Anh thật sự cần em

Tác giả:

Có người hỏi anh học xong sẽ sang Nhật chứ? Anh đã từng là rất muốn, đã từng vì em là động lực lớn lao, vì nước Nhật là nơi em yêu thích, là nơi em thực sự muốn đến, dù có thể không dự tính sẽ có anh theo. Em từng là động lực để anh phấn đấu, nay mất em, anh cảm thấy yếu đi nhiều lắm.
Nhớ thuở ban đầu, khi đó anh cuối năm 3, còn em năm 2. Nhớ cái ngây ngô của người thích học tiếng, và mới đầu bước vào ngưỡng cửa tiếng Trung. Anh - một người con trai ngành kỹ thuật cơ khí, đặc biệt hơn lại là ở một trường học khá nặng Bách khoa HN. Nhưng trong những phút ban đầu, nhìn em yêu tiếng và ngưỡng mộ những người giỏi tiếng Trung anh chợt nghĩ, chợt muốn, hay là thế đi, anh học tiếng Trung thật giỏi cho em tự hào nhé. Anh học thật giỏi để cùng em nói chuyện, cùng em ôn bài về tiếng Trung nhé. Tuy thời gian bận rộn nhưng anh vẫn mua một lô sách tiếng Trung từ siêu thị về, rồi kết hợp với mạng, anh tìm tòi mỗi ngày một tý. Dù bài vở trường lớp nặng nề, may sao anh có niềm yêu học tiếng, cũng cảm nhận có năng khiếu ngoại ngữ. Anh có một quyết tâm thép là học gì học đến cùng, và trên tất cả, anh học vì em, học chỉ để gần và hiểu con người em hơn. Thế đấy, anh kiên trì từng ngày từng ngày một, không bỏ một ngày nào để mong sao sớm ngày được "ngạo nghễ" nói với em, anh cũng biết tiếng Trung này, anh cũng giỏi phải không nào. Anh không biết là em có biết anh âm thầm học và học vì có em không, vì mãi đến tận bây giờ, khi mà chúng ta đã chia tay, anh vẫn chưa bao giờ nói.


Em - người anh yêu, một cô gái bướng bỉnh, tự ti, nhưng cũng rất đáng yêu và mạnh mẽ. Trái với anh, vẻ ngoài nghiêm nghị, ít nói, hiền lành thì em lại có vẻ hơi cá tính, khi hiền cũng thật hiền, mà dữ thì cũng không ai bằng. Lúc anh và em gần tốt nghiệp, em ước ao lắm được bay nhảy, được đi du lịch, được học cao học để đến những miền xa. Và nước em chọn là Đài Loan. Em bảo em thích Đài Loan, em muốn tới Đài Loan để du lịch, để chụp ảnh, để học tiếng. Anh một kẻ mù mờ thông tin, cũng chưa biết là sẽ đi ra làm sao, cũng không biết là sao em lại thích đến mức như vậy, và cũng không biết nếu em đi rồi, có phải anh sẽ chẳng giữ được em nữa chăng. Cả hai ta, chẳng ai biết và cũng chả ai dám khẳng định chắc chắn cho tương lai rằng ta sẽ cưới nhau, rằng ta sẽ ở bên nhau mãi, bởi cả hai dù mộng mơ nhưng cũng là những con người rất thực tế.
Và thế là anh và em cùng nhau ôn thi tiếng Trung, để có cái bằng, khi đó sang Đài Loan sẽ dễ dàng hơn. Quãng thời gian ấy thật đẹp! Cùng ôn thi từ sáng đến tối, cùng đi chợ nấu ăn, cảm giác ấm cúng như một gia đình nhỏ, hạnh phúc thật sự. Nhưng đến khi nhận kết quả, thật buồn là cả hai không ai đậu cả. Nhưng không vì thế mà anh hết nuôi ý hi vọng giúp em có thể tìm được một suất học bổng để vươn xa. Hơn nữa, dù có trượt nhưng nó đã để lại một kỷ niệm, một ký ức không quên cuối thời sinh viên cho cả hai đứa.

Rồi lại một tia hi vọng nữa đến, trường anh lại có một số suất học bổng được cấp từ một trường bên Đài Loan, anh nói cho em, mong sao em cũng có thể chuẩn bị để có thể apply, riêng về phần mình anh cũng cố gắng để làm sao cũng có thể bay cùng em. Nhưng tiếng Anh lại không phải sở trường của em, và anh cũng không hiểu sao em thích nhưng lại không quyết tâm đến cùng để có nó. Buồn bã thay, khi anh nhận được giấy báo trúng tuyển, còn em thì không, đượm chút buồn, chút tự ti. Em là một người con gái ngoan và biết điều, em dù không nói ra, dù thật không muốn anh rời xa, nhưng vẫn tôn trọng quyết định ở anh. Anh đứng trước cái ngưỡng cửa oái oăm, chợt bừng tỉnh nhận ra, ta sang đấy làm gì khi không có em, khi mà cái đích ta muốn ta phấn đấu là được cùng em ngày ngày tháng tháng cơ mà.
Nay giữa một công việc đã được nhận vào làm và một chuyến du học thạc sỹ toàn phần ở Đài Loan, anh phải chọn. Anh đã nghĩ nhiều lắm, và cuối cùng anh quyết định đi. Quyết định đó khiến em buồn, anh cảm nhận được, anh cũng chưa một lần giải thích vì sao anh chọn, và em cũng cố nén lòng không hỏi anh câu tại sao, chỉ thầm tiễn chân anh đi. Anh đi rồi, em ở lại. Anh đi với suy nghĩ, nếu em là của anh, nếu anh là sự lựa chọn của em thì mãi vẫn thế. Tình yêu ta đủ chín, có chăng cũng là sự thử thách. Có người bảo anh tự tin quá, không sợ mất cô người yêu xinh xắn sao. Anh chỉ cười và bảo, nếu bây giờ em muốn ra đi, muốn rời khỏi anh thì tốt nhất là em nên đi bây giờ, bởi sẽ buồn lắm nếu sau này em hối hận. Anh chỉ mong em không bao giờ hối hận khi chọn anh, và sao anh có niềm tin mạnh mẽ nơi em, rằng em sẽ chờ, rằng em chỉ yêu mình anh, rằng em không thể đủ dũng khí rời xa anh. Và anh vẫn luôn tin như thế cho đến ngày em nói lời chia tay. Không một lý do nào có thể làm anh hiểu nổi, làm anh chấp nhận nổi.
Quãng thời gian một kỳ khi anh đi du học, vẫn thỉnh thoảng những tin nhắn, những cuộc voicecall, nhưng rồi có những lúc xa mặt cách lòng, tin lắm, yêu lắm, nhưng vì quá yêu, vì anh quá kiêu, vì anh cũng là người cố chấp. Anh quan tâm, nhắn nhiều nhưng sao cảm giác như em chỉ đáp lại vỏn vẹn đôi lời. Anh không hiểu, rồi anh chỉ biết im lặng, im lặng như bày tỏ sự giận dỗi, anh vẫn luôn thế, không to tiếng mà chọn cho mình giải pháp nhẹ nhàng. Em quay lại hỏi thăm, gọi anh, nhưng anh cứ thế im lặng. Hình như trong đầu anh lúc ấy hiện ra một suy nghĩ điên rồ xuất phát từ tình yêu, từ sự hi sinh. 

Em khổ rồi, em khóc vì anh rồi, anh có nên để em đi tìm tình yêu mới, chân trời mới, em một người gái bay nhảy nay như chim bị nhốt trong Ⱡồ₦g, ngày ngày chờ mong chỉ làm em héo úa. Anh để em có thể thoải mái làm gì mình thích, quen biết thêm bạn bè, nếu em thích được ai hơn anh, thì em hãy đến với họ. Và cũng vì thế mà ta xa cách, vì thế mà em nghĩ anh xa em nên đã thay lòng đổi dạ. Không, anh trước sau như một, vẫn chỉ mình em, cái thứ tình cảm mà trước giờ anh chưa hề có, và chưa bao giờ nghĩ anh có thể yêu thật, yêu chân thành đến vậy. Tất cà là em, chính tình yêu em dành cho anh đã khiến anh có một cuộc sống khác, biến anh thành con người biết yêu và biết trân trọng tình yêu. Và cũng có thể sẵn sàng hi sinh vì tình yêu, nghĩ cho người yêu, mong tất cả mọi điều tốt đẹp cho người mình yêu, thiệt thòi phận mình cũng vui mà chấp nhận.
Và dù anh đáp chuyến bay về thăm em, thăm gia đình, để khẳng định, để em tin anh thêm một lần, để em có thể khẳng định lại tình yêu em dành cho anh. Anh đã âm thầm đặt vé và đợi ngày về dù em không hay biết gì cho đến tận những ngày cuối. Và chỉ đến khi em chat với anh và anh hỏi, nếu anh về em có muốn anh tặng em món quà gì không. Anh vui mừng và xúc động biết bao trước câu trả lời của người con gái yêu xa, đợi người yêu trở về "Em không cần gì hết, em chỉ cần anh về với em thôi".
Anh vẫn nuôi hi vọng, rằng anh sẽ tìm mọi nguồn thông tin để hỗ trợ em để có thể apply thành công một trường bên này và sang cùng anh. Nhưng người tính không bằng trời tính, chính trong quãng thời gian anh im lặng đợi em đi tìm ai khác, lại là lúc em đau khổ dày vò bản thân ghê gớm và gần như lãnh cảm, em đã nói với anh thế. Và nay em tuyên bố hùng hồn rằng anh đi Đài Loan, em sẽ đi nước khác, em sẽ đi Nhật, em cũng đã học tiếng Nhật cấp tốc rồi. Nếu suôn sẻ ra tết em bay. Anh nghe câu ấy, anh buồn lắm, mọi hi vọng bên nhau, nay vì giận nhau mà em chọn cho mình lối đi riêng, em bảo em mệt mỏi vì mãi chạy theo anh. Vậy thôi anh đành để em đi, để em làm theo ý mình thích, anh vẫn tôn trọng quyết định của em. Phần mình anh chợt nghĩ, tình yêu sẽ thật bền chặt trọn vẹn khi ta được ở cạnh bên nhau, dù khổ cũng vui hơn là mỗi đứa một nơi, chả biết ngày gặp mặt.
Rồi anh chợt nghĩ, thôi anh cứ để em sang Nhật, anh cũng sẽ tìm cách đến bên em. Âm thầm không nói như một bất ngờ anh dành cho em như bao lần anh vẫn luôn tạo những bất ngờ thú vị cho em. Anh biết, con gái thích nhận những bất ngờ mà, anh lại bắt đầu tự học tiếng Nhật. May mắn sao, anh có tiếng Trung ổn rồi, nên thử thách tự học với tiếng Nhật cũng vì thế mà đỡ gian nan đi đôi phần. Và ngày lại ngày, anh cứ kiên trì học một ít tiếng Nhật, tin rằng trong hai năm anh sẽ có thể có chút gì đó thành tựu, và cũng là bước đệm cho anh có thể đến nước Nhật với em, một món quà như minh chứng cho tình anh, anh tặng em.
Ngày về, những tưởng xa quê tết về lại được gặp người yêu, cái tết còn gì vui hơn. Nhưng nó lại là cái tết ảm đạm thê lương khủng khi*p của anh từ khi sinh ra tới giờ. Không biết vì đâu, em muốn nói lời chia tay, vì em thấy mệt, vì em lãnh cảm, vì tương lai, vì không gian thời gian. Em cho anh thật nhiều lý do và anh đã cố gắng để hiểu và chấp nhận từng lý do với mong muốn nếu như thế em hạnh phúc thật sự, nếu như thế em sẽ vui, sẽ không hối hận anh sẽ chia tay với em, chia tay với người anh yêu hơn cả bản thân mình. Nó cũng như tự bị người mình yêu thương nhất đâm con dao chí mạng vào mình vậy. Anh khóc. Anh mạnh mẽ lắm, nay sao anh lại khóc như con gái, khóc ầm lên như một đứa trẻ mới lớn thế này, anh đang khóc vì cái gì thế này, vì tủi thân sao, vì bị đá sao, vì cái gì mới được chứ. 

Đầu anh quay cuồng không ngủ suốt những chuỗi ngày tết ấy. Và em cũng biệt tăm từ lời chia tay cuối cùng qua điện thoại ấy. Khoảng thời gian đó anh thù anh giận, anh hóa điên, anh không còn là anh, không còn nhận ra anh, anh điên thật rồi. Anh khủng hoảng trong những cơn co giật la hét hằng đêm, và mở mắt trợn trừng cho tới sáng, ánh mắt tức giận, ánh mắt hận thù nhạt nhòa nước mắt. Hận em lắm, người con gái anh dành trọn yêu thương.
Anh âm thầm ra đi, cũng không một lời tiễn biệt, dường như em muốn báo cho anh một thông điệp, em đã sống ổn dù không có anh rồi. Nghẹn ngào, buồn bã anh ra sân bay trong sáng sớm tinh mơ không một bóng người đưa tiễn, không có em, cũng không một tin nhắn. Anh đã được gia đình, anh chị em tâm lý rất nhiều để có thể gượng dậy sau khủng hoảng, biết bao nhiêu tình cảm gia đình mới làm anh cố thể quyết tâm bước đi mà hẹn lòng, sẽ lâu mới quay lại đấy, vì nay ta chẳng còn lý do níu kéo, chẳng còn em ở sau dõi theo và trông đợi ngày anh về. Và đã quá lâu để anh biết em bây giờ đang nghĩ cái gì, rằng em, tình cảm đã thay đổi chưa, đã bình lặng chưa, đã nhẹ nhàng bỏ lại sau lưng tất cả để bước tiếp, sống vui chưa.
Và cũng kể từ lần chưa tay cuối cùng đó, mạnh mẽ lắm, dặn lòng lắm, anh mới ngăn được tiếng gọi con tim để hỏi thăm em. Anh cũng sợ lắm khi vào face của em, anh không dám đối mặt với những bức ảnh, những kỷ niệm, anh sợ anh sẽ quay lại những tháng ngày suy sụp, mà mình anh nơi đây, anh sợ không thể tự đứng dậy. Vậy nên bao lần em nhắn tin nhớ thương, anh như đã được tâm lý từ trước, rằng dù thế nào đi nữa, tuyệt đối không vấn vương không yếu lòng. Một lần, hai lần rồi lần thứ 3, em vẫn kiên trì bỏ đi cái tôi, cái lòng tự trọng của con gái chỉ để mong một lời nói từ anh. Nhưng anh đã không làm gì cả, anh vẫn chỉ lặng im, và lặng im. Và đó cũng là lần cuối, nếu chỉ cần em nhắn thêm một lần nữa, anh sợ anh chắc chắn sẽ bị gục ngã trước em, nhưng em đã quyết tâm thật sự, thật sự quên, thật sự buông tay.
Cho tới tận bây giờ, anh không dám chắc tình cảm của em dành cho anh có còn không, em đã yêu được ai chưa, em có còn chờ đợi kẻ mãi im lặng như anh nữa không. Nhưng em biết không, người con trai một khi đã im lặng tức là người con trai đó đã bị tổn thương sâu sắc lắm, đã khóc bằng tim rồi. Còn về anh, anh không cho là anh đã tốt hơn trước, cũng không cố che giấu ngụy tạo điều gì, rằng anh rất ổn hay anh sống tốt. Thật sự anh không ổn tý nào, anh vẫn cứ buồn và cô đơn một mình nơi xứ người thế. Anh vẫn mong tìm lại em nếu em cảm giác mệt mỏi tìm kiếm khắp nơi và muốn về bên anh, anh vẫn luôn dang rộng vòng tay chào đón. Bởi cho đến nay, anh ý thức và thực sự hiểu rõ về tình cảm anh dành cho em, khó ai thay thế được. Anh thật sự cần em, em à!
[email protected] 

Thử đọc