy nó thì bà ta không tiếc lời xỉ vả, nào là thứ không cha không mẹ vô giáo dục, côn đồ….gì gì đó nhiều lắm nhưng nó không để tâm, đăm đăm nhìn con bé đang nép vào lòng mẹ mình. Rõ ràng lúc chiều nhỏ rất hung hăng, vậy mà bây giờ có ba mẹ thì như con cún con yếu ớt. Có ba mẹ bảo bộc thì sẽ như vậy sao? Nếu thế nó không thèm
- Bây nói xong chưa? – ông nội chờ bà ta ngưng lại mới lên tiếng – Trẻ con xô xát là điều khó tránh, bây không nên lôi chuyện người lớn ra mà trách mắng, tao không bênh cháu nhưng con Tí không tuỳ tiện đánh nhau, bây phải hỏi rõ đám trẻ rồi mới giải quyết, yêu thuơng con không phải cứ nghe nó nói mà phán xét, vợ chồng bây về đi, con Tí tao sẽ dạy lại
Tuy là ấm ức, nhưng nghe lời nội nói như thế, ba mẹ nhỏ cũng không cách nào khác phải đi về. Nó thấy trong lòng dễ chịu, vì ít nhất ông nội tin tưởng nó, trong lòng có dòng nuớc ấm áp chảy qua.
- Con Tí, mang roi vô đây
Ông nội đứng gần cái giuờng tre, vọng ra gọi nó. Nó biết phải làm gì, rút cây roi bằng nhánh trúc to cỡ chiếc đũa ăn cơm bên vách nhà. Nó hai tay đưa cho ông, lẳng lặng lên giường nằm sắp xuống. Ông nội vung tay đánh xuống “chát” một cái trên ௱ôЛƓ, nó đau điếng người, nuớc mắt rơi nhưng nó cắn răng không phát ra tiếng khóc. Lại một roi nữa đánh xuống, vừa đánh ông vừa hỏi nó biết lỗi hay chưa? Nó cũng im lặng không trả lời, trong thâm tâm nó không sai. Nếu bọn đó còn ăn hiếp em trai lần nữa, nó cũng sẽ làm như vậy. Nó không để ai ức hiếp em trai.
Ông nội vung roi đánh liên tiếp, nó cắn chặt cái gối không cho phát ra tiếng khóc, em trai thấy nó bị đánh thì khóc thét, bà nội vội vã bế em đi. Ông nội tức đứa cháu cứng đầu, đánh đến cây nát ra mà nó không nói một tiếng, đau cũng không chịu kêu, tính cách thế này đâu phải của đứa trẻ 10 tuổi?
Ông bỏ cây đỡ nó dậy, nuớc mắt tèm lem khuôn mặt đen gầy của nó, vuốt mái tóc vàng hoe xơ xác cho gọn lại. Ông nhìn nó, giọt nuớc mắt nóng hổi lăn trên gương mặt nhăn nhúm già nua của ông, đánh nó ông đau lòng lắm chứ. Trong đám con cháu đông đúc của mình, ông thương nhất không phải đứa trẻ cứng đầu này sao?
- Bây có giận nội, nội cũng phải đánh, đánh cho bây nhớ, bây không phải trẻ bụi đời hay đám du côn không ai dạy. Không thể đụng chuyện gì là lôi vũ lực ra giải quyết, bây không có ba mẹ bên cạnh, nhưng có nội thuơng bây, không được để người khác nói bây là vô học, vô giáo dục, người ta càng xem nhẹ mình, thì phải càng chứng minh cho họ thấy mình hơn họ
Nó không hiểu lắm những gì nội vừa nói, nhưng nghe ông nói thế nó thấy bao nhiêu uất ức tự nhiên trào ra, những gì kìm nén lại như được bung hết. Thấy nội khóc nó lại xấu hổ và thuơng nội, tiếng khóc bị nó kìm nén cũng được giải phóng, nó ôm cổ ông oà khóc nức nở, không biết phải nói gì nhưng có một câu chắc chắn nó phải nói ra
- Con xin lỗi, con xin lỗi!!!!
Nó chợt nhận ra không phải nó không có tình thương, nội rất thương nó, chỉ có điều không bộc lộ mà thôi. Tiếng ếch kêu giòn giã ngoài ruộng như muốn khẳng định với nó, điều nó nghĩ là đúng.
Sau sự việc đó, bọn trẻ nhìn nó với con mắt khác hơn, nó cũng chẳng quan tâm là nể hay sợ nữa. Em trai không thèm đi chơi nữa, em ngây ngô bảo rằng “Heo đi chơi với người khác, hai bị nội đánh” lúc nghe em nói thế nó chỉ biết ôm em vào lòng thôi, em trai nhỏ như thế đã biết lo lắng cho chị.
