Yêu Tôi Xin Hãy Nói - Chương 35

Tác giả: Thất Nguyệt Thịnh Hạ

Lâm Đức Bân bật người xuống giường —
“Hử, cậu đi đâu vậy?”
“WC.” Giọng nói nghiên răng nghiến lợi.
Tưởng Thanh Dung mất hai giây mới hiểu vì sao Lâm Đức Bân muốn đi WC, nhất thời xấu hổ trốn vào chăn không dám lên tiếng.
Không biết bao lâu, thân thể lành lạnh lần nữa chui vào chăn.
“Được, được rồi?” Nhút nhát hỏi.
“Ngủ.” Người nào đó hung dữ vỗ vỗ lưng Tưởng Thanh Dung.
“Hôn ngủ ngon.” Giọng nói rất nhẹ nhưng rất kiên quyết.
Đây là quyền lợi của tình nhân, không phải sao?
Đầu tiên là tiếng nước đứt quãng, sau lại sợ tiếng động quá lớn sẽ đánh thức hai người ngủ cùng phòng đã ngủ say, thanh âm trở nên trầm trầm.
Trò chơi trao đổi nước bọt trong chăn diễn ra một hồi lâu mới dừng lại.
“Có muốn vào WC chuyến nữa không?” Bị cắn khiến miệng gần như sưng lên, Tưởng Thanh Dung ý định trả thù lơ đãng nhấc chân, vừa khéo lướt qua một vị trí khó nói, rất hài lòng nghe được tiếng hít vào.
Trả lời của Lâm Đức Bân là khép chân kẹp người ở giữa, cố ý dùng chỗ đang cứng đè lên bụng Tưởng Thanh Dung.
Đùa giỡn không dược lại bị đùa giỡn, Tưởng Thanh Dung không dám lộn xộn, sợ không cẩn thận lại lau súng ςướק cò thật.
Cậu không ngại dâng thân xác cho người này, nhưng không phải hôm nay.
Thiên không thời địa không lợi nhân không hòa, ngày hôm nay nhìn thế nào cũng không phải ngày lành để ℓàм тìин.
“Thật sự không cần đi WC?”
“Ngủ.”
“Cậu như vậy tớ không ngủ được.”
“Ngủ!”
Sau khi kháng nghị vô hiệu, Tưởng Thanh Dung biết điều im miệng, ngẩng đầu hôn nhẹ lên chiếc cằm đã lởm chởm râu của Lâm Đức Bân, “Ngủ ngon.”
Một nụ hôn ngủ ngon giống vậy không chút *** hạ trên trán, “Ngoan.”
Từ ngày biết điểm đến giờ, cuối cùng Tưởng Thanh Dung cũng có thể ngủ một giấc thật ngon. Trong mơ không có chia lìa, không bị tổn thương, không có tình yêu đơn phương cầu mà không được…
Dù cho hồi ức kiếp trước khôi phục, dù sau khi có thêm trí nhớ kiếp trước khiến tuổi trên tâm lý của Tưởng Thanh Dung vô duyên vô cớ có thêm mười năm, nhưng cậu vẫn thích Lâm Đức Bân trước mắt này.
Lâm Đức Bân kiếp trước, phần lớn thời gian cậu thích cũng ở phổ thông, dù sao tính ra cậu chỉ biết Lâm Đức Bân thời phổ thông. Lâm Đức Bân nhìn thấy ở hôn lễ đã cách cậu quá xa, khoảng trống hơn mười năm khiến cậu chỉ còn lại trí nhớ mơ hồ với cậu ấy. Có đôi khi cậu nghĩ vẩn vơ, rốt cuộc là cậu thích Lâm Đức Bân, hay là thích cảm giác thích một người này.
Mãi cho đến khi trở lại phổ thông mười lăm năm trước, cậu lại lần nữa là một học sinh trung học chung sống với Lâm Đức Bân hai năm, cuối cùng cậu đã có thể khẳng định, cậu thật sự thích người tên Lâm Đức Bân. Thích vẻ đường hoàng, thích sự bao dung, thích sự thẳng thắn, thích sự dịu dàng vô ý của cậu ấy, thích tất cả của cậu ấy.
Ở trước mặt người mình thích, Tưởng Thanh Dung không có cảm giác mình sống lại một đời có bất kỳ ưu thế nào. Lâm Đức Bân cười, cậu vẫn bị câu đi hơn nửa hồn phách; Lâm Đức Bân trợn mắt, cậu vẫn bị dọa cho không dám phản bác; Lâm Đức Bân tức giận, cậu vội vàng cẩn thận…
Á, không đúng!
Người bị đùa bỡn lòng vòng, rơi bao nhiêu nước mắt là cậu, tại sao bây giờ khép nép nhường nhịn lại là cậu?
Nghĩ vậy, Tưởng Thanh Dung thẳng lưng ưỡn иgự¢ nói, “Chuyện cậu lừa tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu!”
Lén sửa nguyện vọng cũng không nói với cậu, hại cậu thương tâm cả một kỳ nghỉ hè!
“Hừ!” Lâm Đức Bân gắp bánh bao cắn một cái.
Tưởng Thanh Dung lại không khỏi bắt đầu mê trai. Tất cả người trong canteen đang ăn điểm tâm không có một nghìn cũng có tám trăm, sao không ai có thể ăn bánh bao với cháo bình dân nhất tao nhã như người này chứ? Trước đây khi cậu ấy không chú ý mới dám hướng ánh mắt ái mộ về phía cậu ấy, lo rằng tâm tư của mình bị cậu ấy nhìn thấu. Cuối cùng giờ đây đã có thể quang minh chính đang dính ánh mắt trên người cậu ấy, một động tác nhỏ cũng không muốn bỏ qua.
“Tớ lừa cậu? Là ai vừa biết thành tích liền bỏ chạy về quê hả? Bóng người cũng không tìm được, cậu bảo tớ nói cho cậu biết thế nào?” Âm điệu kéo dài khiến trái tim nhỏ bé của Tưởng Thanh Dung run rẩy không ngừng, “Còn nữa, đừng nói với tớ là cậu không gian lận trong bài thi.”
Nếu không phải đang ở chỗ đông người, Lâm Đức Bân thực sự muốn cốc đầu Tưởng Thanh Dung, hỏi thử xem rốt cuộc cậu ấy nghĩ gì. Chỉ thấy điểm thấp gian dối thành điểm cao, chưa gặp ai điểm cao gian dối thành điểm thấp. Quả dưa chuột này căn bản là lấy tiền đồ của mình ra làm bừa.
Tưởng Thanh Dung vốn đang thẳng lưng lập tức rũ xuống, khí thế biến mất hoàn toàn. Trò lừa đảo nho nhỏ của cậu dễ bị phát hiện như vậy à?
“Đại học W có gì tốt, chỉ là ngôi trường rách nát.” Tưởng Thanh Dung trề môi lầm bầm.
Trường cũ mà cậu từng học, trong mùa hè này hoàn toàn bị cậu căm hận, vừa nhắc tới liền có sắc mặt không tốt, chỉ còn thiếu làm hình nhân để đâm mỗi ngày giải hận thôi.
Kiếp trước cậu tốt nghiệp ở đại học W, cuối cùng cũng chỉ lăn lộn được một vị trí chủ quản công ty nửa vời. Ngược lại Lâm Đức Bân tốt nghiệp đại học A, phất lên như diều gặp gió, lương cao chức cao khiến người ta cực kỳ hâm mộ. Từ đó có thể thấy được, đại học W còn không bằng đại học A.
Lâm Đức Bân thở dài, “Vì tớ, có đáng không?”
Tất cả đại học A, chắc cũng chỉ có Tưởng Thanh Dung dám dõng dạc tuyên bố đại học A là một trường rách nát. Mà hắn biết, hắn chính là nguyên nhân khiến Tưởng Thanh Dung coi đại học W là trường rởm.
“Đáng.” Thêm một lần nữa cậu vẫn sẽ làm vậy, không oán không hối.
Ngay cả cuộc đời của cậu cũng đã có lại một lần, còn có cái gì không thể bỏ!
“Heo.”
Hì hì, bị mắng là heo cũng hạnh phúc vô cùng.
Tưởng Thanh Dung xích ௱ôЛƓ về phía Lâm Đức Bân một chút, nói nhỏ, “Này, những lời tớ nói với cậu trên bờ đê hôm đó, có qua có lại mới toại lòng nhau, có phải cậu cũng nên đáp lại tớ một câu không?”
Lâm Đức Bân liếc cậu một cái, “Hôm đó cậu nói nhiều như vậy, một câu là câu nào?”
“Là, là một câu cuối cùng.”
“Hừ, cách xa như vậy, gió lại lớn, giọng thì chẳng lớn hơn tiếng muỗi kêu là mấy, ai nghe thấy cậu nói cái gì.”
“Cậu nói láo.” Cậu dám cam đoan trăm phần trăm, chắc chắn Lâm Đức Bân nghe được.
“Đúng là không nghe được.” Lâm Đức Bân một mực khẳng định, “Nếu không, cậu lập lại lần nữa? Cậu nói, tớ liền trả lời cậu.”
“Thật?” Mắt Tưởng Thanh Dung lập tức sáng lên. Dù từ hành động của Lâm Đức Bân cậu có thể đoán được đối phương cũng thích cậu, nhưng có thể nghe chính miệng cậu ấy nói một tiếng ‘thích’, là nguyện vọng Tưởng Thanh Dung tâm tâm niệm niệm.
Lâm Đức Bân bật cười, “Chó con nào nói dối không phải người.”
Tưởng Thanh Dung không quá để ý mình bị thay đổi giống loại, liếc nhìn hai bên một lượt mới khó xử nói, “Phải nói ở đây?”
Canteen đông nghịt học sinh ăn sáng, nhìn thế nào cũng không phải là nơi thích hợp để tỏ tình, “Có thể để buổi tối nói sau được không?”
“Có thể.” Lâm Đức Bân biểu hiện rất độ lượng, “Nhưng phải có lãi.”
“Lãi?” Tưởng Thanh Dung ngạc nhiên.
Đầu đũa hơi nhọn điểm lên môi, Lâm Đức Bân bắn tới ánh mắt ‘hiểu không?’.
Trong trận đấu đo độ mặt dày Tưởng Thanh Dung hoàn toàn bại trận, lập tức ném bữa sáng mới ăn một nửa chạy trối ૮ɦếƭ.
Điện cao thế, thật là nguy hiểm!
Đời trước là bị điện giật ૮ɦếƭ, đời này không bao giờ để bị điện giật ૮ɦếƭ nữa…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc