8 năm - một cuộc tình

Tác giả:

Chưa bao giờ tôi cảm thấy hối tiếc như lúc này. Hối tiếc vì tôi đã đẩy mình vào đường cùng, hối tiếc vì đã chung tay hủy hoại hạnh phúc của chính mình. Bây giờ thì tôi đã thấm nỗi đau chia ly, thấm nỗi đau tuyệt tình, thấm nỗi đau người mình yêu thương đi lấy vợ chỉ sau chưa đầy 2 tháng rời xa nhau.
Phép thử của tôi dường như sai hết rồi, 8 năm bên nhau chỉ vì lý do gia đình người ta ngăn cản đã khiến tôi không đủ tự tin tiếp cận gia đình ấy. Nỗi sợ mơ hồ về gia đình anh khiến cho tôi giờ thành kẻ trắng tay. Có những điều khiến tôi cứ cố lý giải nhưng không sao lý giải nổi.


8 năm bên nhau, vậy tại sao trong 2 tháng ngắn ngủi ấy, anh lại yêu và lấy người khác nhanh như vậy? Tôi đã từ bỏ cái tôi của mình để tìm cho mình một cơ hội bên người tôi yêu thương nhưng mọi thứ trở nên quá muộn màng. Tôi không phủ nhận những sai lầm của mình trong ba năm sau này nhưng nếu không phải vì cái mà người ta vẫn gọi là sự ngăn cản vô lý từ phía gia đình anh thì kết quả có như ngày hôm nay không?
Tôi thật sự mệt mỏi, mệt đến không thở nổi. Những lúc ra đường, tôi đã từng buông tay lái nhưng hình như cái mạng tôi nó chưa đến số hay sao mà vẫn không ૮ɦếƭ? Có lẽ kiếp trước tôi gây nghiệp nặng nên kiếp này phải trả.
Đôi khi không hiểu được hiện tại mình sống vì điều gì, vì cái gì, trong tâm thức mơ hồ tôi vẫn day dứt với nỗi đau ấy. Nếu nói rằng cuộc sống của mỗi người là một vở kịch, diễn hay là kịch vui, là chính kịch còn diễn dở sẽ là bi kịch. Tôi không biết cuộc đời của tôi là bi kịch hay không nhưng có một điều chắc chắn tôi là một diễn viên tệ.
Vẫn biết rằng cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác mở ra nhưng dường như tôi không muốn mở lại một cánh cửa mới. Tôi sống 30 năm, điều mà tôi luôn đặt lên hàng đầu, đó là sống vì gia đình mình, làm gì, tôi cũng nghĩ đến bố mẹ đầu tiên để không làm người sinh thành ra mình đau khổ. Nhưng sao thời gian này, thật lòng tôi không muốn sống vì ai nữa, chỉ muốn được giải thoát cho bản thân mình.
Anh nói, có tôi, anh sẽ mất mẹ, mất gia đình, mất uy tín nên anh không thể để cho hai chúng tôi có cơ hội trở lại bên nhau. Tôi tôn trọng mọi quyết định của anh, tôi tôn trọng mọi lựa chọn và tôi chấp nhận từ bỏ không níu kéo thêm gì nữa... nhưng sao tâm trạng của tôi lại tệ như vậy?
Thời gian này không biết tôi có vấn đề gì không? Tại sao tôi không nhớ nổi khuôn mặt anh, tôi cũng không nhớ nổi khuôn mặt của người thân và ngay cả khuôn mặt của mình. Tôi đã dành thời gian để suy nghĩ để tưởng tượng gương mặt của mọi người nhưng vẫn không thể tưởng tượng ra nổi. Tôi không hiểu mình có bị làm sao không nữa?
Đầu óc tôi trống rỗng quá, tôi không biết viết gì, làm gì lúc này! Tôi không thể chia sẻ với ai bởi vì tôi không đủ tự tin để nói về cuộc chia tay này nữa...
Thắm Phạm