Có ai bảo là không cần anh đâu?

Tác giả:

Nhóc thút thít, dùng đôi tay nhỏ bé để xoa xoa lên vết thương của hắn, cử chỉ vụng về mà yêu thương… Hắn thấy tim mình ấm áp lạ. Hắn cười, nghĩ về câu nói của nhóc: “Có ai bảo là không cần anh đâu?” Ừ, vậy nghĩa là nhóc cần hắn mà
Hắn và Nhóc…
Một buổi chiều nhạt nắng, hắn trở về từ sân trường ký túc sau buổi tập bóng hăng say với hội bạn. Ừm, vẫn quả bóng tròn tròn, màu da cam, xoay trên tay và một nụ cười nhếch mép, hắn thấy hứng thú với cú lên rổ khoe tay nghề cao của mình. Vậy là quá đủ cho một buổi chiều tập luyện.
Thêm chút gió nhè nhẹ lướt qua lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, thêm chút duyên từ nụ cười của những cô bạn ngồi trên ghế đá dành cho hắn,… thế là hắn thấy đời thật đẹp. Cứ vừa đi hắn vừa thích chí hả hê sau chuỗi những thoải mái và niềm vui góp nhặt được trong buổi chiều (theo hắn) là lý tưởng. Bỗng, hắn giật mình, đánh rơi “bộp…” quả bóng tròn trên tay xuống đất, mắt mở to ngạc nhiên.
Nhóc…. nhóc hàng xóm nhà hắn, đang tựa đầu vào tường, nhắm nghiền đôi mắt một mí và môi mỉm cười gì đó vẻ thích thú. Ôi, ngủ gật ư? Chỗ này ư?
“Này….”
Hắn chạm khẽ tay vào đôi gò má hồng hồng và gọi nhỏ muốn đánh thức cô bé, nhưng đôi tay bỗng trở nên ngập ngừng, tự nhiên hắn không muốn đánh thức cô bé nữa, trông xinh xắn và đáng yêu như 乃úp bê vậy. Mà, nhóc có vẻ khá mệt mỏi đấy, chắc nhóc ấy vừa đi học về và quên mang chìa khóa nhà. Con gái gì mà … đoảng thế. Hắn phì cười, bối rối nhìn vào đôi gò má hồng hồng, bím tóc nhỏ xinh lệch một bên.
“Ơ….”
“Ơ….”
Cả nhóc và hắn đều đồng thanh, nhưng nhóc là người ngạc nhiên hơn cả. Chính xác thì nhóc thấy lạ lẫm cái cách hắn xuất hiện ở đây, cái cách hắn nhìn nhóc.
“Ơ cái gì… con gái mà ngủ gật giữa thanh thiên bạch nhật thế này sao?”
“Liên quan tới anh à?”
Nhóc dụi dụi tay vào mắt, vẻ mặt phụng phịu chỉ trích hắn. Ừ, cớ gì mà phải quan tâm đến chuyện nhóc ngủ hay thức? đứng hay ngồi? Vì dù sao cũng là trước cửa nhà nhóc mà. Với lại do nhóc quên chìa khóa nên mới thế, rõ thật, con trai gì mà… lắm chuyện.
“Có chứ! Nhóc cũng đang đứng trước cửa nhà anh mà!” – Hắn nhặt vội quả bóng, cất nhanh khuôn mặt tẽn tò của mình và nhanh chóng lên giọng như một đàn anh chính hiệu. Dù sao hắn cũng muốn ra oai chút chút, chẳng lẽ bị nhóc bắt gặp đang nhìn trộm nhóc ngủ mà hắn lại không phản bác lại gì.
“Liên quan?”
“Thì… tại nhóc đứng đây nên anh mới giật mình, kia kìa, có thấy quả bóng kia không? Nó vô cớ bị lăn xuống khỏi tay anh, nhờ em cả đấy, nhóc ạ”
“Ha ha…”
Nhóc cười, cười cái cách bao biện của hắn. Hắn có thể nói trơn tru không vấp lấy một từ, nhưng tai hắn đỏ dừ lên rồi, tay thì đưa lên gãi tai liên tục. Nhóc không vừa, huých cho hắn một cái vào bụng, lè lưỡi mỉa mai
“Lần sau thì… chừa nhá….”
Mùa đông và những cuộc len…
Nhóc thích thú, xoay tròn cuộn len màu lông chuột trên tay. Ôi, chu oa thích ơi là thích. Nhóc cười tít mắt, nụ cười sáng rỡ khiến nắng ngoài hiên cũng phải ghen tỵ ^_^ Chả là, nhóc sẽ học đan khăn, thử tập tành nữ công một chút. Quả thật là nhóc cũng thấy sốt ruột lắm lắm khi bọn bạn ở lớp cứ đan này đan nọ, cứ khăn đen khăn trắng cho người thương người yêu. Hajzzz. Nhóc cũng muốn đan, cũng muốn đôi tay được sưởi ấm trong những sợi len ấm. Thế là, nhóc đi sắm sửa cho mình nào len trắng, nào len xám tro màu lông chuột, rủ rê nhỏ bạn thân vốn khéo tay về nhà mình, tỉ tê vào tai nó những câu ngọt lịm.
“Này, dạy tớ đan nhé! Kiểu này nhé, nhìn đẹp ghê cơ!”
“Này, tớ bị sai rồi, lại đây giúp tớ đi. Chỉ lần này nữa thôi. Hì, hứa đấy!”
“Này, bạn thân yêu ơi, tớ lại sai rồi. Làm sao đây? Hic, đừng bỏ mặc tớ, tội nghiệp mà… Một chầu kem Tràng Tiền nhá!”
….
Cuối cùng thì nhóc cũng tầm sư học đạo được một kiểu đan mà theo nhóc là: trông – cũng – hay – hay – đấy nhỉ ^^! Sự thật thì nhỏ bạn thân cũng đã cố gắng hết sức để truyền đạt cho nhóc cái mớ lý thuyết móc – nối – các – sợi – len với nhau sao cho đơn giản nhất để nhóc khỏi nhầm. Khổ lắm cơ, hình như chỉ số thông minh và chỉ số đảm đang tỉ lệ nghịch với nhau thì phải. Bằng chứng là nhóc học rất oách ở lớp, luôn trong top 3 đấy nhé, nhưng, khoản nữ công thì nhóc mù tịt, chả biết làm lụng gì cho nên hồn.
Nhóc ngồi tỉ mẩn với những cuộc len, miệng khe khẽ hát. Nhóc sẽ đan khăn này cho… gã hàng xóm đáng ghét. Ờ, vì hắn đáng ghét nên nhóc mới đan khăn này cho hắn đấy nhé! Lần đầu tiên nhóc đan khăn, vụng về và nhiều lỗi… nên chiếc khăn chẳng đẹp, chiếc khăn kém xinh, mà như thế thì, chỉ phù hợp với hắn thôi. Hì, kể ra thì nhóc cũng sẽ chẳng có mặt mũi nào mà tặng cho ai khác ngoài hắn cả, vì ngại mọi người chê khăn xấu, chê cả người đan nữa. Với lại, nhóc tặng hắn coi như trả thù lao cho vụ sửa giúp nhóc cái máy tính hay dở chứng. Oh, hóa ra lại hay đấy nhỉ? Một công đôi việc ^^!
“Ông anh, có cần khăn len không?”
“Sao hả? Khăn á?”
“Ukm, em đan tặng ông anh một cái nhá. Em mới tập đan nên, hơi vụng, không được chê nhá!”
“Ha ha, các chị í tặng anh nhiều lắm nhóc à. Ukm, nhưng anh thấy hứng thú với cái khăn của nhóc hơn. Tặng anh thật à?”
“Hơ. Kiêu. Ứ tặng nữa!”
Nhóc ngúng nguẩy ra về, sống mũi cay cay. Nhóc ghét hắn – gã hàng xóm kênh kiệu. Người ta đã cất công sang hỏi, cất công đan khăn cho, lại còn ra vẻ… Ghét!
Hắn nhìn theo bóng nhóc khuất vào nhà, cánh cửa bị trút giận đóng cái “Rầm!!!”. Hắn nhăn nhó, gãi đầu gãi tai vì nhận ra mình vừa nói hớ điều gì đó làm cô bé tức giận.
Gió mùa về gọi yêu thương…
Trong đầu hắn rối tung rối bời những ý nghĩ, cảm giác bứt rứt khó chịu. Ừ thì, nhóc giận hắn, giận gì mà giận dai thế không biết? Hắn gọi rủ đi ăn kem cũng không đi, rủ đi chơi bời đập phá cũng không đi. Nhóc làm mặt giận. Giận thật chứ chả đùa!
“Nhóc ơi, mai gió mùa về. Nhóc đan khăn cho anh xong chưa nhỉ?”
“Ai đan cho anh mà hỏi xong chưa?”
“Lạnh thật đấy. Mấy cái khăn kia anh đem đi cho lũ bạn hết rồi. Chúng nó cứ phải ra sân bóng rổ tập mà không có khăn. Khổ thân nhóc ạ”
“Liên quan gì tới em?”
“Có mà, liên quan tới cái khăn của nhóc. Anh cũng bị lạnh mà”
“Đáng đời. Ghét!”
“Ghét… thật à?”
Tin nhắn còn nằm im trong điện thoại, nhóc chưa biết nên trả lời như thế nào.
Ghét, thật à?
Gió khẽ vi vu giai điệu trong đêm, nhóc bẽn lẽn đến gần cửa sổ. Đôi má hồng hồng bỗng ấm hơn lên, mắt hấp háy niềm vui như những vì sao nhí nhảnh tinh nghịch trong màn nhung thăm thẳm. Nhóc biết nhóc ghét một người, và, nhóc cũng thương một người. Nhóc biết nhóc không thể trả lời câu hỏi còn đang chờ trong hộp tin đến. Nhưng, nhóc cũng biết, im lặng là sự trả lời. Nhóc mỉm cười, gõ nhịp tay bên thành cửa sổ, hướng ra phía khung trời nhiều sao để hòa vào làn gió hát, nhóc chắc mẩm, gã hàng xóm ấy hẳn bây giờ vẫn đang vò đầu bứt tai. Ôi, nhóc nhớ cái điệu cười của gã, nhớ cái cách gã nhăn nhó, nhớ cả ánh mắt nâu nâu của gã nữa cơ.
“Nhóc ơi, im lặng là đồng ý nhé! Nhóc đồng ý rồi nhé! Mai anh có trận chung kết của đội bóng rổ trường với bạn. Nhóc đi xem cổ vũ cho anh nhé!”
“Good Luck ”
Nhóc với tay send đi một tin nhắn đủ nhanh để giúp hắn thoát ra khỏi mớ tâm trạng rối bời, đủ lâu để nhóc nhận ra tim mình khe khẽ đập nhịp yêu thương. Và, nhóc đến bên giấc ngủ trong ngon lành say sưa…
Hắn ngồi đó, nhìn với sang nhà nhóc, phòng nhóc đã tắt điện rồi. Nhóc ngủ rồi, ngủ ngon nhé nhóc ngố… Hắn cũng tìm cách vỗ về mình với những giấc mơ chập chờn hình ảnh cô bé mắt một mí, bím tóc xinh buộc lệch, môi cười tươi tắn và gò má hồng hồng xinh xinh…
Có ai bảo là không cần anh đâu?
Nhóc ngồi ở khán đài, chăm chú dõi theo nhịp chạy bóng của hắn, lại một cú lên rổ đẹp tuyệt cú mèo, nhóc thích chí cười lên khanh khách, đôi bàn tay nhỏ bé giữ thật chặt chiếc khăn len trên tay.
Này thì khăn của yêu thương đấy nhé!
Này thì khăn của ấm áp và an lành đấy nhé!
Này thì khăn của chủ nhân xinh xinh đáng yêu đấy nhé!
Hắn nhìn thấy nhóc với nụ cười rạng rỡ, nhóc xinh xắn trong chiếc váy hồng, nhóc đến như thể chấp nhận lời xin lỗi của hắn. Ừ, là nhóc của hắn đấy, ngồi trên khán đài và đang dõi theo hắn. Này mắt xinh, này môi xinh, này má xinh…
“Bộp…”
Hắn bị một gã bên đội bạn chơi xấu phía sau, và, trong lúc hắn dành sự chú ý lên phía khán đài – nơi có nhóc ngồi đó thì hắn ngã lăn kềnh ra giữa sân. Nhói một phát, hắn thấy đau đau nơi cánh tay, đau đến không thể nhấc lên được nữa. Hắn cắn răng, thở hắt ra: “Khỉ gió….”
Hắn ra sân vì không thể tiếp tục thi đấu được. Một đồng đội vào thay cho hắn, ánh mắt mọi người lo âu vừa lo cho cánh tay của hắn, vừa lo cho kết quả trận đấu. Riêng nhóc, rưng rưng nước mắt, nhạy ào lại bên hắn.
“Khóc nhè kìa”
“Tại anh đấy!”
“Nhóc đến xem anh thi đấu à? Anh nhìn thấy nhóc, anh vui lắm”
“…”
“Nín đi. Anh có sao đâu. Đau một chút thôi. Mà hôm qua nhóc không nhắn tin trả lời, làm anh lo, anh sợ nhóc giận anh mãi, anh sợ nhóc không cần anh nữa. Anh sợ nhóc ghét anh nhiều nhiều…”
“Có ai bảo là không cần anh đâu? Nghĩ linh tinh.”
Nhóc thút thít, dùng đôi tay nhỏ bé để xoa xoa lên vết thương của hắn, cử chỉ vụng về mà yêu thương… Hắn thấy tim mình ấm áp lạ. Hắn cười, nghĩ về câu nói của nhóc: “Có ai bảo là không cần anh đâu?” Ừ, vậy nghĩa là nhóc cần hắn mà. Nhóc ơi, sao chẳng thấy đau gì nữa cả ^_^
[Tác giả: Hacxanh]