Nó nghe lời nội cô gắng học và làm một cô gái ngoan. Chỉ có điều ánh mắt nó vẫn thế, ai nhìn thấy nó cũng chỉ nói một câu “con này sao mà lúc nào cũng như sắp khóc”. Nhiều lúc nó đứng truớc gương, kéo mắt kéo miệng mình ra cho tươi tắn hơn, cuối cùng không có tác dụng mà con làm nó đau, doạ em trai sợ. Nó chặc lưỡi “thôi kệ đi, mặt mình nó vậy”.
Cuộc sống của nó như thế trôi đi, nhưng vào một đêm khuya, giữa không gian tĩnh mịch, nó ôm đầu khóc thét quằn quại đau đớn. Ông bà nội cùng ba nó mới về lúc chiều tức tốc chạy tới. Mọi người chỉ nghe nó vừa khóc vừa hét “đau đầu quá”. Ba người lớn cố giữ nó thế nào cũng khong được, nó như không còn nhận ra bất kì ai, không ngừng giãy dụa khóc thét, lăn lộn trên giường. Không ai biết nó bị gì, bà nội bị nó doạ cho sợ mà khóc theo cháu.
Ba hối hả đập cửa nhà của ông chạy xe chở rau củ trong xóm, bế nó lên nhờ chở đi bệnh viện. Nó không biết cũng không cảm nhận được gì bên ngoài, chỉ biết là đầu nó rất đau, giống như ai đang đánh vào, lại giống như có người giẫm lên.
Đến bệnh viện lúc nào nó không biết, nó hôn mê bao lâu cũng không biết, chỉ biết khi mở mắt ra, nó nhìn thấy gương mặt ba phờ phạc, nội không có ở đây, nhưng ngồi bên cạnh ba còn có một người khác.
Một người phụ nữ rất đẹp, ăn bận cũng khác mấy cô dì ở xóm, lo lắng nắm lấy tay nó. Tỉnh dậy nó cũng không mở miệng nói chuyện, nhìn hai người một chút nó lại nhắm mắt quay huớng khác, mặc dù người phụ nữ ấy thay đổi cách ăn mặc, kể cả mái tóc cũng cắt ngắn đi, nhuộm màu nâu đất nhạt nhạt. Không còn là mái tóc đen dày dài mướt mà nó từng đứng kế bên vuốt vuốt. Nó vẫn nhận ra, mặc dù không hế muốn. Mẹ nó đã trở lại
- Con thấy thế nào? – cả ba mẹ đồng thanh hỏi nó, nó cũng chỉ im lặng
- Chắc con bé còn mệt, anh đi gọi bác sĩ, em ở lại với con – Ba nó mệt mỏi nói với mẹ
Nó không nghe tiếng mẹ đáp, chỉ cảm giác được bàn tay mẹ đang vuốt tóc nó, đem bàn tay nó áp lên má mình, nó thấy lòng bàn tay uớt uớt. Một cảm giác kì lạ len lỏi trong nó, nó có chút sợ hãi, có chút ngọt ngào, có chút âm áp, lại có chút tức tối khó chịu. Nó không hiểu được cảm giác đó là gì, nó vẫn nhắm nghiền không để ý tới mẹ. Trong lòng nó nhớ lại những gì nó và em chịu mấy năm nay, dù nghe tiếng mẹ khóc thuơng tâm lắm, nó vẫn nhất quyết coi như không quen không nhớ gì tới mẹ.
Bác sĩ bảo nó bị viêm não, nhưng ở giai đoạn đầu nên chỉ cần ở lại cố gắng uống thuốc và tiêm thuốc để ngăn chặn sự phát triển của bệnh thì không sao.
Có rất nhiều người tới thăm nó, hỏi thăm động viên…nó đều cho là sáo rỗng, những người đó từng đay nghiến nó và em trai, còn bảo em không phải em nó. Họ mua cho nó rất nhiều quà bánh, nhưng nó không ăn được gì nhiều, nó vốn dĩ ốm yếu, bệnh xuống càng ốm hơn.
Mẹ chỉ đến vào những khi ba chăm nó, còn nếu là người khác thay ba, mẹ sẽ đi đâu đó hoặc trốn góc nào đó. Nhất là nội, nó còn nhớ lần đó bà nội tới đột xuất, mẹ vừa thoáng thấy bóng bà, đã vội chạy đi mất nhìn mẹ rất chật vật, rất đáng thuơng. Nó im lặng không nói gì với nội, vẫn để mẹ đêm đêm tới thăm nó, canh nó ngủ,
Nó sợ nhất là lúc bác sĩ tiêm thuốc, loại thuốc đó đưa vào người, như là có rất nhiều con kiến cắn xé da thịt nó, khiến nó đau đớn. Mỗi lần như thế nó khóc thét lên giãy dụa, phải rất nhiều người cố định nó. Mỗi khi đau quá, nó chỉ gọi ba, mẹ bên cạnh sốt ruột vừa ôm vừa dỗ dành, nhưng dù là lúc đau đến không chịu được, nó vẫn nhắc nhở mình không được để ý tới mẹ.
Nó mơ màng tỉnh giấc lúc nửa đêm, ánh đèn mờ mờ của bệnh viện làm nó không nhìn được mặt mẹ, nhưng nó loáng thoáng nghe mẹ nói
- Mẹ không phải không thuơng hai con, không phải muốn bỏ hai con mà đi, nhà mình khổ quá, nợ chồng chất, ba con lại rượu chè, mẹ không ... không còn cách nào khác, mẹ muốn đi làm kiếm tiền về trả nợ, lo cho các con. Nếu mang hai đứa theo mẹ sợ hai con chịu khổ, mẹ thì sao cũng được nhưng hai con còn nhỏ….mẹ xin lỗi…xin lỗi con ơi
Mẹ gục đầu bên tay nó khóc, có lẽ mỗi đêm mẹ đều khóc, vì khi nó thức dậy đều thấy mắt mẹ sưng và đỏ. Nó vẫn nằm im vờ như đang ngủ, nhưng nuớc mắt của nó đã thấm uớt gối,
Nội mang em trai xuống thăm, nó xin nội để em ngủ lại với nó một đêm, nó bảo không có em nó ngu không được thẳng giấc, chìu cháu nội để em trai lại. Khi nội vừa đi về, thì một lúc sau mẹ vào. Nó không biết mẹ đã trốn ở chổ nào trong bệnh viện nữa. Nhìn thấy em trai, mẹ bật khóc nghẹn ngào, mẹ giống như không tin vào mắt mình, muốn ôm chầm lấy em trai.
Tuy em đòi mẹ, nhưng đã xa mẹ hơn hai năm, nó không khỏi xa lạ, lùi lại cạnh nó, nhìn mẹ nghi ngờ
- Heo, Heo…là mẹ đây con, là mẹ đây… - Mẹ vừa nói vừa đưa tay về phía em
Em trai vẫn không nhúc nhích, giương mắt nhìn nó, nó nhìn ra được sự khao khát trong mắt em, nó mỉm cười gật đầu. Em lao vô vòng tay mẹ khóc nấc, giọng nói trẻ con ngọng ngịu nói cái gì đó mà nó không nghe rõ. Cũng không quan trọng, đôi mắt ráo hoảnh nó nhìn thâm tình truớc mặt. Những người chung phòng bệnh với nó thì sụt sịt. Nó vẫn không nhận mẹ
Trưa hôm sau vẫn là mẹ và ba chăm sóc nó, cơn đau của nó cũng giảm bớt, không còn choáng nhiều nữa. Không thấy ai bên cạnh khi nó thức, nó tự mình xuống giường đi một chút..
- Má, con xin má cho con chăm sóc con bé, khi nào nó khoẻ hẳn con sẽ đi má… - trong khoảng hẹp vắng người, mẹ nó quỳ dưới đất, níu tay bà nội khóc
- Cái loại đàn bà không có liêm sỉ như mày mà cũng đòi chăm sóc con? Là ai đã bỏ chúng theo trai? – bà nội đay nghiến, bình thường bà rất hiền, sao bây giờ lại..
Nó đứng nép bên góc tường theo dõi, chăm chú tới mức nó không phát hiện nuớc mắt lăn trên má mình
- Má, má con không có, má xin má cho con chăm sóc con bé khi nó khoẻ hẳn
Bà nội không thèm nói gì, thẳng tay dúi mẹ nó ngã nhào rồi bỏ đi, mẹ gục người trên sàn xi măng lạnh khóc nức nở. Đôi chân nó rất tự nhiên buớc đến bên cạnh, đôi tay cũng không nghe lời nó, lại đỡ mẹ dậy, giúp mẹ lau nuớc mắt. Mẹ nhìn thấy nó thì vùng dậy ôm chặt, mẹ lại khóc. Nó không biết phải làm gì? Có nên ôm lại không? Hay phải đẩy mẹ ra, không biết! Nó buông thõng hai tay
Sau ngày hôm đó, nội trực tiếp chăm sóc nó, mẹ không được phép đến thăm nó nữa, nó cũng chẳng hỏi chẳng nói gì nhiều, có lẽ mẹ lại đi nữa rồi cũng nên.
Cuối cùng nó cũng được xuất viện về nhà, ông bà nội canh nó kỉ lắm, vì sợ mẹ mang nó đi, em trai thì thoải mái đi chơi, không phải ông bà không thương em trai, nhưng nếu trong hai đứa, ông bà đành để mẹ đưa em đi. Nó đã như là máu thịt của ông bà rồi.
Em trai ngày nào về cũng tíu tít nói cười vui vẻ, em hay ra nhà bác ba nó chơi. Lúc nó tắm cho em, em ghé tai nó ra điều bí mật lắm
- Hai ơi, mẹ đang ở nhà bác ba đó, ngày nào Heo cũng gặp mẹ, nhưng mẹ dặn không được cho ba hay nội biết, nếu không…nếu không Heo không gặp được mẹ nữa – Giọng nói của em ngày càng nhỏ, ngày càng buồn hơn
Đứa trẻ non nớt này, vẫn rất cần mẹ, nó không thể thay thế mẹ được, nó vỗ về em, không nói thêm gì. Em trai cần mẹ, vậy nó có cần mẹ không?
- Tí à, khoảng 1giờ chiều là mẹ em đi về chổ làm rồi, em lén ra gặp mẹ chút đi, thím nhớ em lắm – chị họ nó nói khẽ với nó
Nó chỉ nhìn chị lắc đầu, nó đẩy em trai cho chị. Nó biết ít nhất phải để em trai gặp mẹ lần nữa. Chị thở dài, bế em trai đi. Nó ngồi trước hiên học bài, nhưng hoàn toàn không tập trung được gì. Trong đầu nó lẩn quẩn câu nói của chị, ông bà nội đã ngủ trưa hết rồi. Nếu mà lúc này lén ra nhìn một chút chắc không sao đâu? Nhưng nếu nội biết thì sao? Nội sẽ giận lắm
Trong cái đầu nhỏ của nó có hai luồn ý kiến đối chọi nhau không ngừng. Nhìn lên đồng hồ đã điểm 1giờ, nó quáng quàng chạy đi, nó không suy nghĩ nữa, nó chỉ muốn gặp mẹ, muốn gọi mẹ thôi, chân trần chạy như thế gai đâm sướt nó cũng không cảm giác. Trong lòng không ngừng cầu xin mẹ đừng đi vội, nó muốn gọi mẹ, muốn ôm mẹ một cái.
Nó ôm ngực thở dốc, em trai nó vẫn khóc ngất trong tay bác ba, nó tới trễ rồi mẹ đi mất rồi, nó lại không thể gọi mẹ rồi, nuớc mắt nó tuôn ra như đê vỡ.
- Chị Phước mới đạp xe chở mẹ con đi, đó đi tới đó rồi – Bác vừa nói vừa chỉ tay phía truớc
Đi xe đạp, đường vòng? Không biết nó nghĩ được gì mà đôi mắt vụt sáng, giằng mạnh em trong tay bác rồi chạy vụt đi. Bác ngẩn người nhìn nó, rồi như chợt hiểu, nó đang băng ruộng chạy đường tắt, nó muốn đón đầu mẹ, vì mẹ đi đường vòng. Nếu nó cô gắng có thể đuổi kịp.
Giữa trưa nắng, đám trẻ chăn trâu nhìn thấy một đứa con gái nhỏ nhắn ôm đứa bé trong tay, chạy băng băng qua cánh đồng. Miệng không ngừng kêu cái gì đó, một chút nữa một chút nữa thôi, nó luôn động viên mình như thế, nó mệt đến độ tim ép lại không thở được nữa, nhưng nhìn mẹ gần trong gang tất nó lại cố gắng chạy.
- Mẹeeeeee ơiiiiiiiiiiiiiiiiiii- nó dùng chút sức lực cuối cùng, dồn hết mong nhớ gọi thật tọi mẹ được rồi, cuối cùng nó cũng có thể g – con ghétttt mẹ, con ghét mẹ…..nhưng con muốn sống cùng mẹ
Tiếng nó vang trong trưa nắng yên ả, cuối cùng cũng gọi được mẹ, mẹ nhìn thấy nó và em trai, không nói không rằng nhảy xuống chạy về phía nó. Lao thẳng vào vòng tay mẹ, nó khóc ngất trong lòng của mẹ, mẹ cũng khóc, em trai cũng khóc. Ba mẹ con ôm nhau khóc ròng giữa trưa nắng gắt
- Con ghét mẹ bỏ con một mình, con ghét mẹ không chăm sóc con, con ghét mẹ không ở cạnh dạy con làm con gái phải như thế nào…..con ghét mẹ con ghét mẹ, …nhưng con muốn sống cùng với mẹ.
Dù có bao lớn con vẫn là con của mẹ, vẫn cần mẹ bên con,
Dù có làm gì, lòng mẹ vẫn hướng về con, đừng để ý mẹ đã làm gì với người khác, chỉ cần biết mẹ yêu con hơn cả sinh mạng mình
Sưu tầm