Bản hòa tấu

Tác giả:

Trong một góc vắng, Lan ngồi lắng nghe bản hòa tấu “Song from a secret garden”. Lan nhớ về bố, đã khá lâu cô chưa được gặp bố
. Chắc có lẽ bây giờ bố cô đã an nghĩ ở thế giới bên kia. Bản hòa tấu ấy không liên quan gì tới tình cảm của Lan đối với bố, nhưng giai điệu của nó hay làm cô nhớ về quá
khứ.
Lan không có mẹ từ nhỏ, với cô bố là niềm tin, là tình yêu duy nhất. Đôi lúc Lan cảm thấy cuộc sống bất công với cô, bởi tạo hóa không cho cô một gia đình hạnh phúc. Lan từng hỏi bố về mẹ, lần nào ông cũng ậm ừ viện cớ này cớ nọ để không trả lời hoặc có khi ông đánh lừa cô rằng một ngày nào đó mẹ sẽ trở về. Nhưng thời gian trôi qua, con người cũng phải lớn lên, cũng phải biết nghe và hiểu. Lan nhớ lần cuối cùng cô hỏi bố về mẹ là cách đây mười năm. Hôm đó ông đã quát cô:
-“ Sao cứ hỏi mãi thế, bố đã giải thích rồi mà. Con phiền quá. !”
-“ Nhưng con cũng phải có quyền được biết người đưa con đến thế giới này là ai chứ?”
-“ Con muốn biết chứ gì? Bố nói cho con nhé, mẹ con là một người đàn bà ích kỉ, chỉ biết có mình nên đã bỏ con đi đấy, được chưa?”
Đôi mắt cô bé 10 tuổi đỏ hoe, gường mặt nhem nhuốc những dòng nước mắt. Cô lúc đó thật sự đã rất giận bố. Không hiểu sao ông lại nói về người mẹ mà cô luôn mong chờ như thế. Và cũng không hiểu sao từ đó về sau bố cô dễ cáu gắt hơn. Ông hay la mắng cô, đôi khi chỉ vì những việc bé xíu. Bố cô làm thầy giáo, suốt ngày bận bịu công việc ở trường, đôi khi ông cũng không dành nhiều thời gian cho cô.
Những áp lực công việc làm ông càng uể oải hơn, có lẽ vì vậy mà ông hay nóng giận. Điều duy nhất nối kết cô với ông là những trận bóng đá,
Lan giống bố, tuy là con gái nhưng cô thích xem bóng đá vô cùng. Chỉ cần trên ti vi phát sóng, cô lại ngồi xem hí hửng bàn luận cùng bố. Với Lan bố cô không khác nào chuyên gia bình luận bóng, ông có thể nhớ được rất nhiều thông tin về cầu thủ các đội, và thuyết dẫn về họ không khác nào các biên tập viên trên tivi. Đương nhiên đây là điều làm Lan có nhiều hứng thú nhất khi xem bóng cùng bố. Cô nhớ những mùa World Cup qua, cô đã vui đến nhường nào khi ngồi xem cùng bố, tranh cãi với bố về điểm số, tỉ số bàn thắng giữa các đội. Và ngay cả khi xem bóng Việt Nam cô cũng cùng khóc, cùng cười, cùng thất vọng nhưng rồi lại hạnh phúc với bố khi Việt Nam chiến thắng. Mới Sea Game hôm nào đây, cô gái mê thể thao này còn ôm lấy bố mừng rỡ khi Việt Nam thắng Sin, khóc òa nuối tiếc khi Việt Nam không vào được chung kết. Thế mà giờ đây, mùa bóng lại đến, tivi chiếu World Cup nữ.
- “ Nhưng bố ơi bố đâu rồi?” Lan tự hỏi hàng trăm lần mỗi khi xem tivi phát sóng. Dường như thói quen quay sang bình luận cùng bố vẫn không thể nào tách ra khỏi cô được.
Lan tắt tivi. Một mình trong căn nhà, Lan thấy cô đơn vô cùng, cô khóc thật nhiều, cô nhớ những trận đòn roi của bố, nhớ những món ăn bố nấu. Trong đó có món rau muống xào tỏi cô thích nhất, hương thơm của tỏi và chút vi cay cay the the của ớt. Lan có thể học và làm được nhiều món ăn có mùivị như của bố nhưng chỉ trừ món đó. Đơn giản là vì đó là món ăn cô thích nhất,
bố cô biết điều đó, và mỗi lần làm nó, ông không chỉ cho thêm các gia vị vào mà
còn cho vào đó cả tình yêu thương, che chờ của mình. sẽ không còn có ai trên đời này có thể tạo ra hương vị món ăn giống như bố cô nữa
” Bố ơi, con nhớ bố! con thấy mình bơ vơ trong thế giới này hơn bao giờ hết, con mệt mỏi, con muốn được bên bố như trước đây. Con ước được bố “đỡ” đứng dậy sau mỗi lần gục ngã, nhưng hình như đó chỉ là những suy nghĩ, hy vọng của riêng con. Nó không còn là một điều ước hiệu nghiệm như trước đây nữa rồi bố ạ. Con đã không còn được bố bảo bọc nữa, lần đầu tiên con té ngã là lúc con mất bố, mọi người xung quanh đã an ủi động viên con nhiều lắm, nhưng con không thể gượng dậy được và cho đến hôm nay cũng thế, con không thế nào nguôi ngoai được. Con phải làm sao đây bố. Từ ngày bố ra đi, anh Khiêm luôn ở bên, lo lắng cho con, con rất muốn cảm ơn ảnh về điều đó nhưng thực sự con không cảm nhận được chút ấm áp nào từ tình yêu thương đó như đã từng cảm nhận từ bố. Cuộc sống là một chuỗi phức tạp đúng không bố? Có những người tuy đã quyết định bỏ đi thật xa nhưng cuối cùng họ cũng trở lại nới họ từng sinh ra, lớn lên. Có những quá khứ tuy đã được chôn vùi nhưng rốt cuộc lại được chính thân chủ của nó tìm lại Và có những vết những vết thương lòng cứ tưởng chừng đã lành lặng theo thời gian nhưng khi “trái gió trở trời “nó lại “đau” âm ỉ . Đó là tất cả những điều con đã cảm thụ được từ cuộc sống này từ khi thiếu bố.
Hôm nay con đi tiếp sức cho sinh viên. Đến cổng trường con thấy người ta, à không là những ông bố, bà mẹ đang lo lắng cho mấy em sinh viên mà con tủi. Mới năm nào bố cũng đưa đón con như thế, còn khuyên bảo, cổ động cho con, hết giờ thi bố còn chở con đi ăn, nói cười vui vẻ, rồi cả lúc nghe tin con đâu bố đã vui biết nhường nào. vậy mà giờ… “
Những giọt nước mắt làm ướt nhòe chữ trong cuốn nhật kí. Cố dặn lòng sẽ không khóc thế mà không hiểu sao nước mắt cứ thế ứ ra không ngừng lại được.
Bố Lan đã mất một năm sau tai nạn giao thông, với cô đó là mất mát lớn nhất. Dù cô đã hai mưới tuổi, đã trưởng thành đã có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng cô luôn cảm thấy mình còn quá nhỏ bé cần được bố ôm ấp. Vẫn còn thích khóc nhè để được bố dỗ dành, vẫn còn muốn nũng nịu để được bố quan tâm. Nhưng có lẽ sự ích kỉ đó đã làm cô mất bố, nếu như tối hôm đó Lan không sợ ở nhà một mình, không hối thúc, mè nheo với bố có lẽ ông đã không gặp tai nạn và bây giờ cô cũng không phải tắt tivi rồi ngồi nghe bản hòa tấu này một mình trong căn nhà vắng lặng này. Bố chắc sẽ không trách cô nhưng chắc chắn ông sẽ dằn vặc vì không thể ở bên yêu thương lo lắng chăm sóc cho cô. Lan nghĩ thế.
Sự ra đi của bố là bài học lớn nhất của Lan, buộc cô phải trưởng thành và thoát ra vòng tay che chở của bố. Buộc cô phải tự thích nghi với dòng đời bon chen này. Lan thấp hương cho bố, hơi ấm của ông vẫn còn đâu đây, và cũng có thể ông đang ở đâu quanh đây theo dõi từng bước đi của Lan trên con đường đời “dài và hẹp” này. Bản hòa tấu “Song from a secret garden” vẫn khẽ du dương trong đêm vắng, chiếm đóng tâm hồn của một con người đang khát khao tình yêu thương gia đình.
[Sưu tầm]