Yêu Vật - Chương 21

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Ước chừng có một phần ba đàn ông khi nhìn thấy ma nữ xinh đẹp xuất hiện, chẳng những không nảy sinh sắc tâm mà còn bị dọa tè ra quần, quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha. Dù ham mê sắc đẹp soái ca như Nhiếp Tiểu Thiến cũng không thể giả vờ ngượng ngùng với những kẻ như vậy, trong lòng vừa hận vừa giận, phẩy tay áo bỏ đi. Còn có một phần ba đàn ông thấy mỹ nữ nửa đêm đi ra, sắc đảm che trời, cứ tưởng mình số đào hoa. Không đợi Nhiếp Tiểu Thiến nói mấy câu đã động tay động chân, vẻ mặt háo sắc khó coi đến cả tôi còn không chịu nổi, phá hủy giấc mộng của Nhiếp Tiểu Thiến. Một phần ba đàn ông khác, bị vàng làm cho lóa mắt, có ý định không nên có, bị chúng tôi phát hiện ra. Còn có mấy người có tướng mạo đẹp thì lại ham mê đoạn tụ, thấy Nhiếp Tiểu Thiến thì dửng dưng, mà thấy hồ yêu đi theo xem náo nhiệt thì hớn hở… Gọi ca ca đệ đệ không ngừng. Hồ yêu liền đưa họ vào sâu Hắc Sơn, mở yến hội với bầy yêu.
Khi đó thông tin không phát triển, không có mạng lưới máy tính, người ra ngoài đột nhiên biến mất cũng không thể tìm ra được.
Tiểu Thiến ba lần bốn lượt bị cự tuyệt, trở về khóc lóc. Tôi thẹn quá hóa giận, tự mình ra trận, đánh cho bọn đàn ông vô liêm sỉ hắt hủi Tiểu Thiến xinh đẹp nhà tôi một trận, rồi để cây yêu xóa hết trí nhớ của họ đi. Những kẻ phẩm hạnh không đứng đắn trực tiếp ném vào sâu trong Hắc Sơn, phân phối cho đám yêu quái làm cu li lao động trong hầm than đá.
Rất nhanh, mỗi yêu quái trong Hắc Sơn đều có tôi tớ của mình.
Tiểu Thiến hàng tháng thất tình vài chục lần mà vẫn không gả đi được, thật vất vả mới tìm được một người không sợ ma, cả nhân phẩm cũng nghiêm chỉnh, lại bị xà yêu ba ngày hai bữa đến bức hôn nuốt mất.
Tôi đánh xà yêu một trận tàn bạo, trở về thề người đàn ông tiếp tục đến mà còn kỳ cục nữa thì đánh ૮ɦếƭ kéo đi làm bánh bao thịt bán.
Bọn yêu quái cũng rất vui, mỗi ngày đều gõ bát đũa chờ ăn ngon.
Lúc này, có một thư sinh nghèo kiết hủ lậu mặc quần áo có miếng vá đến đây.
Thư sinh này chính là Ninh Thái Thần.
Ninh Thái Thần hai mươi tư tuổi, dáng vẻ bên ngoài không tồi, trắng trỏe nõn nà, rất giống bánh bao thịt ngon, cho nên lũ yêu quái đều yên lặng cầu nguyện hắn không qua được thử thách của Nhiếp Tiểu Thiến. Tôi xoa tay, đang muốn ra trận, không ngờ Bánh Chưng cũng có tâm địa Bồ Tát, nghe thấy tôi vừa muốn loạn khai sát giới, lập tức thay trang phục hiệp sĩ, vác cái kiếm không biết là của ai về động, thêm vẻ mặt râu ria xồm xoàm, lén đến ngôi miếu gặp Ninh Thái Thần, muốn cảnh cáo hắn.
Tôi rất tức giận, nhưng phát hiện ra hắn lại không bị khuôn mặt bị bỏng của Bánh Chưng dọa sợ, có mấy phần mong đợi lòng dũng cảm của hắn, ỉm đi bất động.
Trong ánh ráng chiều toàn bộ ngôi miếu đều tản ra ánh sáng màu hồng nhàn nhạt, có vẻ quý báu trang nghiêm. Chim yến non quay về tổ, ríu rít không ngừng, làm tan đi cảm giác quỷ dị mà khu rừng u ám mang lại.
Ninh Thái Thần báo danh xong, chắp tay hỏi: “Cao tính đại danh của tráng sĩ là?”
Bánh Chưng suy nghĩ một lúc lâu, nhìn mái hiên, nhìn trời, ngập ngừng nói: “Họ Yến… Ừm… Tự Xích Hà.”
Đều là văn nhân đọc sách vở cổ hủ, mới gặp đã quen, trắng đêm trò chuyện với nhau. Ánh trăng sáng trong xuyên qua cửa sổ phía tây chiếu vào, hai người họ nói về lý tưởng, nói về cuộc sống, nói về phụ nữ, nói về ăn uống, nói quên trời quên đất. Bánh Chưng như quyết chí bảo vệ Ninh Thái Thần, không cho hắn tiếp xúc với chúng tôi. Kết quả để Tiểu Thiến ngồi ngoài cửa rất lâu mà vẫn không thể vào. Tôi ra hiệu với anh ta mấy lần cũng không được đáp lại, rất buồn.
Bánh Chưng hỏi: “Thái Thần huynh đệ, sao lại đi thi một mình? Chẳng lẽ chưa từng nghe trên núi này thường có yêu quái xuất hiện sao?”
Ninh Thái Thần ngập ngừng, bỗng nhiên kề tai nói thầm, thần bí nói: “Yêu vật không là gì, nghe nói Hắc Sơn có ngôi miếu, lão hòa thượng trong miếu thích đàn ông, chuyên môn ăn *** đàn ông trẻ.”
Nói thêm, nghe nói sau khi lời đồn này truyền ra vợ lão Rùa Đen tức hộc máu, quay đạp đổ dàn nho.
Bánh Chưng vô cùng đau đớn: “Biết mà vẫn đến?”
Ninh Thái Thần lẩm bẩm nói: “Nghe nói Hắc Sơn không rộng lớn lắm. Tôi đi nhanh, nghĩ có thể đi ra trước trời tối, không biết làm sao…”
Hừ hừ, bọn họ cho rằng trận pháp Quỷ Đập Tường của tôi là trò đùa hả?
Ninh Thái Thần rất nghiêm túc lấy một con dao từ trong *** ra: “Huynh đệ đừng sợ. Nếu lão hòa thượng có quấy rối, chúng ta liền liều mạng với hắn.” Sau đó lại rút từ trong cái bọc ống trúc trang bị máu chó, chân lừa đen, kiếm gỗ đào, bùa chú phù phép, thật thà nói, “Tôi không sợ yêu quái. Nếu yêu quái xuất hiện, tôi cũng liều mạng với nó.” Sau đó rất nghĩa khí nói, “Tuy mới quen biết huynh đệ nhưng chúng ta thật hợp nhau. Nếu gặp chuyện không may, huynh chạy nhanh đi, tôi đỡ cho huynh. Hắc hắc, thế nào cũng phải giết được hai con yêu quái.”
Bánh Chưng cảm động đến mức rối tinh rối mù, nhân lúc hắn thay quần áo, chạy đến chỗ tôi cầu xin: “Người này nhân phẩm tuyệt đối tốt! Cô đừng giết hắn!”
Tôi hết nói nổi với hai kẻ ngây thơ này.
Quay đầu lại phát hiện Nhiếp Tiểu Thiến đang nhìn chằm chằm vào Ninh Thái Thần. Hai mắt hiện lên hình trái tim, biểu cảm si mê thật giống Chu Tư Tư gặp được Hồ Quân, nói nhỏ: “Chính là chàng, chính là chàng ~ “
Đây là cái người ta hay nói là ‘Vừa gặp đã yêu’ sao?
Tôi ác ý đả kích: “Hắn tuổi không còn nhỏ, có thê thất rồi thì sao?”
Tiểu Thiến yếu ớt nói với tôi: “Tôi đây chắc chắn sẽ quấn lấy cô cả đời.”
Tôi cũng không phải là Bách Hợp*, bị cô ấy nhìn đến mức ớn lạnh, sợ công sức đổ sông đổ biển, nói rất dứt khoát: “Không sợ, hắn có vợ rồi cũng giết.”
[*]Bách hợp: Ý nói nữ x nữ
Bánh Chưng nói: “Không được.”
Tiểu Thiến nói: “Đừng.”
Tôi nghiêm túc giải thích với họ: “Cách chọn phối ngẫu ở động vật, chính là thắng làm vua thua làm giặc, kẻ mạnh làm vua. Thế giới mèo, giống cái tuyệt đối có quyền kén vợ kén chồng! Còn giống đực chỉ có quyền chờ bị chọn thôi! Nếu vừa ý cùng một con mèo, chúng tôi phải quyết đấu, thắng lấy phần thưởng, thua khóc lóc trong góc, hoặc là đi ăn *** kẻ yếu hơn. Nếu mèo cái nhà ai dám ςướק chồng với Dạ Đồng tôi, tôi nhất định sẽ móc mắt đối phương, đánh cho nó kiếp sau cũng không dám làm mèo. Bây giờ Tiểu Thiến là quỷ yêu, chắc chắn mạnh hơn con gái loài người yếu đuối, rất có phần thắng! Trực tiếp đi quyết đấu với thê tử đối phương! Tôi giúp cô!”
Bánh Chưng bắt đầu giáo dục đạo đức bằng lời nói thấm thía: “Con người có ràng buộc đạo đức, không thể giống yêu quái mỗi ngày đều thay vợ đổi chồng mà không có ai quản. Dù sao Tiểu Thiến trước khi thành yêu quái cũng là con người, phải tuân theo quy tắc của con người, tam môi lục sính[1], lấy chính thê làm chủ. Cô đừng phá vợ con nhà người ta, đến lúc đó tam quan** bất chính thì sao bây giờ? Hơn nữa… Chừng nào cô quyết đấu ςướק đàn ông với nữ yêu thế?”
[**] Tam quan: nhân sinh quan; giá trị quan; thế giới quan.
Tôi kiêu ngạo: “Đàn ông khiến tôi vừa mắt vẫn chưa sinh ra đâu.”
Tâm trạng Tiểu Thiến tồi tệ, châm chọc : “Tính cách cô tệ như vậy, đàn ông nhìn thấy đều đi đường vòng, cho nên cần cân nhắc mèo già ăn cá non.”
Tôi thẹn quá hóa giận, đánh cả Tiểu Thiến và Bánh Chưng.
Bánh Chưng lập tức nhận lỗi, dặn tôi: “Dạ Đồng, cô không thể làm chuyện gì cũng tùy hứng như thế được.”
Tôi khinh thường: “Trời đất bao la, bản mèo mới là lão đại. Ai quản được tôi sao? !”
Bánh Chưng khéo léo khuyên nhủ: “Cô rất đáng yêu, nhưng thông cảm cho người khác một chút thì sẽ càng đáng yêu hơn.”
Tôi nói: “Ai thèm?!”
[1] (2): Tam môi lục sính: còn gọi là ‘tam thư lục lễ’ là những nghi thức bắt buộc phải có trong tục cưới gả truyền thống Trung Quốc.
Tam thư: là ba loại văn bản sẽ được hai bên trao đổi theo những thời điểm nhất định. (thời nay thì chỉ còn mỗi một loại là ‘giấy đăng ký kết hôn’ thôi)
Sính thư: trao đổi khi đính hôn.
Lễ thư: trao đổi sau khi đính hôn.
Nghênh thư: nhà trai trao cho nhà gái khi rước dâu.
Lục lễ: sáu bước tiến hành hôn lễ.
Nạp lễ: nhà trai chuẩn bị lễ vật, cậy người mối đến đặt vấn đề với nhà gái.
Vấn danh: nhà trai viết tên họ, ngày tháng năm sinh của người nam lên thiệp hồng, nhờ người mối đưa đến nhà gái, nếu nhà gái ưng thuận kết thân, cũng sẽ ghi tên tuổi, ngày tháng năm sinh của người nữ lên thiệp hồng, sau đó gửi cho thầy tướng số để tính bát tự cho đôi trẻ.
Nạp cát: sau khi đã có kết quả hòa hợp hay xung khắc về bát tự của hai bên nam nữ, sẽ có bàn luận sơ bộ về hôn sự.
Nạp trưng: đính hôn.
Thỉnh kỳ: chọn ngày tốt làm đám cưới.
Nghênh thân: đúng ngày lành tháng tốt, tân lang đến nhà tân nương chính thức rước về nhà mình.
Bánh Chưng không biết làm sao, nhún nhún vai, Tiểu Thiến phát huy ‘trăm hoa thút thít đại pháp’, ngồi xổm cạnh tôi khóc. Khóc đến mức tôi tâm hoảng ý loạn, buồn bực không thôi. Tranh cãi ầm ĩ không ngớt. Trời dần dần sáng, Bánh Chưng phí hết tâm tư, cuối cùng quanh co lòng vòng hỏi thăm hóa ra Ninh Thái Thần đã có vợ nhưng lại nhiễm bện***, đã qua đời.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa tai đã phát đau: “Không phải tôi giết, không thành vấn đề chứ?”
Tiểu Thiến lo lắng: “Sợ là tình cũ khó quên…”
Tôi chân thành tin tưởng: “Chỉ là tình cũ, không đáng nhắc đến, thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả. Cô ấy chưa sinh con cho anh ta, qua vài năm sẽ quên thôi.”
“Có người sẽ không quên…” Bánh Chưng nói một nửa, cuối cùng cũng không nói gì nữa.
Tiểu Thiến ngẫm nghĩ, hạ quyết tâm: “Tôi sẽ theo chàng.”
Giờ nghĩ lại, ở thời đại mà tiêu chuẩn phụ nữ ngượng ngùng mới là đẹp, cô ấy dám theo đuổi người trong lòng, quả thật có mấy phần khí phách.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Thái Thần mang theo tay nải rời đi, kết quả lại gặp được Quỷ Đả Tường. Ngoại trừ hai cái bọt nước trên chân thì chẳng thu hoạch được gì. Đêm đã khuya, lão hòa thượng trong miếu bị vợ trừng trị xong, đầu đầy cục u, cố gắng ngồi thiền. Ninh Thái Thần thấy ông ta nhìn mình không chớp mắt, còn mời mình ăn đồ chay, xung quanh cũng không có quỷ quái hiện ra, dần dần buông lỏng cảnh giác, tiếp tục cùng Yến Đại hiệp học thức phong phú soi đuốc nói chuyện trong đêm.
Bánh Chưng tìm cớ rời đi, để lại cơ hội thử thách cho tôi.
Thứ nhất, đàn ông tốt là có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.
Lần này Tiểu Thiến động lòng vô cùng lợi hại, can đảm chấp nhận kết quả thất tình. Tôi dứt khoát tự mình ra tay, mặc quần áo sa mỏng diễm lệ, bưng cao lương mỹ vị, gõ cửa lớn ngôi miếu, xấu hổ nói: “Đêm nay trăng đẹp, không bằng chúng ta vào trong chăn nói chuyện nhân sinh và lý tưởng đi.”
Ninh Thái Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi một lúc lâu, tông cửa: “Không đứng đắn!”
Tôi thất bại, vui vẻ phấn chấn trở về bật ngón cái với Tiểu Thiến : “Người tốt!”
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư bình luận: “Thủ đoạn của cô đúng là đồ bỏ! Sao có thể trực tiếp như vậy được? Dù gì cũng phải nửa từ chối nửa hùa theo, ỡm ờ, rồi nước chảy thành sông chứ!” Tôi: “Câm miệng!” )
Thứ hai, đàn ông tốt sẽ không tham tiền tài.
Tôi sai tay sai hổ yêu mang một đống vàng chạy vào phòng hắn, để lên giường, ngạo nghễ nói: “Số tiền này cho ngươi hết, ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Ninh Thái Thần nhìn hổ yêu khí thế cường công, líu lưỡi, tức giận, ném hết vàng ra ngoài, quát: “Cút! Ta… . Ta không bán mình cho kỹ viện!”
Tôi quay đầu lại bật ngón cái với Tiểu Thiến, không ngừng khen: “Quả nhiên là người tốt!”
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư che mặt: “Đến Nhật Bản tìm Ngưu Lang cũng không trực tiếp như mấy người…” Tôi: “Lắm chuyện!” )
Thứ ba, đàn ông tốt không sợ ma.
Màn đêm buông xuống, lũ yêu điên loạn, nhảy nhót còn sung hơn « Pom Poko » [1]. Ninh Thái Thần bắt đầu run lên một lúc, sau đó tay phải giữ cây kiếm gỗ đào, tay trái cầm chân lừa đen, canh giữ ở cửa. Heo yêu chưa ăn no, đã nhỏ nước miếng với cái chân lừa đen và hắn rất lâu. Khi hắn cảm thấy mình sắp xong đời đến nơi rồi, Nhiếp Tiểu Thiến như thiên nữ giáng trần, xuất hiện giữa không trung, cầm trong tay lụa tơ bảy màu, mang theo bong bóng bảy màu, trong nháy mắt vung lên, bầy yêu bị gạt hết ra sau. Sau đó cô ấy quay đầu, nhìn hắn chăm chú, muốn nói nhưng thôi. Ninh Thái Thần cũng sững sờ nhìn cô ấy, ở giữa giống như có dòng điện mười vạn vôn xuất hiện, hai người đều bất động.
Ninh Thái Thần khẩn trương hỏi: “Cô nương là?” Hình như hắn phát hiện Nhiếp Tiểu Thiến ở dưới ánh nến không có bóng.
Bước tiếp theo làm sao bây giờ?
Nhiếp Tiểu Thiến vò vò góc áo, nhanh chóng chuyển đường dây nóng xin giúp đỡ với quần chúng.
“Meo meo ngao ~” tôi ngồi xổm trên cửa sổ, chuyển đường dây nóng xin giúp đỡ sang Bánh Chưng.
Bánh Chưng lập tức dàn dựng sau lưng Ninh Thái Thần: “Giả vờ yếu ớt! Nhận được thông cảm!”
Nhiếp Tiểu Thiến lập tức nức nở, ăn nói lung tung: “Tôi vốn là thiên kim nhà giàu, sau khi bị bọn yêu quái xấu xa trong núi bắt làm nô tỳ, bị bọn chúng ép làm chuyện xấu, nhưng thấy công tử tốt bụng ngay thẳng, không kìm lòng được ra tay giúp đỡ…” Cô ấy càng nói càng thái quá.
Trời đất chứng giám, cái đầu quỷ này đi theo tôi tác oai tác quái, ai dám ngược đãi cô ta?
Nước mắt phụ nữ là VK mạnh nhất.
Dường như Ninh Thái Thần đã bị thân thế bi thảm của Tiểu Thiến điềm đạm đáng yêu làm cho rung động, quay đầu nhìn Bánh Chưng, hùng hồn chính nghĩa nói: “Tráng sĩ, chúng ta cùng nhau xử lý yêu quái Hắc Sơn làm điều xấu đi?”
“Hả?” Bánh Chưng trợn tròn mắt.
“Hả?” Nhiếp Tiểu Thiến cũng trợn tròn mắt.
Ninh Thái Thần rất giống thiếu niên ngu ngốc hăng hái trong truyện tranh, nắm nắm đấm, tức giận nói: “Yêu quái giết hại người lương thiện như vậy, đáng yêu như vậy. Mười tám đời tổ tiên của ta cũng là đạo sĩ, hơn nữa Yến Đại hiệp kiếm thuật cao thâm, nhất định có thể trừ hại cho dân!” Có lẽ trong lòng hắn có chí lớn trừ yêu, lại tám đời chưa từng gặp yêu quái, vô cùng H**g phấn.
(Tay lão luyện ngôn tình có thâm niên Chu Tư Tư 囧: “Chuyện xưa cô thổi phồng rất đần độn? !” Tôi hỏi lại: “Cô muốn xuyên không chẳng lẽ không đần?” Chu Tư Tư rơi nước mắt… )
Nhiếp Tiểu Thiến dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi. Tôi nghĩ tiết mục Hắc Sơn dù sao cũng phải hạ màn, cũng nên tìm một con nai tơ ૮ɦếƭ thay cho xong chuyện. Nhưng ánh mắt tôi quay sang bên trái, yêu quái bên trái tản ra, nhìn bên phải, yêu quái bên phải lùi hết. Bất đắc dĩ, tôi đành phải tự mình đích thân ra trận, biến về thành hình mèo yêu, bắt chước Lý Quỳ, cầm trong tay hai cái rìu to, hùng hổ xông lên, quát: “Đường này ta mở, cây này ta trồng, nếu muốn qua đây, để đàn ông lại!”
Một rìu giáng xuống, long trời lở đất. Lão Rùa đen nhanh chóng rụt vào trong mai, không bao giờ đi ra nữa.
Hai rìu giáng xuống, sơn động rung chuyển, Nhiếp Tiểu Thiến ôm chân tôi, khóc lóc xin cho người đàn ông của cô ấy đi.
Mỹ nhân trọng tình nghĩa, Ninh Thái Thần bị cảm động, hắn lấy kiếm gỗ đào ra, chân tay vụng về cố gắng cứu người. Chiêu thức của hắn yếu đến mức tôi cũng không biết đánh hắn thế nào.
Bánh Chưng ở phía sau nâng bảng lên cho tôi: “Cô nhận thua!”
Tôi giận, lấy tay ra hiệu: “Chẳng lẽ muốn tôi bị đánh? Trong tay rễ hành loài người kia?”
Bánh Chưng không biết làm sao, đoạt lấy kiếm gỗ đào của đối phương, hét to một tiếng: “Ta là Yến Đại hiệp, yêu nghiệt nhận lấy cái ૮ɦếƭ.” Sau đó bổ tới chỗ tôi, tôi hiểu ra, rồi lùi lại. Nhiếp Tiểu Thiến lại quấn lấy Ninh Thái Thần, không cho hắn đuổi theo. Sau đó tôi thi triển vài chiêu phép cho sấm sét dội, rồi phát ra từng tiếng mèo kêu chói tai, rất khoa trương và giả tạo.
Bánh Chưng cầm con gà mái hôm qua bọn tôi ăn thừa, lau mồ hôi trên trán, đi ra nói: “Chính là con gà yêu này tác quái, sau này Hắc Sơn thiên hạ thái bình.”
Ninh Thái Thần: “Rõ ràng tôi vừa nghe thấy tiếng mèo kêu…”
[1] Pom Poko – Cuộc chiến gấu trúc, một bộ Anime của Nhật
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc