Chờ yêu thương trở về

Tác giả:

Nếu sự ra đi lần này của mình không thể thay đổi tình cảm của mình dành cho cậu, ngày trở về… Mình sẽ thử dũng cảm để nói lời yêu thương.
- Sao Cam cứ ngửa mặt lên mà đi vậy? Cẩn thận vấp ngã đấy!
- Du không thấy trời đang mưa sao? Với lại có Du đi bên cạnh Cam rồi, Cam không sợ vấp ngã.
Tôi không hiểu ý của Cam nên cũng chỉ cười trừ cho qua. Thế là cả quãng đường về nhà Cam đi trước, tôi đi sau nhìn cái dáng người nhỏ nhắn, đủng đỉnh vừa ngửa mặt hứng mưa phùn, vừa vu vơ hát mấy câu trong bài hát tôi chưa nghe bao giờ.


Cam và tôi là bạn hàng xóm từ bé, từ cái hồi tôi chưa biết nói, nó chưa biết đi thì đã ở cạnh nhà nhau. Tên ở nhà của nó là Cam, tên lúc đi học là Dương, nhưng nhiều lúc tôi, cả xóm tôi không biết tên đi học của nó mà chỉ Cam thế này, Cam thế kia… Nó cũng không ý kiến gì nên tôi luôn gọi nó là Cam ở mọi nơi.
Lớn lên, đi học tiểu học rồi trung học, chúng tôi cũng học cùng nhau. Tiểu học là vì bố mẹ chúng tôi muốn hai đứa có bạn học nên xin cho cùng lớp, trung học cũng vô tình chúng tôi ngồi cùng nhau, có lẽ vì tôi tên Du, luôn ở trước tên nó. Ấy vậy mà đến lúc vào Đại học, tôi và Cam vẫn học cùng trường. Thật ra tôi và nó chọn trường khác nhau, nhưng khi nó rớt nguyện vọng 1, nguyện vọng 2 nó vào trường tôi học. Còn nhớ cái lúc hai đứa đi đăng ký trường thi vào, nó đùa với tôi:
- Cam sẽ rớt nguyện vọng một để nguyện vọng hai học chung với Du.
Tôi mắng nó.
- Cam bị khùng à? Cam mà rớt đại học thì Du không chơi với Cam nữa, chúng ta đã thỏa thuận là phải thi đậu thật hoành tráng với số điểm cao mà.
- Đùa thôi! Cam này sẽ trở thành một nhà báo tài năng. Đợi đi!
Cam cười, nhưng tôi có cảm giác hai hàng mi của Cam cụp xuống mang một nỗi buồn giấu kín. Cam là một cô nàng sống nội tâm, dù giữa chúng tôi có thể nói không có cái tên để đặt cho mối quan hệ này, nhưng tôi vẫn cảm thấy khó bước vào thế giới của Cam, tôi chỉ thấy Cam hay cười, nó khóc những điều hiển nhiên làm con gái khóc, nó cũng líu lo, kể lể với tôi khi gặp những chuyện vui, buồn. Nhưng sao cảm giác còn xa vời quá.
Ngày Cam cầm giấy báo điểm về, nó tỉnh bơ nói với cả nhà rằng nó rớt đại học, sẽ đăng ký nguyện vọng hai, nó thậm chí còn không nhỏ lấy một giọt nước mắt như khi nó biết thi học sinh giỏi không đậu. Cái mặt lạnh không cảm xúc của nó làm tôi lo, nhưng cũng không thể biết được nó đang nghĩ gì, cảm thấy như thế nào, vì Cam không chịu nói với tôi.
Quả nhiên nó đăng ký nguyện vọng hai vào trường tôi, nhưng khác ngành. Hai đứa tiếp tục làm hàng xóm nơi đất khách – quê người. Bác Ngân – mẹ Cam khóc nhiều biết bao khi đưa Cam ra bến xe, bác nắm tay tôi rồi nghẹn ngào nhờ tôi chăm sóc Cam. Chẳng biết sau này sẽ thế nào, nhưng từ ngày tôi biết gia đình Cam, tôi đã coi Cam như em gái, hai bác như bố mẹ của mình.
Cam là một cô gái mạnh mẽ, tôi thấy được điều này rõ hơn khi bước vào cuộc sống tự lập. Cam có bề ngoài trông trẻ con, nhưng mỗi khi cô nàng quyết định làm điều gì đó, chắc chắn một con người khác sống trong Cam nhỏ bé sẽ lớn lên, mạnh mẽ, quyết đoán vô cùng.
Có lẽ chính điều đó khiến nhiều anh chàng bị Cam làm cho tương tư. Nó được nhiều cậu nam sinh viên trong trường để ý. Nhiều khi nó phải chạy đến kéo tay năn nỉ tôi giả làm người yêu của nó để những chàng trai kia từ bỏ ý định theo đuổi.
- Du đẹp trai, Du học giỏi, Du tốt tính vô cùng nên sẽ ăn đứt bọn con trai kia. Bao giờ Cam kiếm được người như Du, Cam mới không nhờ Du giả vờ làm người yêu Cam nữa.
Cam nịnh tôi để phục vụ cho mục đích của nó, nhưng tôi cũng không từ chối được khi nhìn ánh mắt nó. Suốt hơn 17 năm có lẻ, nó yêu cầu tôi điều gì, dù muốn hay không thì chỉ cần nhìn ánh mắt nó, tôi như tan chảy và cái đầu thì gật lia lịa đồng ý. Đôi mắt Cam buồn và long lanh như có nước, hai hàng mi không cong, nhưng dày và dài khiến trông nó càng buồn mỗi khi nhìn xuống.
- Có thật Dương là người yêu của Du không?
Tôi giật mình khi nghe Minh – cậu bạn chung lớp hay ngồi cùng bàn với tôi hỏi. Quýnh quá, chưa kịp suy nghĩ, theo phản xạ, tôi gật đầu.
- Hai người… Sống chung à?
- Cậu bị điên à? – Tôi phản ứng gay gắt vì câu hỏi có phần quá lố của Minh.
- Không không, mình không có ý gì đâu. Chỉ là gần đây có nghe vài tin đồn bên khoa biên tập…
- Tin gì? – Tôi ςướק lời Minh.
- Thì là chuyện hai người cùng quê, xong lại là người yêu, vào ở chung chỗ… Mình chỉ nghe đồn thế thôi, muốn hỏi vui thôi mà, sao Du gay gắt vậy. Dù đó có là sự thật thì cũng bình thường mà, thời nay không khó khăn chuyện sống thử… Với lại cô nàng ấy tự nguyện nên Du cứ thoải mái…
- Im ngay!
Tôi đứng bật dậy, đập bàn, nắm lấy cổ áo Minh gào lên đầy tức giận. Bạn bè xung quanh nhìn tôi tò mò. Cũng may đang giờ ra chơi nên không có giảng viên. Minh tái mặt nhìn tôi. Tôi hiểu vì sao mình lại giận dữ như vậy.
Tôi lo cho Cam, những điều không đúng sự thật sẽ khiến Cam tổn thương, nó lại là đứa có tư tưởng phong kiến, nhất là trong chuyện nam nữ nên nếu nó mà nghe được tin đồn này, nó sẽ buồn lắm.
Sau khi thả tay khỏi cổ áo của Minh, tôi vội vàng chạy qua khoa biên tập tìm Cam, trong đầu cứ nghĩ biết đâu nó sẽ tìm một góc nào đó để khóc lóc đầy đau khổ.
Thật ra có lý do khác nữa để tôi nổi giận với Minh và lo lắng cho Cam. Tôi ở bên Cam đã từ rất lâu, nhưng có lẽ tôi chỉ thật sự hiểu nó khi lần nó bị bạn bè đổ cho cái tội danh dụ dỗ thầy dạy Hóa. Nó thường xuyên đến nhà thầy, cũng có đi uống nước vài lần với thầy, nhưng toàn là tôi đưa nó đi. Và tôi hiểu chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng đám con gái trong lớp nhiều chuyện, nhất là mấy cô nàng đang để ý thầy bắt đầu tung tin đồn Cam là hồ ly, thậm chí còn bịa ra những câu chuyện mà tôi phải dùng hai từ “khốn nạn” để chửi vào mặt đám con gái.
Ngày ấy Cam không nói gì, cũng chỉ hiện trên mặt một cảm xúc trơ trơ như sỏi đá. Nhưng chiều về tôi lại không thấy nó ở bãi đỗ xe, cuống cuồng chạy đi tìm Cam, mãi sau tôi mới thấy nó ngồi một góc trong phòng tập thể dục, khóc đến suýt ngất. Đó là lần đầu tiên tôi thấy nó khóc nhiều như vậy và cũng hiểu nó đã tổn thương nhiều đến mức nào. Sau đó, Cam đã không còn nói chuyện với thầy dạy Hoá, thậm chí nó còn bỏ ý định thi học sinh giỏi môn ấy dù trước đó nó rất thích.
Và lần này, tôi sợ mất Cam. Nếu nó lại một lần nữa khóc ngất vì lời đồn ác ý, nó sẽ lại xa lánh nguyên nhân gốc, xa lánh tôi như hồi nó không còn liên quan đến thầy dạy Hoá.
Đến cửa lớp, tôi thấy Cam vẫn thản nhiên ngồi chép bài. Trút nhẹ tiếng thở dài, tôi nghĩ Cam chưa biết được những tin đồn ác ý kia. Chợt tôi nhớ ra và muốn tìm ngay những tên tung tin đồn và sẽ cho chúng nó một bài học, bất kể là gái hay trai. Vừa định quay đi thì tôi nghe tiếng xì xào của vài cô nàng ngồi trong lớp, gần cửa ra vào.
- Kìa kìa, nhìn kìa! Chồng của Dương qua lớp tìm nó kìa. Ở chung nhà mà còn nhớ nhung nhiều đến thế, ngưỡng mộ quá.
Rồi bắt đầu mấy cô bạn đó khều nhau theo đường truyền cho đến lúc thông tin đến chỗ Cam. Cam quay lại, đôi mắt buồn nhìn tôi, nở nụ cười gượng rồi lại quay lên. Bỗng tim tôi nhói lên, nụ cười và ánh mắt ấy thú nhận rằng có sự đau đớn đang ngự trị trong Cam. Nhưng tại sao nó vẫn tỏ vẻ bình thản như vậy? Tôi trở về lớp, trong đầu đầy những suy nghĩ ngổn ngang.
Những ngày sau đó, Cam vẫn bình thường với tôi, không thay đổi. Nhưng tôi cảm thấy có một bức tường vô hình đang ngăn cách chúng tôi. Còn tôi thì không thể hỏi thẳng, chỉ biết cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì. Vẫn mỗi chiều tan học chở nó vòng vòng quanh nhà thờ Đức Bà, ngồi Hồ Con Rùa ăn kem, uống trà sữa, rồi café bệt. Ngoan ngoãn tiếp tục vai trò “người yêu” ở bên cạnh nó.
Đôi khi tôi tự hỏi nếu tôi và Cam trở thành người yêu thật sự thì sẽ ra sao? Nhưng rồi lại không có câu trả lời vì tôi và nó đã quá thân thuộc để có thể biến đổi mối quan hệ không tên này thành tình yêu. Tưởng chừng như ở kiếp trước, tôi nợ Cam nhiều lắm nên kiếp này dù muốn hay không, tôi buộc phải ở bên cạnh Cam như một người anh trai. Tôi thương Cam nhiều biết bao, tôi sợ nó bị tổn thương, sợ nó không cần tôi ở bên cạnh nữa.
Sài Gòn bước sang tháng 11 vẫn không có gì thay đổi, vẫn nóng bức và những cơn mưa bất chợt vội vã đến vào buổi chiều. Cam sắp bước sang tuổi 18 và tôi cũng vậy.

- 18 tuổi đã đủ để yêu một ai đó chưa Du?
Cam không nhìn tôi, mắt vẫn hướng về phía bên kia bờ sông.
- Tuổi nào mà chẳng yêu được. Chẳng lẽ… – Tôi hơi nghiêng đầu, cúi xuống nhìn Cam – Cam để ý anh nào rồi sao?
- Ừm. Có nên nói cho người ta biết tình cảm của mình không Du?
- Dĩ nhiên là nên rồi! Cam mà có người yêu thì Du không cần phải giả bộ làm người yêu của Cam. Thế thì quá khoẻ.
Tôi hớn hở nói nửa đùa nửa thật. Nhưng chợt cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn sang Cam, bắt gặp ánh mắt trong veo như hồ nước của Cam, tôi khựng lại, cảm xúc đóng băng, miệng không thể thốt lên thêm từ nào nữa.
- Cam mệt, Du đưa Cam về nha.
Cam lại cười nụ cười gượng gạo. Đúng là nhìn Cam có vẻ mệt mỏi. Tôi không nói gì, gật đầu rồi đứng lên. Gió chiều bên bờ sông khẽ chạm vào mi mắt tôi, rung rung rồi cay cay. Tôi cũng đang mệt mỏi.
Tôi nhận ra, dù tôi và Cam ở bên cạnh nhau từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ tôi và nó chạm vào được thế giới của nhau. Ngay cả cách gọi tên cũng mang tính chất khách sáo. Chúng tôi sợ làm tổn thương nhau nên sẽ không dùng hai chữ “vô tư” để đối xử với nhau. Chợt tôi có cảm giác mình sắp mất một điều gì đó rất quan trọng, nhưng lại không thể biết được nó là điều gì.
Cam ngồi sau lưng tôi, vòng tay ôm eo rồi áp má vào lưng tôi. Hành động này đã từ lâu trở nên bình thường, nhưng lần này có chút khác biệt. Vì trước kia mỗi lần Cam làm như vậy là lúc nó đang cảm thấy vui vẻ một điều gì đó, ngồi sau xe ôm tôi rồi líu lo kể chuyện cho tôi nghe. Còn bây giờ nó chỉ im lặng, vòng tay cứ xiết chặt dần. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó, dừng xe đột ngột, tôi quay đầu lại hỏi Cam:
- Cam đang bị cái gì vậy hả? Nói Du nghe coi!
Tôi hơi giật mình, thì ra Cam đang khóc, nước mắt nó tràn đầy hai bên má, rồi khi nghe tôi hỏi, nó khóc òa lên không kiềm chế. Tôi bối rối ngồi im như tượng để nó ngồi sau lưng cứ thế khóc. Mãi một lúc sau tôi mới lấy lại bình tĩnh, tiếp tục lái xe, nhưng quay về hướng bờ sông.
Dừng xe chỗ cũ, quay lại nhìn khuôn mặt đỏ như sốt của Cam, tôi thở dài, xót xa hạ giọng an ủi:
- Cái thằng đó là thằng nào mà làm Cam ra nông nỗi này? Nói Du nghe, chuyện cũng đâu có gì ghê gớm, chỉ là thổ lộ tình cảm thôi mà, ôm hoài trong lòng làm gì cho mệt mỏi. Du nhìn Cam như vậy Du cũng khó chịu lắm. Giờ thì nói đi!
Cam bước xuống xe, đến bên bờ sông ngồi xuống. Nhưng từ lúc đó cho đến khi ra về, nó vẫn không nói một lời nào, cũng không khóc nữa. Cam là như vậy, điều nó không muốn nói thì có dọa Gi*t ૮ɦếƭ người, nó cũng sẽ chỉ im lặng.
- Tại sao cứ phải một mình ôm đau khổ hả Cam?
Tôi lẩm bẩm một mình, nhưng có lẽ Cam cũng nghe thấy. Về đến phòng cả mấy cô bạn và anh bạn cùng phòng tôi với Cam đều xum xoe hỏi chuyện, tôi nói không có gì, còn Cam thì lặng lẽ vào phòng, dĩ nhiên nó cũng sẽ chẳng nói câu nào.
Hôm sau tôi đi thăm dò khắp nơi chuyện Cam có tình cảm với ai đó. Kết quả vẫn là số 0, vì ai cũng chỉ người ấy là tôi. Nhưng chỉ mình tôi biết đó không phải tôi, làm sao có thể là tôi được chứ, tôi chỉ đang tạm thời ở vai trò người yêu giả của Cam thôi mà.

- Cam sắp đi du học.
Tôi phụt nguyên một miệng đầy nước ra ngoài vì sốc. Cam đang nói cái gì mà thấp thoáng tên tôi, nhưng hình như không liên quan gì đến tôi, tôi vội vàng hỏi lại.
- Cam vừa nói cái gì?
- Cam nói Cam sẽ đi du học. Bố mẹ Cam đã đồng ý, qua đó Cam ở với bác, tháng sau Cam đi.
Những gì Cam nói cứ như đám ong ruồi vo ve trong đầu tôi, nhanh đến ngộp thở.
- Cam này… – Tôi ngập ngừng – Du làm gì sai với Cam phải không? Sao Cam lại cứ như vậy với Du?
- Chẳng phải Du đang cảm thấy Cam phiền phức sao?
- Du nói thế bao giờ?
- Chẳng phải Du nói Cam có người yêu thì Du khoẻ hơn. Là Cam đang làm phiền Du còn gì.
- Cam buồn cười nhỉ? Chẳng lẽ Cam tin tất cả những gì Du nói như một kẻ ngốc, như người lần đầu tiên nói chuyện với Du vậy sao? Là Cam hỏi Du chuyện tình cảm trước, Du chỉ khích lệ Cam thôi, không lẽ Du lại bảo Cam đừng có yêu ai, cứ để Du làm người yêu giả vờ của Cam sao? Cam thật vô lý!
Tôi nói một hồi không ngừng nghỉ, mặt đã đỏ bừng vì máu đang dồn lên não. Nhưng gương mặt đối diện tôi thì cứ lạnh băng, không cười, không khóc… Không có bất cứ biểu lộ cảm xúc nào. Một phút sau, Cam đứng lên, nói rất khẽ và giọng run run.
- Cam về trước. Tạm biệt Du.
Nghe xong lời tạm biệt của Cam, tôi nghĩ mình nên đuổi theo nó, nhưng lại không thể đứng lên, chẳng lẽ có điều gì đó mà tôi không biết, chẳng lẽ tôi đã làm Cam tổn thương? Tôi ngồi lục lại căn phòng ký ức của tôi và nó, từ khi nó thay đổi và từ khi mọi chuyện trở nên khác thường. Cô nàng Ma Kết ấy quá khó hiểu, nhưng giờ trong lòng tôi càng khó hiểu hơn. Rốt cuộc, đối với tôi, Cam là gì? Tôi tự đặt câu hỏi ngớ ngẩn như vậy đấy.
Cuối tháng 11, tiết trời Sài Gòn trở nên dễ chịu hơn, dù vẫn mưa nắng thất thường. Cam vì chuẩn bị cho chuyến đi nên ít khi đến lớp học. Còn tôi thì phải đi lên trường thường xuyên, chuẩn bị cho các hoạt động của lớp. Mọi thứ giờ đây đã thay đổi, chúng tôi trở thành hai kẻ xa lạ như chưa bao giờ quen biết nhau hơn 17 năm qua. Nhiều lúc muốn chạy lại níu tay Cam để ép nó nói ra sự thật chuyện gì đang diễn ra, nhưng lại không đủ can đảm, tôi chỉ còn biết đứng nhìn nó từ xa, như để lỡ một chuyến tàu đêm muộn.
Một buổi chiều rảnh rỗi không phải lên trường, tôi ghé quán net. Dạo một vòng quanh các trang facebook cá nhân của bạn bè, tôi vào đọc confession của trường. Vẫn thường có những confess rất dễ thương của một cô nàng dành cho một anh chàng và ngược lại. Biết đâu sẽ có confess dành cho tôi.
Sau một hồi ngồi cười nghiêng ngả với những confess nhí nhố thổ lộ tình cảm. Tôi dừng lại trước một confess của một cô nàng Ma Kết.
“Yêu đơn phương là gì? Nó có vị như thế nào? Trước đây mình không biết, nhưng giờ thì đã cảm nhận được rồi. Mình ước mình có đủ dũng cảm để có thể nói ra tình cảm của mình với cậu, nhưng mình lại sợ đánh mất thứ tình cảm không thể gọi tên suốt hơn 17 năm qua. Bởi vì cậu có bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình yêu cậu. Bởi cậu đã từng nói chúng ta sẽ mãi bên cạnh nhau, nhưng đừng bao giờ yêu nhau, vì yêu rồi sẽ có chia tay. Cậu vẫn vô tư ở bên cạnh mình, nhẹ nhàng và dịu dàng…
Điều này càng khiến mình đau khổ, lo sợ nếu không còn được như thế này nữa, mình biết tồn tại sao đây? Mình đã chọn cách tự mình cắt đứt tình cảm này, mình nuôi nó quá lâu rồi, lớn đến mức chỉ muốn vỡ òa ra khi nhìn thấy cậu. Nhưng có lẽ một cô nàng Ma Kết cứng đầu như mình sẽ chẳng chịu nói ra tình cảm này, dù trái tim có muốn thì lý trí cũng không cho phép. Vì mình sợ mất cậu. Nếu sự ra đi lần này của mình không thể thay đổi tình cảm của mình dành cho cậu, ngày trở về… Mình sẽ thử dũng cảm để nói lời yêu thương.”
17 năm, một cô nàng Ma Kết, ra đi… Có phải là Cam đã viết confess này? Tôi nhớ lại… Cách đây nhiều năm, hình như lúc đó tôi và Cam học lớp 10, tôi nói với Cam giữa nó và tôi không thể có tình yêu, yêu sẽ có chia tay và tôi không thích như vậy. Hóa ra Cam đã ngốc nghếch chối bỏ tình cảm của mình chỉ vì lời nói ngu ngốc của tôi ngày trước. Nó thậm chí còn lừa gạt tôi lâu đến như vậy, quãng thời gian ấy nó sống ra sao khi cứ phải chịu đựng sự vô tâm của tôi? Tôi ngồi rất lâu và nhìn chằm chằm vào confess của Cam, mắt cay cay và tim đau nhói. Nhưng… Tôi có yêu Cam hay không?
Tôi có tình cảm với Cam hay không? Tôi không biết, nếu chỉ vì biết cảm xúc của nó rồi chiều theo thì có phải là tôi đang thương hại nó hay không? Có lẽ quá thân quen khiến tôi không còn biết được cảm xúc thật sự của mình.
Ngày Cam đi, tôi cũng đưa nó ra sân bay bình thường như chưa biết chuyện gì. Cam ngồi sau xe, cách một khoảng ngắn để không chạm vào người tôi. Bỗng dưng tôi muốn nó ôm tôi, muốn kinh khủng. Nhưng cả đoạn đường, Cam cứ im lặng và ngồi xa như thế, tôi nuốt xót xa nghẹn đắng nơi cổ họng, cũng không thể nói nên lời.
- Cam đi rồi bao giờ cam quay về?
- Xong đại học, Cam về. Du ở lại học tốt, tìm một… Cô gái tốt để yêu…
Cam cười nhẹ nhàng, đôi mắt buồn nheo lại. Trước đây và giờ vẫn như vậy, đôi mắt ấy đối với tôi nó thật đẹp, tôi luôn cảm thấy bình yên khi nhìn đôi mắt buồn của Cam. Tôi gật đầu, cười lại. Lúc Cam cầm vé đi về phía đường vào sảnh chờ, tôi đứng không yên, cứ thế bước theo nó cho đến khi nó đưa vé cho người soát vé. Tôi bất giác thốt lên đủ để nó ngoảnh lại và nghe thấy những gì tôi nói:
- Cam ơi! Du sẽ chờ Cam về, đợi Cam nói lời Cam muốn nói. Sẽ không ai tốt như Du có thể ở bên cạnh Cam đâu!
Cam đưa vẻ mặt thoáng ngạc nhiên rồi nó nheo mắt cười. Nó đủ tinh tế để hiểu ý nghĩa của câu nói tôi vừa nói ra. Và tôi cũng đã tìm đủ bằng chứng để chứng minh đối với Cam, tôi không có tình cảm thương hại. Chỉ là vì gần quá nên khó nhận ra, đi xa rồi mới biết luôn cần người đó gần bên.
Máy bay cất cánh, Cam của tôi đã như chú chim nhỏ bay đến vùng đất mới, nơi không có tôi. Nhưng cô gái mạnh mẽ ấy sẽ thành công, sẽ trở về. Vì tôi đang chờ cô ấy và vì cô ấy vẫn có điều chưa nói với tôi.
Tháng 12, Sài Gòn trở nên ngọt ngào một cách kỳ lạ. Tôi ngửa đầu đón những hạt mưa của tháng cuối năm, chờ yêu thương trở về.