Cô học trò nhỏ

Tác giả:

Mùa hè đến, tôi quyết định đi tìm việc làm thêm để tự trang trải cho những chuyến đi du lịch đã dự định từ trong năm. Qua giới thiệu của một người quen, tôi may mắn kiếm được việc gia sư dậy tiếng Pháp cho con gái của một ngài đại sứ làm ở ĐSQ Việt Nam. Việc xa đất nước, xa bạn bè và lạ lẫm với một nền văn hóa ở một đất nước xa lạ là những rào cản lớn cho sự hòa nhập của cô khi theo bố sang Pháp, nhưng có lẽ rào cản lớn nhất chính là ngôn ngữ. Và tôi với gần 4 năm du học, vốn tiếng Pháp chưa đủ gọi là cao siêu nhưng cũng đủ để chém gió với một cô gái chưa biết chữ nào, đã được cha mẹ cô giao cho trọng trách giúp cô bé vượt qua rào cản đó.

Buổi học đầu tiên, bước vào phòng em, một gã đàn ông với tuổi đời gần 30 như tôi thật sự lạc lõng trong một căn phòng với tông màu hồng nhạt chủ đạo. Khắp nơi, trên giường, góc phòng, ngăn tủ, bày la liệt thú nhồi bông đủ hình dáng và màu sắc. Em ngồi dưới đất, tay chống trên một chiếc bàn gỗ chân ngắn kiểu Nhật bản:
- Chào thầy – em chào tôi kèm theo một cái nháy mắt đầy tinh nghịch.
- Chào … chào em.

Tôi chào lại em mà không khỏi ngỡ ngàng. Trước mặt tôi lúc này là một cô gái tuổi tầm 18, em bận một chiếc váy ngủ ngắn cũn, láng mát màu xanh nõn chuối. Chiếc trán dô bướng bỉnh cá tình cùng đôi mắt màu xám tro sâu thăm thẳm như một chiếc bẫy ác độc sẵn sàng hút trọn những tâm hồn non nớt những gã trai trẻ vô tình nhìn vào, để rồi giam cầm vĩnh viễn chúng trong đó với một án tù chung thân ngọt ngào nhất. Cũng may với tuổi đời và sự từng trải của mình, tôi không phải là một trong số những nạn nhân đó. Tôi đưa tay lên gãi đầu cố thể hiện một sự bối rối giả tạo trước em. Kinh nghiệm tình trường dậy tôi một điều rằng không gì không ngoan hơn là tạo cảm giác chiến thắng ngay từ phút đầu cho đối thủ, để rồi họ sẽ ngoan ngoãn và mất cảnh giác sa vào chiếc bẫy tình mà mình giăng sẵn từ lúc nào không hay.

