Nỗi lòng kẻ thứ ba

Tác giả:

Có câu nói: "Đàn ông cần tình yêu để có T*nh d*c, phụ nữ cần T*nh d*c để có tình yêu” không biết câu nói ấy đúng hay sai trong xã hội này nhưng có lẽ với trường hợp của tôi thì nó đúng.
Qua bao làn sương mờ che phủ đến một phút bất chợt, tôi mới nhận ra thực tế của bản thân. Có ai đó nói với tôi rằng: “Yêu làm gì cho mệt thân, nhọc xác, có gã đàn ông nào có gia đình mà còn giành tình yêu thương thật lòng cho một đứa con gái đâu. Có chăng chỉ là đổi gió, là gia vị cho cuộc sống của họ mà thôi”. Có lẽ người đó nói đúng. Hạnh phúc mong manh như sợi chỉ, không khéo nắm giữ nó sẽ đứt bất kỳ lúc nào. Tôi cũng đã tự hỏi lòng mình xem mình cần gì và đã có được gì... nhưng đâu phải ai cũng trả lời được?


Mọi chuyện đã trôi qua nhưng sao vết thương lòng vẫn còn nhức nhối? Dường như vết thương ấy chẳng thể liền *** mà theo năm tháng, nó càng nặng hơn, bị khoét sâu hơn... Vết thương ấy bị hoại tử và đang dần hủy hoại cuộc sống của tôi.
30 tuổi xuân xanh không đủ cho một lần trả giá, cái giá sẽ là quá đắt với lòng tin yêu mình bỏ ra nhưng sẽ là quá rẻ cho những người thứ ba vốn chẳng nên được thông cảm. Ai cũng trách người thứ ba, nói rằng họ lao vào giành giật phá vỡ gia đình người khác nhưng đâu có ai chịu hiểu nếu một gia đình vốn yên ổn, hạnh phúc thì người thứ ba có thể gây lên sóng gió trong cuộc sống của họ không?
Hiển nhiên trong cuộc sống vẫn tồn tại rất nhiều người đàn ông tham lam và những cô gái lợi dụng người đàn ông có vợ để làm bàn đạp tiến thân trong cuộc sống hoặc ít nhất là để đổi lại tiền bạc cho mình... nhưng cũng có rất nhiều người con gái đến với gã đàn ông có vợ chỉ đơn giản là vì tình yêu.
Có ai từng nói: Đừng nhân danh tình yêu để chen vào cuộc sống gia đình người ta. Ừ thì, có phải ai cũng nhân danh tình yêu đâu bởi họ biết, bước vào cái hố không đáy đó là vết trượt không có lối thoát. Nhưng có lẽ ai cũng phải thừa nhận một điều, cảm xúc là thứ không ai có thể điều khiển hoặc tiết chế được.
Tôi cũng đã dùng lý trí để kéo bản thân ra khỏi cái gọi là tình yêu không lối thoát ấy nhưng rồi chính lý trí của mình lại bị tình cảm thuyết phục. Bạn bè gọi tên tình cảm ấy là thứ tình yêu ngu dại bởi, làm gì có ai lại yêu một người đàn ông gấp đôi tuổi mình, đã qua hai đời vợ, lại chẳng đòi hỏi gì ở anh ta? Tôi cứ miệt mài chăm lo cho anh ta từng chút một, cứ âm thầm chăm sóc anh ta mà bỏ quên đi mọi sở thích niềm vui, thói quen của chính mình. Tôi chẳng thể đổi lại được điều gì cho bản thân mình.
Không có những lời yêu thương, không nhận lại được sự chăm sóc, đôi khi còn bị quát mắng mỗi khi anh ta có chuyện bực bội... Chính tôi cũng không hiểu nổi mình thì ai có thể hiểu nổi tôi đây? Mù quáng ư, ngu dốt ư, hình như đâu phải? Tôi nhận thức được mọi vấn đề nhưng lại cứ một mực giành yêu thương cho người đàn ông ấy.
Đôi lúc tôi tự hỏi, phải chăng đó là nghiệp duyên từ kiếp trước mình mắc nợ anh ta để kiếp này phải trả? Mọi thứ tưởng chừng sẽ vô cùng đơn giản nếu như ngày định mệnh ấy không đến... Cơn giông ấy giá đừng có lốc mà chỉ là gió mạnh thôi thì tôi vẫn chống đỡ nổi nhưng mà cơn giông ấy không chỉ có lốc mà còn có cả sét nữa... vậy thì một đứa con gái đơn độc, nhỏ bé như tôi sao mà chống đỡ được?
Cuộc đối thoại tưởng chừng nhẹ nhàng, không có nước mắt cho nỗi đau của tôi lại trở thành cuộc đối thoại mang đầy nhức nhối. Có lẽ nước mắt của tôi đã rơi quá nhiều cho quãng đời vất vả, khổ cực kiếm sống, để khi đối diện với anh, với vợ anh, với sự vô tình, lạnh lẽo của người đnà ông tôi yêu... khiến tôi chẳng thể nào khóc nổi.
Trống rỗng trước sự ồn ã, xô bồ của phố thị, mệt mỏi cô đơn giữa sự bon chen của con người, tôi chẳng biết làm gì nữa. Tôi cứ thẫn thờ, cứ ngắm đường phố hai chiều mà lại ước ao giá đường phố chỉ một chiều để tôi và anh đều có thể đi chung về một hướng, đến cùng một điểm thì cuộc sống đâu trở thành địa ngục và vô nghĩa như ngày hôm nay?
Có ai nỡ so sánh những nỗi đau?
T.N