5 năm đợi chờ, anh trở về chia tay

Tác giả:

Cô và anh quen biết nhau một cách thật tình cờ, tưởng chừng như chỉ trong những câu chuyện tình yêu mới có nhưng vốn dĩ lại xảy ra thật. Gặp nhau mỗi ngày trên cùng một góc phố nhưng vẫn chỉ là đi lướt qua nhau. Dù vậy nhưng ngày nào cả hai cũng đợi đến giờ để đi về góc phố, nơi tình cờ chạm mặt chỉ để nhìn nhau trong phút giây. Chẳng ai rõ cảm xúc đối phương là gì nhưng dường như có một sự dao động nhẹ mỗi khi họ nhìn nhau. Thế rồi anh tìm cách lân la, làm quen cô để trở thành bạn.


Anh, một du học sinh trên đất Mỹ 20 tuổi đầu. Một chàng trai cao to với cặp kính đen dày cộm, làn da trắng và quả đầu đậm chất phương Tây. Cô, một nữ sinh trung học với mái tóc đen dài tha thướt cùng tà áo dài trắng tinh khôi mang nét đẹp của người con gái phương Đông. Dường như trông họ là hoàn toàn đối lập nhưng lại có thứ gì đó khiến họ gắn kết với nhau.
Cô thích nhi*p ảnh còn anh thì thích làm thơ, cô thích viết văn còn anh thì thích đàn. Họ thường hẹn nhau tại một quán cà phê ven hồ vào buổi chiều chủ nhật. Những khi đó anh hay ngồi đàn guitar và hát cho cô nghe, cô thì hay mơ về những điều xa xăm nào đó. Có những khi cô nổi hứng chụp ảnh thì anh sẽ lại chở cô ra phố và làm người mẫu bất đắc dĩ cho những tấm hình của cô. Cũng có khi họ ngồi trầm ngâm, chỉ để cô viết những điều vu vơ còn anh thì lặng yên ngắm nhìn.
Tình yêu đến với họ lúc nào, không một ai trong đó nhận biết. Chỉ đến một chiều trước hai tuần anh lên đường quay trở về Mỹ để tiếp tục việc học, anh chợt nhận ra tình cảm của mình và quyết định thổ lộ. Anh hẹn cô vào một buổi sáng sớm ngày mưa phùn rơi, dưới giàn hoa bằng lăng trên con đường hò hẹn. Anh ngại ngùng nói rằng muốn cô làm bạn gái của mình. Cô e thẹn nhận lời tỏ tình với cành hồng trong sương sớm, họ nắm tay nhau đứng dưới cơn mưa và trao nhau nụ hôn đầu ngọt ngào cùng những ánh nhìn ấm áp. Cô biết dù trời đang mưa nhưng trong lòng cô nắng lại cười rất tươi. Anh nắm tay cô và nói anh để ý cô từ rất lâu rồi.
Rồi thì cũng đến lúc phải đi, trước giờ anh lên máy bay cô đã khóc rất nhiều. Cô sợ mình còn non trẻ, cô sợ sự bồng bột của những người chưa trưởng thành, cô sợ cả khoảng cách địa lý và lòng người, cô sợ tình cảm của mình sẽ theo chiếc máy bay kia vào trong mây tan thành hư không. Cô sợ, cô sợ nhiều thứ nhưng chẳng nói cho anh nghe. Anh cũng rất buồn và hứa rằng sẽ quay về. Cô đợi.
Cuộc sống xa nhau khiến anh và cô tựa như hai người điên mỗi khi nhớ về nhau, mỗi khi nghĩ lại những khoảnh khắc ngọt ngào cả hai cùng có, hay đơn giản là những khi bất chợt nhìn những cặp tình nhân khác tay trong tay. Cô nhớ anh da diết nhưng cô chưa bao giờ nói cho anh biết về những nỗi nhớ của cô mà chỉ đem chúng giấu đi vào một góc lặng trong lòng mình. Cô sợ, sợ rằng những nỗi nhớ ấy rồi cũng sẽ theo anh bỏ cô đi. Anh chia sẻ với cô mọi điều về cuộc sống của mình nơi đất khách quê người, những nỗi nhớ cô vô bờ và những khó khăn vất vả trong anh. Cô với anh nói chuyện vào mỗi tối, đôi khi họ chỉ cần nhìn mặt nhau chẳng cần nói gì, nhưng như thế là đủ.
Năm năm trôi qua, mỗi ngày họ đều lặp đi lặp lại như vậy. Những tưởng mọi chuyện sẽ trôi đi êm đẹp như vốn có của nó, cô đợi anh về và có một kết thúc viên mãn. Nhưng sự đời nào có ai lường trước được…
Cuộc sống vốn dĩ đều có quy luật riêng của nó và thời gian là một thứ rất đáng sợ. Nó có thể là liều thuốc cho bạn chữa lành vết thương nhưng cũng có thể bào mòn cảm xúc trong bạn. Khi bạn đã quá quen thuộc với một việc nào đó sẽ tự khắc không mấy để tâm và cho nó là điều hiển nhiên. Cô và anh cũng không phải ngoại lệ.
Khoảng cách nửa vòng trái đất làm cho anh có cuộc sống với những suy nghĩ thoáng lối Tây, còn cô cũng có những khoảng riêng của mình. Cô bận bịu với chuyện học hành, thi cử, những vu vơ giận hờn bè bạn và gia đình mình. Thời gian họ dành cho nhau ngày càng ít lại, những chuyện chia sẻ của cả hai cũng không còn kéo dài như trước nữa. Cô cảm giác dường như anh đang có phần thay đổi, cô nhận thấy anh ít chia sẻ với cô về cuộc sống của anh hơn, cũng không còn quan tâm về cảm xúc của cô nhiều lắm. Cô cũng vậy. Cuộc sống không anh dường như đã tạo cho cô có thói quen một mình, để rồi đau buồn hay vui sướng thì cô cũng không còn muốn chia sẻ cùng anh. Cô không còn mặn mà gì với anh nữa và những nỗi nhớ anh trong cô dần được khoảng trống lấp đầy. Dần dà, cô cũng không còn cảm thấy đau khổ mỗi khi nhớ về anh nữa. Và không biết tự khi nào cô đã thôi không còn mong mỏi tin anh, những tin nhắn thưa dần, những lần nói chuyện chóng vánh qua loa và sự thờ ơ trở thành thói quen cố hữu đáng sợ.
Anh về, kỳ nghỉ hè cuối cùng trước khi kết thúc bốn năm đại học của mình. Cô đón anh nhưng không có những cảm giáo háo hức vui mừng như cô vẫn hay nghĩ đến lúc mới quen nhau. Sự hờ hững, bấp bênh trong mối quan hệ này làm cho cô cảm thấy khó thở. Vẫn gương mặt ấy, vẫn giọng nói ấy và vẫn cái ôm hôn ngọt ngào ấy nhưng cái cảm giác hồi hộp, e thẹn khi xưa đã không còn mà thay vào đó là cảm giác ngột ngạt trong cô. Cô không biết anh rằng anh cũng như cô, cũng đã cảm thấy khó xử cho mối quan hệ này.
Khi một mối quan hệ kết thúc, có rất nhiều lý do hoặc cũng chẳng vì lý do nào cả, bất cứ sự đổ lỗi nào sau khi tan vỡ cũng chẳng mang lại lợi ích hay giá trị gì cho cả hai bên. Chỉ có thể lựa chọn và nên lựa chọn, hạnh phúc hoặc hạnh phúc hơn chứ nào có thể giam cầm bản thân và đối phương trong một mối quan hệ chỉ toàn đau khổ, mệt mỏi mà chính mình đã không còn muốn níu giữ. Cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế.
Chia tay, cô cảm giác rằng tim mình đau đến nghẹt thở. Cũng phải rồi, tình cảm đâu phải nói buông là buông. Dẫu sao cô và anh cũng đã có một khoảng thời gian đủ dài bên nhau để khi chia xa sẽ thôi không ngưng tiếc nhớ. Nhưng cô biết khi quyết định như thế thì cả hai đều nhẹ nhõm hơn là cứ giữ mãi mối quan hệ mệt mỏi này. Đi dọc con đường kỷ niệm nơi mà hai đứa tình cờ gặp nhau. Cô khóc, không phải vì buồn mà vì gió thổi nên mắt cay.