Em yêu anh người đàn ông có vợ!

Tác giả:

Em 24 tuổi, hơn 5 năm xa gia đình, tự lập. Em đã từng yêu và được yêu, hết mình có, hời hợt cũng có, nhưng tất thảy đều chưa là gì có thể níu chân em dừng lại.
Em 24 tuổi, cuộc đời chưa có gì gọi là phấn đấu cho bản thân, cam tâm làm một nhân viên bình thường, cam tâm với suy nghĩ “ăn chơi đừng để phí đời”, để rồi mỗi ngày qua đi đều là lãng phí…
Em 24 tuổi, lỡ yêu người đàn ông đó – người đàn ông đã có vợ. Em không hiểu nổi bản thân mình.


Trái tim em không chịu đựng được ánh mắt người khi nhìn em. Nó lao xao, loạn nhịp và vô thức nói rằng “yêu người rồi”. Em buồn cười, em trách mình và cuối cùng ngụy biện cho tình yêu của bản thân. Em yêu anh – người đàn ông có riêng chân trời của mình và đứa bé gái xinh như thiên thần. Em không giấu nổi bản thân mình khi người nói cả đời người cũng không hiểu sao lại thích em – một con bé thua người những 12 tuổi, khác suy nghĩ và cách sống… Người chưa bao giờ nói vợ người thế này thế nọ, trong mắt người chị ấy luôn là người mà người yêu thương nhưng khi có em, người không thể điều khiển cảm xúc mình. Người nói em phải biết xây dựng và hướng đến tương lai, để sau này không có người em phải biết tự đi một mình. Đó là lý do em thương người…
Em đã biết khóc nhiều hơn! Là lần đầu em rơi nước mắt khi em bước đi vào con đường mòn này, là những đêm một mình không bạn bè bên cạnh tự đối mặt với sai lầm của bản thân, là người về với gia đình yêu thương, là tưởng tượng ra vòng tay người ôm chị như từng ôm em, là đau xót cúi mặt nhìn một gia đình hạnh phúc đi chơi cùng nhau, là khuôn mặt người buồn vì chị ghen, con bé giận… Con bé là tất cả của người, người đàn bà đó có giận người, em cũng buồn nhưng con bé giận người, em xót xa hơn gấp ngàn lần, nhìn người mệt mỏi mà quặn lòng… Em muốn buông tay người, đi xa thật xa, để người quay về làm người chồng tốt, làm ba tốt. Em đã thử và đau đớn nhận ra em không thể. Em quá yêu đuối và quá thương người!
Em biết người thương em nhiều lắm nhưng chưa so sánh là gì với tình yêu gia đình của người. Em cũng chưa từng có ý định ςướק người đi đâu cả. Em biết người ta đi đâu, mệt mỏi thì người ta cũng phải trở về nhà. Bạn bè nói em ngu, người thân nói em điên, ai đó nói em đang sai lầm. Em biết hết! Nhưng là em cam tâm tình nguyện, nhân - quả gì em cũng gánh, chỉ cần cho em đi song song bên cạnh người cả đời này! Trừ khi người buông tay, không thì cả đời này em cũng sẽ không bỏ tay mình ra.