Bản án của tình thân

Tác giả:

Có thể lúc chúng ta sinh ra, chúng ta hoàn toàn không thể lựa chọn cho mình một hoàn cảnh như ta mong muốn. Hai nhân vật trong truyện cũng thế, họ sẽ không bao giờ có được sự lựa chọn cho riêng mình. Duyên phận đã sắp đặt cho họ làm chị em ruột thịt, thế nhưng………tình cảm- tình bạn- thù hận….làm họ chia xa mã mãi..
15 năm trước………….
Lúc này tôi 10 tuổi và em gái tôi thì đã lên 5. Chúng tôi thật sự rất yêu thương nhau, có thứ gì tốt tôi đều giành cho em, bởi vì trong tôi, Khả An chính là đứa tôi yêu thương nhất, quý giá nhất mà suốt cuộc đời này tôi không bao giờ muốn mất nó. Thế nhưng, nghịch cảnh lại trớ trêu khi tôi phải chịu đựng nỗi đau của căn bệnh hở van tim. Tôi biết thời gian của mình không còn nhiều nữa, nếu phải phẫu thuật thì cơ hội sống chỉ còn 50/50. Thế nhưng gia đình tôi không có khả năng, cho nên tôi muốn khoảng thời gian còn lại của mình phải thật vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và Khả An- đứa em gái mà tôi thương nhất.
Hằng ngày, tôi phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn trên chiếc giường bệnh, nỗi đau ấy cứ ám ảnh lấy tôi, tôi rất mệt và muốn thiếp đi mãi mãi.
- Con gái, con đau lắm phải không Khả Hân?_ mẹ nhìn tôi với ánh mặt lo lắng.
- Con…….ổn……mà mẹ…._tôi đang cố gắng để nói thành lời, rành mạch, rõ ràng để mẹ tôi dịu bớt nỗi lo lắng, nhưng họ là người sinh tôi ra, tôi đau hay bị làm sao thì người làm cha, làm mẹ có thể không biết sao)
- Chúng tta đi mượn tiền phẫu thuật cho con đi anh! Em không muốn nhìn thấycon mình ngày nào cũng chịu sự dày vò của căn bệnh này đâu anh!_ mẹ tôi nhìn ba, đôi mắt đỏ hoe bắt đầu rưng rưng.
-Chúng ta đã vay mượn nhiều chỗ, người ta đã giúp hết sức có thể rồi em à, làm cha nhưng tại sao anh lại thấy mình vô dụng như thế này!_ba tôi ôm đầu, ngồi bệt xuống dưới đất.
Tôi biết được sự đau đớn trong cha mẹ tôi còn đau đớn hơn nỗi đau thể xác của tôi lúc này, đó cũng là điều khiến tôi càng có động lực để tiếp tục hơi thở dù có thể đến một lúc nào đó tôi sẽ có thể ra đi thì tôi vẫn luôn luôn hạnh phúc, với tất cả những gì tôi đã có.
- Chị 2, chị 2, chị sao vậy?_ tiếng bé Khả An.
-Khả An hả? Chị có sao đâu, chị chỉ bị cảm cúm thôi à, mai nếu chị khỏe hơn chị sẽ dẫn em đi chơi, chịu không?_ Tôi cười nhẹ với nhỏ.
- Dạ! Chị khỏe mau nha chị!_ nụ cười của Khả An thật tươi tắn làm sao, nó không hề biết căn bệnh của tôi, nhưng với Khả An lúc này, nó hiểu được mọi thứ trong nhà này, nó hiểu thế nào là sai trái.
- Chào anh Thịnh, chị Vy ( Thịnh là tên của ba tôi và Vy là mẹ tôi)
- Chị Ngọc!_( dì này là bạn rất thân của mẹ tôi thời cấp 3, không may mắn như gia đình tôi, dù đã kết hôn rất lâu nhưng vẫn chưa thể sinh con. Mặc dù kinh tế của dì không ai sánh bằng, dì là chủ sỡ hữu một tập đoàn lớn)- Chị đến đây có việc gì không?
-Tôi mới từ Mĩ trở về, tôi định nhờ chị đi cùng tôi đến vài cô nhi viện xin một đứa con nuôi.
- Cậu xin con nuôi à! Chẳng lẽ…………….
- Uh! Vợ chồng mình không sinh được đứa nào, nên phải nhờ đến cô nhi viện! À! Còn Khả Hân và Khả An đâu rồi?
- Khả An đi chơi rồi, còn Khả Hân thì…….._mẹ tôi dẫn dì Ngọc vào buồng của tôi- Khả Hân bị như vầy, mình lo lắng_ ánh mắt mẹ tôi buồn buồn.
Cả 2 cùng bước ra phòng khách nói chuyện…
Sau khi nghe mẹ tôi kể câu chuyện khó khăn của gia đình ra, không hiều cuộc trò chuyện đó nói gì mà vẻ mặt dì Ngọc ra về rất hớn hở còn cha mẹ tôi thì không ngừng rơi nước mắt, mọi chuyện khiến tôi không hiểu đã có chuyện gì xãy ra trong cuộc trò chuyện đó.
- Khả Hân, con sắp có tiền để chữa bệnh rồi!_ mẹ tôi ngập ngừng như cuống họng nghẹn ắng lại.
- Ở đâu vậy mẹ? Từ dì Ngọc sao?Đổi lại là gì?_ nhiều suy nghĩ nãy sinh trong đầu tôi lúc này.
- Con không cần lo nghĩ gì hết. Chỉ cần con sống bình an, điều kiện gì mẹ cũng sẽ chấp nhận, kể cả phải……………mất em con.
- Mẹ đổi em để lấy sự sống cho con, con không chịu, con không muốn, con không muốn …..mất em của con đâu_Tôi đau đớn, tim tôi nhói lên từng cơn quặng thắt, *** tôi như ngừng thở. Lấy tay đấm vào *** mình, hai dòng nước mắt tuông rơi. Tôi không hét lên mà mím chặt bờ môi khóc thầm, tôi sợ Khả An thấy tôi như thế lại hỏi.
- Con……. Con…_ cú xốc khiến tôi chịu không nỗi nữa phải ngất xỉu.
Cuộc sống đâu lường trước điều gì, dì Ngọc có đủ khả năng để giúp gia đình tôi nhưng tại sao lại đổi em tôi, sự khao khát làm mẹ của dì ấy lại làm tan nát gia đình tôi. Khả An lại quá nhỏ, liệu khi lớn lên, nó có hận cha mẹ tôi không? Nó có chấp nhận cha mẹ bán nó để cứu tôi không?
- Con còn giận cha mẹ sao Hân?
- Con không biết!
- Cha mẹ biết mình sai khi để em con cho dỉ Ngọc. Bản năng người mẹ, con nghĩ mẹ có thể chấp nhận được điều đó sao? Một người mẹ vô dụng bán con thì không xứng đáng tha thứ. Gia đình dì Ngọc rất giàu, đủ sức lo cho Khả An suốt cả đời.
Tôi ôm chầm lấy mẹ, tôi hiểu điều đó chứ, một người mẹ để con mình ra đi rất đau, nhưng mẹ có hiểu cho tôi không? Để được sống mà mất đi Khả An thì cuộc sống đối với tôi là vô nghĩa
Hôm nay, tôi rất cố gắng để ra ngoài chơi với Khả An, tôi thật sự không đủ can đảm để nhìn mặt nó nữa rồi.
- Chị Khả Hân, chị có sao không?
- Chị không sao, chị khỏe mà em…………..nhưng nếu chị bỏ em ở lại đây, em có ghét chị không?
- Đừng mà chị, em rất sợ, nhưng em biết chị sẽ không bao giờ bỏ rơi em
Cách nói vu vơ của Khả An làm tôi suy nghĩ lại, thà tôi chấp nhận cái ૮ɦếƭ, tôi cũng không đễ em mình rời xa mình.
Vài ngày sau…..
- Tôi đến rồi đây, tiền tôi đưa cho cậu, tiện thể cậu cũng giao Khả An cho tôi luôn đi_ mặt bà Ngọc hớn hở.
- Nhanh vậy Ngọc?
- Còn phải đưa Khả An sang Mĩ luôn nên phải tranh thủ.
Tôi và Khả An đang đứng đấy, tôi và em chẳng hiểu gì ngoài việc tôi sắp phải xa em mình.
- Mẹ ơi_ Khả An cất giọng gọi mẹ.
- Con gái , con đi với dì Ngọc nha con……dì ấy sẽ lo cho con được cuộc sống tốt hơn.
- Mẹ nói dối con, mẹ nói suốt đời này con sẽ mãi mãi ở bên mẹ mà!
Không kìm được, mẹ tôi ôm Khả An vào lòng, khóc nước nở. Với em ấy chỉ đơn thuần là muốn ở nhà, niềm mơ ước xa vời như thế, đơn giản như thế mà tôi không thể làm cho em mình.
- Đi thôi con, dì từ nay sẽ là mẹ của con nha Khả An!
- Không! Dì không phải là mẹ của con, con chỉ có mình mẹ Vy thôi.
- Đi nào!_ Dì NGọc kéo tay em tôi đi.
- Đừng mà dì, xin dì đừng bắt em con rời xa con_ tôi chạy theo và van xin dì ấy nhưng không thể.
- Khả Hân………. Khả Hân……. Để em con đi đi!
Thế là chiếc xe hơi ấy đã khuất xa dần, tôi đã cố gắng nắm lấy tay Khả An lại, nhưng họ vẫn đẩy chúng tôi ra xa, họ đã chia cắt chúng tôi. Khung trời như muốn khóc thương cho chị em tôi, còn mưa thì đang đổ ầm xuống, những giọt mưa hòa tan cùng với nước mắt như cũng đồng cảm với tôi.
Trên xe thì Khả Hân cũng đang khóc nức nở, tôi biết ai cũng sẽ bị tổn thương, nhưng không thể là Khả An được, mắt tôi bắt đầu nhắm lại và ngất đi………..
-……… Con…… Con ….. Con tỉnh lại rồi, con đang rất yếu đó, chúngta sẽ chăm sóc con tốt để con sớm phẫu thuật, chấm dứt căn bệnh này.
- Con không muốn phẫu thuật đâu!
- Khả Hân! Con không nghĩ cho mẹ thì phải nghĩ cho sự hi sinh của em con chứ, con không phẫu thuật cũng chẳng khác nào phí đi sự hi sinh của em con.
Tôi chỉ muốn ૮ɦếƭ đi để chấm dứt chuyện này, mất Khả An rồi, cuộc đời tôi sẽ không biết như thế nào, Khả An có tha thứ cho tôi không?
Tại Mỹ…………..
- Con ăn đi Khả An, đã mấy ngày rồi đó con gái!
- Dì trả lại mẹ cho tôi đi, con xin dì đó.
- Mẹ thật sự không hiểu con đó. Con nghe cho rõ đây, họ đã bán con cho mẹ với giá 100 triệu để đổi lấy sự giàu có đó.
- Dì nói dối, con không tin dì đâu, dì là người xấu!
Dì Ngọc đã gieo vào đầu Khả An những điều xấu xa về gia đình của nó, Khả An chỉ là một đứa trẻ, liệu nó có nghĩ gia đình mình xấu thật hay không?
- Sao bà lại nói như thế!
- Tôi nói sai sao? Để con thương và xem tôi là mẹ nó, tôi bắt buộc phải làm như thế!
-Con bé vô tội mà, vợ chồng ta bao đời tích đức, chỉ mong có con cái nối dõi, giờ em làm vậy nhỡ con bé hận gia đình nó thật thì sao? Chưa kể chúng ta sẽ chẳng bao giờ có hạnh phúc.
- Đủ rồi! Tôi không muốn nghe, giờ tôi chỉ muốn như thế. Nếu không thích, anh có thể ra đi. Để tôi với con ở lại.
Đúng là không thể tránh dì Ngọc được, dù sau cũng là bạn gần 10 năm với bà Vy, nhưng vì cuộc sống và sự bất lực của một ngườiphụ nữ thì quá sức chịu đựng, dù có biết bao nhiêu tiền bạc, dì vẫn không hề vui và Khả An thì vẫn chưa chấp nhận mình.
15 NĂM SAU
* Ở Việt Nam
- Hân nè, cậu tính làm gì với cuộc sống hiện tại?
- Hậu à! Tính sao bây giờ, giờ mình đã tốt trường ngiệp đại học danh tiếng rồi, công sức mình bỏ cuối cùng cũng được đền đáp, mình sẽ đi làm, kiếm thật nhiều tiền để đi Mỹ
- Đi Mỹ làm gì?
- Để tìm em mình.
- Cậu đùa à, 15 năm rồi, em cậu sao nhớ được cậu.
- mình tin rằng Khả An sẽ mãi nhớ mình mà.
Trong tôi đang chứa đầy hi vọng tìm được Khả An, dù em ấy có ở bất kì đâu thì tình thương mà tôi dành cho em ấy không hề thay đổi, tôi sống tới bây giờ là nhờ em ấy mà.
- Ba ơi, mẹ ơi con về rồi
-Trời ơi, con gái lớn rồi mà cứ về nhà là la hét lên thế sao con, kiểu này không sợ ế à.
- Mẹ lo gì không biết, con có cả đống người theo đuổi, chỉ là con không muốn thôi, con muốn mình thật khỏe mạnh, làm việc cho thật tốt để kiếm tiền nuôi mẹ và tiềm Khả An.
Khi nhắc đến Khả An, mẹ tôi đã khóc, 15 năm trôi qua, không ngày nào mà mẹ tôi không khóc cả, nỗi đau mất con kèm theo sự day dứt trong lòng mẹ.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi casting xin việc, công ty mà tôi casting là công ty An Ngọc- công ty hợp tác giữa Mĩ và Việt Nam.
- Chào cô! Cô đến xin việc à!
- Vâng
- Tại sao cô lại muốn xin vào một công ty lớn như chúng tôi và cô thì không hề có kinh nghiệm
- Tôi biết, tôi hơi lì lợm, không biết tự lượng sức mình, nhưng tôi muốn thử sức mình, tôi tin mình sẽ thành công và tôi muốn tìm em mình, tôi mong mình sẽ có cơ hội đi Mĩ để tìm em.
- Chúng tội sẽ gọi lại cho chị sau.
- Hân à! Mình lo cho cậu quá!
- Lo gì! Cậu không tin vào khả năng mình sao, mình sẽ làm được, cậu xin việc được chưa mà ở đó tồ lô thế!
- Tất nhiên rồi! Công ti An Ngọc, chi nhánh 2
- Hả! An Ngọc! Cộng ty mình đang xin nè,nhưng mình làm ở công ty chính.
Bạn có tin vào sự tình cờ không? Tôi và cô bạn thân đã tình cờ làm chung công ty- tuy là khác chi nhánh. Tôi vẫn hi vọng phải chi tôi tình cờ gặp được Khả An. Tôi sẽ không để cho em mình rời xa mình nữa.
0oo
- Mẹ ơi, con được nhận rồi!
- Mẹ chúc mừng con
Thế là từ mai tôi sẽ được đi làm, tôi vừa hồi hợp, lại lo sợ cho mình, tôi sợ tôi làm không tốt thì ૮ɦếƭ, bao nhiêu suy nghĩ cứ bao vay tôi, thế là……bíp…bíp….tiếng chuông báo thức reo lên đúng 6h30.
“ Trời ơi! Mình đúng là hậu đậu, cài 5h30 mà bấm nhầm 6h30, thôi ૮ɦếƭ, trễ làm là cái chắc, tôi vội vàngđánh răng, rửa mặt, rồi chạy 1 cái vèo đến trước công ty.”
Vừa mới tới công ty……………….
- Xin lỗi, xin lỗi,tôi đến trễ
- Cô biết mình đã đến trễ bao nhiêu phút không?3 phút rồi đó
“ Anh ta hình như rất quý trọng thời gian, 3 phút sao? Tôi đúng là ngốc mà”
- Tôi…… Tôi……xin
- Dừng, tôi không có lỗi để cô xin, qua phòng tôi, cô sẽ là thư kí cho tôi.
- Gì vậy! Tôi casting vào phòng thiết kế chứ không phải làm thư kí cho anh.
- Làm không?
- Tôi…..tôi…..làm
Mặc dù bị chèn ép đến ngạc thở, hằng ngày tôi phải sắp đủ mọi lịch cho anh ta, cái tính đúng là khác người, lịch của anh ta chỉ cho tôi xếp công việc và công việc, đúng là thư kí thì vất vả hơn so với nhà thiết kế nhưng tôi cũng phải cố gắng, cơ hội dành cho tôi không có lần thứ 2.
0oo
Ở Mĩ…..
- Con định trở về Việt Nam sao?
- Sao mẹ lại hỏi thế! Chuyện này là tất nhiên rồi!
- Mẹ sợ con……………… bỏ mẹ trở về với mẹ cũ của con.
“tôi phải trở về chứ- trở về xem gia đình của tôi như thế nào? Họ có hạnh phúc như tôi đã nghĩ không? Sao khi bán tôi, họ ăn có ngon, ngủ có yên không? Ông trời không bắt các người trả giá thì Khả An tôi sẽ thay trời hành đạo, những gì các người ςướק mất của con này, tôi bắt các người phải trả lại gấp đôi, gấp đôi kìa….”
( Đó là những suy nghĩ trong Khả An bây giờ, dường như cô bé không còn là Khả An hồn nhiên, vô tư của ngày xưa mà giờ đã trở thành quỷ dữ, trong trái tim cô chỉ có hận thù, đã làm mờ đi những ngày tháng hạnh phúc mà gia đình và cô đã có.)
0oo
Ở Việt Nam…………
- Sếp! Hôm nay sếp muốn bỏ hết lịch sao ạ!
- Phải! Em gái tôi từ Mĩ trở về, tôi phải ra đón nó.
- Sếp cũng có em sao? Tôi cũng từng có nhưng giờ thì tôi đã thật sự……………
Bàn tay ấy, bàn tay mà tôi tưởng chừng như lạnh giá ấy đã vỗ vai tôi.
- Đừng có lo, rồi một ngày cô sẽ tìm được người cô cần tìm tôi mà!
Ở sân bay…………
- Con bé này đi đâu rồi không biết, không lẽ………
- Không lẽ gì hả sếp?
( có một sự liếc nhẹ)
- Tôi xin lỗi
- Thôi! Cô về trước đi, tôi có việc rồi, cẩn thận!
- Vâng!
0oo
- Khả An!
- Anh Thành à! Anh đi theo em tới đây làm gì!
- Em mới vừa đáp xuống sân bay là chạy ngay về nhà cha mẹ ruột của mình, em rất thương họ, sao lại có thể nhẫn tâm trả thù được, anh biết em rất hận gia đình mình, nhưng có lí do họ mới bỏ rơi em chứ!
- Đủ rồi anh à! Em biết mình cần làm gì để có thể trả thù họ rồi.
0oo
- Đây là chủ tịch mới của công ty An Ngọc, cô Khả An.
Rất nhiều tràn pháo tay reo hò lên, trong đó có cả tôi nữa, tôi không biết linh cảm của mình có đúng không, nhưng ở cô chủ tịch này, tôi có cái cảm giác thân quen lắm, thật sự rất thân. Khả An, tôi không biết đó là sự trùng hợp hay là……..
- Dạ! Thưa chủ tịch! Tôi là Khả Hân, thư kí của giám đốc Liên Thành.
- Khả Hân! “ Sao cô ta lại có cái tên giống……….. Không…….. Mình không quen ai tên Khả Hân hết..”
- Ra ngoài!
- Dạ! Nhưng….
- Bước ra ngoài! Tôi cấm cô từ nay không được bước chân vào phòng tôi!
Tôi không biết mình đã làm gì sai để chủ tịch nổi giận như thế! Trong lúc bế tắc như thế, tôi lại nhận được sự quan tâm từ anh Liên Thành, có thể đó là sự thương hại nhưng đối với tôi thì lại khác…………
0ooo
TẠI CÔNG TY
Cũng như mọi hôm, hôm nay tôi đi làm và định mệnh đã để tôi gặp 1 người, người đó nhất định sẽ giúp tôi tìm lại được Khả An.
- Dì Ngọc, dì trở về đây……… là để…… Để trả lại Khả An lại cho con phải không?
- Cô nói bậy gì vậy? Em cô đã ૮ɦếƭ rồi!
- Mẹ! ( đó là tiếng gọi của chủ tịch mà, một nghi vấn của tôi cũng như của Khả An, cả hai đều hiểu rõ, cô ấy chính là em gái của tôi, đứa em gái tôi đã tìm kiếm suốt 15 năm qua)
- Là chị đây Khả An! Chị đây mà, em có nhớ chị không?
- Chị sao? Chị không có tư cách gọi tôi là em đâu! Là chị mà nhẫn tâm nhìn thấy em mình bị cha mẹ bán tôi mà chị vẫn không làm được gì, làm chị như chị tôi thấy thật xấu hổ, tránh xa cuộc sống của tôi ra, chúng ta đi thôi mẹ!
- Khả An!_ tôi đã cố gọi em mình,chỉ mong nó đứng lại, nhìn mình 1 lần, nhưng tại sao giữa tôi và Khả An như có một khoảng cách quá xa.
Lúc này, tôi tình cờ thấy anh Liên Thành đang đứng đó, chắc anh đã chứng kiến hết mọi chuyện.
- Giám đốc!_ tôi ngạc nhiên.
- Rốt cuộc thì nó cũng xảy ra, thật không ngờ.
- Giám đốc! Chẳng lẽ anh đã biết tôi chính là chị của Khả An rồi sao?
- Phải! Từ khi cô vào công ty này làm rồi, tôi cũng là con nuôi của mẹ Ngọc, tôi cũng hiểu em gái mình, con phải cẩn thận, con bé……
- Giám đốc! Tôi phải đấu tranh giành lại em mình. Mất Khả An 1 lần rồi, tôi không muốn mất thêm lần thứ hai.
“ tại sao thế này! Khả An lại không chấp nhận tôi là chị nó, tôi không phải là người chị tốt, nhưng tôi không hề muốn em mình………….. Khướt từ quyền làm chị của mình”
0oo
- Hôm any con xin nghỉ, con hơi mệt!
- Thôi! Con cứ nghĩ đi, mẹ với ba đi bán đây!
Tiếng bước chân ai đó tiến vào….. Là Khả An
- Xin chào
- Cô là!_ ba mẹ tôi nagy người trước người con gái không quen biết này.
- 15 năm dài thật, hay là vì bán tôi mà kí ức về tôi cũng không còn nữa!
- Con là…… Khả An sao?
- Ba đây con, ba chính là ba của con!
- Im hết đi, tôi không có cái gia đình nào khác ngoài gia đình mẹ Ngọc, hiểu chưa/
Khả An đã nói những lời làm ba mẹ tôi rất là tổn thương, ba vì không chịu nỗi được cú sốc mà đứa con gái mình giành cho mình nên đã lên cơn đau tim và đã qua đời. Khả An! Không biết em còn làm những chuyện gì cho gia đình này nữa đây!
- An táng ba xong rồi, nhà thì cũng bị em con lấy đi, giờ! Mẹ với con biết sống như thế nào đây!
- Khả An đã thay đổi quá rồi mẹ à! Nhưng con vẫn thương em rất nhiều, con bé như bị bệnh tâm lí vậy mẹ, nó hoàn toàn không kiểm soát được điều gì hết.
- Đúng! Mẹ chính là người tạo ra cái nghiệt này thì chính mẹ phải tạ lỗi với em con!
- Mẹ à!
Có thể Khả An không còn xem chúng tôi là gia đình, nhưng Khả An mãi mãi và không bao giờ có ai thay đổi được việc nó vẫn là em tôi và là đứa con mà mẹ tôi từng yêu.
0oo
Tại nhà của bà Ngọc
- Khả An! Em thấy gì chưa?
- Thấy gì? Ông ta sức khỏe kém, cái ૮ɦếƭ của ông ta không phải là lỗi của em!
- Nếu em không tới làm um xùm lên thì có chuyện này xảy ra sao?
- Liên Thành! Con đang bênh vực cho cô ta sao? Con yêu Khả Hân rồi à!
- Phải!
- Anh hai nên chấm dứt với cô ta đi, vì em đã có kế hoạch làm tổn thương chị ta rồi, nếu chị ta ૮ɦếƭ đi, thì sao ta_ rồi Khả An tự cười trong những trò mà cô ta sắp làm.
- Em……..
0oo
Tại một ngõ tối..
- Anh hãy lái xe đâm ૮ɦếƭ chị ta cho tôi!
- Được, thưa cô, nhưng chuyện này thì phải tốn rất nhiều…….._ hắn ta cười, nhìn Khả An
- Bao nhiêu cũng được, miễn là cô ta phải ૮ɦếƭ! “ tôi muốn xem thử chị may mắn như thế nào! Tôi từng bị bán đi thì giờ chị sẽ phải ૮ɦếƭ, có thế bà ta mới biết thế nào là đau đớn”
0oo
Tại công ty, lúc tan sở..
- tôi về được chưa sếp!
- Để tôi đưa cô về!
- Tôi tự về được mà sếp!
- Sếp!….. Đường về nhà tôi không xa lắm đâu! Bước qua kia là đến rồi, anh không phải lo, tôi không phải là con nít mà!
-…….
Vừa bước xuống lòng đường…
- Á!…….AAAAAAAAAAAA
Tôi đã nhìn thấy chiếc xe đó đang lao tới mình, tôi không biết mình làm sao nữa, sao cứ đứng im đó mà không chạy đi, hay vì tôi nhìn thấy trên chiếc xe đang định đâm vào tôi là Khả An, tôi không tin, nó đang muốn *** tôi sao.
TẠI BỆNH VIỆN
- Bác sĩ! Con tôi sao thế, sao nó không tỉnh, đã hơn 10 ngày rồi đó!
- Chúng tôi đang chuẩn bị phẫu thuật cho cô Khả Hân, nhưng về đề kháng của cô ấy quá yếu, cộng lại với căn bệnh tim tí phát, cuộc phẫu thuật có thể thất bại, tỉ lệ thành công chỉ có 30 thôi.
Mẹ tôi như ૮ɦếƭ lặng đi khi nghe cuộc sống của tôi có thể chấm dứt trong ca phẫu thuật, tôi cũng không biết số phận mình sẽ vể đâu, tôi thực sự không muốn ૮ɦếƭ, tôi phải sống để hướng Khả An trở về con đường đúng đắn nữa!
0oo
NHÀ BÀ NGỌC
- Khả An! Em chính là người lái xe tông Khả Hân phải không?
- Anh lấy chứng cứ gì mà nói em như thế! Em không có!
- Em hãy tự suy nghĩ lại đi, chị của em đang còn trong phòng cấp cứu kìa, cơ hội sống sót chưa tới 50%.
- Con thật không hiểu mẹ luôn! Là mẹ mà cứ bắt con mình hận người khác, mẹ hạnh phúc về việc đó lắm hả!_ quay sang mẹ nói rồi bỏ đi.
- Con…………..con….. Đứng lại cho mẹ!
- Mình không phải là kẻ độc ác……….. Sao mình có thể….._ người Khả An run lên, lắc đầu, nói nhảm liên hồi.
- Con….. Khả An ……. Để mẹ lấy thuốc cho con!
Khả An đã bị chứng rồi loạn tâm lí khi sống ở nhà bà Ngọc, chính vì thế, con bé luôn nghĩ gia đình mình xấu xa qua lời kể của người mẹ nuôi.
0oo
- Bác sĩ! Cuộc phẫu thuật…………
- Thành công !
- Liên Thành à! Thành công rồi con ơi!
-…… Nhưng vì biến chứng trong quá trình phẫu thuật, căn bệnh tim, cô ấy đang bị liệt nữa người, có thể suốt đời hoặc chỉ là tạm thời.
- Bác……bác
- Cháu biết không? Con gái bác bị bệnh này lâu lắm rồi, nó rất sợ bị liệt con à, bác không biết khi biết nó bị liệt thì nó có chịu nỗi không?
- Tạm thời mà bác!
0oo
- Mẹ…….con…..con đang ở đâu vậy?
- Con đang ở bệnh viện! Con thấy trong người sao rồi!
-Ổn rồi mẹ! Con muốn đi xuống (……), tại sao chân con không có cảm giác ……mẹ à……con……tại sao
- Tại sao mẹ khóc………mẹ à……..con không muốn đâu, con không muốn……con….con
0oo
- Em có thấy sự đau đớn của chị mình trên chiếc giường bệnh không?
- Em không quan tâm
Tôi biết Khả An chỉ nói thế thôi, nhưng trong bản thân nó chắc phải có sự cắn rứt , đau khổ chứ.
- Là con phải không?
- Bà không có tư cách để đổ lỗi cho tôi!
-Phải! Mẹ không có tư cách, nhưng con cũng không có tư cách làm tổn thương chị của con, con biết không, lúc con đi, chị con rất hận mẹ, chị con luôn cố gắng học tập thật tốt để được sang Mĩ thăm con, tìm con, nhưng chỉ có con là ích kỉ.
Tôi hy vọng Khả An sau khi nghe mẹ tôi nói, nó sẽ ngừng lại những tội lỗi nó tạo ra.
BỆNH VIỆN
- Liên Thành! Con về đi, Khả An không muốn gặp ai kể cả bác.
- Con biết! Chắc cô ấy chỉ muốn gặp Khả An.
- Anh hai đưa em vào đây làm gì?
- Gặp chị hai em.
- Không!
Tại cửa phòng bệnh
- Chị ta bị làm sao vậy? Sao cứ im im vậy!
- Em hỏi anh sao!
- Đó cũng là cái giá trị ta phải trả thôi, không có gì hết, em cũng từng rất đau như vậy, còn hơn chị ta, sao lúc đó không ai thương hại em, em còn muốn làm nhiều hơn nữa kìa!
- Em…..
0oo
Rồi vào 1 ngày nọ, Khả An cũng đến, tôi cứ ngỡ nó sẽ chấp nhận và hối hận về những tội lỗi của nó, thế nhưng không, nó đang đưa tôi đi đâu đó.
- Em đưa chị đi đâu thế!
- Chúng ta sẽ cùng ૮ɦếƭ, chị ૮ɦếƭ, tôi cũng sẽ ૮ɦếƭ, coi như không ai nợ ai.
0oo
- Liên Thành, Khả Hân mất tích rồi con à!
- Cháu đang báo cảnh sát và Khả An là nghi phạm.
0oo
Tại sân thượng của bệnh viện. Nơi mà Khả An đưa Khả Hân tới.
- Dừng tay lại! Cảnh sát đây!
- Tránh xa ra hết, nếu không tôi bắn vỡ đầu chị ta.
- Mẹ xin con…..xin con…
- Dừng tay đi em.
Với sự cố chấp của Khả An, cảnh sát đã nổ S***g. Như trực giác của một người chị, tôi chỉ biết đứng dậy và đỡ cho em mình, chỉ cần bảo vệ được em ấy, cái ૮ɦếƭ với tôi không còn đáng sợ nữa, đôi chân của tôi đã đứng vững và viên đạn đã xuyên qua tôi. Tôi ngã xuống, nhưng cảm giác lúc này không còn đau đớn mà là tràn đầy một niềm hạnh phúc. Vì cuối cùng, dù 1 lần trong đời, tôi đã bảo vệ được Khả An.
- Con………
- Khả Hân!
- Khả……..An……chị…..thương em rất……nhiều, em phải……nhớ….
- Khả Hân..
- Không…..không phải tôi hại ૮ɦếƭ chị ta, không………
- Khả An! Mẹ Ngọc đây, mẹ đây!
BỆNH VIỆN
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức….. Tim của cô Khả Hân sắp ngừng đập, mời gia đình vào gặp lần cuối.
- Con muốn……… gặp Khả An.
- Cô tỉnh lại đi, cô mà ૮ɦếƭ thì cảnh sát sẽ bắt tôi!
- Chị sẽ không để ai bắt mất em của chị lần thứ 2 đâu, em đã bán cho chị tính mạng này, nếu không nhờ em, chị đã không sống được tới ngày hôm nay rồi…..giờ chị trả lại cho em, em phải thương mẹ, vì mẹ là người đã sinh ra em, mẹ đã đổi em để lấy cuộc sống cho chị, giờ chị đổi tính mạng này để lấy sự hồn nhiên ngày xưa cho em.
- Tại sao không ai nói với tôi hết, tại sao mẹ Ngọc lại nói với con khác vậy, mẹ đã nói họ bán con để có cuộc sống giàu sang chứ.
- Mẹ…….xin lỗi……mẹ quá ích kỉ.
(Giờ thì Khả Hân đã trút hết hơi thở cuối cùng của mình, cô ấy đã ra đi mãi mãi, để lại sự tiếc thương cho rất nhiều người, thế nhưng, cuộc sống là vậy, phải có người đi, người ở lại)
- Không…….không….trả lại chị cho tôi……chị 2…..chị 2!
- Mẹ xin lỗi con, mẹ đã nói dối về gia đình của con, mẹ đã gieo vào đầu con biết bao điều sai trái, mẹ luôn muốn làm điều tốt nhất cho con……. Nhưng mẹ đã làm sai cách rồi
- Mẹ!_ Khả An ôm chầm lấy mẹ nuôi của mình, dường như Khả An đã có thể chấp nhận cuộc sống mà sắp tới cô bé sẽ phải đối mặt.
3 NĂM SAU
Giờ đây, Khả An đã khỏe mạnh, căn bệnh tâm thần cũng đã khỏi hoàn toàn, cô cũng đang hòa nhập với cuộc sống bình thường.
- Mẹ Vy!
- Con gái!
Khả An đã nhận lại mẹ ruột của mình, tình yêu mà cô dành cho mẹ giờ đây là lốn nhất, lớn hơn bất kì thứ gì trên đời.
Và cô cũng đã đăng kí học tiếp đại học, trước cuộc đời vô vàng thử thách nhưng tôi không hề sợ vì tôi biết luôn có 1 người dõi theo tôi, từng bước chân tôi, từng việc tôi làm.
0oo
- Anh Hai!
- Khả An!
Còn anh nuôi của cô thì ngày ngày anh ấy đều ra bờ sông ngồi, đã 3 năm rồi mà anh ấy vẫn không quên được hình bóng chị Khả Hân.
“ Chị hai,em không phải chịu bất kì hình phạt nào của luật pháp, nhưng chị có biết, bản án cao nhất mà ông trời dành cho em là gì không? Chính là nỗi đau mất chị vĩnh viễn, nó còn đau đớn hơn việc em phải ở tù suốt đời, nó cứ dằn vặt lương tâm em…..chị hai….. Em muốn thốt lên rằng, em thực sự rất thương chị hai.”
0oo
- Chị hai! Hôm nay em đến thăm mộ chị nè! Ai cũng khỏe hết, có mẹ là hay bệnh thôi, em sợ lắm, em sợ chị lại ςướק mất mẹ của em, chị phải che chở cho mẹ để mẹ sống mãi với em đó, anh Liên Thành thì giờ đang chuẩn bị đi du học rồi, có thể sẽ định cư ở bên Úc luôn, mẹ Ngọc htì đem hết tài sản của mình để làm từ thiện rồi, em thì….. Tốt……. Ngoài việc em đang mang cái bản án cao hơn tử hình thì mọi thứ đều ổn chị à! Thôi ! Em đi đây!
( rồi 1 cơn mưa bất chợt đổ ập xuống, nó như nước mắt của chị, chị đang rất hạnh phúc khi thấy em trở thành 1 con người tốt hơn phải không chị!)
———- Đó là cái kết, không buồn cũng không vui, tất cả nhân vật đều phải trả giá cho tội lỗi của mình, đó không phải là ai khác, đó là người chúng ta yêu nhất, cả trong cuộc sống, khi chúng ta mắc lỗi với người khác thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, nhưng khi chúng ta gây ra tội lỗi với người thân thì khác, chúng ta sẽ luôn được tha thứ …..nhưng….. Lương tâm…..sẽ bắt họ trả giá và có bản án thích hợp, đó là bản án của tình thân————————-
=== The end ===