Cave cũng là nghề đấy!

Tác giả:

Đã 5 năm rồi, nay tôi mới có dịp về thăm lại Thủ đô. Nhìn phố phường đã khác, những con người trên mảnh đất này dường như cũng khác, mọi người hối hả với cuộc sống hơn, cảnh đời không còn những phút giây yên bình và thơ mộng như xưa nữa.... dường như mọi người ở đây đang gồng mình để sống gấp gáp hơn.
Tôi lang thang qua con đường Nguyễn Trãi rộng lớn, thả mình tìm về một miền kí ức xa xưa. Nơi đây, tôi đã từng cùng với những người bạn của mình tung tăng mỗi giờ tan trường, bao nhiêu kỉ niệm, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu ánh mắt ngây ngô, gần gũi của ngày xưa lại hiện về... tất cả như tái hiện lại cuộc sống của những ngày sinh viên đáng yêu ấy.


Bất giác, tôi nhận thấy một gương mặt quen quen… Không! Không thể là không quen được! Đấy chính là Hoài Thương, cô bạn xinh xắn, năng động nhất lớp tôi ngày ấy. Nhưng, tại sao… tại sao cô ấy lại trở nên nông nỗi này? Tôi không thể tin nổi vào mắt mình nữa…
Tôi đứng xa và quan sát kĩ những hành động của cô bạn mình! Trời Hà Nội vào Thu, gió lùa vào lớp áo mỏng khiến người tôi run lên vì cái lạnh se sắt. Ấy vậy mà Thương vẫn mặc một chiếc váy ngắn cũn cỡn và chiếc áo hai dây dường như để lộ hết vòng một của mình. Thi thoảng, có một người đàn ông dừng xe lại ngã giá, rồi họ lại phóng xe đi khi nhận được cái lắc đầu của cô. Cho đến khi, có một người đàn ông trạc 40 tuổi, đi xe SH dừng lại và trả giá một cách nhanh chóng, chẳng mấy chốc Thương đã ngồi sau xe ông ấy khuất dần…
Tôi không hiểu tại sao cuộc sống của cô lại trở nên nông nỗi này. Ngày còn là sinh viên, cô rất được mọi người yêu mến vì cô không những thông minh, học giỏi mà các hoạt động của khoa, của lớp, Thương cũng luôn là đầu tàu tham gia các hoạt động đó. Nhưng, chỉ có một chuyện khiến Thương trở nên trầm lắng hơn và cũng hạn chế giao du với bạn bè hơn… Cái ngày ấy, Thương khóc như mưa gió khi bị một người phụ nữ tầm 35 tuổi, lên đến tận giảng đường chúng tôi đang học để tìm Thương. Tôi vẫn nhớ như in hôm ấy, thầy giáo đang giảng bài môn văn học thế giới thì người phụ nữ ấy bước vào cửa và nói lớn: “Xin thầy, cho tôi gặp sinh viên Hoàng Nguyễn Hoài Thương ạ!”.
Lúc ấy, mặt Thương tái mét. Cô cố giấu mặt xuống bàn nhưng người phụ nữ ấy vẫn vào tận lớp và nói lớn. “Cô vốn là một sinh viên khoa Văn. Cô phải hiểu rõ hơn tôi hai từ “nhân văn” chứ? Tại sao cô có thể ngang nhiên ςướק chồng người khác như vậy? Sao cô dám…???”. Mặc dù có sự can thiệp của thầy giáo và cán bộ lớp, nhưng người phụ nữ ấy vẫn điềm tĩnh đến lạ! “Xin lỗi mọi người vì tôi đã không được lịch sự cho lắm khi đã mạo muội đến đây! Nhưng các bạn ạ! Tôi cũng là một phụ nữ, tôi cũng đã trải qua cái thời sinh viên như các bạn! Chẳng nhẽ, thế hệ của tôi và các bạn khác xa nhau thế hay sao? Muốn học thành tài thì trước hết phải có cái tâm đã… Nếu không có lương tâm thì chắc chắn bạn chẳng làm được việc gì có ích trong xã hội đâu!...”.
Rồi bà ta nhẹ giọng: “Tôi đã nói với Thương bao nhiêu lần rồi. Nhẹ nhàng khuyên ngăn có, giận giữ mắng nhiếc cũng có… nhưng tôi không thể nào ngờ được sau khi “dạ”, “vâng” với tôi ngọt xớt thì lại nhắn tin rủ rê chồng tôi đi chơi. Cô yêu anh ấy? Không! Điều đó không phải vì tôi biết được hiện tại, cô cũng đang có người yêu! Chẳng nhẽ, vì những đồng tiền mà cô bán rẻ lương tâm của mình đến thế sao? Nỡ lòng nào cô dám phá hoại hạnh phúc gia đình người khác khi đứa con trai của tôi chưa đầy 2 tuổi. Tôi biết, tôi không khéo léo để giữ chồng nhưng cô thử hỏi, có thằng đàn ông nào thấy cô gái trẻ đẹp, lẳng lơ mà không muốn nhảy bổ vào đâu? Tôi mong, các bạn sẽ hiểu thế nào là đúng, là sai để sống tốt hơn”.
Cô chào thầy giáo và cả lớp rồi ra về… bỏ lại ánh mắt buồn bã của thầy giáo, tiếng xì xầm của các bạn sinh viên và tiếng khóc nức nở của Thương… Và cũng từ ngày ấy, Thương dường như không còn chăm chỉ đến lớp như ngày trước nữa… Thi thoảng, bạn bè lại nhìn thấy đôi mắt thâm quầng, gương mặt phờ phạc và dáng người gầy gò của cô rệu rã bước đến giảng đường… Và, đến khi ra trường thì chẳng mấy ai biết được tung tích của Thương nữa.
***
Chỉ công tác ở Hà Nội 3 ngày nữa thôi, tôi sẽ phải trở về quê để tiếp tục làm việc. Điều duy nhất tôi muốn làm nhất lúc này là phải gặp được Thương để chuyện trò, hỏi han cuộc sống hiện tại của cô.
Tôi cũng như những người đàn ông khác, chỉ có điều hơi khác, tôi đeo khẩu trang khi tiếp cận với Thương.
- Anh trả em bao nhiêu?
- Bao nhiêu cũng được. Tiền không phải là vấn đề quan trọng mà.
- Okie. Nhưng không được dưới 500 nghìn đâu đấy nhé!
- Uhm
- Chúng ta đi đâu đây anh?
- Có lẽ… đi uống café trước đã.
- Café? Nhưng em phải bận đi ca 2 nữa… Thế anh muốn đi “tàu chậm” à?
- Không! Nhưng sẽ trả tiền cả 2 ca. Được chứ?
Tôi chở Thương vào quán café đèn mờ. Chọn cho mình một góc kín đáo và mời cô ngồi xuống. Có lẽ Thương hơi ngạc nhiên khi có một ông khách đi uống café lại đeo khẩu trang như tôi.
Biết về đâu khi mình không nhà cửa, không người thân...?
- Anh có thể mở khẩu trang được rồi đấy anh ạ! Chắc chị nhà không theo dõi anh đến tận đây đâu!
Tôi từ từ mở khẩu trang… Còn Thương, cô há hốc mồm khi nhận ra tôi, anh chàng bạn học cũ.
- Tại… tại sao lại là cậu?
- Tớ lên đây công tác. Bất ngờ nhìn thấy Thương nên…
- Cậu khinh bỉ tớ lắm phải không?
- Không! Nhưng tớ chỉ thắc mắc thôi… Tại sao… Thương….?
- Uhm! Số phận đưa đẩy đấy cậu ạ! Có ai muốn làm cái nghề nhơ nhớp này đâu?
- Không ai muốn làm… thế tại sao Thương lại lao vào???
- Tớ không nhà, không công việc, không người thân…
- Bố mẹ cậu đâu? Sao không về quê?
- Bố mẹ tớ sang Đức sống lâu rồi cậu ạ! Quê nhà còn ai nữa đâu? Ra trường, về quê rải hồ sơ xin việc, cơ quan nào cũng lắc đầu… ở đâu chẳng thế, con ông cháu cha nó nhận vào hết… đâu thèm để ý đến một đứa như mình chứ?
- Thế sao không tìm một việc gì làm? Thương thông minh, học giỏi, chắc sẽ không quá khó để xin cho mình một công việc.
- Tớ đã từng đi làm nhưng lương không đủ để thuê nhà và tiền xăng xe. Sau đó, cặp bồ với lão giám đốc, bị mụ vợ phát hiện nên lão đành tống cổ tớ ra khỏi công ty… và từ đó, tớ bắt đầu công việc ở cái "Phố Vẫy" này!
- Thế cậu không nghĩ đến chồng con, gia đình sao? Cậu cũng cần một chỗ nương thân… đâu cứ phải làm cái nghề này?
- Cave cũng là một cái nghề cậu ạ! Nó cũng chẳng khác gì môi trường khác. Mỗi lần tớ không vừa lòng các ông ấy, tớ lại bị bạt tai, đánh đấm cho thâm tím mặt mày…
- Thương à! Tớ giới thiệu cho cậu vào làm ở công ty bạn tớ nhé!
- Thôi! Khỏi đi… tớ có sống được mấy nỗi nữa đâu?
- Sao? Cậu bị làm sao vậy?
- Tớ đã bị nhiễm HIV.
- Vậy… tại sao cậu còn dám làm cái nghề này??? – Tôi chua chát hỏi
- Gieo nhân nào gặp quả nấy thôi! Tớ không được xã hội chấp nhận thì tớ cũng muốn nhiều người sống chung hoàn cảnh với tớ.
- Liệu như vậy có độc ác quá không? Khi những người đàn ông ấy lại gieo rắc bệnh tật cho vợ của họ.
- Tớ không quan tâm!
Nói rồi… Thương gạt nhanh những giọt nước mắt rồi xách túi gọi taxi về. Tôi cố đuổi theo để cố khuyên răn cô nhưng chiếc xe đã khuất dần nơi cuối dãy phố...
Ngồi một mình, nhâm nhi những giọt café đắng. Chưa bao giờ, cảm nhận vị café lại đắng ngắt như thế này! Tôi tự hỏi: “Tại sao cuộc đời lại đưa đẩy Thương tới mức đường cùng như thế? Chẳng nhẽ, đấy là bước đường cùng của một cô gái xinh xắn và thông minh như Thương sao?”. Tôi không dám tin "Cave cũng là một nghề!"