Yêu Vật - Chương 23

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Khi đó thiên giới không có quy định nghiêm khắc, lũ yêu quái thích đánh nhau, không để mạng người vào mắt. Mặc dù tôi vô liêm sỉ, nhưng chỉ thích ςướק bóc ăn cắp và ăn *** nhỏ yếu, chứ thật ra không giết nhiều người lắm. Chỉ cần con người hay yêu quái không chọc tôi phát hỏa, tôi cũng tình nguyện mắt nhắm mắt mở cho qua. Gặp được tên đáng ghét, nhiều lắm là đánh hơi mạnh tay một chút, chỉ cần hắn không lằng nhằng tiếp nữa, thì cũng thôi. Cũng không nên hung ác tàn nhẫn? Hơn nữa tôi ghét nhất nữ yêu không có năng lực, bảo tôi dựa vào nhan sắc đi quyến rũ nam yêu thế lực lớn, thà rằng tôi cắt cổ tự sát còn hơn!
Nhưng Xi Ly Quân lại lấy *** làm vui, mỗi ngày hắn phải giết một người, lấy tim gan nhắm R*ợ*u. Dù là trai gái già trẻ, hễ rơi vào trong tay hắn, chỉ có nước bị nuôi như gia cầm. Hắn thấy tôi không quan tâm đến hắn, lại phán đoán lung tung, máu lạnh vô tình giết hết nữ yêu được bao nuôi ở Hà sơn, còn có rất nhiều sự tích ghê tởm, cũng —— không kể hết được.
Tôi nói gọn gàng dứt khoát với hắn: “Thân thể xà yêu lạnh như băng, tim cũng lạnh. Ta thích ấm áp, nằm lăn lộn dưới ánh mặt trời mới là cuộc sống mà mèo theo đuổi.”
Đôi mắt vàng của hắn híp lại, đôi môi mỏng đỏ tươi nhẹ nhàng nhếch lên, cực kỳ ái muội nói bên tai tôi: “Ta có thể cùng phơi nắng mặt trời với nàng, cũng có thể ủ nóng cơ thể để ôm nàng.”
Tôi thấy ghét kịp tên đàn ông cặn bã không gì sánh này nhưng cũng thấy kỳ lạ. Khổ nỗi tôi sơ ý lơ là, điều tra qua quýt, không biết tính tình hắn, từng bắt tay ký hiệp nghị Ngũ Sơn với hắn, căn cứ vào nội dung hiệp nghị, yêu quái năm đỉnh núi chúng tôi tình như anh em, có nghĩa vụ giúp đỡ nhau, không được trở mặt thành địch.
Khế ước yêu tộc có hiệu lực cưỡng chế, làm trái sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Dù tùy hứng như tôi cũng không dám tùy tiện làm bậy.
Xi Ly Quân nắm chắc điểm ấy, quấn quýt làm phiền không nghỉ, thậm chí tìm người theo dõi tôi.
Tôi cực kỳ tức giận, chửi rủa, đánh tàn bạo, mấy lần phát động đại chiến. Thực lực của hắn cao hơn tôi, chỉ là có ý nhường, không muốn xuống tay giết. Tôi lại không kiêng nể gì, thế nên khi đánh lực lượng ngang nhau. Đánh mười mấy năm, đều không có kết quả, hơn nữa hắn nhân nhượng nhường nhịn bằng mọi cách, lũ yêu thay nhau tẩy não khuyên bảo, bọn chúng phân tích thật sự có lý, đáng tiếc tôi trời sinh kiêu ngạo, coi ‘thấy việc lùi bước’ là hổ thẹn nhục nhã, dù thế nào cũng không chấp nhận.
Trong lúc do dự, khi tôi đi tuần núi thì gặp được một nữ yêu.
Tên cô ta là Tố Tố, là bò cạp yêu xinh đẹp. Khi ký kết hiệp nghị Ngũ Sơn, tôi và hổ yêu từng đến Hà sơn, xong việc thì đi trước. Trước khi đi, thấy nàng ta khiêu vũ ở bữa tiệc, quốc sắc thiên hương, mị thái bách sinh, liền tò mò hỏi tên. Yêu quái sẽ không già đi, nhưng hôm nay nhan sắc của cô ta đã vô cùng tiều tụy, hóa ra là không còn yêu lực, gần như đến cả hình người cũng không giữ được.
Tôi biết quyết định của Xi Ly Quân vì tôi mà dùng chiêu bài giết hết tì t***. Bò cạp yêu này may mắn chạy trốn được, tìm tới đây, sợ là muốn tìm tôi gây chuyện. Tuy rằng nàng ta rất vô tội, tôi cũng rất vô tội, mọi chuyện đều rất xúi quẩy, nhưng người ta đã tìm tới cửa, tôi cũng không thể đứng đấy để người ta đánh, vì thế xòe móng tay làm ra tư thế chuẩn bị ứng chiến.
Tố Tố hình như không có ý động thủ, nàng ta ngửa đầu cười quyến rũ, dung nhan tiều tụy toả sáng ra mấy phần động lòng người, sau đó lạnh lùng hỏi tôi: “Thủ lĩnh Hắc Sơn, ngươi có phát hiện ra đám yêu quái trước kia từng tìm ngươi bày tỏ tình cảm hâm mộ đã không thấy nữa rồi không?”
Tôi không để ở trong lòng mấy người đàn ông đã từng cự tuyệt, lắc đầu, phủ nhận.
Tố Tố hỏi lại: “Thủ lĩnh Hắc Sơn, ngươi có phát hiện dạo này không có người tìm ngươi cầu hôn không?”
Tôi cảm thấy không có người cầu hôn là chuyện tốt, cũng không để ở trong lòng, lắc đầu, phủ nhận tiếp.
Tố Tố lại hỏi: “Thủ lĩnh Hắc Sơn, ngươi là kẻ vô tâm vô phế, có phát hiện ra tất cả yêu quái đó đều đã ૮ɦếƭ không?”
Lần này tôi không phủ nhận. Tôi nhớ tới một việc, chần chờ một lúc lâu: “Ta biết A Hổ đã ૮ɦếƭ.”
Hổ yêu thích tôi, tôi với hắn mặc dù không thể nói là thâm tình hậu ý gì nhưng dù sao cũng có mấy phần tình cảm. Nếu thực sự động dục muốn tìm đàn ông thì trong đám tướng quân hắn vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng giữa chúng tôi rất trong sạch, là anh em tốt.
“Thích chính là tội, ” Tố Tố nhìn tôi chằm chằm, “Xi Ly Quân tuyệt đối không cho phép có người nhìn trộm đồ của hắn, cho dù là ý nghĩ trong đầu cũng không cho phép nghĩ.”
Tôi hỏi: “Chứng cớ đâu?”
Tố Tố nghiến răng nghiến lợi: “Nhị đương gia Hắc Sơn võ công xuất chúng, Xi Ly Quân không muốn tự mình ra tay, sợ bị ngươi phát hiện ra sơ hở, cho nên phái Gấu yêu ra tay. Nhưng Hổ yêu dũng mãnh, hắn sợ Gấu yêu không địch lại được, sai ta dùng độc bò cạp cộng thêm hỗn hợp thuốc độc, bôi lên đao. Loại độc dược ta có thể luyện ra, ngươi cứ nhìn trên thi cốt Hổ yêu là sẽ thấy. Ta ở Hà sơn, là người của Xi Ly Quân, tuyệt đối không thể có ân oán gì với nhị đương gia Hắc Sơn. Nếu không phải Xi Ly Quân ***, vô duyên vô cớ, tội gì phải chế độc giết hắn?”
Tôi lạnh lùng hỏi: “Ngươi nói ra sự thật, không sợ ta giết ngươi?”
Tố Tố hận nói: “Ta thoát khỏi tay hắn, yêu lực mất hết, yêu cốt hỏng hết rồi. Ngươi muốn giết cứ giết, còn phải sợ gì nữa? Nhưng thủ lĩnh Hắc Sơn thì khác, ngươi là yêu ma mạnh mẽ như vậy, thật sự có thể cam tâm bị hắn đùa bỡn? Bị hắn quản thúc?”
Tôi nghe xong, xoay người rời đi.
Tố Tố sửng sốt, đuổi theo hỏi: “Ngươi không báo thù?”
Tôi quay đầu đáp: “Ngươi muốn mượn đao giết người, còn hiệp nghị ngũ sơn, sao ta có thể cho ngươi được như ý?”
Tố Tố hổn hển, ở phía sau dậm chân mắng: “Đồ bỏ đi! Thùng cơm, vô dụng! Ta nhìn lầm năng lực của ngươi rồi!”
Con chồn theo tôi đi tuần, nghe thấy tiếng mắng, tức giận nói: “Không giết con ả đáng ghét này sao?”
“Yêu cốt của ả đã hỏng rồi, sẽ quay về nguyên hình nhanh thôi, còn bị rơi và Súc Sinh Đạo chịu khổ nữa,” tôi cười, “Ả ôm quyết tâm liều ૮ɦếƭ muốn báo thù, đồng thời cũng xin giải thoát. Yêu quái ta là thân phận gì? Sao có thể làm như ả mong muốn được?”
Chồn giận nói: “Xi Ly Quân thật sự quá kinh khủng, yêu quái Hắc Sơn chúng ta không phải dễ ăn ***, cùng liều mạng với hắn đi! Báo thù cho nhị đương gia!”
Tôi lắc đầu: “Hiệp nghị Ngũ sơn rất phiền phức.”
Chồn nóng nảy: “Mèo lão đại, cứ thế mà bỏ qua sao?”
Tôi *** *** móng vuốt sắc bén, âm trầm nói, “*** không cần dùng đao?” Tôi phân phó chồn, “Đi nói với Xi Ly Quân, bảo hắn tới đây, muốn nghe ta nói thì hai đầu đều phải tỉnh táo,” chồn dù không rõ cũng không phục, nhưng ưu điểm của hắn là nghe lời, vì thế ngoan ngoãn đi.
Mèo câu hồn ở đôi mắt, mèo xinh đẹp ở lười nhác.
Chờ đến khi Xi Ly Quân đến, tôi mặc chiếc váy đỏ rực, tóc buông xuống, đeo vòng hoàng kim, lộ ra nửa bờ vai trắng nõn, gáy đeo lục lạc, lười biếng nằm nghiêng trên giường mềm. Xi Ly Quân nghe tin, bỏ tất cả mọi việc, vội vàng đến đây, ngồi bên cạnh tôi, mỉm cười châm R*ợ*u cho tôi. Tướng mạo tinh xảo xinh đẹp, đôi mắt như nước hồ thu lấp lánh dưới ánh đèn. Nếu không biết bản tính của hắn, quả thật cũng có mấy phần sắc thái quyến rũ người. Đáng tiếc khi đầu ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua tay tôi, nháy mắt tôi lạnh nổi cả da gà.
Tôi kìm nén không phát hỏa, ngoắc ngoắc ngón tay, tới gần hắn nói: “Ta đã suy nghĩ mấy ngày, đề nghị của ngươi cũng đáng tin. Hà sơn và Hắc Sơn hợp lại, thế lực của chúng ta trong phạm vi nghìn dặm cũng là số một, lấy năng lực chiến đấu của hai chúng ta, nếu cố gắng có thể nắm lấy toàn bộ phương bắc.”
Xi Ly Quân vô cùng vui mừng: “Đúng vậy!”
Tôi hỏi: “Ngươi định dùng gì làm sính lễ?”
Xi Ly Quân không cần nghĩ ngợi: “Dùng Hà sơn làm sính lễ!”
Tôi tức giận nói: “Ngươi lấy Hà sơn làm sính lễ, ta dùng Hắc Sơn làm đồ cưới, thành ý ở đâu? !”
Xi Ly Quân sợ việc không thành, lấy lòng hỏi: “Nàng muốn gì?”
Tôi ôm lấy cổ hắn, chậm rãi nói: “Thân phận Dạ Đồng ta không tầm thường, muốn thành thân với ta không thể lấy vật bình thường làm sính lễ!”
Xi Ly Quân nói: “Vật báu trong thiên hạ, chỉ cần nàng muốn, ta sẽ tìm về hết cho nàng.”
Tôi nói: “Ta là mèo, chỉ thích cá, nhưng cá ngon nhất thiên hạ ta đều đã ăn, chỉ có ba loại chưa được ăn. Cá đoàn phiến trong Đông Hải, cá chép nhiều màu ở chỗ Vương Mẫu, cá vàng bảy màu trong Tử Trúc Lâm của Bồ Tát.”
Xi Ly Quân do dự một lúc lâu, khó xử nói: “Công chúa Đoàn Phiến là nghĩa nữ của Đông Hải Long vương, cá chép nhiều màu sớm tu luyện thành tiên, được sủng ái yêu chiều, là yêu vật có tiên khí. Cá vàng bảy màu cũng là yêu vật của Bồ Tát, sao có thể bắt đến cho nàng thỏa mãn ham mê ăn uống của mình?”
Tôi hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi: “Cút! Còn tưởng ngươi là đàn ông có chí khí, trong lòng đang cân nhắc có thể miễn cưỡng chấp nhận. Nay xem ra cũng chẳng có gì hơn!”
Xi Ly Quân ngàn xin vạn cầu, tôi cắn răng không chịu, còn giật dây nói: “Công chúa Đoàn Phiến với tiên nữ cá chép sẽ trốn, sẽ kêu cứu, không dễ bắt được. Nhưng cá vàng bảy màu cũng không ít, hơn nữa Tử Trúc Lâm canh giữ lỏng lẻo, ngươi nhân lúc Bồ Tát bế quan, lén chạy đến vớt một con rồi bỏ chạy. Bồ Tát có phát hiện ra thì cũng đã là chuyện mấy ngày sau, ngài cũng không biết là ai làm đâu.”
“Được, ai bảo ta thích con mèo tham ăn như nàng.” Xi Ly Quân nhẹ nhàng mà hôn tay tôi, mang theo rất nhiều tình ý, thấp giọng nói, “Nàng thề đi, nếu ta bắt được cá vàng bảy màu, nàng phải làm vợ ta.”
Tôi không chút do dự đồng ý: “Được, ta thề.”
Yêu tộc trọng nhất là thề ước, Xi Ly Quân nhìn tôi cười, đôi mắt cong cong, rất vui vẻ.
Tôi lặng lẽ dò hỏi rõ ràng ngày Bồ Tát bế quan, lại thám thính rõ ngày hắn chuẩn bị ra tay. Trước mấy ngày hắn ra tay, tự mình chạy đến Tử Trúc Lâm kiêu ngạo làm càn, trước khi đi, tuyên bố trong vòng 3 ngày chủ nhân của tôi sẽ tới trộm cá vàng bảy màu, sau đó trốn đi. Chờ Xi Ly Quân dựa vào đường dẫn đã điều tra cùng với kế hoạch ban đầu đi vào Tử Trúc Lâm, vừa bắt cá vàng đã rơi vào cái bẫy thiên giới đã giăng sẵn. Hắn hết đường chối cãi, lại liên quan đến đủ loại việc ác của hắn trước kia, bị thiên giới ‘giết một người răn trăm người’, nhốt vào Hắc Ngục.
Tôi báo thù thành công, còn nhân cơ hội tiếp quản Hà Sơn của hắn, thế lực lớn mạnh, mấy năm oai phong. Sau đó cảm thấy quản hai núi rất phiền, liền tặng Hà Sơn cho người khác.
Chuyện cũ trước đây thản nhiên kể lại.
Vẹt nghe trợn mắt há mồm, chỉ vào mũi tôi nói: “Con mèo cô này, thật đúng là vô sỉ. Nếu không phải hắn yêu cô đến tận xương, sao dám mạo hiểm sinh mạng đi trộm cá vàng? Cô ghét hắn thì chém ૮ɦếƭ đi, lừa hắn rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy, bi thương đến ૮ɦếƭ tâm, thật sự là… Dạ Đồng đáng xấu hổ! Đáng xấu hổ!”
William giơ cờ lớn, kiên định đứng về phe tôi: “Tên kia không phải là người tốt! Hoa tâm phong lưu, tội ác chồng chất! Rõ ràng Dạ Đồng không thích, còn lấy hết thủ đoạn hèn hạ đến quấn quýt làm phiền, Dạ Đồng không thoát khỏi hắn lằng nhằng mới dứt khoát ra tay, bị bắt là đáng!”
Vẹt khinh thường: “Xi Ly Quân thích Dạ Đồng là không sợ hy sinh, anh thì sao? ! Anh thì sao? !”
William không cãi lại được, đáng thương tội nghiệp nhìn tôi.
Tôi cảm thấy biểu hiện của anh ta trong khoảng thời gian này rất tốt, vì thế sờ sờ đầu chó của anh ta, an ủi: “Tuy anh đã đắc tội với tôi nhiều lần, tính cách cũng rất đáng ghét, nhưng chưa từng giết anh em của tôi. Cùng lắm tôi chỉ đánh đầu anh đầy u, sẽ không tàn nhẫn như vậy.”
William lại bắt đầu vẫy vẫy đuôi.
Vẹt rất bị ảnh hưởng bởi nam chính tà mị lạnh lùng cặn bã trong tiểu thuyết ngôn tình nên có hơi đần. Ỷ mình răng sắc lưỡi nhọn, lấy một chọi hai, tiếp tục lải nhải, không ngừng tranh cãi với chúng tôi.
“Đủ rồi, ” Lam Lăng in lặng đã lâu cuối cùng đã mở miệng, bình tĩnh phân tích, “Xi Ly Quân trộm cá vàng tuy không đúng, nhưng nguyên nhân chủ yếu hắn bị giam cả đời là do bình thường làm nhiều việc ác, phạm vào thiên nộ, không thể đổ hết lên đầu Dạ Đồng được. Nhưng quả thật cũng do Dạ Đồng châm dầu vào lửa. Hắn bị giam nhiều năm, tình ý với em sớm đã hóa thành thù hận, lần này trốn ra rất có thể là tìm em trả thù.”
Tôi đã từng ở trong đó, nhớ lại những ngày trong Hắc Ngục, trong lòng có chút ưu tư.
Vẹt châm biếm: “Nếu như bị hắn bắt được, chắc chắn cô sẽ thành nồi súp thịt mèo! Súp thịt mèo!”
Tôi không thể phản bác lại.
Hồng Vũ ra quyết định: “Yêu ma trong Hắc Ngục đều là những tên cực kỳ hung ác. Sau khi chúng nhập thế, làm loạn khắp nói. Chị nhận được chỉ thị, phải cùng Lam Lăng bắt chúng quy án. Xi Ly Quân ở trong Hắc Ngục chịu khó tu hành nhiều năm so với em lười biếng sợ là chênh lệch không nhỏ. Chị lo sau khi bọn chị đi, nếu hắn tìm tới, Dạ Đồng em sẽ không đối phó được.”
Tôi bĩu môi, cố chống đỡ: “Nói linh tinh! Em không sợ đánh nhau!”
Hồng Vũ không để ý đến tôi, tiếp tục nói: “Em để William với vẹt ở lại đây, chị đã mở trận pháp che yêu khí của em, chỉ cần em không ra ngoài, sẽ không bị phát hiện.”
Lam Lăng nghe thấy Hồng Vũ đi bắt yêu quái với anh ta, cao hứng đến mức đầu óc choáng váng: “Anh để lại cho em hai bùa truyền âm nghìn dặm, nếu Xi Ly Quân tìm đến em xé nó, bọn anh lập tức quay về. Đến đây, anh nói cho em biết dùng bùa truyền âm nghìn dặm như thế nào…”
Hồng Vũ không giữ nửa phần tình cảm, cắt lời anh ta: “Có việc gọi di động cho chị.”
Lam Lăng ủ rũ.
Vẹt với William lập tức lấy số điện thoại của chị ấy cài vào phím gọi tắt.
Hồng Vũ ngàn căn vạn dặn, chắc chắn trong phòng không còn nguy hiểm, rồi đi cùng Lam Lăng.
Ba chúng tôi không có việc gì ngồi không trong phòng. Ai xem hoạt hình thì xem hoạt hình, đọc tiểu thuyết thì đọc tiểu thuyết, chơi game thì chơi game, vô cùng im ắng, không có ai có ý nói chuyện. Đến chập tối, tôi chơi game xong, đói bụng không chịu được, trở người chọc chọc William chưa xem xong một quyển truyện tranh, khẽ nói: “Tôi đói bụng.”
William phát hoảng, ngẩng đầu thấy là tôi thì nhẹ nhàng thở ra, bò ra khỏi sofa, chạy vào phòng bếp: “Tôi nấu cơm cho hai người ăn, muốn ăn gì?”
“Đừng vội.” tôi ngăn anh ta, sai bảo, “Không cần, ăn đơn giản là được, cá ngừ cali cắt miếng, salad cá ngừ, cá thu nướng, đầu cá hầm, nầm cá hồi chiên, hàu chưng, tôm hùm nướng là được.”
Vẹt cũng nói: “Hạt dưa xào, trứng gà nướng, hạnh nhân ngũ vị hương, bánh hạch đào!”
William mở cửa tủ lạnh, đóng cửa tủ lạnh, cầm một cái chân giò hun khói, ngượng ngùng nói với chúng tôi: “Xin lỗi, mấy hôm nay đi dán tờ rơi khắp nơi, quên mua đồ ăn rồi…”
Ba yêu quái tham ăn, sao có thể chỉ ăn một cái chân giò hun khói?
Nếu không nể tình mấy hôm nay thật sự rất có lỗi với William, tôi nhất định đã nổi điên lên, vẹt cũng có chút oán giận, cúi đầu không ngừng nói thầm. Nhưng Hồng Vũ không ở nhà, tôi không thể ra ngoài, mỗi người đành phải ăn một phần chân giò hun khói, nhịn cơn thèm ăn xuống, chán nản ngồi trong phòng tối om tiếp tục chơi máy tính.
Tôi không quen chịu đói, bụng kêu hai tiếng rột rột.
William không nỡ để tôi chịu đói, nghĩ trước nghĩ sau, quyết định cầm điện thoại gọi đồ ăn ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc