Yêu Thương Tình Nhân Một Đêm - Chương 23

Tác giả: Kim Huyên

Đây là một bữa tiệc Hồng Môn Yến*.
(*Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Đó là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có : Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.)
Lương Kỳ Gia sống trong cái nhà này đã hơn hai mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên được dì nấu “riêng” cho một bữa ăn, hại cô vừa ăn mà vừa run sợ trong lòng, hoàn toàn không cảm nhận được hương vị đồ ăn đâu hết.
Thái độ của dì đối với cô cũng không có trở nên đặc biệt tốt, nhưng mà không hề giống trước kia, hôm nay dì lạnh lùng thản nhiên giống như là trời sinh bà đối với người con không có cùng huyết thống là cô này vốn vẫn hay ở chung như vậy.
Nhưng mà ngoài ý muốn, thái độ của cậu em trai bằng tuổi nhưng kém mình sáu tháng Lương Quan Thiên lại vô cùng thân thiết, gọi cô một tiếng chị, gọi Trạm Diệc Kỳ một tiếng anh rể khiến Lương Kỳ Gia cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Mẹ con dì rốt cuộc muốn làm gì chứ? Cô thật sự là càng lúc càng không hiểu.
Thất khó khăn vất vả nuốt hết được bữa cơm, mọi người chuyển sang ngồi ở phòng khách, Mẹ Lương đem hoa quả đã cắt gọt tốt tới, đặt ở trên bàn trà rồi cũng ngồi xuống.
“Mẹ.” Lương Quan Thiên thấp giọng gọi một tiếng, phảng phất có mùi vị của một âm mưu.
“Hai người các con tính khi nào thì kết hôn?” Mẹ Lương lên tiếng hỏi, ngữ khí vẫn lạnh lùng thản nhiên như cũ.
“Chờ đứa nhỏ sinh ra, thân thể con khỏe hơn một chút rồi tính.” Lương Kỳ Gia trả lời.
“Cho nên hai đứa là thật sự muốn kết hôn với nhau?”
“Đương nhiên.” Trạm Diệc Kỳ nắm tay cô nói.
“Nếu muốn kết hôn thì chúng ta là người một nhà rồi.” Nét mặt bà Lương ẩn ẩn chút cười, nhưng ý cười không đạt đến đáy mắt (cười giả tạo).
“Đúng đó, đúng đó.” Lương Quan Thiên có chút nóng vội nói.
Lương Kỳ Gia không nói gì mà im lặng chống đỡ, không biết trong hồ lô của hai mẹ con này rốt cuộc đang bán loại thuốc gì*. Trạm Diệc Kỳ nhẹ nắm tay cô một chút, cô nhìn hắn thì thấy hắn mỉm cười, trong mắt có sự ấm áp và tình ý khiến mình an tâm hơn rất nhiều.
(*Không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì: 不知葫芦里卖的什么药, một tục ngữ, thành ngữ Trung Hoa mượn ý nghĩa và hình ảnh của hồ lô để diễn tả, ý nghĩa là không biết/cô ấy/họ đang nghĩ gì)
“Nếu đã là người một nhà, anh rể, em có thể đến công ty anh làm việc được không? Tùy anh sắp xếp cho em một vị trí nào cũng được, quản lí, phó tổng giám đốc em đều nhận.” Lương Quan Thiên nhếch mép, vẻ mặt chân chó lấy lòng nói.
Lương Kỳ Gia mở to hai mắt, quả thực là không thể tin được. Thì ra đây chính là mục đích của bọn họ! Hai người này làm sao có thể mặt dày đến thế cơ chứ?!Thật không thể tin nổi.
“Công ty của Diệc Kỳ hiện tại không thiếu người, cho dù có thiếu người cũng cần phải dựa theo qui định của công ty, đến đó phỏng vấn sau đó mới có cơ hội trúng tuyển mà bước vào làm việc, sau đó từ từ lên chức mới được.” Cô mặt không chút thay đổi trước khi Trạm Diệc Kỳ mở miệng đã nhanh chóng nói.
Hai mẹ con kia nghe thấy vậy liền biến sắc.
“Tôi nói với chị sao? Chị chõ miệng vào làm gì?” Lương Quan Thiên lập tức trở mặt, chứng nào tật nấy lớn tiếng mắng mỏ cô.
“Những lời cô ấy nói cũng chính là những lời mà tôi muốn nói.” Trạm Diệc Kỳ đột nhiên lạnh lùng thốt ra.
Sắc mặt của bà Lương lại càng khó nhìn hơn một chút.
“Nếu đã sắp là người một nhà –” Vẻ mặt của Lương Quan Thiên miễn cưỡng biến trở về bộ dạng lấy lòng, thử muốn kéo không khí trở lại hòa bình như lúc trước, biểu hiện giả dối vô cùng nên lập tức bị lửa giận của bà Lương không kiềm chế được đánh gãy.
“Trạm tiên sinh.” Thanh âm của bà ta lạnh lùng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
“Cậu nghĩ rằng tôi vất vả bao năm nuôi lớn một đứa nhỏ rồi có thể dễ dàng cho cậu như vậy được hay sao, cái gì cũng không trả giá liền cứ thế mà mang đi à?”
Mẹ xuất ngựa làm chỗ dựa cho mình, đứa con lập tức ngậm miệng, lộ ra vẻ mặt thoải mái đắc ý, dựa lưng vào ghế sô-pha chờ thu nhận thành quả.
“Dì, những lời người vừa nói có ý tứ gì?” Lương Kỳ Gia giận không thể át hỏi.
“Tôi nuôi dưỡng cô hai mươi năm, ăn của tôi mặc của tôi, chẳng lẽ không tiêu tiền sao? Hiện tại cô lớn rồi, đủ lông đủ cánh, cứng cáp rồi liền nghĩ đến việc bay đi, trên thế giới này có chuyện nào tốt như vậy hay sao?”
“Tôi ăn mặc dùng tất cả đều là tiền do ba khổ sở làm ra, cũng không phải của bà.”
“Năm đó một trong những điều kiện để tôi đáp ứng thu nhận, nuôi dưỡng cô chính là ông ta phải đưa toàn bộ tiền kiếm được cho tôi, nếu tất cả đã đưa cho tôi, ông ta lấy đâu ra tiền nuôi cô? Người bỏ tiền ra nuôi cô chính là tôi mới đúng.”
Lương Kỳ Gia hít một hơi thật sâu, nói không ra lời. Cô không hiểu tại sao một người lại có thể xấu xa, lạnh lùng vô tình đến vậy? Hôm nay đáng lẽ ra cô không nên đưa Trạm Diệc Kỳ về mới đúng.
“Chúng ta đi thôi.” Cô nói với Trạm Diệc Kỳ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Tôi còn chưa nói xong, hai người đã muốn đi đâu?” Bà Lương lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Mặc kệ bà muốn nói cái gì đều không liên quan tới tôi, người vất vả nuôi nấng tôi lớn lên là ba chứ không phải bà!”
“Cậu muốn kết hôn với cô ta cũng được, sính lễ tôi muốn ba trăm vạn.” Không thèm để ý đến cô, bà Lương nhìn chằm chằm Trạm Diệc Kỳ, mở miệng thốt ra đã như sư tử ngoạm.
“Không có khả năng!”
“Được.”
Lương Kỳ Gia cùng Trạm Diệc Kỳ gần như mở miệng đồng thời nhưng đáp án hoàn toàn khác nhau.
Nghe thấy câu trả lời củahắn, Lương Kỳ Gia khó có thể tin quay đầu nhìn lại. “Anh nói cái gì?”
Trạm Diệc Kỳ mỉm cười trấn an cô.
“Tôi có thể cho bà ba trăm vạn nhưng có điều kiện.” Hắn nói với bà Lương, vẻ mặt sâu xa khó lường.
“Điều kiện gì?”
“Tôi muốn mẹ con hai người cả đời này không được phép đến gần quấy rầy vợ chồng chúng tôi, cũng không được xuất hiện ở trước mặt chúng tôi nữa.”
“Được.” Hai mắt Lương Quan Thiên lập tức sáng lên, đứng bật dậy đồng ý.
“Không được.” Lương Kỳ Gia lại mở miệng phản đối.
Cô rất hiểu đứa em trai chỉ có nửa huyết thống cùng mình này, hắn đã bị dì làm hư nên hết sức hám tiền, tư lợi, chỉ biết ăn nằm suốt ngày, nói năng vô lễ, với hắn mà nói chỉ cần có thể kiếm tiền thì điều kiện nào hắn cũng chấp nhận, nhưng một khi đã hết tiền thì cái gì hắn cũng không để vào trong mắt, sẽ giống hệt như con trùng hút máu bám chặt lấy kẻ đó rồi hút đến khô hết máu mới thôi.
“Lời nó nói không thể tin, nó chưa từng giữ lời hứa với ai bao giờ.” Cô nói.
“Câm miệng!” Lương Quan Thiên tức giận, trợn mắt quát.
Vẻ mặt của Trạm Diệc Kỳ đột nhiên trở nên nguy hiểm khiến người ta sợ hãi.
“Cậu tốt nhất nên chú ý thái độ của mình một chút.” Hắn lạnh giọng cảnh cáo.
“Đó đều là thái độ bình thường của tôi, anh muốn tôi lưu ý cái gì?” Nếu đã ngả bài, mục đích cũng bày ra rồi, Lương Quan Thiên cũng chẳng sợ gì nữa, ngồi phịch ở trên sôpha, khôi phục bộ dáng lão đại không coi ai ra gì.
“Không cần để ý đến nó, chúng ta đi. Hôm nay em đáng lẽ không nên đưa anh trở về.”Lương Kỳ Gia lôi kéo Trạm Diệc Kỳ đứng dậy, trên mặt tràn đầy áy náy cùng hối hận.
“Cô ngồi xuống cho tôi!” Bà Lương thấy thế liền lạnh giọng ra lệnh.
Lương Kỳ Gia quay đầu nhìn lại, mặc không đổi sắc lắc đầu. “Trước đây vì phải cùng bà ở chung dưới một mái hiên, tôi mới nén giận để bà hô đến gọi đi, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng mà hiện tại tôi đã không còn sống tại đây nữa, không cần thiết phải nghe lời bà.”
Cô phải làm cho Trạm Diệc Kỳ thấy cô cũng không hề sợ hai mẹ con này mà chỉ là đang nhường nhịn bọn họ mà thôi, vì thế hắn không cần phải đáp ứng điều kiện của họ, càng miễn bàn đến việc đưa cho họ ba trăm vạn sính lễ kia nữa.
“Cho nên hiện tại cô đã cứng cáp, đủ lông đủ cánh, bay lên cao liền không quản lão cha già của mình nữa rồi à? Thật đúng là một đứa con gái hiếu thuận!” Bà Lương châm chọc khiêu khích nói.
Biết rõ là không nên để ý tới sự châm chọc của bà ta nhưng Lương Kỳ Gia vẫn không nhịn được nắm chặt tay lại.
“Chúng ta đi thôi, bảo bối.” Trạm Diệc Kỳ ôn nhu ôm lấy cô nói, không muốn làm cho cảm xúc của cô chỉ vì chuyện này mà bất ổn sẽ ảnh hưởng tới thân thể mình, cô đã mang thai ba mươi bốn tuần rồi, qua hơn một tháng nữa sẽ sinh, cái gì cũng cần phải cẩn thận.
Sự ôn nhu của hắn là cho bàn tay đang nắm chặt của Lương Kỳ Gia hơi thả lỏng một chút, cô ngẩng đầu nhìn hắn, hít sâu một hơi sau đó gật gật đầu.
“Chúng ta đi.”
Hắn gật đầu, hai người vừa bước tới cửa chính thì bị Lương Quan Thiên vừa nhảy dựng xuống từ sô pha chạy đến chặn đường.
“Chờ một chút! Nói chuyện còn chưa xong, các người đã muốn đi đâu chứ?” Hắn lấy vẻ mặt ngươi cho là có thể đi đơn giản như thế sao mà nói, ngoài cười nhưng trong không cười cất tiếng: “Ít nhất cũng nên cho chúng tôi biết, ba trăm vạn kia muốn gửi tiền hay là ngân phiếu, tôi đến tìm anh lúc nào thì được đã.”
Lời nói của hắn làm cho lửa giận của Lương Kỳ Gia trong nháy mắt lại cháy lên bừng bừng.
“Anh ấy sẽ không –” Cô giận không thể át muốn đánh ૮ɦếƭ dã tâm này của đứa em nhưng đã bị Trạm Diệc Kỳ ôn nhu cắt ngang.
“Bảo bối.” Hắn khẽ gọi cô một tiếng, ý muốn bảo cô hãy để cho hắn xử lí, tiếp đó quay sáng Lương Quan Thiên hỏi một câu không liên quan chút nào. “Không biết cậu có từng nghe qua một câu nói này hay không, có tiền có thể sai khiến ma quỷ?”
Lương Quan Thiên nghe vậy ngẩn ra một chút. “Đương nhiên, bằng không sao tôi có thể–”
“Vậy cậu có biết muốn mời một nhóm lưu manh xã hội đen đến dạy dỗ một người cần bao nhiêu tiền không?” Không đợi hắn nói cho hết lời, Trạm Diệc Kỳ đã hỏi tiếp.
“Mày uy hiếp tao?” Lương Quan Thiên hiểu ra, không tin nổi mở lớn hai mắt.
“Cậu đang uy hiếp con tôi sao?” Mẹ Lương cũng tức giận nghi ngờ.
“Tôi chỉ đang nói cho hai người biết một sự thật mà thôi. Tôi là một thương nhân, có câu tục ngữ như thế nào ấy nhỉ, vô gian bất thành thương*, chỉ cần đạt được mục đích, sử dụng một chút thủ đoạn cũng là điều tất yếu.” Trạm Diệc Kỳ cười tươi như hoa mà không hề có chút đùa giỡn, thậm chí còn mang theo một loại hàm ý khiến kẻ khác không rét mà run.
(*vô gian bất thành thương: không gian trá không thành thương nhân được)
“Tôi sẽ báo cảnh sát.” Bà Lương nuốt nuốt nước miếng, nhất quyết không chịu bị hắn uy hiếp.
“Bốn chữ quan thương câu kết* này mấy người chưa từng nghe qua sao?” Trạm Diệc Kỳ lại nở nụ cười. “Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, tôi có tiền, xin hỏi các người có sao?”
(*quan thương câu kết: quan ý chỉ các quan chức chính trị, nhà nước, thương là thương nhân. Ý chỉ hai bên này có quan hệ khá mật thiết với nhau)
“Cậu đang tỏ thái độ gì ở đây? Tôi là trưởng bối của cậu?” Mẹ Lương tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.
“Tôi lại thấy bà không hề có dáng vẻ của trưởng bối.” Hắn thu hồi nụ cười trên mặt càng khiến cảm giác không rét mà run của kẻ khác tăng lên gấp bội, tựa hồ không khí xung quanh cũng đang dần đông lại.
Bà Lương kinh sợ nói không ra lời.
“Các người cứ việc đến thử xem, xem có phải tôi chỉ phô trương thanh thế hay không, chỉ cần sau này không hối hận là được.”
Mặt không chút thay đổi nói xong, Trạm Diệc Kỳ thật cẩn thận ôm Lương Kỳ Gia rời đi, mà lần này Lương Quan Thiên hoàn toàn không dám nhảy ra ngăn trở bọn họ, trên thực tế hắn đã sợ tới mức không dám động đậy một chút nào rồi.
Người đàn ông này…… Thật đáng sợ quá……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc