Câu Chuyện Của Tôi

Tác giả: Trịnh Băng

Đà Nẵng,ngày 6 tháng 5 năm 2017!
Đã gần được 2 tháng tôi thích cậu,mối tình đầu của tôi!
Tuổi 18...
Tôi gặp cậu...
Tuổi 18,mối tình đầu của tôi được viết bằng nước mắt...
Đúng,là do tôi đến sau nên tôi không thể có cậu.
Cậu có người yêu và tôi biết điều đó.Tôi vẫn cố chấp thích cậu...Vâng,ngay từ đầu là tôi sai.Tôi không nên bắt đầu thứ tình cảm này...
Cậu không bao giờ hiểu được,một lần cũng không...
Này,đồ ngốc kia!
Tôi thích cậu,thích cậu rất rất nhiều...
Cậu từ chối tôi...Ừ điều đó khiến tôi đau lòng rất nhiều.Lúc đầu,tôi tưởng cậu lớn tuổi hơn tôi nên tôi xưng anh-em với cậu.Cậu có biết câu nói"Không làm người yêu thì có thể làm anh em tốt mà" của cậu,nó như vết dao cứa vào tim tôi không?
Tôi vẫn chấp nhận làm anh em tốt với cậu.Sau này,cậu nói cậu bằng tuổi tôi.Chúng ta từ anh em tốt thành bạn thân.Cậu có biết tôi luôn luôn ép bản thân của tôi phải nhớ rằng...
"Băng!Mày và Duy Anh chỉ là bạn thân,không hơn không kém.Làm ơn vứt cái thứ tình cảm này đi,mày và cậu ấy không thể đến được với nhau đâu"
Hàng ngày,tôi đều nhủ với bản thân rất nhiều lần như thế.Bản thân tôi không hề muốn làm một tiểu tam trong mối quan hệ giữa cậu và người yêu cậu.Nhưng,tình cảm vẫn là thứ khó nói cậu à.Tôi vẫn cố chấp thích cậu...Mỗi lần nhắn tin cho cậu,cậu có biết tôi luôn nhấn mạnh chữ "bạn thân" không?Chính là để ép bản thân tôi nhớ rằng,tôi và cậu chỉ là bạn thân,không hơn không kém.Có những chuyện rất khó để giải thích,đặc biệt là chuyện tình cảm.
Lần đầu tiên,tôi gặp cậu là khi chúng ta ở buổi gặp mặt nhân viên.Tôi của lúc đấy chỉ bấm điện thoại và không để ý đến bất kì ai.Tôi im lặng bấm điện thoại và ai hỏi gì thì tôi trả lời.Lần thứ hai gặp cậu là lần tập trung nhân viên để nhận áo nhân viên với phân công việc.Lần thứ ba,lúc đó không hiểu vì lí do gì mà tôi lại thích cậu nữa ^^.Chỉ là cảm thấy cậu rất thư sinh và tính trầm giống tôi thế thôi.Đôi khi thích một ai đó chẳng cần bất kì lí do nào cả...Tôi lại không biết cách ăn nói cho nên tôi và cậu cũng không thể nói chuyện nhiều.Tôi và cậu có add facebook nhưng tôi cũng chẳng có can đảm mà nhắn tin cho cậu.Và cậu biết không?Cậu chính là động lực để tôi mỗi ngày đi làm thêm.Dù không cần nói chuyện nhưng mà chỉ cần nhìn thấy cậu tôi cũng vui rồi.Được một thời gian,tôi inbox tỏ tình với cậu...Và tôi bị từ chối.Tôi đã block facebook cậu ngay sau đấy ^_^.Buổi chiều ngay cái ngày tôi bị cậu từ chối,tôi lại đi làm thêm và gặp mặt cậu.Tôi đã dặn lòng không nhìn mặt cậu,nhưng mà tôi và cậu làm thêm cùng chỗ,né kiểu gì cũng không được.Cậu biết không?Tôi đã trốn lên tầng 2 những hai lần chỉ để khóc đấy ^^.Sau đấy,tôi lại cáu gắt với cậu.Vì lúc đấy tôi rất ghét cậu,tôi mong có thể mau mau hết thích cậu.Nhưng,tôi vẫn không thể buông bỏ cậu được.Tôi mở block facebook cậu ra và nói cậu add lại facebook tôi.Tôi nói dối cậu là facebook tôi có vấn đề.
Buổi đêm hôm ấy,tôi về nhà và thấy cậu đồng ý lời mời kết bạn facebook của tôi.Tôi lấy hết can đảm nhắn tin cho cậu,cậu cũng rep lại.Và dần dần tôi cứ chủ động nhắn tin cho cậu...Tôi dẹp qua hết mọi thứ và chủ động nói chuyện với cậu.Lúc đầu,chỉ có mình tôi là mở lòng với cậu,còn cậu cũng chỉ lắng nghe tôi.Có rất nhiều lần tôi tủi thân lắm.Vì tôi nói rất nhiều còn cậu thì chỉ rep lại cho có lệ.Tôi bắt đầu hình thành một thói quen.Đó chính là đợi cậu đi làm về và sẽ chủ động inbox nói chuyện với cậu.Đáp lại là những lúc cậu quăng tin nhắn tôi đi đâu đó không thì cậu sẽ xem và không rep.
Tôi đã nói dối cậu rất nhiều chuyện đấy ^^.Chuyện đầu tiên là tôi nói dối cậu với tất cả mọi người trong quán rằng tôi mổ ruột thừa và cần phải nghỉ 5 ngày.Thật ra là không hề có chuyện là tôi phải mổ ruột thừa nào cả.Chỉ là mẹ tôi từ Buôn Mê Thuột xa xôi xuống Đà Nẵng thăm tôi,mà tôi thì toàn đi làm thêm tầm 11h hay 12h đêm mới về.Cho nên tôi mới bịa chuyện để tôi được nghỉ làm thêm 5 ngày.Chuyện thứ hai,là tôi nói dối cậu vì mới mổ xong tôi không thể đi xe máy nên muốn cậu cho tôi quá giang về nhà...Thực ra đó chỉ là lời nói dối để biện minh cho cái sự ích kỉ của tôi.Những lúc được cậu chở về,dù hai đứa chỉ nói được vài câu,nhưng tôi rất thích khoảng thời gian ngắn ngủi đó...Nhưng,việc được cậu chở về trong 2 tuần cũng không được trọn vẹn.Bởi vì,sau ngày thứ 7 của tuần đầu tiên cậu chở tôi về thì tôi được nhắn tin là bị đuổi việc vào ngày Chủ Nhật sau đó.
Các bạn có nguyên nhân tôi bị đuổi là vì sao không?Nguyên nhân tôi bị đuổi việc là vì tôi nói mẹ anh chủ quán"Cô ơi,cô order nhanh lên chứ con mệt quá".Thật sự là ngày hôm thứ 7 đó rất mệt,bởi vì hôm đó có đá banh nên khách rất đông.Tôi là nhân viên phục vụ nên tôi chạy từ tầng 1 lên tầng 2 để order đồ uống.Việc đó thật sự rất mệt,tôi biết là tôi không nên nói như thế.Ừ thì có gì cũng phải gọi tôi lên rồi cho tôi một lời giải thích thoả đáng chứ.Đằng này,không một lời nói đã đuổi việc tôi.Vậy thử các bạn đặt vào vị trí tôi xem các bạn có cảm thấy ức chế không?
Tôi quên kể cho các bạn nghe chuyện này.Tôi có một cô bạn tên Ngọc Linh-cô bạn này tôi thân khi học đại học.Năm nay,tôi là sinh viên năm nhất của đại học Duy Tân.Ấn tượng đầu tiên của tôi khi gặp Linh đó là nhỏ nhắn và dễ thương.Cảm giác nhìn vào là muốn bảo vệ ấy.Tôi rất thân với Linh,chuyện gì cũng rất tốt với Linh.Các bạn biết không?Dù nhà tôi ở rất xa nhà Linh,dù cho ca làm việc về có muộn thế nào thì tôi vẫn chở Linh về tận nhà.Bởi vì tôi nghĩ rằng con gái mà về nhà một mình vào đêm khuya sẽ rất nguy hiểm,lỡ như gặp mấy thằng cha biến thái thì sẽ ra sao?Mặc cho tôi cũng là con gái,nhưng không,tôi vẫn là đặt Linh lên trước.Có một lần Linh bị té xe,chân bị sưng bầm lên,tôi còn ngồi xuống chườm đá cho.Tôi luôn là tốt với Linh hết mức,kể ca chuyện tôi thích Duy Anh cũng là tâm sự với Linh.Nhưng,đáp lại cái sự thật lòng của tôi là sự bẩn tính của Linh.Chỉ vì một đứa con trai mà vứt đi tình bạn thì các bạn nghĩ xem Linh là người như thế nào?Nếu như có mặt tôi ở đấy,Linh sẽ làm rất nhiều chuyện quá đáng với tôi.Cuộc đời này thật nực cười,khi bạn tốt với họ hết mức nhưng cuối cùng cũng chỉ vì một đứa con trai họ lại phụ bạn.Những chuyện sau này,tôi chỉ cảm thấy Linh sống ngày càng lệch lạc.Linh nói chuyện rất dẹo,lại hay nịnh bợ nên rất được mấy anh trong quán yêu thích.Còn tôi,tôi lại bị ghét rất nhiều...Khi tôi đem câu chuyện tôi bị Linh chơi xấu,không một ai tin tôi.Linh rất giỏi thuyết phục người khác và vì vẻ ngoài hiền lành của Linh nên không một ai nghĩ rằng Linh có thể làm những chuyện tồi tệ như thế.Có thể hiểu đơn giản thế này,Linh thành công biến tôi thành vai xấu trong mắt mọi người.Các bạn biết không?Ở một câu chuyện cổ tích,nàng công chúa luôn được xây dựng là một hình tượng hiền lành.Phù thủy sẽ được xây dựng là một hình tượng ác độc,sống đầy thủ đoạn.Nhưng,mấy ai biết rằng.Ở một góc khuất nào đó,phù thủy cũng có những mặt yếu đuối mà không ai biết.Dù sao công chúa vẫn là công chúa,dù cho nhiều khi công chúa làm điều gì đó thì vẫn sẽ được bỏ qua,vẫn sẽ được yêu thương.Còn phù thủy thì sao?Hàng ngày,phù thủy đều nhận được những lời chỉ trích và ai cũng muốn dồn phù thủy vào đường cùng.Hay đơn giản hơn là trong một bộ phim,nữ chính là nữ chính.Nữ phụ là nữ phụ,người xem không cần tìm hiểu nguyên nhân vì sao nữ phụ lại trở nên ác độc.Người xem chỉ cảm thấy nữ chính luôn luôn tội nghiệp,nữ phụ là đồ đáng ghét.Cuộc sống là thế,không có khái niệm công bằng với bất kì ai.
Tôi luôn tìm cách moi móc rất nhiều chuyện để mà nói chuyện với Duy Anh,nhưng rồi cậu ấy cũng chỉ đáp lại tôi là những câu nói cho có lệ.Hoặc là đã xem mà không rep tin nhắn của tôi ^^.Từ lúc tôi bị đuổi việc,vỏn vẹn thời gian của tôi nói chuyện là lúc cậu ấy đi làm thêm về.Tôi đã hình thành một thói quen-đợi cậu ấy đi làm về và sẽ bay vào để nói chuyện với cậu ấy.Có lẽ vì do tôi chủ động nên cậu ấy đã quen với việc để tôi chủ động.Chưa bao giờ,cậu ấy chủ động nói chuyện với tôi.Đôi khi tôi hay suy nghĩ rằng,nếu như một ngày nào đó tôi biến mất,liệu cậu ấy sẽ đi tìm tôi chứ?Nhưng,tôi nhận ra rằng là đừng quá trông đợi vào một điều gì đó.Những lần tôi biến mất,cậu ấy không hề tìm tôi dù chỉ một lần.Các bạn nói xem có phải con gái chúng ta rất thiệt thòi không?Thích một người không thích lại mình thì cảm giác nó như thế nào cơ chứ?Đó chính là rơi vào trong những khoảng không của tổn thương.Đôi khi,người mình thích không thích mình nhưng người mình không thích lại đi thích mình.Có đôi lúc,dẫu rằng chúng ta biết rằng chuyện tình đó sẽ chẳng đi đến đâu nhưng vẫn cố chấp lao vào nó.Giống như tôi,chuyện của tôi và Duy Anh sẽ chẳng đi đến đâu.Cậu ấy có bạn gái,tôi và cậu ấy chỉ tồn tại hai chữ "bạn thân".Nhưng,tôi luôn cảm thấy rất rất khó chịu khi một đứa con gái nào đó thân thiết với cậu ấy,dù cho tôi và cậu ấy chẳng là gì của nhau.Các bạn có thể trách tôi ích kỉ,vạn sự trách tôi như thế nào cũng được.Bởi vì mọi lỗi lầm đều là do tôi.Các bạn biết không?Những lúc nhắn tin với Duy Anh,cậu ấy luôn nói những câu nói khiến tôi tự ảo tưởng rồi lại ép bản thân không được phép suy nghĩ lung tung.
Đợt dịp nghỉ lễ vừa rồi,tôi về nhà với gia đình vài ngày.Trong suốt 4 ngày,cậu ấy nhắn tin với tôi rất dịu dàng.Làm cho tôi cảm thấy giữa tôi và cậu ấy sắp có một biến cố gì đó với mối quan hệ giữa hai đứa.Đúng vậy,khi tôi từ nhà về xuống Đà Nẵng lại.Tôi nghe người ta nói bạn gái của cậu ấy xuống Đà Nẵng thăm cậu ấy.Cảm thấy một khoảnh khắc nào đó,tôi đã bị tổn thương rất sâu sắc.Ừ thì bạn gái cậu ấy xuống,còn tôi chỉ là bạn của cậu ấy.Tôi nào có quyền được buồn vì cậu ấy.Nhưng cuối cùng vẫn bị cậu ấy làm cho tổn thương.Tôi chọn cách biến mất 2 ngày,tôi tìm cách né tránh Duy Anh 2 ngày.Trong vòng 2 ngày đó,tôi đã suy nghĩ rất kĩ.Và cuối cùng tôi chọn cách từ bỏ cậu ấy.Dù rất khó khăn,nhưng tôi vẫn quyết định từ bỏ.
"Gửi ông,tiểu thụ
Tôi thích gọi ông là tiểu thụ hơn là Duy Anh.Đây là biệt danh tôi đặt riêng cho ông.Tôi chỉ muốn nói là 2 tháng tôi thích ông nó không dài,nhưng nó là những ngày tháng tôi luôn luôn mệt mỏi.Thích ông,tôi chỉ nhận lại được sự vô tâm từ ông.Tôi luôn chủ động trong mọi việc.Tôi có thể ngồi nghe ông tâm sự rất nhiều thứ.Và ông biết không?Tôi luôn luôn quan tâm ông từng chút một...Ông không hề biết những việc tôi làm.Ông cũng chưa bao giờ đi tìm tôi khi tôi biến mất.Tiểu thụ này,ông có biết những ngày tháng thích ông là một chuỗi những ngày buồn rầu của tôi không?Là những lúc bị ông làm cho tổn thương rồi khóc lóc.Là những lúc bị ông lạnh nhạt nhưng vẫn cố tỏ ra là mình vẫn ổn.Không thương tôi thì xin đừng dùng những lời nói làm tôi ảo tưởng.
Người yêu ông follow Instagram của tôi,tôi chỉ tình cờ thấy và rồi ấn vào nick của người yêu ông.Tôi đã rất chạnh lòng khi nhìn thấy những hình ảnh tình cảm của hai người.Ở một góc khuất nào đó,tôi rất buồn.Cảm ơn ông suốt thời gian qua đã cho tôi trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc.Mối tình đầu này vẫn nên đến giai đoạn kết thúc rồi.Ông nên nhớ,ngày hôm nay là tôi chọn từ bỏ ông.Là vì sau tất cả mọi chuyện,tôi vẫn không thể chịu đựng nổi và tôi bước đi.
Chào ông..."
Lời nói nho nhỏ
"Xin chào tất cả các bạn đã đọc truyện ngắn của mình!Lời đầu tiên,mình cảm ơn các bạn đã theo dõi câu chuyện của mình.Nếu như bạn nào có thắc mắc hay muốn tâm sự gì thì có thể tìm tới mình ^^.Mình chỉ muốn nói rằng,cuộc sống này còn rất dài.Nhất là những bạn gái,mình biết nhiều bạn cũng đang trong tình trạng giống mình.Các bạn gái à,thanh xuân của chúng ta còn rất dài phía trước.Đừng lãng phí thanh xuân của các bạn vào một thứ tình cảm không có kết cục gì.Rồi ở một đoạn dừng chân nào đó,bạn sẽ gặp được một người có thể yêu bạn một cách không ngần ngại.Cuối cùng,cảm ơn các bạn rất rất nhiều vì đã đọc tác phẩm này của mình"
~Trịnh Băng~

Thử đọc