Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - Chương 17

Tác giả: PhThao_CHH

Hơ , ngủ sướng quá nhỉ ? Chắc là chẳng biết ai gọi rồi chứ gì ?
Nghe cái giọng dễ thương bao nhiêu càng đâm ra đáng ghét con người đó bấy nhiêu .
– Ngủ ngon không ?
Nửa đêm có tên điên nào gọi vậy nhỉ ? Gọi tới lại hỏi ngủ ngon không ? Dạo này bệnh viện thả rong nhiều quá rồi !
Diệu Anh đưa tay che miệng ngáp , hỏi .
– Ai vậy ?
Đấy , nói không trật đi đâu được mà .
– Tôi , Hải Đăng .
– À , thì ra là tên ૮ɦếƭ dở nhà cậu . Rảnh rỗi quá hay sao mà nửa đêm gọi phá rối giấc ngủ của tôi ?
– Cậu là gì tôi của tôi thế ?
Quái ! Tên ૮ɦếƭ tiệt Hải Đăng này ăn trúng cái bả gì mà nãy giờ cứ hỏi toàn cái không đâu thế ?
– Bạn tốt !
Hải Đăng nghe Diệu Anh trả lời mà nhếch mép cười khinh , phỉ nhổ vào hai chữ ” bạn tốt ” đó !
– Bạn bình thường thôi cũng đã nhắn tin chúc tôi may mắn , chúc tôi thi tốt . Còn cậu thì sao , bạn tốt ? Vậy mà một câu chúc cũng không có ! Thử hỏi tốt ở đâu ?
Ặc , nghe giống như tên Hải Đăng đó đang tức vậy , tuôn một tràng .
– Chúc gì ?
Đúng là … nhiều khi Hải Đăng ghét cái sự vô tư của Diệu Anh không tả nổi .
– Tôi không hiểu cái đầu cậu chứa cái gì trong đó , não cá vàng à ? Không nhớ gì hết vậy ? Ngày mai tôi phải thi đội tuyển Toán rồi , thế mà thứ bạn tốt như cậu vẫn dửng dưng thế à ?
Ừ nhỉ , Hải Đăng không nhắc thì Diệu Anh cũng chẳng nhớ . Có khi nào cô não cá vàng thật không nhỉ ?
– Xì , tưởng gì to tát ! Hải Đăng à , tôi biết khả năng của cậu mà , vô quẹt vài nét đã 9 , 10 điểm đậu luôn rồi . Tôi việc gì phải chúc cho dư thừa ?
Cái miệng Diệu Anh nó cứ dẻo như vậy đấy , khổ thân Hải Đăng thôi ! Trước khi gọi đã tự nhủ kiên quyết mắng Diệu Anh một trận cho chừa , ấy vậy mà nghe người kia nói có mấy câu thôi à . Đã hết muốn mắng , chỉ thích cứ im im nghe ai đó khen mãi thôi .
Muốn trách thì trách cái miệng người kia , chứ chẳng phải tại gì Hải Đăng đâu ?
– Vả lại mọi người đã chúc cậu nhiều như thế còn gì , cần gì tôi chúc nữa ? Chẳng phải được mỗi Quỳnh Giao chúc cậu đã sướng điên lên rồi sao ?
Vừa sướng câu trước , câu sau đã khiến Hải Đăng máu nóng dồn lên tận não .
Nếu không phải cậu và Quỳnh Giao vẫn đang diễn vở kịch ” người yêu ” thì đã chẳng kiêng nể quát vào mặt con nhỏ ngu ngốc kia rồi .
– Thế người ta chúc rồi thì cậu không chúc nữa à ?
– Ừ , chúc nhiều quá làm gì ? Quan trọng là ở kết quả thi của cậu thôi mà .
– Tôi không cần biết , rớt là do cậu hết !!!
Nói nhiêu đó thôi , đầu dây bên kia cúp máy thẳng thừng không thương tiếc .
Diệu Anh ở bên này ngẩn tò te cầm điện thoại . Tên này tính khí cứ như đàn bà í , cứ một tí lại giận với chả dỗi . Khổ quá mà !
Thật ra thì không phải là Hải Đăng không tiếc đâu , cũng thèm nghe cái giọng đáng yêu đó lắm chứ ! Càng nghe càng thích ấy .
Mà không được , mình là đàn ông , phải kiên quyết lên . Phải làm sao cho Diệu Anh ăn năn hối lỗi thật nhiều vào .
Ngóng mãi cả một tiếng đồng hồ vẫn chẳng thấy ai gọi lại , nhắn tin cũng không có .
Bực quá , ném điện thoại lên bàn , lên giường đắp chăn ngủ luôn .
Con nhỏ đáng ghét !
~~~~~
Diệu Anh gần sáng ngủ chẳng được nữa , định mò dậy đi dạo một tí rồi về đi học . Đúng ra hôm nay chẳng cần đến trường đâu , nhưng phải học đội tuyển nên vậy . Nghĩ cũng kì , hôm nay cũng là ngày thi tuyển học sinh giỏi vào đội tuyển các môn mà học sinh chuyên vẫn phải đi học như thường .
Nhắc đến mới nhớ , hình như tối qua … ?
૮ɦếƭ rồi ! Diệu Anh lục tung cả cái phòng lên tìm điện thoại , mà sao chẳng thấy đâu . Rõ là tối qua cô mới nghe điện thoại xong mà , có thể vứt đi đâu được chứ ?
Cái tên tánh đàn bà đó nhất định sẽ giận dỗi Diệu Anh một trận cho xem .
Làm gì nhỉ ?
Không biết là điên hay khùng mà Diệu Anh quyết định … sang tận nhà Hải Đăng ” nói chuyện ” .
Trên đường đi Diệu Anh cứ cảm thấy sờ sợ thế nào í , nghĩ rất nhiều cách để chuộc lỗi . Mà cái tên đó , sống chó quá thể đáng ! Dễ gì chịu tha cho cô ?
Bấm chuông mãi , gọi tên đến khô cổ rát họng vẫn chẳng thấy người ra mở cửa .
Nhớ có lần Diệu Anh đã từng thấy Hải Đăng mở khoá cửa rồi nhỉ ? Cái gì mà ” 08 … ” ? Mấy số đằng sau cô quên mất tiêu rồi .
Diệu Anh định bấm bừa mấy số đằng sau thì vừa lúc cửa tự mở . Đấy ! Như vậy ngay từ đầu có phải tốt hơn không ?
Hải Đăng đang ngồi trên ghế sofa vừa ăn điểm tâm vừa xem ti vi . Xem ra rất nhàn hạ , chẳng giống những đứa lo sốt vó lên vì sắp thi gì cả .
– Mới sáng sớm đến đây làm gì ? Còn định bẻ khoá nhà tôi nữa .
Nói sao giờ ? Diệu Anh không biết bắt đầu từ đâu cả .
– Miệng cậu bị ai khâu lại à ? Sao không nói ?
Hải Đăng nhăn mặt nhìn Diệu Anh , biết là tới đây ân hận mà . Thế mà lại còn câm như hến .
– Chúc cậu thi tốt !
Diệu Anh lí nhí trong miệng , chẳng dám nói to .
– Cái gì ?
– Chúc cậu thi tốt !
Lần này thì Diệu Anh nói to hơn rồi . Vậy mà đến tai Hải Đăng , chỉ như tiếng muỗi vo ve bên tai .
– Mới sáng mà cậu như thiếu sức sống thế ? Nói lớn lên xem nào !
– Tôi nói chúc cậu thi tốt !!!
Diệu Anh hét lên rõ to , Hải Đăng khoái chí cười ha hả .
– Ừ , tốt lắm . Tôi nghe rồi , cám ơn !
– Cậu đúng là điếc mà !
Diệu Anh tự do ngồi xuống ghế , liếc mắt toé lửa nhìn tên bên cạnh .
Hải Đăng chồm người qua nhét miếng sandwich ăn dở vào miệng Diệu Anh , cười như không có gì xảy ra .
Miệng thì nhai nhồm nhoàm đấy , mà vẫn cứ nói .
– Cậu ăn rồi lại cho tôi , ăn chung à ? Ghê thế !
– Ghê cái gì ? Chỉ là miếng bánh thôi mà .
Hải Đăng lấy miếng sandwich tiếp theo , lại nhét vào miệng Diệu Anh . Nhìn cứ như ba đút con ăn vậy .
– Ngon không ?
– Ngon !
Diệu Anh ngồi không cũng được thức ăn dâng tận miệng , không thích mới lạ . Cứ gật đầu lia lịa .
– Thích không ?
– Thích chứ .
– Vậy sau này mỗi sáng tôi sẽ dậy sớm làm điểm tâm , dâng tận miệng cho cậu ăn luôn .
Lời Hải Đăng vừa nói , là bộc bạch tâm tư của cậu . Tiếc rằng Diệu Anh mãi xem ti vi , chẳng nghe gì .
Ức quá Hải Đăng nhét nguyên lát bánh bự vào miệng Diệu Anh hại cô suýt nghẹn .
~~~~~
Hải Đăng đủng đỉnh hai tay đặt trong túi quần đi trên hành lang đến nơi Diệu Anh đang học . Bài thi vừa rồi mặc dù đề dài tốn thời gian nhưng cũng không khó lắm . Vừa thi xong Hải Đăng đã nghĩ đến việc chạy đến khoe khoang với Diệu Anh . Nghĩ là làm , Hải Đăng đứng bên cạnh cửa sổ nhìn vào trong , ánh mắt đảo một vòng tìm bóng dáng quen thuộc .
Hơ , con này hay ! Người ta tới đây học nó tới đây nói chuyện với trai à ?
Người khác thì tập trung làm bài , Diệu Anh lại tụm ba tụm bảy với mấy thằng con trai đó mà nói chuyện , cười vui phải biết ?
Ước muốn của Hải Đăng bây giờ là có thể vào đó lôi con nhỏ đáng ghét ra khỏi cái đám con trai đó , chửi một trận cho chừa cái tội hám trai !!!
Cái tên Hải Đăng này tánh đúng là quái gở mà !
Mới sáng còn cười đùa vui vẻ với Diệu Anh , bây giờ mặt lại hầm hập chẳng thèm liếc nhìn cô một cái .
– Hey , làm bài không tốt hả ?
Diệu Anh chạy nhanh lên phía trước ngáng đường Hải Đăng đi . Khổ nổi chân ngắn thua thiệt người ta là thế đấy !
Đã vậy rồi mà Hải Đăng còn lách người sang một bên , bỏ mặc Diệu Anh ở đó mà đi thẳng .
૮ɦếƭ tiệt ! Diệu Anh đây mặc xác , đếch quan tâm nữa !!!
Hải Đăng ở phía trước đi mãi mà chẳng thấy ai kia chạy theo nữa . Lại nghi hoặc ngoái lại đằng sau nhìn .
Chẳng thấy ai cả ! Ban đầu hơi tưng tức thôi , càng về sau lại tức muốn trào máu họng cả lên .
Bỏ mặc Hải Đăng như vậy mà theo trai , thật quá đáng !
~~~~~
Diệu Anh ngồi trong căn tin với cậu bạn chung đội tuyển . Nghĩ thì phải tập trung làm bài , mà đầu óc nó cứ để đâu đâu .
Vì lẽ gì khi nhìn bóng dáng lạnh lùng của người ta , lại cảm thấy hụt hẫng ?
Vì lẽ gì khi người ta lơ đi sự có mặt của cô , lại thấy cái gì đó nhói trong lòng ?
Chợt thấy thân ảnh quen thuộc nãy giờ cứ vấn vương trong đầu Diệu Anh kéo ghế ngồi xuống bàn bên cạnh cô , theo đó là một bạn nữ , phải nói là rất xinh nhé !
Hình như là hoa khôi năm nay của khối 10 ý ! Minh Trang 10 Văn A2 .
Chẳng hiểu sao tiếng trò chuyện của hai người bàn bên lại át luôn tiếng trao đổi bài của Diệu Anh và bạn học .
Đành bảo bạn hôm khác rồi học chung , viện cớ Diệu Anh giờ đang mệt . Bạn tưởng thật cũng gật đầu , nhắc cô giữ gìn sức khỏe rồi về .
Diệu Anh ngồi một mình ở bàn , đầu gối lên vở , tay mân mê lon nước cậu bạn vừa mua .
– Anh Đăng giỏi thật đấy ! Môn nào học cũng tốt .
– Cũng bình thường thôi , em đừng tâng bốc anh như vậy !
Gớm , anh em ngọt xớt ấy nhỉ ! Diệu Anh bĩu môi khinh thường , nhấp một ngụm nước .
– Không , em nói thật lòng đấy chứ .
– Giỏi như em nói nhưng vẫn thua một người đấy em ạ …
– Ai vậy anh ? Người đó có thể hơn anh sao ?
– Em nói như anh giỏi lắm ấy , cô gái đó hơn hẳn anh .
Minh Trang nghe Hải Đăng nói ” cô gái ” liền cảm thấy không vui . Rốt cuộc người đó là ai ?
Diệu Anh ở bàn bên tự cảm thấy mình thật nhiều chuyện , liền ôm tập vở rời khỏi đó .
Một lần ngoái đầu lại , một ánh nhìn đến Hải Đăng cũng chẳng có .
Hải Đăng cảm thấy Diệu Anh có gì đó không ổn thì phải , liền xin lỗi Minh Trang rồi chạy ra khỏi căn tin .
~~~~~
Diệu Anh đang đi thì liền dừng lại , tay vịn tường , tay kia ôm bụng , trán toát cả mồ hôi , thành ra thứ gì cầm trên tay đều rơi xuống . Lon nước trên tay rơi xuống đất nước đổ ướt cả tập vở , nhưng mặc kệ , Diệu Anh đau bụng quá !
Cứ đến kì là bụng cô lại được dịp hoành hành , đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại !
Chợt có ai đó ngồi xuống bên cạnh , cầm tập vở của Diệu Anh để sang một bên cho đỡ dính phải nước . Tay đặt lên đầu Diệu Anh , quan tâm :
– Đau lắm hả ?
Giọng nói này , quen thuộc không tả nổi , Diệu Anh nhăn mặt trả lời .
– Không đau .
Hải Đăng phì cười , bộ dạng thế kia mà còn chối .
– Đi !
– Đi đâu ? – Diệu Anh ngẩng mặt hỏi , bắt gặp ánh mắt lạ lẫm của Hải Đăng , trong đó hình như có ẩn chứa sự lo lắng , cũng có ấm áp . Cớ sao khi nhìn vào đó , Diệu Anh thấy yên bình lạ thường , cơn đau như giảm hẳn .
– Mua thuốc .
Hải Đăng cầm tập vở lên rồi lại nắm tay Diệu Anh dắt đi . Mọi khi đều bị Hải Đăng túm tay kéo đi thật nhanh , mà sao hôm nay cứ bước chầm chậm ? Lạ nhỉ ?
Minh Trang ở sau bức tường nhìn thấy thái độ quan tâm quá mức đó Hải Đăng , liền sinh ra nghi ngờ . Chị ta , là Diệu Anh – học sinh ưu tú của đội tuyển Anh . Phải chăng ” cô gái ” mà Hải Đăng nhắc đến là Diệu Anh ?
– Uống đi , đồ ngốc !
Hải Đăng đưa mấy viên thuốc cho Diệu Anh , thở dài mắng .
Diệu Anh mệt quá cũng chẳng đôi co , ngoan ngoãn uống thuốc .
– Sao đau như vậy không mua thuốc giảm đau ?
– Tôi quên .
– Ừ .
Cả hai người im lặng như vậy , chỉ đơn giản ngồi cạnh nhau . Một lời cũng không nói , yên bình như thế có biết hiểu lầm chồng chất sắp ập tới ?
~~~~~
Tháng 12 đến , đồng nghĩa với kì thi học kì cũng đến .
Tất cả các môn Diệu Anh đều thi trót lọt , duy chỉ có Sử là nhồi nhét mãi vào đầu nó cứ chui ra lại là thế nào ? Đêm hôm thức khuya , học bài chăm chỉ .
– Diệu Anh à , tao nhác học bài quá .
Chuyên tâm như vậy lại thấy Quỳnh Giao ôm vở từ cửa bước vào .
– Gì đấy ? Mai thi sử rồi , cũng là ngày cuối , cố gắng đi !
– Thôi tao học không nổi đâu . Năm gì cả tá thế này , nhét đếch vô !
Diệu Anh đang học nên không tiện nói , chỉ đẩy Quỳnh Giao về phòng , bảo cô siêng học bài rồi thôi .
Ai ngờ hôm sau quả thật Quỳnh Giao không học bài . Mà Diệu Anh nào để ý , chỉ muốn điểm thật cao , nên tập trung ôn bài .
Cô Liên dạy sử nổi tiếng hung dữ , khắt khe với học sinh , chẳng học sinh nào thấy cô cười bao giờ . Trúng giờ cô thì chỉ có ngồi im thin thít , không dám cử động .
Thế mà lại có người gan lớn , dám lật tài liệu chép . Đến lúc thấy cô chau mày nhắm thẳng hướng mình mà bước đến , liền chẳng biết làm sao mà ném tờ giấy lên phía bàn trên .
Gặp lúc đó Diệu Anh không hiểu vì sao mà cứ loay hoay mãi . Hải Đăng thấy lạ định bụng hỏi nhưng phải làm bài xong trước nên tạm gác sang một bên .
Nào ngờ …
Cô Liên không tin là mình nhìn lầm , xem xét thật kĩ chỗ Quỳnh Giao ngồi nhưng lại chẳng thấy gì . Đúng lúc định đi lên thì lại thấy tờ giấy vo tròn lại ở dưới ghế … Diệu Anh .
Lúc đầu cô cứ tưởng giấy nháp nhưng môn Sử thì nháp làm gì . Khi nhặt lên , ban đầu là ngạc nhiên sau lại không tin , cuối cùng là tức giận .
– Vũ Hoàng Diệu Anh !!!
Diệu Anh lúc này còn ý cuối nữa là xong bài , nghe cô gọi cả họ lẫn tên thì giật mình , liền ngẩng mặt lên trả lời :
– Dạ sao ạ ?
– Sao em lại có thể giở trò gian lận như vậy được ?
– E … em sao ?
– Chứ còn ai vào đây nữa .
Diệu Anh chưa kịp nói gì thì Hải Đăng đã đứng dậy cắt ngang :
– Chắc có gì nhầm lẫn thưa cô ! Hai chúng em ngồi gần nên em biết , Diệu Anh không hề sử dụng tài liệu .
– Việc này có ai làm chứng ? Ngộ nhỡ hai em cùng bàn bao che cho nhau thì làm sao ?
Lúc Hải Đăng định tiếp tục cãi lại , thì Diệu Anh đã ngăn lại .
– Là em , thưa cô . Em xin lỗi .
Cả lớp lại được phen ngạc nhiên . Nhưng có lẽ người kinh ngạc nhất là Hải Đăng . Chẳng lẽ người như Diệu Anh lại làm thế sao ?
Diệu Anh không phải là kiểu người nhận giúp như vậy , công tư phân minh , việc ai nấy lo . Nhưng khổ nỗi , đối phương lại là Quỳnh Giao , bạn thân của cô . Diệu Anh luôn có một nhược điểm lớn nhất , luôn mềm yếu , rộng lượng với người thân thiết của mình . Cái giây phút cô khẽ liếc mắt về phía sau , nhìn thấy Quỳnh Giao cúi gằm mặt xuống bàn . Cô đã biết , người đó là Quỳnh Giao . Chỉ khẽ mỉm cười , cô nhận lỗi về mình .
Diệu Anh theo cô lên phòng giáo viên , trong lòng biết rõ hình phạt lần này chắc hẳn không nhỏ bé gì !
Hải Đăng ở lại thu bài lòng nóng như lửa đốt . Đến lúc cầm bài Quỳnh Giao trên tay , cậu liền nảy ra một suy nghĩ . Nhưng chắc không đâu , không lý nào Quỳnh Giao lại có thể làm trò đó với bạn thân của mình .
Nghĩ vậy cậu nhanh chóng thu bài rồi đem nhanh đến phòng giáo viên .
– Diệu Anh , em đã quy phạm quy chế thi . Cô xét theo đúng nội quy , hạnh kiểm của em hạ xuống yếu !
Tiếng cô Liên vọng ra ngoài cửa .
Nghe câu nói đó , có hai người ૮ɦếƭ sững , người trong phòng , kẻ bên ngoài , đều chung một suy nghĩ .
“Hạnh kiểm yếu làm sao Diệu Anh có thể thi chuyên được ? ”
Chưa kịp nghĩ nhiều , Hải Đăng đẩy cửa bước vào . Lúc này Diệu Anh vẫn không biết , đầu óc cô trống rỗng , trước mắt như tối đen .
Cô Liên thấy Hải Đăng chỉ phẩy tay ý để bài lên bàn rồi ra ngoài .
Nhưng không , Hải Đăng vẫn ở lại đó .
– Thưa cô , em có chuyện muốn nói .
– Được , em nói đi .
– Diệu Anh là vi phạm lần đầu , mong cô rộng lượng bỏ qua , giơ cao đánh khẽ .
– Nếu em nói về việc đó thì hãy về lớp chuẩn bị tiết tiếp theo đi , đừng phí thời gian !
Quả nhiên là vậy , cô Liên không phải dễ thuyết phục .
– Cô dạy lớp bấy lâu chắc cũng biết , Diệu Anh là một học sinh ngoan thế nào . Huống hồ gần đây cậu ấy còn phải chuyên tâm ôn thi chuyên . Bài sử kiểm tra lại rất dài , thêm khó nhớ . Chắc Diệu Anh quên chỗ nào đó , trót dại lần đầu . Mong cô bỏ qua !
Cô Liên mặc dù có chút dao động trước những lí lẽ của Hải Đăng nhưng vẫn giữ nguyên ý kiến , chưa thay đổi .
– Nếu cô không tin , có thể dò bài Diệu Anh . Em chắc chắn những điều mình vừa nói là đúng sự thật .
Hải Đăng không phải là người có thể tự do nói bừa . Trước lúc vào tiết , hai người đã dò bài lẫn nhau . Diệu Anh thuộc bài như ăn cháo . Nếu giờ cô có dò lại cũng vậy .
Ngẫm nghĩ một hồi , cô Liên quay sang nói với Diệu Anh .
– Được rồi , Diệu Anh , cô bỏ qua cho em lần này . Tuy nhiên , bài kiểm tra này của em là 0 điểm !
Diệu Anh lúc này như từ địa ngục mới trở về , vội cám ơn cô , lễ phép chào cô về lớp .
– Cám ơn cậu nhé !
Diệu Anh trên đường về lớp lí nhí nói với người bên cạnh .
– Cậu nói gì thế ? Nói be bé trong mồm thế ai nghe ?
– Tôi nói cám ơn cậu !
– Gì ? Tôi vẫn chưa nghe ! Ây da , có phải tai tôi có vấn đề rồi không ?
Rõ ràng là cố tình mà , tên Hải Đăng này nhất định lợi dụng cơ hội để chọc Diệu Anh . Nhưng thôi , người ta vừa cứu cô , phải bỏ qua , nhường nhịn .
– Cám ơn cậu , rất nhiều ! Được chưa ?
– Cậu nào ? Cậu đang nói ai thế ?
– Haizzz … Cám ơn cậu , Trịnh Vũ Hải Đăng !
– Ừ . Nhưng nói xem , không phải cậu làm đúng chứ ?
Diệu Anh không nghĩ Hải Đăng sẽ hỏi thẳng như vậy , bỗng chột dạ .
– Là … tôi làm .
– Tại sao ?
– Cậu cần gì biết lý do ?
– Sao không hỏi tôi ?
– Tôi không cần sự giúp đỡ từ cậu .
Nãy giờ Hải Đăng cứ nhìn chằm chằm Diệu Anh . Vì lẽ gì cô trả lời mà mắt chẳng dám nhìn vào cậu ?
– Đây là lớp trưởng gương mẫu của chúng ta sao ? – Hải Đăng nhếch môi khinh bỉ , chế giễu .
– …
– Tôi cứ nghĩ cậu là học sinh ngoan , hóa ra không phải vậy !
– …
– Xem ra tôi hiểu sai về cậu rồi .
– Cậu hiểu tôi lắm sao ?
Diệu Anh ngó sang Hải Đăng , cười như không mà hỏi .
– Phải .
– Ừ , vậy cậu hiểu đúng rồi đấy ! Tôi là loại người có thể làm tất cả vì điểm .
Nhìn thái độ Diệu Anh bình thản như không , Hải Đăng nổi nóng ép cô vào tường , tay P0'p mạnh cằm .
– Kể cả có bị tước quyền thi học sinh giỏi ?
– Cậu nghĩ có thể sao ? Ba tôi làm gì ?
Hải Đăng quên mất , gia đình Diệu Anh giàu có như vậy , tiền để đâu cho hết . Lại thêm ba Diệu Anh là người góp vốn không nhỏ xây ngôi trường này , chỉ cần nói với hiệu trưởng vài câu tất nhiên Diệu Anh sẽ chẳng bị gì cả .
– Đúng nhỉ ! Con gái cưng gặp chuyện , có người ba nào không đứng ra bênh vực ?
– Con người như cậu , thật không tưởng !
Hải Đăng dứt khoát bỏ đi , ánh nhìn trước lúc quay lưng lạnh lùng như sắt như đá .
” Chẳng phải cậu từng bảo tôi nói gì cậu cũng sẽ tin sao ? ” – Diệu Anh ở phía sau ánh mắt đượm buồn nhìn theo bóng lưng đang xa dần .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc