Em mãi đợi anh

Tác giả:

Anh à, chuyến xe khách đã đưa anh đến nơi đâu rồi, có phải một nơi rất xa, cách em hàng ngàn cây số phải không anh? Một ngày tháng 6 với những cơn mưa rào bất chợt đến rồi bất chợt đi cũng giống như anh vậy, đến bên em một cách tình cờ và xa rời em cũng thật bất ngờ anh nhỉ. Ngay giờ phút này đây khóe mắt em vẫn còn cay lắm vì em không chấp nhận được sự thật rằng anh đã xa em, chẳng phải anh và em không còn yêu nhau nữa, cũng chẳng phải ai đó đã xen vào chuyện tình của chúng mình mà do hoàn cảnh, do cái yếu tố khách quan mà trong mơ em cũng không bao giờ muốn nó xảy đến đâu.


Quen anh một thời gian cũng khá dài rồi nhỉ, ban đầu anh và em cũng không để ý đến nhau lắm, không trò chuyện nhiều. Nhưng dần dần em cảm nhận được rằng, trong tính cách anh em mình rất hợp nhau, anh thường hay tâm sự với em những điều trong cuộc sống và em cũng vậy luôn nhớ tới anh những lúc vui, lúc buồn. Tình yêu như một định mệnh đưa hai trái tim đến gần nhau hơn, em không biết rằng mình yêu anh từ lúc nào vì có anh bên cạnh như một thói quen nên tình cảm dành cho anh đã quá nhiều. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh, em có thể biết được anh đang nghĩ gì và anh cũng vậy. Nhưng cuộc sống vốn không bao giờ như mình mong đợi phải không anh? Tình cảm quá nhiều thì nỗi đau khi xa nhau càng lớn, em đã khóc rất nhiều khi biết tin anh phải rời khỏi thành phố yên bình này đến một nơi xa, một nơi phồn hoa đô hội khác.
Dường như đây là lần đầu tiên em cầu xin anh, mong anh đừng rời xa em, vắng anh em sẽ tiếp tục cuộc sống những ngày thiếu bóng anh như thế nào được. Đi qua những con phố anh đã từng chở em đi dạo, những quán ăn quen thuộc gắn bó với chúng mình thì em làm sao đủ bình tĩnh để không nhớ về anh, kỷ niệm mà em rất trân trọng. Ai nhắc em uống thuốc khi ốm, ai nhắc em trời lạnh nhớ mặc thêm áo... ai đây hả anh?
Bờ vai em vẫn tựa mỗi khi buồn nay phải xa em rồi. Em biết anh cũng buồn nhiều lắm, anh đâu muốn xa em dù chỉ một phút nhưng hoàn cảnh buộc anh phải lựa chọn và em còn biết làm gì khi anh đã quyết định như vậy chứ. Chỉ là quá hụt hẫng và xót xa khi từng ngày dài không được gặp anh, nỗi nhớ cứ đầy vơi, cứ quặn đau. Em đã giam mình trong phòng mấy ngày nay rồi vì em không dám bước ra ngoài kia nơi kỷ niệm cứ thế ùa về, làm sao ngăn được dòng nước mắt mặn chát đây. Lòng nặng trĩu khi chia tay nhau, em không nói được câu gì, quay mặt đi để anh không vướng bận, không khổ tâm.
Người ta nói thời gian và khoảng cách sẽ khiến hai trái tim xa dần nhau. Nhưng em luôn đặt niềm tin nơi anh, vì chúng mình còn yêu nhau rất nhiều đúng không anh? Anh chỉ tạm thời xa em thôi nhỉ. Dù thế nào và dù có nhiều biến cố xảy ra em vẫn chờ đợi anh, miễn là trong trái tim anh vẫn luôn có hình bóng em và em cũng vậy thì em ngĩ rằng khó khăn, thử thách bao nhiêu cũng không ngăn cách được hai trái tim đâu. Xa em, anh phải cố gắng làm quen với cuộc sống mới và anh hãy nhớ rằng nơi phương xa em luôn chờ anh về, tình yêu trong em không bao giờ là nguội.
Em sẽ tập dần cuộc sống thiếu vắng bóng anh, sẽ tự uống thuốc mỗi khi ốm, sẽ không phải làm anh lo lắng nhiều đâu anh à. Em chỉ khóc lúc này nữa thôi vì em biết anh không muốn em phải khóc vì xa anh đâu nhỉ, khóc sẽ xấu lắm. Hãy luôn nhớ về em nha anh, giữa 7 tỉ người trên trái đất này duy chỉ có chúng mình có chung nhịp đập của hai trái tim đồng cảm, yêu thương nhau. Em sẽ không buồn nhiều nữa đâu, anh cũng phải cố lên để còn sớm về với em nha. Em yêu anh nhiều - em sẽ đợi anh về dù cho bao lâu đi chăng nữa.
Sưu tầm

Thử đọc