Buổi học bắt đầu bằng việc tôi cho em làm một số bài tập ngữ pháp và đọc hiểu cơ bản. Em thông minh và rất có năng khiếu ngoại ngữ. Cái kiểu phát âm miệng chúm chím của em đôi khi làm tôi xao nhãng với bài giảng. Đang ngồi hí húi làm bài điền từ vào ô trống, bỗng em ngẩng lên hỏi tôi, giọng thỏ thẻ :
- Thầy ơi, “hạnh phúc” tiếng Pháp là gì?
- La Bonheur
- Viết thế nào hả thầy?
Tôi cầm Pu't viết nhanh lên trang vở. Em hỏi tiếp:
- Làm sao để có hạnh phúc hả thầy?
Câu hỏi của em làm tôi thoáng lặng người. Trong cuộc sống, chúng ta ai cũng có thể dễ dàng đọc viết được hạnh phúc, nhưng mấy ai thực sự có được nó. Ngoài kia, nắng chiều đổ nghiêng lên từng ngôi nhà với lối kiến trúc đặc trưng, một cánh chim vụt bay lên và biến mất sau rặng cây xanh lá. Trong này, tôi đang vướng vào một câu hỏi hóc Pu'a của cô trò nhỏ. Nhìn đôi mắt hút hồn, chiếc váy ngủ cùng mùi nước hoa Lalo Marc đã khiến tôi có một hành động bột phát thiếu suy nghĩ, tôi vươn người lên đặt vào môi em một nụ hôn bất ngờ. Đúng vào thời khắc tôi tỉnh ngộ và định rút về cũng với những lời giải thích cho giây phút bồng bột ngu ngốc của mình thì … Chiếc l*** đồng lõa của em nhẹ nhàng mò mẫm vào miệng tôi tìm “người bạn” của nó. Nụ hôn như phá bỏ đi cái ranh giới thầy trò mong manh giữa chúng tôi, nó như cuốn cả 2 vào một thế giới khác, ở đó chỉ có em, tôi và ái tình ngọt ngào. Cứ thế chúng tôi hôn nhau không biết bao lâu, khi dừng lại, mặt em đỏ bừng nhìn xuống trang vở như muốn chạy trốn cảm xúc vừa có được. Tôi cũng vậy, người nóng ran, tim đập loạn xạ. Cũng lạ ghê, so với sự từng trải của tôi thì nụ hôn đó không thể đủ để làm tôi bối rối như lúc này. Tôi ngại ngùng nói một câu để phá bỏ sự bối rối đang căng ngập trong căn phòng:
- Đó, hạnh phúc là thế đó em ạ.
Ánh mắt em ngẩng lên nhìn tôi rạng ngời như một lời cảm ơn với phương pháp sư phạm chuyên nghiệp và giáo cụ trực quan rất hiệu quả là Chiếc l*** đầy lão luyện của mình. Nhìn đồng hồ cũng đã hết giờ học, tôi vội vã xếp sách vào cặp rồi đứng dậy. Vừa ra đến cửa, em lại cất giọng ngây thơ hỏi với ra:
- Thầy ơi, thế “T*nh d*c” tiếng Pháp là gì ạ?
Tôi ૮ɦếƭ đứng. Đôi mắt em to tròn và trong sáng nhìn thẳng vào đôi mắt sững sờ của tôi, xoáy sâu vào tận trái tim tôi.
Quai hàm tôi sắp rớt ra rồi. Tôi đưa tay lên đẩy hai hàm răng khớp vào với nhau. Lấy lại bình tĩnh, tôi nói:
- Em có thể đợi anh được không? Bố em sắp về rồi.
- Bây giờ không được hả anh?
- Xin lỗi em. Có lẽ anh đã quá vội vàng.
- Anh có yêu em không?
- Anh rất quý mến em.
- Vậy sao anh không nói cho em biết T*nh d*c là gì hả anh?
- …
Tay em níu tay tôi nũng nịu. Đôi mắt vẫn không ngừng buông tha trái tim tôi. Tôi không biết phải nói gì, chỉ cúi mặt xuống và im lặng.
Vừa lúc đấy thì có tiếng mở cửa, bố em về.
Em thất vọng, buông tay tôi ra và chạy ùa về phía bố em như con nít:
- A bố về.
Tôi gật đầu chào bác. Bác cũng gật đầu xã giao với tôi rồi quay sang đứa con gái bé bỏng.
- Con gái yêu của bố! Hôm nay học thế nào hả con?
- Thầy dạy dễ hiểu lắm bố ạ. Nhưng vẫn còn một số chỗ thầy chưa giải thích được.
- Khó hiểu chỗ nào vậy?
- Bố đi mà hỏi thầy ấy.
Em quay sang tôi bĩu môi. Có phải vì tôi không trả lời câu hỏi của em mà em đang đặt tôi vào tình thế hiểm hóc để báo thù?
Bác quay sang tôi, chờ đợi một câu trả lời. Tôi ngập ngừng, không biết phải nói thế nào.
- Kiến thức là vô hạn. Thầy không phải xấu hổ. Có gì thầy cứ nói với tôi, hai ta cùng suy nghĩ xem.
Đương nhiên bác làm đại sứ nên tiếng Pháp rất giỏi, chỉ có điều không có kỹ năng sư phạm.
Từ nãy đến giờ tôi mệt mỏi vì trốn tránh lắm rồi. Tôi không thể hèn nhát thêm được nữa. Tôi lại càng không thể để mất điểm trước học trò của mình như thế này được. Tôi vừa chậm rãi tiến lại gần, vừa nhìn thẳng vào mắt bác:
- Đúng là em em nó có hỏi cháu một câu …
Tôi tiến đến gần hơn.
- Cháu không trả lời được … cần bác giúp đỡ để em nó hiểu …
Tôi đặt tay lên hai vai bác, nhìn thẳng vào đôi lông mày nghiêm nghị.
- Em nó hỏi cháu: “T*nh d*c” là gì?
Bác và em há hốc mồm, không nói được lời nào. Hai đôi mắt kinh ngạc vô cùng nhìn tôi như người ngoài hành tinh.
Bác lắp bắp:
- Cái … cái … cái gì?
Mỉm cười trước khuông mặt hoảng hốt tột độ của bác rồi tôi quay sang nhìn em trìu mến:
- Em vào trong bếp lấy cho anh chai dầu ăn.