Cho em được trả lời anh

Tác giả:

Anh là người đàn ông đã có gia đình, anh lớn hơn tôi 17 tuổi, nhưng anh vẫn trẻ, vẫn phong độ vẫn đủ hấp dẫn với bất kỳ cô gái nào, trong công việc anh là người thành đạt, một bác sĩ giỏi và có tâm với nghề. Còn tôi, một cô gái bình thường, không nổi trội, không quá xinh đẹp và hấp dẫn, một người thẳng thắn, cá tính, cứng cỏi và mạnh mẽ hơi cổ hủ, tôi không phải là người dễ dàng có thể mở lòng đón nhận tình cảm với một người nào đó. Vậy mà chính anh, anh lại thu hút mê hoặc tôi bởi sự nhẹ nhàng, tinh tế đến khôn ngoan của anh. Tôi chưa bao giờ hỏi thật ra anh đến với tôi vì điều gì, nhưng anh làm tôi yêu anh và với người như tôi, tôi chưa bao giờ thành thực thú nhận tình cảm của mình như vậy, tôi càng chưa bao giờ dễ dàng mở lòng mình để nói lời yêu thật tâm ngay cả với người yêu cũ của mình. Vậy mà anh lại làm tôi nhớ anh da diết, cồn cào và đây cũng là duy nhất lần đầu tiên trong đời tôi thú nhận với chính tôi rằng tôi đã yêu và yêu anh.


Chúng tôi gặp nhau vì anh là bác sĩ phòng bệnh bố tôi nằm, ánh mắt nụ cười dáng điệu anh không những không hấp dẫn tôi mà còn khiến tôi muốn trốn chạy. Vậy mà chỉ sau một cuộc trò chuyện tôi đã dễ dàng nhanh chóng dành tình cảm chân thật của mình cho anh. Anh hiểu tôi, nắm bắt tâm tư suy nghĩ của tôi ngay trong những câu đầu tiên của cuộc nói chuyện mặc dù chúng tôi đâu biết nhau. Anh làm tôi thấy chạnh lòng khi tình cảm anh dành cho tôi lại là cái mà tôi khát khao được nhận từ người yêu cũ mà chưa bao giờ tôi được nhận. Vậy nhưng một sự thực là mãi mãi không bao giờ chúng tôi thuộc về nhau. Vì sao anh lại hiểu tôi như thế, vì sao anh cứ phải làm trái tim tôi đau nhói, vì sao anh lại ân cần với tôi để làm nồng *** tôi phải thổn thức.
"Anh muốn cầm tay em thật chặt? Anh muốn em ôm anh thật chặt để anh biết em cũng cần anh? Anh muốn em hôn anh để anh biết em yêu anh nhiều như thế nào ư? Anh ạ! Em muốn cầm tay anh thật chặt để anh đừng buông tay em, em muốn ôm anh thật chặt để anh sẽ mãi ở bên em không bao giờ rời xa, em muốn hôn anh thật nhiều để anh biết em yêu anh nhất trên đời. Thế nhưng, tất cả chỉ là một giấc mơ thoảng qua. Bàn tay em không đủ mạnh để giữ anh lại bên mình, vòng tay em không đủ rộng để xiết chặt anh vào trái tim em, nụ hôn của em cũng sẽ mãi không bao giờ đủ lực để giữ được anh. Anh vẫn luôn hỏi em: Em có yêu anh không? Em có nhớ anh không? Em có cần anh không? Em có ghét anh không? Chưa bao giờ em trả lời anh. Đúng không? Tại sao em phải trả lời anh, trả lời anh rồi thì anh sẽ làm gì cho em? Em cũng chưa bao giờ nói câu “Em yêu anh” đúng không? Nhưng làm sao anh biết em yêu anh nhiều như thế nào, làm sao anh hiểu em nhớ anh, em cần anh ra sao và làm sao anh biết tại sao em lại ghét anh đến thế.
Anh có biết không, em yêu anh nhiều hơn yêu chính bản thân mình, em nhớ anh từng ngày từng giờ tùng phút từng giây, em cần anh hơn tất cả những gì em đã có, và em cũng ghét anh vô cùng vì khi em nói với anh nếu em mở lòng với anh em sẽ không thể mở lòng đón nhận tình cảm của bất kỳ người đàn ông nào khác, hơn ai hết anh hiểu rất rõ câu nói đó của em đúng không? Vậy mà tại sao anh vẫn cố tình kéo em vào trong vòng xoáy của cuộc đời anh, vào trong lỗ hổng trong cuộc đời anh. Anh yêu em mà anh lại độc ác với em như vậy sao anh? Em tin vào tất cả những câu chuyện xung quanh cuộc đời anh mà anh đã kể, nhưng em “đa nghi” như anh nói, vì em có tai để nghe, có mắt để nhìn, em có cơ sở được quyền “đa nghi” anh nhưng chưa bao giờ em ngừng yêu anh.
Cho em được trả lời những câu hỏi đó của anh qua những dòng chữ này anh nhé và cho em được nói “Em yêu anh”. Em gửi tặng anh bài hát “Love Paradise”. Hãy lắng nghe và cảm nhận nó, đó là tất cả những gì em muốn cho anh thấy về thế giới trong tâm hồn em mà em đã cất kín nó đi. Anh đã nói: Có những bài hát đôi khi nó chỉ là bài hát, nhưng vào một thời điểm nào đó sao nó lại giống với tâm trạng của mình đến thế.
Em yêu anh nhiều lắm anh ạ! Em cầu chúc cho anh mãi được hạnh phúc và em cũng cầu chúc cho em có thể quên anh đi như anh chưa từng xuất hiện trong cuộc đời em. Dù sao em vẫn cần lắm nói lời cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì anh đã cho em biết thế nào là sự rung động thực sự của con tim và dành nó cho người mình yêu. Chỉ là tình yêu đó đã bị đặt nhầm chỗ thôi. Phải không anh!"
tdung285@gmail.com

Thử đọc