Yêu Vật - Chương 22

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Nhiếp Tiểu Thiến nhanh chóng ngắt lời: “Con gà này là tay sai của lão yêu Hắc Sơn. Giờ tôi phản bội lão yêu Hắc Sơn, Yến Đại hiệp lại đánh ả bị thương, trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này tốt nhất nên đi nhanh đi.”
Ninh Thái Thần: “Nhưng…”
Bánh Chưng vỗ *** cam đoan: “Ả ta mấy chục năm nữa cũng không làm được chuyện xấu nữa đâu!”
Ninh Thái Thần: “Nhưng…”
Nhiếp Tiểu Thiến nước mắt lưng tròng: “Công tử muốn cứu tôi, nếu để chị em lão yêu Hắc Sơn biết tôi phản bội, chắc chắn sẽ đuổi giết tôi.”
Đương nhiên, quá trình thương lượng này đều là họ nói với tôi, nội dung cụ thể còn phong phú hơn cả tôi nói. Chi tiết cho qua, tóm lại, Ninh Thái Thần thật sự nhìn trúng Nhiếp Tiểu Thiến có tình có nghĩa lại háo sắc, hơn nữa Bánh Chưng cố gắng ‘đẩy mạnh tiêu thụ’, quyết định dẫn cô ấy về. Đầu tiên là ở chung rồi kết hôn, tình tiết đằng sau cơ bản là na ná như nhau.
Nhiếp Tiểu Thiến thắp đèn Ninh Thái Thần miệt mài đọc sách, trai tài gái sắc, vô cùng hòa hợp, có lẽ trong tay họ thật sự có tơ hồng của Nguyệt Lão. Sau này Nhiếp Tiểu Thiến biết nếu thương thế của xà yêu khỏi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình, dứt khoát bỏ tu hành yêu quỷ, dùng thuốc Ngưng Hồn hóa thành người phàm, qua một đời một kiếp vợ chồng, rơi vào luân hồi.
Nhiếp Tiểu Thiến đi rồi, đột nhiên tôi có chút cô đơn.
Tôi quyết định làm cho cô ấy một việc cuối cùng, đánh con xà yêu không ngừng lằng nhằng kia đến mẹ nó cũng không nhận ra, hại hắn mất đi rất nhiều nguyên khí, không hơn trăm năm không thể khôi phục được, sau đó ở bên cạnh lớn tiếng cười nhạo.
Mặt xà yêu hết đỏ rồi lại đen, nằm úp sấp trên mặt đất, tức giận mắng: “Ngươi, con ác miêu kia, 300 năm trước, hại nghĩa huynh ta thân bại danh liệt, bị nhốt vào Hắc Ngục, nay còn hại ta!”
Nghĩa huynh của hắn là ai? Tôi suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra, là một con rắn hai đầu một vạn năm đến cầu hôn từ rất nhiều năm trước, cũng liều ૮ɦếƭ làm phiền như thế này. Tôi ghét nhất cái loại yêu quái máu lạnh không lông này, từ chối đủ kiểu không có hiệu quả, đánh hắn vài lần cũng không có hiệu quả. Sau đó tôi thấy phiền, liền ra cho hắn một yêu cầu rất khó khăn. Tôi muốn ăn cá quý nhất thế giới, bảo hắn từ từ đi tìm. Mỗi lần tìm được, tôi đều nói không được. Không ngờ rằng, con rắn hai đầu kia lại chạy đến chỗ Bồ Tát trộm cá vàng trong hồ phóng sinh, kết quả bị phát hiện, thiên giới tức giận, nhốt vào thiên lao. Nghe nói trước khi đi vào hắn nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà tôi.
“Hắn không có đầu óc, liên quan gì đến ta?” Tôi chẳng hiểu gì cả, “Cũng chẳng phải là tôi muốn hắn trộm cá vàng, hơn nữa cá vàng cũng không thể ăn.”
Xà yêu nhổ ra ngụm nước miếng có máu: “Yên tâm, chờ huynh ấy ra rồi, nhất định sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Tôi nói: “Cung kính chờ.” Xà yêu mang vết thương đi khỏi.
Bánh Chưng ngồi xổm bên cạnh tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cô không lo lắng sao?”
Tôi nói: “Dù là yêu hay hận, thứ tình cảm này, thời gian quá dài nên đã quên mất rồi.”
“Sẽ không đâu.” Bánh Chưng nói, anh ta nghĩ ngợi rồi bổ sung, “Nếu xà yêu hai đầu trở về, ta sẽ bảo vệ cô.”
Lòng tôi có chút ấm áp, mạnh miệng nói: “Xà yêu hai đầu về là chuyện mấy trăm năm sau, lúc đó anh đã sớm thành bộ xương trắng rồi.”
Bánh Chưng gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Vậy trước khi thành bộ xương trắng, ta sẽ chăm sóc mèo yêu xằng bậy là cô đã, ta rất sợ ngày nào đó cô gặp rắc rối bị bắt vào Hắc Ngục hoặc thiên lao.”
“Được, ” tôi do dự trong giây lát, đồng ý, “Huynh phụ trách nấu cơm rửa chén quét tước giặt quần áo, ta sẽ cho huynh ở lại cạnh ta…”
Bánh Chưng nói: “Được!”
Ánh mắt khi anh ta cười rộ lên sáng lấp lánh, vết sẹo xấu xí trên mặt không che lấp được hào quang bên trong, không oán hận thân hình không trọn vẹn, không phẫn nộ với ông trời bất công, không bất mãn khi tôi tùy ý bắt nạt anh ta, bên trong chỉ có sự dịu dàng như nước, tựa như biển lớn. Tấm lòng anh ta quả nhiên là rộng lớn nhất, lương thiện nhất, vĩnh viễn không có góc nào u tối.
Sau đó, chúng tôi ở cùng nhau rất nhiều năm, làm rất nhiều chuyện thú vị.
Anh ta là ăn mày, cũng là quân tử. Tôi tin từng câu hứa hẹn của anh ta.
Tuy cuộc đời con người ngắn ngủi, nhưng tôi không ghét anh ta, cảm thấy có thể vui vẻ như vậy mà sống.
Nhưng tôi không ngờ có một ngày, anh ta sẽ dùng ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn tôi, xoay người vứt bỏ tôi. Phá vỡ mọi lời thề, phá bỏ mọi tín nhiệm, trở thành bóng tối không nhìn thấy tận cùng giam cầm tôi. Trong những năm tháng đáng ghét nhất kia, tôi cố gắng quên khuôn mặt của anh ta, nhưng tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt ấm áp kia của anh ta.
Ánh mắt giống hệt William.
Chu Tư Tư bị sự thật của“Thiến Nữ U Hồn” đả kích, mãi không nói được gì.
Tôi nhanh chóng quăng tình cảm đau buồn linh tinh không cần thiết, khôi phục lại thành mèo vô tâm vô phế, mở DVD, bỏ đĩa phim vào đầu đĩa.
“Đợi đã! Sao bản mèo trong đấy lại là nhân vật phản diện chính! Còn xấu với khủng pố như vậy!”
“Thì ra nguyên hình của lão yêu Hắc Sơn là cô.”
“Nói bậy! Không phải! Tôi loli đáng yêu thuần khiết như thế! Tôi muốn kéo tên vô liêm sỉ họ Bồ kia ra ngoài giày xéo!”
“Bình tĩnh bình tĩnh! Đây là nghệ thuật sáng tác.”
“Nói bậy! Chắc chắn anh ta tức tôi trộm cá khô của anh ta, cố tình nói xấu tôi!”
“Dạ Đồng, cô nói Nhiếp Tiểu Thiến chuyển thế có thể nào là tôi không?”
“Cô đang kể truyện cười hài hước nhất trên đời đấy hả?”
“Dạ Đồng, Ninh Thái Thần có đẹp trai như Trương Quốc Vinh không?”
“Cô muốn ăn đòn à?”
“…”
Buồn bực xem phim xong, Chu Tư Tư thần thần bí bí thăm dò nói: “Dạ Đồng, tôi cũng nói một chuyện bí mật nhất cho cô nhé?”
Tôi nghi ngờ nhìn đần độn.
Chu Tư Tư lấy từ trong túi áo ra 2 tờ rơi nhỏ được gấp lại, vuốt phẳng đưa đến trước mặt tôi. Tôi nhìn qua tức giận đến mức lông cũng muốn nổ tung. Trên tờ rơi có ảnh chụp lúc tôi biến thành mèo, tiêu đề là “Thông báo tìm mèo”, nội dung: một con mèo nhà Trung Hoa lạc đường, dài 43 cm, cả người đen, mắt màu vàng. Tính cách kén ăn, kiêu ngạo, thích ngủ, bắt người, xấu tính, không nên giữ. Nếu nhìn thấy vui lòng gọi điện đến: 134XXXXXXXX, liên hệ: William. Cung cấp tin tức có ích, phát hiện ra tung tích của nó, tiền thưởng một vạn.
Còn có một cái là ảnh tôi biến thành người, tiêu đề là “Thông báo tìm người”, nội dung: một cô bé lạc đường, 14 tuổi, cao 1m58, tóc đen mắt đen, diện mạo đáng yêu đáng yêu siêu đáng yêu! Tính cách kén ăn, kiêu ngạo, thích ngủ, bắt người, xấu tính, không nên giữ. Nhìn thấy vui lòng gọi điện thông báo: 134XXXXXXXX, liên hệ: William. Cung cấp tin tức có ích, phát hiện ra tung tích của cô bé, tiền thưởng mười vạn.
“Cô âm thầm ra đi, William toàn ở ngoài đường tìm cô đấy,” Chu Tư Tư vui sướng khi người gặp họa, “Mấy hôm nay, đã gọi điện cho tôi bảy tám lần, nói chuyện giọng cũng nức nở, cậu ta sắp điên đến nơi rồi, sợ cô bị Biến th' bắt cóc. Tờ rơi tìm mèo rồi tìm người được dán ở gần khu nhà tôi, mọi người đều bàn tán, ảnh chụp rất đẹp.”
Dạ Đồng tôi sao lại sợ Biến th'?!
Mất mặt!
Tôi quả quyết đứng lên, xé nát tờ quảng cáo.
Quá mất mặt!
Tôi lấy tốc độ như gió lốc nhảy xuống nhà, chạy vội.
Cả đời chưa từng bị mất mặt như vậy!
Tôi muốn bắt con chó ngu xuẩn kia lại, đặt lên sô pha đánh nhừ tử!
Khắp đường dán đầy thông báo tìm mèo, trên đấy in gương mặt đáng yêu của tôi, tiền thưởng lớn làm xôn xao cả thành phố. Vô số trai gái già trẻ cầm dụng cụ bắt mèo trong tay, phố lớn ngõ nhỏ hỗn loạn, thấy mèo đen liền bắt, thà giết lầm còn hơn bỏ sót, hy vọng nhờ chuyện này mà có được một khoản tiền. Khiến tôi trên đường về nhà bị sa vào vòng vây, nhiều lần phá vây, trèo cây chui lỗ mới thoát khỏi dòng người hùng dũng kia, chạy được về nhà.
Vẹt nhìn thấy tôi, vội vàng bỏ thìa kem ra, chạy đi gọi điện thoại cho William.
Hồng Vũ bước tới tóm lấy cổ tôi, nhấc lên giữa không trung, hung dữ nghiêm mặt dạy dỗ. Mỹ nữ tức giận, ngọn lửa bùng lên khắp người, tiếng chim hét chói tai rất khủng pố. Tôi bị mắng đầu choáng mắt hoa, hồn bay phách tán, chỉ hận không thể tìm cái hang chui vào không ra nữa.
Khoảng ba tiếng đồng hồ sau, William ôm chồng tờ rơi to đùng từ cửa đi vào, khí thế sét đánh không kịp bịt tai nhào lại đây. Anh ta vung tay lên, tờ rơi bay đầy trời. Anh ta ôm chặt lấy tôi như sợ mất đi cục xương thịt, rồi sờ tai, rồi kéo cái đuôi, đến khi xác nhận thân phận xong, trong cổ họng hu hu hai tiếng, mới bình tĩnh lại. Sau đó đầu óc anh ta lại bắt đầu chập mạch, không biết lại học dáng vẻ của nam chính trong bộ phim truyền hình nào, mặt đầy nước mắt vui mừng, nắm lấy bả vai tôi liều mạng lắc lắc: “Rốt cuộc cô đi đâu? Bọn tôi lo lắng sắp ૮ɦếƭ rồi! Không bị thương chứ? Không xảy ra việc gì chứ!”
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình trong lòng rít gào mà bên ngoài ngoan ngoãn nghe lời, dáng vẻ này của anh ta thật sự rất ghê tởm! Tôi sợ tới mức đờ ra một lúc lâu, cho dù bị sờ lung tung, cũng quên đánh anh ta.
Hồng Vũ khuyên: “William, em bình tĩnh đã. Nó bình yên trở về, chắc là không được gặp người đó.”
“Mèo ba ngày năm bữa trốn nhà không phải rất bình thường sao.” Trước đây tôi lén chuồn ra ngoài mười ngày nửa tháng không về nhà cũng là chuyện thường, William không biết thì thôi, Hồng Vũ biết thì cũng nên giải thích cho anh ta chứ. Giờ đến cả Hồng Vũ cũng không bình tĩnh, khiến trong lòng tôi nghi ngờ, bắt trọng điểm hỏi, “Tôi sẽ gặp được ai?”
William vẫn ôm tôi không buông tay.
Hồng Vũ yên lặng nhìn tôi một lúc, phiền muộn thở dài: “Kết giới Hắc Ngục bị phá, bọn yêu quái trốn khỏi ngục, xông vào trần gian rồi.”
Chuông cảnh báo trong lòng tôi báo động, cuống quýt xua tay thanh minh: “Chuyện xấu lần này tuyệt đối không phải em làm! Khi em ở Hắc Ngục rất ngoan ngoãn, đừng đổ oan cho mèo!”
“Ai nói là do em làm? Cô làm thì tự mình biết lấy! Có phải là còn giấu chuyện xấu gì nữa không?” Hồng Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, gõ tôi một cái nhưng cũng không truy cứu nữa, giải thích, “Là Xi Ly Quân trong ngục giam chữ Thiên, hắn dùng nghìn năm tìm ra cách mở được kết giới, chạy trốn ra ngoài. Lúc Thiên giới phát hiện ra, thì đã muộn. Tất cả ba trăm yêu ma cực kỳ hung ác ở Hắc Ngục đã trốn theo Xi Ly Quân, lẻn vào nhân gian, biến mất không thấy. Chị và Lam Lăng thấy em đi mấy ngày không về, không có tin gì, sợ em bị hắn tìm thấy. Không ngờ con mèo vô liêm sỉ em chỉ vì việc nhỏ mà trốn nhà đi chơi!”
Chị ấy càng nói càng giận, ngọn lửa trên người lại bắt đầu bốc lên, rít gào nói, “Hôm nay không đốt tất cả đống lông trên người em, cái tên Hồng Vũ của chị sẽ viết ngược!”
Từng đợt nóng ập đến, tôi thấy tình hình không ổn, vội rụt đầu lại, trốn sau lưng William, đôi mắt quét khắp nơi, tìm đường chạy trốn.
William run rẩy đứng trước che cho tôi, nói năng lộn xộn nói: “Sư tỷ Hồng Vũ, đừng đốt lông Dạ Đồng, muốn đốt thì đốt em này, đến mùa hè rồi, lông em dày, sợ nóng…”
Lúc hoạn nạn gặp chân tình, tôi cảm động: “Sư đệ William, anh đúng là chó tốt, lần sau tôi tức không lấy móng vuốt cào anh nữa.”
William rất vui sướng, phản ứng cũng rất nhanh: “Dạ Đồng, tôi muốn có phiếu chó ngoan.”
Vẹt khinh thường, cao giọng kêu: “Đồ ngốc đồ ngốc! Hai tên ngốc!”
Rốt cuộc Hồng Vũ không tức giận nữa, lửa giận cũng ngừng lại, ngồi bên cạnh buồn bực uống trà.
Tôi thấy tình thế dần ổn, ở sau lưng William giơ móng vuốt, thật cẩn thận hỏi vấn đề lớn nhất trong lòng: “Xi Ly Quân là ai? Vì sao hắn lại tìm em gây chuyện?”
Hồng Vũ ngạc nhiên: “Em quên rồi?”
Vẹt khinh bỉ: “Cô quên rồi?”
William mừng như điên: “Cô quên rồi? !”
Tôi vò đầu: “Tên này nghe quen lắm, rốt cuộc hắn là ai?”
Đúng lúc này, Lam Lăng đi từ ngoài cửa vào. Bởi vì khó có cơ hội được vào nhà, anh ta ăn mặc sạch sẽ, khóe môi nhếch lên tươi cười hiền hòa, đôi mắt nhìn chằm chằm Hồng Vũ, nói với tôi: “Là xà yêu hai đầu tìm con cá vàng cho em!”
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra cái tên vô lại này.
Thời Hồng Hoang, thiên hạ đại loạn, yêu quái hoành hành, dùng sức mạnh quyết định địa vị. Tôi dẫn theo hơn một nghìn con tiểu yêu, chiếm lấy Hắc Sơn xưng vương, ức hiếp dân quê, làm xằng làm bậy, thanh danh lan rộng. Cùng bốn vị yêu ma xung quanh là Yên Sơn, Hà Sơn, Hồng Sơn, Bạch Sơn, xưng là Ngũ đại thánh. Trong đó đứng đầu đám yêu quái Hà Sơn chính là Xi Ly Quân.
Xi Ly Quân là yêu quái mạnh nhất trong chúng tôi, rắn hai đầu thế gian hiếm có, một đầu có thể phun lửa, một đầu có thể phun độc, trí tuệ ác độc, yêu quái bình thường khó có thể địch nổi. Cho nên trong Ngũ đại thánh, mấy vị yêu quái còn lại đều lấy hắn làm chỉ. Duy mình tôi trời sinh kiêu ngạo, thích sống một mình, không thèm để hắn vào mắt, tiệc R*ợ*u cũng không tham gia.
Xi Ly Quân có hai cái đầu, cũng có hai tính cách, luân phiên xuất hiện, ngày đêm không ngủ. Ban ngày hắn tàn bạo, buổi tối hắn háo sắc, chỉ vào lúc canh ba khi ngày đêm giao nhau là hai tính cách đều tỉnh.
Ngày đó, có con Đại bàng yêu đến từ phía tây coi thường tôi phận con gái, mang người tấn công Hắc Sơn.
Tôi chỉ huy bầy yêu, huyết chiến ba ngày. Xi Ly Quân nghe tin, theo thỏa thuận giữa năm núi, mang binh tới giúp.
Đúng lúc mặt trời lặn, ánh nắng chiều đầy trời, khắp Hắc Sơn đều là vết máu.
Xi Ly Quân đứng dưới đám mây, mặc áo dài đen, đôi mắt vàng trên khuôn mặt yêu nghiệt phi giới tính kia lấp lánh nhìn tôi.
“Ngươi đến muộn.” Tôi ném đoản kiếm đồng đen được khảm đá Hắc Diệu ςướק được xuống, ngồi trên núi hài cốt, khắp người đều có vết thương, ngẩng đầu cười đắc ý với hắn. Đột nhiên tôi lấy đoản kiếm đâm lên người đại bàng yêu, vừa *** miệng vết thương vừa ngoe nguẩy đuôi, sau đó đứng lên trên tảng đá lớn, rất có khí thế của chị cả sai lũ yêu thu dọn tàn cuộc.
Mấy lần gặp trước kia, tôi đều dùng hình mèo. Cho nên Xi Ly Quân ngơ ngác đứng giữa không trung, nhìn tôi chằm chằm, qua lúc lâu mới hỏi: “Cô là Dạ Đồng?”
Tôi giận, chỉ vào đầu hỏi: “Tai mèo đuôi mèo, mèo yêu mà cũng không phân biệt được à. Ta không phải Dạ Đồng, chẳng lẽ ngươi là Dạ Đồng? !”
Xi Ly Quân nhảy xuống khỏi ***n mây, hỏi: “Ta chưa bao giờ gặp cô trong yến hội.”
Ánh mắt tôi không vui, xoay một vòng, châm chọc hỏi: “Bây giờ không phải đã gặp rồi sao?!”
Xi Ly Quân nở nụ cười: “Là do ta không ngờ Dạ Đồng Hắc Sơn lại xinh đẹp như vậy.”
Không đánh người cười, tôi cực kỳ tự tin với vẻ ngoài xinh đẹp của mình, nghe thấy lời khen, cái đuôi lập tức dựng thẳng, vênh mặt lên, kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên!”
Màn đêm buông xuống, nhưng đôi mắt Xi Ly Quân sáng lên, nhìn đến khi trong lòng mèo tôi bắt đầu sợ, hắn mong đợi hỏi lại: “Có thể mời Dạ Đồng đến Hà Sơn làm khách được không?”
Tôi lùi về sau một bước, nhíu mày: “Có rảnh thì đi.”
Xi Ly Quân ân cần: “Ta có thể chữa thương cho cô.”
Trực giác của tôi thấy không có việc gì mà ân cần, không phải lừa đảo cũng là quân trộm cắp, từ chối.
Xi Ly Quân có hơi đăm chiêu: “Người đứng đầu Hắc Sơn đã có phu quân chưa?”
Tôi cảm thấy này người rất đáng ghét, chạy.
Xi Ly Quân còn muốn lằng nhằng.
Nhị vương ở Hắc Sơn là hổ yêu, cũng thuộc loài mèo, da mặt dày, mặt mũi anh tuấn, tính cách chất phác thành thật, là trợ thủ đắc lực tôi tin tưởng và nể trọng nhất. Anh ta thấy đối phương khó chơi, liền thay tôi chặn lại: “Số người thích yêu quái đứng đầu Hắc Sơn có thể xếp hàng dài từ đỉnh núi xuống chân núi. Phu quân của cô ấy, ta còn chưa đến lượt chứ đừng nói là ngươi.”
Ba ngày sau, anh ta ra khỏi núi tìm cá cho tôi, bị mấy yêu quái lợi hại vây đánh, ૮ɦếƭ dưới chân Hắc Sơn. Tôi giận dữ, thề báo thù, quyết tìm ra hung thủ. Nhưng tôi lắm kẻ thù, hiện trường không để lại dấu vết gì, khó xác định được hung thủ. Xi Ly Quân nhân cơ hội đến bên cạnh tôi, nói là thấy sói yêu núi Lưu Vân dạo này thường hay đến chân Hắc Sơn, ân cần nói muốn cùng tôi truy tìm hung thủ.
Tôi nghĩ nghĩ, đồng ý. Cùng hắn đến núi Lưu Vân khiêu khích sói yêu đang cùng bạn bè *** phóng hỏa. Nhưng thủ lĩnh sói yêu thật ra rất có khí phách, đến ૮ɦếƭ cũng nói chưa gặp bao giờ hổ yêu nhà tôi.
Manh mối gián đoạn, tôi tiếp tục thăm dò, lại thêm Xi Ly Quân sống ૮ɦếƭ quấn lấy đi theo bên người, hận không thể ngày đêm không rời. Nhưng hắn không thích hình mèo của tôi, chỉ thích dáng vẻ tôi biến thân. Lúc tôi viết chữ, hắn muốn cầm tay tôi cùng nhau viết. Lúc tôi ăn cá, hắn sẽ dùng đũa gắp cá nướng đưa lên miệng tôi. Lúc tôi ngủ, cái tên hai đầu vĩnh viễn không cần ngủ như hắn quanh quẩn ở cửa động, không đánh đàn thì đọc thơ ca chua xót. Buổi sáng Xi Ly Quân thường đến mời tôi đi đánh nhau, buổi tối Xi Ly Quân thường đến muốn động tay động chân, mà phụ nữ yêu tộc không có tư tưởng trinh tiết mạnh, xằng bậy chiếm đa số. Tôi chưa ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nhìn tính tình hắn như vậy, cho dù là người mù, cũng biết rõ hắn nghĩ gì.
Có yêu quái quen biết đến làm thuyết khách: “Hà Sơn rất gần Hắc Sơn, có thể liên kết thành một. Xi Ly Quân lớn mạnh, liên thủ với cô, đúng là ông trời tác hợp, yêu quái xung quanh muốn cũng phải cúi đầu xưng thần, dù là Thiên giới cũng chưa chắc đã dám hành động thiếu suy nghĩ, đây là chuyện tốt nhất thiên hạ.”
Vì thế, tôi đi hỏi hắn: “Ngươi thích gì ở ta?”
Ban ngày Xi Ly Quân nói: “Ta thích nàng độc ác tàn nhẫn trong máu tươi.”
Buổi tối Xi Ly Quân nói: “Ta thích nàng đứng trên thi cốt cười rộ lên lười nhác lại xinh đẹp, rất giống như đang quyến rũ người ta.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc