Yêu Vật - Chương 15

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

“Con người là loài động vật rất thích YY, thời cổ đại thì ảo tưởng hồ tiên xinh đẹp mang theo vàng bạc tiền tài yêu thương nhung nhớ, nửa đêm thông đồng thần nữ Vu Sơn, thiên kim Long vương báo ân, hoặc là dựa vào khuôn mặt thông đồng với mỹ nữ trong khuê phòng đại viện, song túc song phi. Đến cận đại, văn học Fastfood phát triển nhanh chóng, YY bình thường đã không thể thỏa mãn nhu cầu. Vì thế có mèo máy đến từ tương lai chui ra từ ngăn kéo cứu vớt tên học sinh tiểu học vô dụng. Bị nhện cắn bi thương biến thành một đại hiệp. Mua xe cũ biến thành người máy siêu ngầu. Nhặt được quyển sổ có khả năng ***… Thậm chí, rơi vào bồn cầu, nhặt rác, bị xe đâm, bị sét đánh, lại có thể không ngừng xuyên không từ trong nước ra ngoài nước, từ hiện tại về quá khứ tương lai! Nam thành bá vương, hổ gầm rồng ngâm, trăm ngàn tiểu đệ quy thuận; nữ thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, ngoái đầu nhìn lại cười, ngàn vạn mỹ nam khom lưng …v..v.., thật sự là không thực tế, vô căn cứ…”
“Cái gì? Tiếng gió lớn quá, tôi nghe không rõ.”
“Lời này rất đúng, nhưng từ trong miệng cô nói ra có hơi kỳ cục…”
“Sao lại thế?”"
“Ở trong mắt loài người cô cũng không tồn tại.”
“Nói bậy! Tôi sẽ không cùng loài người yêu thương nhung nhớ, sẽ không biến thành Ultraman vô địch trong vòng ba phút! Sẽ không biến hình thành xe thể thao hàng hiệu màu vàng! Sẽ không mặc *** màu đỏ bay khắp trời! Sao lại không thực tế ? !”
“Cô… cô là mèo yêu, đáng yêu y như trong truyện tranh!”
“Cút!”
Một cú sút hoàn mỹ bay lên tận trời cao mà loài mèo vẫn luôn tự hào.
Chú chó Golden Retriever xinh đẹp bay ra từ ban công tầng mười lăm của bệnh viện, xoay ba vòng ba trăm sáu mươi độ rơi xuống đất, ngã đúng chuẩn thành tư thế chó cắn bùn. Đáng tiếc là có yêu khí bảo vệ nên không ngã thành chó ba chân. Anh ta không thèm để ý, nhanh chóng nhảy lên, chạy như điên về, thè lưỡi, thở phì phò, còn đứng trước gương hành lang sửa sang bộ lông mượt mà sáng bóng.
Chúng tôi đang làm nhiệm vụ, anh ta lại có biểu cảm như đi hẹn hò để làm gì?
Tôi không nhìn anh ta, tiếp tục quan sát cô gái nằm trong phòng bệnh.”
Cô gái năm nay mười lăm tuổi, tên là Chu Tư Tư, mặt tròn, mắt một mí, mũi tẹt, môi dày, da đen, có mấy cái mụn, dáng người trong thời kỳ phát triển lớn như cây đậu nành, so với bạn cùng lứa thì to cao hơn, để kiểu tóc ép thẳng tưng hợp mốt nhưng hoàn toàn không hợp với khuôn mặt. Cô gái này mồ côi cha, quan hệ với mẹ không hòa hợp. Nay trên đầu quấn băng vải, tay chân bó thạch cao, vừa mới đưa từ phòng bệnh nguy kịch ra, đã qua giai đoạn nguy hiểm, giờ đang hôn mê.
Đây là lần thứ ba cô ta tự hại mình.
Lần đầu tiên là trong đêm mưa sấm sét vang dội cầm thanh thép dẫn điện *** núi, may là khi cô ta leo đến đỉnh núi thì hết mưa rồi.
Lần thứ hai là bỗng nhiên lao ra đường cái xe cộ như nước, may mà lái xe taxi kỹ thuật thành thạo, phản ứng linh hoạt, phanh lại đúng lúc, đâm vào cột đèn điện bên cạnh, khiến cô ta không bị thương. Bạn đang đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Lần thứ ba là ở cửa miếu, cố ý lăn từ bậc thang chín mươi chín xuống, cuối cùng thành công ngã vỡ đầu, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Nguyên nhân Chu Tư Tư tự mình hại mình là vì đọc quá nhiều tiểu thuyết truyện tranh đến mức choáng váng đầu óc, tin chắc chắn trên đời này có xuyên không, cũng cố gắng đi chứng minh điều này…
Loại hành động này chỉ có thể dùng hai chữ “Đần độn” mới có thể hình dung chính xác.
Sau khi tôi nghe ủy thác không thể tưởng tượng này đã trợn mắt há hốc mồm nửa giờ, cuối cùng cũng tin trên thế giới này còn có sinh vật ngu ngốc hơn cả William.
Trên đời này, không có đối tượng nào dễ lừa gạt hơn bọn đần độn.
Xét thấy dạo này hiệu suất công việc thấp thê thảm, tôi không cần nghĩ mà chấp nhận luôn giao dịch này, suốt đêm mang theo William vào bệnh viện. Đứng ở ban công quan sát tình hình rất lâu, chờ sau khi cô gái tỉnh lại, tôi cưỡng chế William biến thành hình người, õng ẹo làm dáng, ra vẻ lưu manh ở hành lang hấp dẫn sự chú ý của em y tá, còn mình lặng lẽ lẻn vào phòng bệnh, run run lỗ tai, thanh thanh cổ họng, lấy từ trong túi tiền ra đủ loại kịch bản do tài tử William tinh thông các loại kịch xuyên không viết, thì thầm: “Tiểu thư Chu Tư Tư, xin chào, tôi là nhân viên sở hành chính – Dạ Đồng, cô quả thật là người may mắn ngàn năm khó gặp. Cô đã giành cúp trong cuộc thi cho những người muốn ૮ɦếƭ lần thứ bảy trăm bảy mươi sáu do điện Diêm La tổ chức, vinh dự giành giải ý tưởng tự sát sáng tạo nhất, phần thưởng là hành trình xuyên không năm mươi năm siêu xa hoa… giải tặng kèm hộp cá ngừ kali cao nhất cấp của tộc mèo yêu.”
Đoạn lời kịch này chỉ có đần độn mới có thể tin.
“Thật sao?!” Có lẽ là thấy mèo tôi buồn bã ỉu xìu cúi xuống, đôi mắt của Chu Tư Tư nháy mắt đã sáng lên, đến cả lai lịch yêu quái thiện ác cũng không tra cho kỹ, không để ý chai truyền cắm trên người, trực tiếp muốn nhảy lên từ trên giường, chạy về phía xuyên không mơ ước.
Tôi lập tức thấy bọn đần độn là sinh vật đáng yêu nhất thế giới, nếu mọi người đều đần độn chẳng phải rất tốt sao?”
Chu Tư Tư kích động không ngừng cười ngây ngô: “Thời gian không phụ người khổ tâm, tôi biết nhất định có thể xuyên không mà…”
Cô ta dường như không lo lắng khi giao dịch với yêu quái, có lẽ là định trả giá rất nhiều để thực hiện được nguyện vọng.
Tôi cười vui vẻ.
Chu Tư Tư nịnh hót: “Yêu quái thật sự là rất lương thiện đáng yêu.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Tôi cười đến mức mặt đã cứng lại rồi.”
Chu Tư Tư bình tĩnh lại, vui mừng tóm lấy góc áo tôi, hỏi như bắn pháo liên thanh: “Xuyên đến chỗ nào? Đại Đường Tống Nguyên Minh Thanh? Dị giới hay là tiên giới? Truyện tranh hay tiểu thuyết? Xuyên hồn hay vẫn là mình? Xuyên thành thân phận gì? Có siêu năng lực tặng kèm không? Không gian vũ trụ hay là xuyên vào điền văn hay là hậu cung? Có mỹ nam không?”
Tôi cố gắng nhớ lại các loại tiểu thuyết đã từng xem lúc trước, do dự nói: “Tôi thuộc viện yêu quái châu Á, là cổ đại châu Á, truyện tranh tiểu thuyết trên thế giới chỉ là hư cấu, không thể xuyên qua. Mặt khác mệnh hồn mặc nghịch thiên địa sẽ phá hỏng linh hồn kí chủ nguyên gốc, hoặc xâm chiếm cơ thể của người khác đều phạm trọng tội, không có nguyên nhân đặc biệt không thể thực hiện, vẫn xuyên tốt. Về phần siêu năng lực… Tặng kèm cô nghe hiểu được tiếng mèo , muốn không?”"
“Muốn!” Chu Tư Tư thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Tôi tò mò: “Yêu cầu cụ thể của cô là gì?”
Chu Tư Tư: “Thứ nhất, tôi muốn làm đại mỹ nữ siêu cấp! Thứ hai, tôi muốn địa vị cao quý! Thứ ba, tôi muốn người lạnh lùng thông minh võ công cái thế cầm kỳ thư họa ca múa hát khúc mọi thứ đều có thể! Thứ tư, tôi muốn làm ra mấy thứ phát tài được như là pha lê, xe ngựa, xà phòng! Thứ năm, tôi muốn là người có rất rất nhiều tiền! Thứ sáu, tôi muốn soái ca vây quanh tôi!”
Mèo có rất nhiều loại, cô ta cho rằng tôi là Doraemon sao?
Mặt tôi không biểu cảm: “Có thân phận tốt như vậy, tự tôi xuyên luôn cho rồi.”
“Xin cô…” Chu Tư Tư mắt trông mong nhìn tôi, chỉ kém không vẫy đuôi.”
“Sáu điều kiện, chỉ chọn ba cái, lạnh lùng thông minh tự động bỏ đi” Tôi không khỏi đả kích cô ta không hợp giao dịch, cố gắng nghiền ngẫm từng chữ một, dùng từ ngữ ít tổn thương để nói rõ, “Linh hồn của cô ngu ngốc như vậy, đây là vấn đề thuộc về bản chất rồi, rất giống con chuột không thể biến thành con hổ, sắt vụn không thể hóa thành kim cương, nếu *** thay đổi, rất có khả năng trí nhớ sẽ thay đổi, có 80% xuất hiện tinh thần phân liệt, mơ mộng hão huyền, mất trí nhớ, rất mạo hiểm, tôi không mong cô sẽ thành như vậy.”"
Chu Tư Tư bị đả kích, ai oán nói: “Tôi nào có ngốc như vậy?”"
Tôi không phủ nhận.
Cô ta sợ mất phần thưởng, không dám đắc tội tôi, đành phải cố gắng nghĩ, lề dề không đưa ra quyết định.
Trong lúc đó, William để em y tá với mỹ nữ chung phòng bệnh ăn hết đậu hũ, gọi mười tám cuộc điện thoại cầu cứu tôi, di động để rung không nghe, tôi sợ có người chạy vào phát hiện ra, cố gắng giục ba lần.”
Chu Tư Tư cuối cùng cũng ra quyết định: “Vẻ đẹp tuyệt thế với soái ca nhất định phải có, hơn nữa phải làm kẻ có tiền.”"
Tôi giả vờ giả vịt lấy hiệp ước ra, để cô ta dính máu trên miệng vết thương của mình, lấy cái dấu tay, sau đó dịu dàng sờ sờ đầu cô ta, “Cô dưỡng thương trước đi, chờ thương thế bình phục xong, tôi sẽ đón cô đi xuyên.”
Chu Tư Tư khẩn trương nói: “Đừng lừa tôi, nhất định phải tới đấy!”
“Yêu quái làm giao dịch không lừa người.” Tôi cười tủm tỉm thu hiệp ước lại.
Chu Tư Tư nghi hoặc: “Giao dịch? Tôi không trả giá gì cả…”
“Meo meo, thói quen dùng từ, đừng để ý.” Tôi xấu hổ vươn móng vuốt quơ quơ, coi như tạm biệt, sau đó nhảy xuống mười lăm tầng lầu, biến mất trong bóng đêm, vui vẻ chạy đến nhà hàng Nhật cao cấp ăn cá ngừ kali khuyến khích chúc mừng mình. Ăn đến khi cái bụng tròn vo, chợt nhớ tới một chuyện, lau lau miệng, chạy nhanh về bệnh viện nhặt William về, đưa cho anh ta 2 con tôm chiên ăn thừa làm lễ vật. Tôi cười ha ha, che giấu nói: “Vất vả rồi, tôi sợ anh đã đói bụng, cố ý mua cho anh ăn khuya này.”
William quần áo xộc xệch, mặt đầy dấu môi son đang cầm tôm chiên, cảm động hốc mắt ửng đỏ: “Dạ Đồng, lần đầu tiên cô đưa tôi đồ ăn đấy.”
Tôi ngẩng đầu mà đứng: “Thi thoảng cũng có lương tâm.”
William liều mạng gật đầu, đúng lúc bụng kêu hai tiếng, lại đưa một nửa phần tôm chiên cho tôi, quan tâm nói: “Cô có đói bụng không?”
Chó là sinh vật đáng ghét nhất thế giới, đối mặt với ánh mắt đầy thiện ý của anh ta, tôi lại chẳng phân biệt được bộ mặt thật. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vuốt vuốt cái bụng đã no, chịu đựng, nhét tôm vào.
Trong thiên hạ, có thể nắm trong tay dòng chảy của thời gian chỉ có Tứ Trị Công Tào bảo vệ thời gian trên thiên giới và được xưng là “Vu tổ thời gian” của yêu giới – Chúc Cửu Âm.
Hai giới thiên – yêu không cùng chí hướng nên không cùng đường, Tứ Trị Công Tào tự cho mình là rất cao, sẽ không thèm để ý tới yêu quái như tôi đâu.
Chúc Cửu Âm cao cao tại thượng là nhân vật cấp tiền bối của yêu giới, tôi không có mặt mũi vì chút việc nhỏ mà mời người ta đích thân xuống núi.
Cho nên tôi quyết định lợi dụng cách lừa gạt đặc biệt con người chuyên dùng để đạt được mục đích.
Thông qua tin nhắn, email với QQ, tôi dùng hết giao tình cùng với thủ đoạn uy hiếp, lợi dụng, tập hợp từ khắp nơi trong cả nước 3600 tên tiểu yêu đến giúp. Còn dùng ảnh chụp dạo này của Hồng Vũ và Lam Lăng đổi lấy tình báo, điều tra rõ địa chỉ cụ thể của vẹt đang nghỉ phép ở biển Caribbean, đuổi giết tới tận cửa, gậy đánh uyên ương, phá đám cô ta hẹn hò lãng mạn với vẹt soái ca xanh lam Brazil, *** kéo về nước. Sau đó tìm cái thôn có mỏ than vứt đi, lấy lý do là quay ngoại cảnh cho truyền hình, bỏ tiền đuổi đám dân bản xứ gần đấy đi, tập hợp yêu lực, lấy phim Xà Tinh dạo này đang chiếu làm bản gốc, cùng thi triển phép thuật, biến ra một trấn thời cổ đại.
Hàng liễu rủ bóng, hoa đào bay theo gió, hương sen khắp nơi.
“Như vậy sẽ không lộ chứ? Hoa đào với hoa sen khác mùa nhau mà? Hơn nữa…” William đội mũ bảo hiểm, đang cầm một đống sách kiến trúc cổ, đối chiếu với xung quanh, cực kì lo lắng nói, “Phía đông là kiến trúc Đại Đường, phía tây là kiến trúc triều Minh, phía nam là vùng sông nước Giang Nam, phía bắc là nhà lớn kiểu tây, ở giữa là… Tử Cấm Thành thu nhỏ? Còn có bể phun nước đầu 12 con giáp?”
“Đào yêu với hà yêu là đối thủ sống ૮ɦếƭ của nhau, mấy cô ấy ở cùng nhau, không lấy hoa đè ૮ɦếƭ đối phương sẽ không cam lòng. Anh yên tâm, tên kia sẽ không xem sách lịch sử đâu mà lo, cứ nói giờ đang chuyển mùa xuân sang hè là được.” Tôi không để ý khoát khoát tay, linh hoạt đi tuần tra vòng cuối, bỗng nhiên thấy một vật, gầm thét lên, “Đáng ૮ɦếƭ! Ai đặt thuyền The Going Merry [1] ở bến cảng thế này hả!”
Rùa yêu mặc áo T-shirt “One Piece” chậm rì rì giơ móng lên.
William khinh bỉ: “Tốc độ đọc sách của rùa rất chậm, đã đổi thành thuyền Thousand Sunny [2] từ lâu rồi!”
Thỏ yêu ốm tong teo lại gần, đẩy đẩy kính mắt, rất nhã nhặn hỏi: “Cổ đại có thuyền ςướק biển à?”
“Đương nhiên là có” tôi do dự trong giây lát, “Mấy người thu cờ ςướק biển vào, sửa lại hình dáng, nói là thuyền quý phương Tây dùng, đừng để nhìn không hợp… Hươu yêu! Không được COS Chopper ở đây!”
“Một đám hố cha [3]!” Vẹt còn đang đau lòng ôm ảnh bạn trai, lúc nhìn tôi chỉ có thể dùng từ khổ đại cừu thâm để hình dung, không ngừng vỗ cánh, đau thương mắng: “Dạ Đồng đáng ghét nhất, Dạ Đồng đáng ghét nhất, phá hỏng tình yêu phải bị trâu đá! Bị trâu đá!”
“Hồng Vũ không biết cô đã về.” Tôi cầm một đôi cánh gà nướng KFC, vừa ăn cơm trưa vừa nhìn cánh cô ta.
Cô nàng vội vàng dịu lại, sửa thành: “Dạ Đồng tốt nhất, Dạ Đồng đẹp trai nhất, Dạ Đồng tuyệt! Vẹt lập tức làm việc đây! Vẹt yêu làm việc nhất!”
Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi đồ đần độn.
Trước một tối Chu Tư Tư xuất viện, tôi lại lẻn vào bệnh viện lần nữa, làm cái dấu tay OK với cô ta: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Chu Tư Tư ra sức gật đầu: “Tôi phấn khởi không ngủ được.”
Tôi điềm tĩnh nói: “Lên đường thôi.”
Chu Tư Tư H**g phấn: “Mèo đại tiên, cô muốn thi triển đại pháp thời không sao?”
Tôi phang một phát lên đầu cô ta, phang cho ngất luôn rồi khiêng đi, quăng vào cốp sau ô tô, nghe bài “Chi’s Sweet Home”, vui vẻ ra ngoại ô. Nhóm yêu quái đã sớm biến thành hình người, vai soái ca, vai mỹ nữ, vai người già, vai trẻ nhỏ, vào hết vị trí của mình. William mặc bộ đồ đạo diễn, cầm loa chỉ có yêu tộc mới có thể nghe thấy đứng trên không chỉ huy. Vẹt sớm đã không còn kiên nhẫn, đợi chúng tôi đến xong, lập tức nhổ ra một cọng lông chim trắng như tuyết, tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, thi triển ảo thuật, bao lấy Chu Tư Tư, tạo ra một tầng màng giả ở ngoài cơ thể cô ta, hỏi: “Muốn tạo hình gì?”
“Đợi đã.” Tôi là lớp yêu quái già, trải qua nhiều triều đại và bộ lạc, gặp qua lắm kiểu phong cách thẩm mỹ khác nhau của loài người, hoàn phì yến gầy, cổ dài, mặt xăm hình … Kiểu mĩ nhân gì cũng có hết, tiêu chuẩn không chính xác nên không dám tự tiện quyết định, đành phải lôi tờ giấy nhỏ Chu Tư Tư viết từ trong *** ra, nghiêm túc thì thầm: “Dung mạo như tiên trên trời, dáng người nóng bỏng, băng thanh ngọc khiết, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, khí chất tao nhã…”
Vẹt mở di động ra lục web tìm từ khóa, trong khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ thì cuối cùng cũng tìm ra một người miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu trong ảnh chụp của mấy ngôi sao nữ, biến cô ta thành hình dáng của Phù Dung tỷ tỷ [4].
Sau khi Chu Tư Tư tỉnh lại, nhìn gương hét thảm một tiếng.
Trực giác của tôi thấy không ổn, hiện thân an ủi: “Thẩm mỹ của cổ đại khác hiện đại, gầy ốm tong teo không *** không ௱ô**, mỹ nữ mặt trái xoan ở nơi này không được ưa chuộng. Cô bây giờ *** lớn ௱ô** to, mặt tròn cằm nở, mới là tiêu chuẩn của mỹ nữ tuyệt sắc, cũng là đối tượng được các bà mối ςướק phá đầu tiên. Cô xem bao nhiêu soái ca bên cạnh liếc mắt đưa tình với cô kia kìa?”
William cầm loa, hắng giọng điên cuồng hét lên: “Nhân vật soái ca! Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng! Liếc mắt đưa tình —— “
Chu Tư Tư nhìn xung quanh.
Đám yêu quái sống ít nhất đã mấy trăm năm, đều từng thực sự trải qua thời cổ đại, trang phục trang sức với hành vi cử chỉ đều không quá lệch lạc, nhưng mà tính cách có hơi lệch.
Soái ca bán thịt heo cầm dao chặt xương trong tay, cười tà mị; soái ca khiêng bao tải to ngẩng đầu lên, yêu mị phong lưu phóng mị nhãn; soái ca yên lặng hơ bánh hấp cười ngượng ngùng; soái ca kéo xe bò tràn đầy sức sống đi qua, quay đầu hai mắt nhìn lén.
Chu Tư Tư kinh ngạc xen lẫn vui mừng, tóm lấy đuôi mèo của tôi, lặng lẽ hỏi: “Cổ đại có nhiều soái ca vậy sao?”
Không có cách nào, yêu quái trẻ tuổi được TV soi sáng nên có vẻ phản nghịch, không ai chịu biến thành người xấu xí.
Tôi cười ha ha giải thích: “Chỗ này phong thủy tốt, dưỡng người, trị an tốt, không có giặc cỏ thổ phỉ. Là tôi muốn thực hiện nguyện vọng của cô thật hoàn mỹ nên ngàn chọn vạn tuyển chỗ tốt.”
Tập thể mỹ nữ trang điểm xinh đẹp đi ngang qua, có người giống Phạm Băng Băng, giống Vương Thánh Y, giống Đại S, giống Lâm Thanh Hà, giống Lưu Diệc Phi… Ai ai cũng xinh đẹp, ai ai cũng khí chất, y phục tóc mai bay theo chiều gió, đi ngang qua đến thềm đá cũng thơm lên ba phần.
Chu Tư Tư trong nháy mắt đã tự ti, lo lắng nói: “Mỹ nữ cũng rất nhiều.”
William cầm loa hét: “Các vị soái ca chú ý hình tượng!”
Nhóm yêu quái nam nghiêm túc thu tầm mắt lại, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhìn không chớp mắt, nhưng thật ra nhóm yêu quái nữ đã nhìn bọn họ cười nhạo mấy lần.
Tôi vỗ vai Chu Tư Tư, cười tủm tỉm nói: “Mấy cô đấy không phải là mỹ nữ, soái ca còn chưa thèm liếc mắt nhìn các nàng cái nào!”
Chu Tư Tư ngây ngẩn gật đầu.
Không ngờ, ngõ nhỏ bên trái lại có người giống người đẹp Marilyn Monroe mắt xanh tóc vàng đi ra, đồ gợi cảm môi đỏ mọng, mặc trang phục đời Đường thản nhiên đi qua…
Chu Tư Tư run run chỉ vào: “Cái ày…”
“Đây là Thịnh Đường, cô ấy là người Hồ [5].” Dù mạnh mẽ như tôi cũng không chịu được, vừa bịa chuyện vừa giết gà cắt cổ nháy mắt với William.
William hiểu ý, tiếp tục cầm loa hét lên: “Các đồng chí! Tất cả nghiêm túc nào! Chuột yêu ngủ trên cây xuống dưới ngay, giữ vững tinh thần! Ốc sên không được nghịch di động gửi tin nhắn nữa! Nếu không Dạ Đồng tịch thu nhà của cậu đấy!”
Mọi người bắt đầu nghiêm túc làm việc, ngoại trừ soái ca mỹ nữ, còn có phái yêu quái bảo thủ không thích phô trương, họ biến thành nhân vật người bình thường, trộn lẫn bên trong, khiến ngã tư đường có vẻ náo nhiệt hơn rất nhiều.
Chu Tư Tư dưới sự giáo dục tẩy não mạnh mẽ của tôi, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu kế hoạch xuyên không lớn của cô ta.
Tôi cho cô ta một ngàn lượng bạc với vài đồng tiền lẻ để bắt đầu, dặn dò: “Đồng ý với cô có tiền cả đời, tiền tiêu hết sẽ có người đưa cho cô thêm, cứ việc tiêu xài thoải mái. Tặng cô thêm quà dịch vụ, có việc gì thì có thể ngẩng lên trời gọi ‘Mèo đại tiên’, tôi sẽ đến giúp cô, nhưng chỉ có ba cơ hội, hãy quý trọng sử dụng. Dù sao tôi là yêu quái có trách nhiệm, công việc bề bộn, bận rộn nhiều việc.”
Chu Tư Tư ngàn ân vạn tạ.
Tôi nhảy lên giữa không trung, làm chú ẩn thân, chạy tới bên cạnh đạo diễn William, cùng nhau ngồi xem kịch.
Chu Tư Tư đi vòng vòng trên con đường cái ở cổ đại, sờ sờ cái này, vuốt vuốt cái kia, còn mua kẹo hồ lô ăn, cảm thán: “Hương vị đồ ăn ở cổ đại với hiện đại chẳng khác nhau mấy, cũng giống vị kẹo hồ lô của quầy bán quà vặt gần nhà mình.”
William nhìn tôi.
Tôi buông tay: “Ai rảnh mà chú ý đến cái này? Tất cả vịt nướng với banh bao thịt mà mèo không bao giờ đếm xỉa đến trong cửa hàng đều là tôi mua đấy!”
Chu Tư Tư đi dạo đủ rồi, quyết định bước bước đầu tiên để sinh tồn ở cổ đại, dưới sự giúp đỡ của soái ca môi giới, chạy tới phòng cho thuê. Rất nhanh đã chọn được một trong những tiểu viện có sân có vườn chọn tôi đã sắp đặt cho cô ta.
Sói yêu biến thành bà cho thuê đánh già cô ta từ trên xuống dưới vài lần, dùng chiêu sư tử ngoạm: “Hai lượng bạc một tháng.”
Trong *** Chu Tư Tư không thiếu tiền, không lo lắng cho tương lai chút nào, cô ta dũng cảm lấy ra hai mươi tư lượng bạc, nói: “Được! Thuê một năm!”
Bà cho thuê theo chỉ thị của tôi, phải làm đúng quy định của cổ đại, bà híp mắt hỏi: “Cô nương không giống người ở đây? Cha mẹ người nhà ở đâu? Đã qua quan, đến quan phủ đăng ký lạc tịch chưa?”
Chu Tư Tư cũng nhanh trí, bịa ra lý do: “Quê tôi bị thiên tai, cha mẹ đều mất, lưu lạc đến tận đây, chưa kịp đăng ký.”
Bà cho thuê nói: “Vậy thì không được, không có hộ tịch không thể cho cô thuê phòng được, tránh liên lụy đến lão nương phải chịu.”
Ông cho thuê lập tức kéo bà sang bên cạnh, dùng giọng không lớn không nhỏ nói thầm nói: “Nếu cô ta không có cha mẹ song thân, lại trôi giạt khắp nơi, trước giữ lại đây đã, đêm nay bán cho người khác làm thê thiếp cũng không tệ, Vương Nhị mặt rỗ ngày nào cũng kêu gào muốn lấy vợ đấy …”
Chu Tư Tư sợ tới mức hồn bay phách tán, xoay người bỏ chạy.
Hai đại sói xám ở sau lưng cười đến ôm bụng.
Tôi vứt xương gà, cười lăn lộn, William vội cầm loa, nghiêm túc nói: “Đừng cười nữa! Tiếp tục!”
Vài Bổ Khoái có vẻ mặt dữ tợn lập tức cầm lấy dây xích sắt trói Chu Tư Tư đi, hét to: “Hoàng thiên hậu thổ, mưa thuận gió hoà, làm sao có nơi nào chịu thiên tai được? Không thông quan, không có quê quán đảm bảo, lại nói năng bậy bạ! Chắc chắn là gian tế! Bắt về phủ quan đánh hai mươi gậy hỏi rồi nói!”
Chu Tư Tư ngã nhào mấy cái, mắt thấy đối phương mang dây xích sắt đến, vội vàng hét to: “Mèo đại tiên! Mèo đại tiên! Mèo đại tiên!”
Tôi nhịn cười, bình tĩnh nhảy xuống, giả vờ giả vịt thổi khí, bọn bộ khoái lập tức đứng bất động, rất giống phép định thân, lợn rừng có quan hệ tốt còn nháy mắt với tôi, tôi cốc đầu hắn liền ngoan ngoãn.
Chu Tư Tư thở hổn hển, hết hồn chưa bình tĩnh lại.
Tôi hỏi: “Có gì cần phục vụ?”
Chu Tư Tư P0'p cổ tôi hét: “Vì sao bọn họ muốn bắt tôi? Rõ ràng… Rõ ràng tiểu thuyết không viết vậy mà!”
Tôi đẩy cô ta ra, nghiêm mặt nói: “Quy định về hộ tịch ở cổ đại vốn rất chặt chẽ, dù là chuyển nhà đến chỗ nào, đều phải thông báo cho quan phủ, cho dù là lưu dân di cư, cũng phải đăng ký với quan phủ. Hơn nữa con gái chưa xuất giá không được phép ở ngoài một mình, giao cho quan phủ xử lý.”
Chu Tư Tư không phục: “Rõ ràng có nữ hộ [6]mà!”
“Ở triều Minh nữ hộ là chỉ những nhà chỉ sinh con gái.” tôi thấy mặt cô ta rất khó nhìn, vội chuyển sang chuyện khác, “Đương nhiên, đời Đường cũng cho phép phụ nữ đã lập gia đình cùng làm buôn bán, nhưng đều là quả phụ hoặc phụ nữ từng li hôn. Con gái mười bốn, mười lăm tuổi phải lập gia đình, nếu không nghe cha mẹ trưởng bối làm chủ, sẽ do quan phủ ghép đôi, sợ là cô sẽ bị kiếm đại người nào đó rồi gả đi. Nhưng đừng lo, tôi sẽ mở rộng quan hệ, cho cô mối tốt.”
[1] & [2]: Going Merry (ゴーイング・メリー号 , Gōingu Merī-gō ) là chiếc thuyền đầu tiên của nhóm hải tặc Mũ Rơm trong truyện tranh One Piece. Thousand Sunny là chiếc thứ hai.
[3]: Hố cha: từ mạng
[4]: Phù Dung tỷ tỷ:Phù Dung tỷ tỷ tên thật là Lâm Khả, ‘xuất hiện’ từ năm 2005 với những hình ảnh ‘Tự sư*ng’ được đăng tải trên các diễn đàn mạng. Sau đó, cô dần thu được chú ý khi đăng ký tham dự chương trình Tìm bạn đời của đài truyền hình Bắc Kinh cùng một số trò chơi và thi tuyển diễn viên không chuyên trên truyền hình. Nhờ cá tính ‘tự nhiên đến hoang dã’ trong cách thể hiện thân thể, giọng hát và vũ đạo, cô đã nhận được sự chú ý đặc biệt của đông đảo khán giả. Chính yếu tố này đã mang đến hợp đồng chính thức trở thành nghệ sĩ, phát triển trong lĩnh vực điện ảnh âm nhạc của cô. Hiện tại Phù Dung tỷ tỷ đã hoàn thành vai diễn trong bộ phim điện ảnh đầu tay mang tựa đề The double life cùng nhiều tác phẩm truyền hình khác.
[5]: Người Hồ: chỉ các dân tộc phía bắc và phía tây Trung Quốc, cũng chỉ chung nước ngoài
[6]: Nữ hộ: Là những nhà không có con trai, để con gái làm chủ gia đình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc