Anh sẽ đưa em thăm mùa đông Hà Nội

Tác giả:

Vào Sài Gòn đã 2 năm, quanh năm nắng gió nhưng tôi đã có gần 30 năm trời sống ngoài miền Bắc, lại thêm 2 năm sống và học tập ở Liên bang Nga nên cái lạnh đã ăn vào máu tôi, tôi yêu cái lạnh của mùa đông nhất là tiết trời se lạnh chớm đông.
Nghe truyền hình dự báo, trời miền Bắc bắt đầu vào đợt lạnh đầu mùa, lại thêm cái lạnh man mác của Sài Gòn về đêm, tôi nhớ nhà da diết, bố mẹ tôi chắc đang co do mặc áo ấm, quàng khăn len quanh cổ dữ ấm. Chắc bố tôi sẽ thích uống trà nóng hơn vào những ngày này. Mẹ tôi có chiếc khăn len vuông từ lâu lắm rồi, nó không đẹp nhưng ấm lắm. Bố tôi thường mặc chiếc áo Măngtô mầu xám ngồi uống trà, đánh cờ với mấy bác hàng xóm, chắc mọi người vui lắm nhưng có một điều tôi biết chắc là mẹ tôi đang rất nhớ tôi !
Ngày xưa, khi còn bé vào mùa đông mẹ tôi hay mua thêm những chiếc áo ấm cho tôi và các anh trai. Đôi khi mấy anh em trong nhà cũng có dành nhau chiếc áo đẹp. Lớn hơn, khi tôi học cấp 2 thì vào mùa đông tôi thường được người anh ở Liên Xô cũ gửi áo về cho tôi. Những chiếc áo thật đẹp nhưng thường là hơi rộng. Bạn bè trong lớp rất thích những chiếc áo của tôi. Có những bạn trong lớp không có áo ấm, tôi thường lấy những chiếc áo cũ của mình mang đi cho bạn.
Mười hai năm học tôi đều là lớp trưởng, tính tôi khá hiền, học khá giỏi và mạnh dạn nên các bạn luôn quý mến. Bước chân vào cuộc đời sinh viên, mùa đông càng ngấm vào máu thịt tôi. Tôi nhớ, cứ vào đầu mùa đông là người Hà Nội lại nô nức nhau đi mua áo ấm, xuống phố đủ sắc mầu, rất đẹp.

Lớp tôi toàn các bạn nữ xinh xinh. Mùa đông đến như thể giúp các bạn nữ đua nhau khoe sắc, nào là áo len, áo da, áo lông, áo măngtô,…khăn thì ôi thôi đủ mầu, đủ loại, nhiều nhất vẫn là khăn len các bạn tự đan, nhiều bạn điệu đà hơn thì được bạn trai tặng những chiếc khăn nỉ đẹp thật đẹp, làm các bạn nữ khác xuýt xoa.
Đời sinh viên thật đẹp, tôi chẳng có một người yêu cụ thể nào, vì tất cả các bạn nữ trong lớp ai tôi cũng quý, cũng yêu, một tình yêu bạn bè trong sáng. Tôi không còn làm lớp trưởng nữa mà làm bí thư lớp. Tôi cùng ban cán sự lớp cứ mỗi đợt đông về thường bàn nhau góp tiền, trích quỹ lớp mua áo ấm, khăn len cho những bạn sinh viên nghèo trong lớp. Có bạn khi được tặng áo, tặng khăn đúng vào ngày sinh nhật đã khóc nức nở. Có lẽ đến giờ tất cả lớp tôi vẫn còn nhớ, và những bạn đó vẫn còn giữ những chiếc khăn, chiếc áo ấm đó.
Sinh nhật vào mùa đông thật tuyệt, lớp tôi thường tổ chức ngay trên lớp hoặc trong Ký túc xá. Tổ chức trên lớp thì vui lắm, có nhiều bạn hát rất hay giờ đây đã trở thành những ca sĩ nổi tiếng. Tôi thường đánh đàn cho các bạn hát. Còn buổi tối ở kí túc xá, chúng tôi đi xe đạp rồng rắn nhau kéo tới xem văn nghệ. Đứa túm cóc, trái ổi, đứa mang hoa, mang đàn,… ôi thôi đủ thứ, đại loại như có gì mang nấy, miễn sao vui là được. Cả lớp như anh em thân thiết nhau chung vui ngồi hát, quanh đống lửa hoặc cái bếp lò nhưng có khi là bình rượu cần. Đứa nào tới được là hát, say sưa hát.

Mùa đông thì lạnh lắm, chúng tôi ngồi quây quần bên nhau hát, khói sương trong miệng như khói TL, một cảm giác thật tuyệt mà chẳng bao giờ các bạn Sài Gòn biết được. Sát ngày tết lớp chúng tôi còn góp tiền đi Xuân Đỉnh, Nhật Tân hay Quảng Bá để mua quất, mua đào tặng thầy cô. Đào ngày đó rẻ lắm, chỉ khoảng 50 ngàn một cây khá đẹp. Đi mua đào, lạc vào rừng đào, rừng quất, hoa mắt chẳng biết chọn cây nào, cái cảm giác thật thú vị, tôi thèm khát cái cảm giác đó lắm, ước gì được quay trở lại,…nhưng giờ theo như tôi biết thì ở Xuân Đỉnh, Nhật Tân và Quảng Bá cũng không còn rừng đào rừng quất như xưa nữa, mà đào, quất cũng đắt đỏ, sinh viên bây giờ chắc cũng khó mua nổi.
Mùa đông tới, biết bao cảm giác tràn về và chỉ có mùa đông mới đem lại nhiều thật nhiều cảm xúc cho tôi. Đôi khi tôi đọc lại những câu truyện tôi viết ngày xưa, hình như đều có xuất phát từ nguồn cảm hứng mua đông hoặc mùa xuân. Thực ra trong tôi, mùa đông và mùa xuân là một, tôi không phân biệt được cái danh giới giữa hai mùa này và cũng không muốn tách hai mùa này ra.
Nhắc đến cái tên Đông –Xuân trong tôi như ấm áp lên. Có người bạn gái trong Sài Gòn, sợ mùa đông lắm, nhưng có lẽ do tôi hay kể cho em nghe những câu truyện thật ấm áp về mùa đông nên em cũng tò mò muốn biết về mùa đông và cũng thích thú mùa đông. Tôi thường nói theo như tâm lý của con người nếu chúng ta nóng thì có nhu cầu muốn mát, nếu chúng ta lạnh thì có nhu cầu được sưởi ấm.

Sài Gòn thường nhiệt độ rất nóng nên họ mong được mát mẻ, cũng vì đó mà hình thành tính cách của người Sài Gòn thoáng mát, dễ chịu. Người xứ lạnh nói chung, ở miền Bắc nói riêng thường phải trịu lạnh nên luôn có tâm lý muôn ấm áp, mà cảm giác ấm áp thì có mỗi liên hệ gần gũi vô hình với hạnh phúc, có lẽ cũng vì đó mà người miền bắc lãng mạn hơn, đàn ông miền Bắc yêu say đắm hơn.
Có lần tôi dứt ruột tặng em chiếc khăn lạnh bằng nỉ mua từ hồi sinh viên, chiếc khăn theo tôi khắp nơi, đi cùng tôi sang Nga luôn. Tặng em, tôi nói với em rằng: Khi nào em không còn yêu tôi nữa, em hãy đừng nói, mà trả lại tôi chiếc khăn này. Em thấy khăn đẹp thì nói: chiếc khăn tuyệt lắm, em không chịu trả anh đâu. Tôi hứa với em rằng một ngày nào đó, tôi sẽ đưa em ra thăm Hà Nội, thăm lăng Bác, thăm tất cả những địa danh thú vị nhất, đặc trưng nhất của Miền Bắc, và chuyến đi đó nhất định phải vào mùa đông- chỉ có mùa đông, vì mùa đông thật tuyệt !

Sưu tầm