Yêu Vật - Chương 09

Tác giả: Quất Hoa Tán Lý

Trong biệt thự bằng gỗ là một tình cảnh bi thảm. Trên sô pha bọc vải, một con mèo đen Trung Hoa từ trên cao nhìn chằm chằm xuống một con chó lông vàng nằm úp dưới sàn, hận không thể bổ cái đầu ngốc nghếch của nó ra.
“Con chó ngu ngốc! Anh làm mất hết mặt mũi của yêu quái rồi!”
“Nhưng, nhưng là…”
“Không được giả vờ đáng thương! Không được bao biện cho sự ngu dốt của bản thân!”
“Gâu!”
“Méo! Không cho phép giả tiếng chó sủa!”
Con mèo đang nhớn nhác này đương nhiên là tôi – Dạ Đồng. Con chó ngốc còn lại là William.
Iphone4 bên người chúng tôi đang lóe lên, không ngừng gửi đến những tin nhắn quấy rối.
♦—————–♦
Sư phụ có chuyện cần xử lý, để Hồng Vũ ở lại trợ giúp. Chị ấy tạm thời cũng chưa về nên gọi điện thoại ngàn căn vạn dặn bảo không thể xao nhãng giáo dục William. Tôi dạy William 3 ngày, ngại hắn luôn bám theo mình, vì thế đến studio mua hoạt hình “3000 câu hỏi của mèo xanh tinh nghịch”, để mèo xanh thay mèo đen tôi làm giáo sư, dạy dỗ tri thức trụ cột cho yêu quái mới vào nghề như anh ta.
William thành yêu chưa đến 1 năm, là độ tuổi thấy cái gì cũng tò mò, lập tức ôm tivi điên đảo xem ngày xem đêm, trà không nhớ cơm không nghĩ. Chỉ cần mấy ngày đã xem xong trọn bộ phim hoạt hình mèo xanh, nhưng vẫn còn thèm, thế nên lại sang mượn đứa bé của đôi vợ chồng trẻ nhà hàng xóm “Thám tử mèo đen”, “Tom & Jerry”. Xem xong hết, lại được người ta mách, chẳng những lên mạng đăng kí số QQ là “Hoàng tử chó quý tộc”, còn làm quen với bạn trên mạng. Sau đó nhờ bọn họ cổ động, anh ta lại lên diễn đàn Anime lêu lổng, xem vô số bộ hoạt hình.
Từ đây trình độ biết chữ và tốc độ đánh chữ đều đột nhiên tăng mạnh, ngày ngày ôm máy tính cùng với di động mới mua vừa chat QQ vừa cười khúc khích. Khi nói chuyện hễ mở miệng là lại “Bé tai mèo, “Vung hành ca”, “Doujinshi”, “Fangirl”, “2D moe” .
Lời anh ta nói mỗi một chữ tôi hiểu, nhưng kết hợp lại thì tôi chịu.
William thấm thía nói: “Dạ Đồng, bây giờ là thời đại internet, cô lạc hậu rồi phải học tập nhiều.”
Tôi đường đường là mèo Trung Hoa, sống mười ba ngàn bốn trăm hai mươi năm, trải qua tất cả triều đại, sóng to gió lớn, du lịch khắp nơi trên thế giới, tinh thông tiếng Anh, Pháp, Đức, Italy và nhiều thứ tiếng khác, còn có thể đọc văn tự Ai Cập cổ! Kỹ thuật đánh nhau lô hỏa thuần thanh*! Anh ta – một con chó mới có mấy tuổi đầu, mà lại dám khinh bỉ tôi lạc hậu? !
* Lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..)
Tôi giận hờn không thèm để ý đến anh ta.
William xem Anime càng xem càng điên cuồng, còn học được mua sắm online, mua về nhà đủ loại mô hình màu sắc hình dáng đa dạng, có rất nhiều mô hình ‘bé tai mèo’. Bình tĩnh mà xem xét thì thoạt nhìn quả thật rất đáng yêu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không thừa nhận trước mặt anh ta.
Hai tháng sau, nghỉ hè đã đến, triển lãm truyện tranh trong thành phố tổ chức vô cùng náo nhiệt. Đám bạn thường chat với William trên mạng mời tụ hội những người ở cùng thành phố, nói là muốn đến triển lãm chơi, ςướק bản Doujinshi phát hành trước. William thích một quyển “Bé tai mèo Phiêu lưu ( bản có hạn )”, liền đồng ý lời mời, vui vẻ đi cùng mọi người. Trước khi đi anh ta tới hỏi tôi, hy vọng tôi đi cùng. Tôi không quen đến nơi nhiều người nên cự tuyệt .
Sau khi trở về, William bứt rứt nói với tôi: “Dạo này— trực giác hình như có người theo dõi.”
Tôi cảm thấy không phải chuyện kỳ lạ, yêu tộc trời sinh có dung mạo đẹp đẽ. William là chó có huyết thống Anh quốc, biến thành yêu quái cũng là thiếu niên tóc vàng, ngũ quan vô cùng xinh đẹp. Bình thường không mặc tây trang thì mặc đường phục, cười rộ lên còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời, khí chất nho nhã lễ độ, tùy tiện đứng ở góc tường cũng đã có thể đè bẹp vài vị vương tử. QQ của anh ta còn bị vài cô bé háo sắc điên cuồng nhắn tin đến, muốn kết bạn, hẹn anh ta đi ra ngoài ăn cơm hoặc đi chơi. Hôm nay đi ra ngoài thế này sợ rằng số lượng háo sắc lại tăng lên vài lần.
William hoang mang nói: “Không phải mấy cô gái bình thường đó, dù sao cũng cảm thấy là lạ.”
Tôi lơ đễnh chỉ dặn dò anh ta không nên quá thân thiết với loài người.
William đành phải chấp nhận, tiếp tục xem hoạt hình.
Không ngờ, ba ngày sau di động của William nhận được một tin nhắn đính kèm, mở ra xem, là ảnh anh ta đang đứng trong góc khuất ϲởí áօ khoác, trên đầu có đôi tai chó, cái đuôi phe phẩy hóng mát – là hình dáng yêu quái.
Tôi và William nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, tin nhắn liên tục được gửi đến, cái nào cũng là William trong nguyên hình yêu quái, đủ loại tư thế. Bao gồm đi dạo trong rừng rậm, bơi lội giữa sông, chạy trong công viên, mua sắm trong shop thú cưng.
William phục hồi tinh thần lại, nghiêm mặt nói: “Lúc tôi ra ngoài đều sử dụng pháp thuật che giấu yêu thân Hồng Vũ dạy! Tuyệt đối không thể lộ!”
Tôi vội vàng bắt anh ta thi triển pháp thuật một lần, xác nhận không có sơ hở liền nhíu mày nói: “Nếu pháp thuật không sai, vậy chắc chắn do máy ảnh của đối phương có phù chú phá giải phép ẩn thân, nhưng vì sao hắn phải làm như vậy?”
Tôi nhặt di động lên, gửi một tin nhắn hỏi đối phương có ý gì.
Đối phương cũng trả lời rất nhanh: Trong một tháng, chuyển 100 vạn vào tài khoản được chỉ định, nếu không sẽ công khai ảnh chụp và tất cả tư liệu.
Đây là… tống tiền sao?
Từ cổ chí kim, thiên giới quản lý yêu tộc rất nghiêm khắc nếu yêu quái lộ ra nguyên hình trước mặt người khác, tạo thành khủng hoảng phạm vi lớn. Nếu phạm vào trọng tội sẽ xử quyết, vô tội và tội nhẹ thì cũng bị phạt.
Nếu là mấy thập niên trước, khoa học kỹ thuật chưa phát triển, cho dù không cẩn thận lộ ra nguyên hình ở trước mặt con người thì cùng lắm cũng là chuyện trong một trấn, một thôn. Cho dù truyền miệng cũng rất khó tìm ra chứng cứ, tất cả mọi người có thể nghênh ngang đi khắp nơi, rất ít kẻ bị phạt vì nguyên nhân này. Cho nên để lại rất nhiều truyền thuyết Thần Quỷ Tiên Yêu, có tài tử họ Bồ [1] còn viết bản tiểu thuyết yêu quái nổi tiếng, để tiếng thơm đến trăm đời sau.
Từ khi có tivi và internet ૮ɦếƭ tiệt, tin tức truyền thông tràn ngập đủ loại tuyên truyền, còn tìm ra không ít dấu vết của chúng tôi. Thiên giới vô cùng quan tâm đến vấn đề này. Nếu có yêu quái không cẩn thận hiện nguyên hình bị con người phát hiện, sẽ để chính phủ loài người bày ra tiết mục “Điều tra khoa học” dùng lời nói dối để che giấu những hiện tượng kỳ lạ, còn yêu quái phạm tội sẽ bị nhốt lên đảo Tự Tội, Gi*t gà dọa khỉ.
Tôi đã từng ở đảo Tự Tội đó, đó chẳng phải nơi tốt đẹp gì, đều là yêu quái phạm tội nhưng chưa đến mức bị tử hình. Nơi đó cá lớn nuốt cá bé, tuyệt đối không thích hợp với tên William ngố tàu này.
Tôi nhận trách nhiệm chăm sóc William, nếu đã chăm sóc mà lại để anh ta phải đến đảo Tự Tội thì chẳng phải mất hết cả mặt mũi sao?
William là tay sai của tôi và Hồng Vũ, dựa vào danh tiếng của chúng tôi trong thành phố này, anh ta tốt xấu gì cũng coi như là yêu nhị đại [2], lại có kẻ mắt mù dám tống tiền anh ta, vậy chẳng khác nào tát vào mặt Dạ Đồng tôi. Cho nên tôi thề phải bắt được kẻ dám tống tiền yêu quái kia ra, lột da rút gân! Băm cho William làm đồ ăn cho chó!
William rưng rưng: “Tôi không muốn ăn thịt người.”
Tôi không quan tâm đến anh ta, cầm lấy di động nhắn lại: “Giao dịch ở đâu.” Sau đó vui mừng chờ đợi, chuẩn bị bắt kẻ tống tiền ở nơi gặp mặt – xử lý hắn.
Di động nhanh chóng truyền đến một dãy số ngân hàng ở nước ngoài và lời nhắn: “Bèo nước gặp nhau, không cần thiết phải gặp mặt.”
Tôi nhanh chóng nhắn lại: “Tôi không hiểu cách chuyển khoản ngân hàng trên mạng, xin dùng tiền mặt giao dịch.”
Đối phương yên lặng rất lâu, sau đó gửi đến một bản hướng dẫn chuyển khoản và cách liên lạc với vài cơ quan truyền thông nổi tiếng. Ý uy Hi*p rõ ràng không cần nói cũng biết.
Tôi lại gửi thêm vài tin nhắn nữa, mục đích là dụ hắn ra, nhưng đối phương chỉ gửi lại một câu “Cho cô một tháng” sau đó không nhắn nữa.
Tôi thở hổn hển nhìn số hộp thư trong sản phẩm điện tử trên tay, không biết địa chỉ và thân phận, thật giống như đấm phải bông vậy, tức giận mà không làm được gì. Cuối cùng tôi đập vỡ di động.
Hòm thư trên di động liên kết với hòm thư trên trang web, William mở máy tính ra xác nhận lại tư liệu một lần nữa, nhu nhược hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Tôi vểnh tai, giận chó đánh mèo nói: “Tên nhát gan kia trốn đằng sau máy tính không chịu ra, không biết hắn là ai thì tôi có thể làm gì được? Cho nên tôi đã nói thời đại điện tử là đáng ghét nhất mà! Di động và internet đáng ghét nhất! Sớm biết thì năm đó tôi đã ‘thịt’ luôn cái tên phát minh kia rồi! Xem ông ta còn nhiều chuyện được nữa không!”
William suy nghĩ một hồi: “Hình như nghe bạn trên mạng từng nói, có một người gọi là hacker, có thể tra ra dãy số IP của đối phương, tìm ra địa chỉ.”
Tôi vui mừng quá đỗi, nhảy cẫng lên hỏi: “Anh quen hacker sao?”
William chán nản lắc đầu.
[1] Bồ Tùng Linh – Nổi tiếng với tác phẩm “Liêu trai chí dị”
[2] Yêu nhị đại: chế từ cụm từ “Phú nhị đại” là thuật ngữ dùng để chỉ thế hệ con nhà giàu thứ hai của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.
Ngoài cửa sở công an thành phố, tôi và William thò đầu vào nhìn, không biết có nên vào không.
Nhưng nữ cảnh sát xinh đẹp làm việc ở cửa liếc mắt một cái đã nhận ra tôi, nhiệt tình chào đón: “Là em họ Lam Lăng, Dạ Đồng phải không? Mọi người mau ra mà xem, lần trước tôi đã nói em họ Lam Lăng là người đẹp vô cùng đáng yêu, mấy người còn không tin! Lúc này nhìn thấy người thật, đã thấy tôi không nói dối rồi chứ.”
Tôi được tiếp đón mà sửng sốt, vội phủ nhận: “Tôi không phải em họ của Lam Lăng… Cùng lắm thì là em họ của người trong lòng anh ta thôi.”
Nữ cảnh tiếp tục tám: “Tôi đã nói Lam Lăng có người trong lòng rồi mà mấy người cũng không tin? Lúc này thì hết hy vọng chưa?”
Tôi lại phủ nhận: “Không phải, anh ta tương tư đơn phương.”
Ánh mắt nữ cảnh sát thích tám này đã chuyển sang William, hưng phấn khen: “Đây là bạn trai Dạ Đồng sao? Thật tuấn tú! Nhìn quả thật giống như trời sinh một đôi vậy, hay là bạn người nước ngoài!”
Tôi: “Không phải!”
William: “Thật vậy à? !”
Tôi liếc William một cái, anh ta ngoan ngoãn cúi đầu, uể oải nói: “Không phải…”
Dưới ánh mắt của mọi người vây xem, tôi quen đường vòng mấy vòng, đi vào góc sảnh công an, bên cạnh nhà kho có một văn phòng, trên tấm bảng viết “Ban điều tra tội phạm đặc biệt”, tất cả công nhân viên trong đó đều là yêu quái đã ngụy trang thành con người.
Đây là hiệp nghị bí mật Thiên giới đã ký kết với chính phủ các quốc gia, để yêu quái thuộc quyền quản lý của Thiên giới xây dựng nơi làm việc trong cơ quan chính phủ, quản lý hộ tịch và khiếu nại của yêu quái cùng một số việc khác. Lam Lăng là chỉ huy ” Ban điều tra tội phạm đặc biệt ” chuyên môn xử lý các loại hành vi phạm tội liên quan đến yêu quái.
Tôi đẩy cửa ra, thấy Lam Lăng mặc áo sơmi trắng vạn năm không thay đổi của anh ta, lười biếng nằm bò lên bàn, cắn đuôi 乃út, nhìn đống công văn đầy ụ mà ngẩn người.
Tôi tiến lên, chính nghĩa trách mắng: “Giở thủ đoạn làm biếng! Lãng phí tiền của nhân dân nộp thuế! Cẩn thận bị báo cáo!”
“Dù sao cũng không phải loài người trả lương cho anh…” Lam Lăng ngẩng đầu, liếc tôi trắng mắt một cái, sau đó nghi ngờ hỏi, “Con mèo nhàn hạ này, không có chuyện gì sao lại đến Tam Bảo Điện của anh làm gì?”
William lắm mồm ςướק lời đáp: “Báo án!”
Lam Lăng giật mình suýt chút đã rơi cả mắt xuống đất: “Con bé này á?”
Tôi đỏ mặt, nhăn nhó không nói gì, chỉ lặng lẽ đẩy William mấy cái.
William hiểu ý, nói rõ ràng tất cả mọi chuyện, sau đó khẩn cầu nói: “Dạ Đồng nói nhân viên yêu quái của anh có mạng lưới quan hệ lợi hại. Muốn hỏi xem có quen hacker nào giỏi có thể giúp bọn em tìm được địa chỉ của kẻ kia, đến cửa trả thù.”
Anh ta nói rất trực tiếp, tôi không kìm chế được giẫm cho anh ta mấy phát
“Tống tiền sao?” Lam Lăng rơi vào trầm tư, một lát sau mở miệng hỏi, “100 vạn đối với người thường quả thật không nhỏ, nhưng đối với Dạ Đồng em chẳng qua cũng như chín cọng lông trâu thôi, đúng không?”
Tôi chính nghĩa nói: “Tiền tài là chuyện nhỏ! Sĩ diện mới là chuyện lớn!”
Lam Lăng hỏi: “Sĩ diện đủ để em đẩy William vào nguy hiểm sao?”
Tôi sửa lại: “Là một mèo yêu có phẩm đức cao thượng, muốn vì dân trừ hại!”
Lam Lăng cười, anh ta nghịch nghịch 乃út máy, rất không đứng đắn nói: “Nếu trong vòng ba giây không nói thật, anh sẽ đi hỏi Hồng Vũ.”
“Là Hồng Vũ chê tôi vứt bừa bãi, đem tất cả chi phiếu giao cho vẹt bảo quản rồi, nó và bạn trai đi biển Caribbean nghỉ phép, cắt đứt di động và toàn bộ pháp thuật liên lạc, chỉ để lại cho tôi mấy ngàn tệ mua thức ăn cho mèo và chó, tôi không có tiền giao tiền chuộc!” Tôi sợ phải tiếp tục mất mặt, vội vội vàng vàng một hơi nói hết.
Lam Lăng thấy tôi thành thật không nhạo báng nữa, mà lấy ra mấy tài liệu phạm tội từ trong ngăn tủ, quăng đến trước mặt tôi. Tôi cầm lên nhìn kỹ, phát hiện những vụ án này có điểm giống nhau đó là đều xảy ra trong hai tháng này và đều được thực hiện bởi những tiểu yêu quái nhỏ yếu. Có ςướק bóc, trộm ςướק, buôn lậu thuốc phiện, lừa đảo. Số tiền phạm tội nằm trong khoảng 100 vạn gì đó, sau khi phạm tội đều đến tự thú, nhưng lại từ chối trả lại tiền.
Tôi xem xét kỹ lưỡng, cầm lấy một tập tài liệu hỏi: “Anh cho rằng đều là tống tiền sao?”
“Đối phương rất khôn khéo.” Lam Lăng đẩy đẩy kính mắt, phân tích nói, “Đó đều là những yêu quái nhỏ pháp lực thấp, không mạnh hơn con người là bao, lại sợ nhất là bị bại lộ thân phận. Sau khi bị tống tiền, không có tiền phải đi phạm tội, sau đó lấy thân phận con người đến tự thú, an toàn ngồi trong nhà giam mười, hai mươi năm, dù sao cũng hơn phải đến đảo Tự Tội ngồi mấy trăm năm. Bọn họ không đồng ý khai báo về kẻ tống tiền, khiến bọn anh cũng rất đau đầu. Địa chỉ tin nhắn bọn anh cũng đã tìm rồi, là từ sever ở nước ngoài gửi đến, không thể tra ra được nguồn gốc, hiển nhiên là do cao thủ máy tính gây nên.”
“Ít nhất cũng biết thêm được một điều, kẻ tống tiền không phải người nơi này” Tôi giải thích nói, “Chỉ cần là yêu quái bản địa hoặc là người có liên quan đến yêu quái, đều biết không thể đắc tội với tôi và Hồng Vũ, nào dám xuống tay với William.”
Lam Lăng đồng ý nói: “Tình huống yêu quái mới sinh, sau khi thành yêu mà có đại yêu quái bảo vệ rất hiếm thấy, hơn nữa Hồng Vũ không ở nhà, em chỉ ru rú trong nhà, cái gì cũng ném cho William xử lý. Chỉ có đối phương là người bên ngoài, mới có thể cho rằng William là yêu quái mới dễ bắt nạt.”
Sau đó hai người chúng tôi cùng nhìn William chằm chằm, tóm anh ta lại hỏi: “Anh có quen bạn nào ở nơi khác không?”
William phe phẩy cái đuôi suy nghĩ thật lâu: “Đại khái… Chỉ có bạn chat trên QQ thôi, nhưng đến đây rất đông.”
Lam Lăng nói: “Loại chuyện này không thể nào là đột nhiên nổi lòng tham được, hắn phải điều tra nghiên cứu địa hình trước, có khả năng nhất chính là tiếp xúc qua internet, xác nhận lộ trình, sau đó là ảnh chụp.”
Anh ta mở máy tính ra, đăng nhập vào dãy số của William, mở lịch sử chat ra xem tất cả những cuộc nói chuyện trên QQ từ trước đến giờ. Nhìn thoáng qua liền bật cười.
William là tên ngố internet, avatar QQ là ảnh chụp của chính mình. Dù trên diễn đàn hay lúc chat vẫn mang những thói quen của người mới. Ví dụ như hỏi tên, tuổi, địa chỉ của người ta như đồ nhà quê, hơn nữa không hỏi ra đáp án thề không bỏ qua. Những người chat tương đối nhiệt tình với anh ta có vài người, ai cũng bị 10 vạn câu hỏi vì sao của anh ta oanh tạc hết, ít nhiều cũng có vài phần thật. Sau khi loại trừ những người không có khả năng thì còn lại ba người đáng nghi.
Ví dụ như người có nick “Theo gió phất phới” này, dãy số QQ là IP nước ngoài không thể tìm ra, công bố là người ở thành phố gần đây, hơn nữa hỏi thăm không ít tình huống cá nhân và chi tiết của William. William không có thường thức của loài người, tính cách lại thật thà, cho nên hỏi gì cũng trả lời hết. Anh ta nói người trên ảnh chụp là chính mình, cha mẹ không biết đi nơi nào, tuổi là bí mật, lúc trước xem 《 3000 câu hỏi của mèo xanh tinh nghịch 》 nên yêu thích Anime, không đi học, không xuất ngoại, cũng sẽ không nói tiếng Anh, ở cùng một con mèo đen vô cùng đàng yêu trong biệt thự, còn thành thật khai báo lịch trình sắp tới và dãy số hộp thư, số điện thoại di động!
Tôi nghe mà hận không thể vặn lỗ tai anh ta: “Con chó ngu ngốc! Anh có hình dáng của người nước ngoài, sao có thể là cô nhi trong nước? ! Người trên ảnh chụp ít nhất phải 16, 17 tuổi sao có thể không đi học ngày ngày ở nhà xem hoạt hình? ! Bị tống tiền cũng đáng đời anh lắm!”
Lam Lăng “Khụ” 1 tiếng đánh gãy lời tôi nói: “Có vài bộ hoạt hình xem cũng hay… Anh chán cũng xem mấy tập.”
Tôi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn kẻ đã sống trên vạn năm như anh ta. Anh ta cũng xem 《3000 câu hỏi của mèo xanh tinh nghịch》?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ tôi thực sự đã lạc hậu rồi sao?
Dưới sự sai bảo của Lam Lăng, William lại lên chat với “Theo gió phất phới”. Anh ta bảo mình có việc, cần 100 vạn, thật sự là xui tận mạng.
Theo gió phất phới gửi lại một cái mặt khóc.
William bình tĩnh nói: “May mà chủ nhân tôi là phú hào, mấy đồng tiền trinh này chỉ như mưa bụi, đáng tiếc là bà ấy lại đang đưa em gái tôi đi du lịch, chờ thêm mấy ngày nữa họ về là có thể giải quyết .”
Theo gió phất phới hỏi: “Chủ nhân anh chắc hẳn là người phụ nữ rất lợi hại?”
William: “Không phải! Bà ấy là một bà già lương thiện nhưng lớn tuổi rồi, đầu óc thường xuyên hồ đồ. Thấy tôi và em gái té xỉu ở ven đường không có cơm ăn, liền nhặt chúng tôi về. Bà ấy là người tốt! Tôi sẽ hiếu thuận với bà ấy!”
Theo gió phất phới gửi icon chảy nước miếng, hỏi lại: “Em gái anh có xinh đẹp như anh không?”
William: “Khuynh quốc khuynh thành!”
Theo gió phất phới: “Gạt người! Không nhìn thấy thì không tin được!”
Lam Lăng lập tức lôi tôi đến trước một cái máy tính khác, bắt tôi õng ẹo làm dáng vài tư thế rồi chụp lại để William gửi cho đối phương xem.
Theo gió phất phới gửi một cái icon mê đắm: “Xin làm quen! Xin bao dưỡng!”
William đáp: “Hắc hắc, thấy em gái tôi đáng yêu chưa, ngày mai nó sẽ đi đến triển lãm với tôi!”
William lại gửi đoạn đối thoại kia cho vài kẻ bị tình nghi trên QQ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc