Yêu Thương Tình Nhân Một Đêm - Chương 15

Tác giả: Kim Huyên

“Được rồi, nếu làm như vậy có thể khiến cho em yên tâm thì anh đồng ý.” Hắn đăm chiêu nhìn cô trong chốc lát rồi chậm rãi gật đầu.
“Thật sao?” Cô có chút vui mừng, lại có chút không dám tin hỏi lại hắn.
“Vậy chúng ta đi tìm luật sư cùng kí hợp đồng, được không?”
Lương Kỳ Gia nhanh chóng gật đầu, kích động thiếu chút nữa nói không nên lời. Hắn nhất định không biết được việc mình vừa làm có bao nhiêu ý nghĩa đối với cô đâu.
“Cám ơn anh.” Cô thấp giọng nói.
“Anh hi vọng lần sau nghe được sẽ là ba từ khác cơ.”
Cô khó hiểu nhìn hắn.
“Em đồng ý, hoặc là em yêu anh chẳng hạn”. Hắn nói.
Buổi tối, Lương Kỳ Gia nằm ở trên giường nghĩ vẩn vơ, kỳ quái, vì sao người đề nghị kí hiệp ước là cô, hắn cũng đã đồng ý ký tên, nguyện ý vô điều kiện buông tha cho quyền giám hộ đứa nhỏ, nhưng mà cô lại có cảm giác như mình đang lập khế ước bán thân là sao a?!
Càng nghĩ càng cảm thấy quái dị, cô nhỏm dậy lấy cái hiệp ước bị cô cất vào bên trong ngăn kéo đựng sách vở ra nhìn kỹ lại lần nữa.
Hai bên nam nữ lập hiệp ước không sai, nội dung cũng không như cô tưởng, đại ý là tương lại mặc kệ phát sinh chuyện gì, hai bên tách ra thì quyền nuôi dưỡng đứa bé sẽ thuộc về nhà gái, mà nhà trai thì phải trả tiền dưỡng dục cùng phí sinh hoạt cho con, thẳng đến khi nó qua hai mươi tuổi mới thôi.
Đoạn trả tiền dưỡng dục phía sau là hắn chủ động thêm vào, nói đó là điều đương nhiên.
Mọi thứ đều không có vấn đề, vấn đề là ở chỗ mục thứ hai.
Hai bên nam nữ đồng ý tin tưởng, hỗ trợ, chăm sóc lẫn nhau sau khi bản hiệp ước này được kí kết.
Điểm này mới xem qua nghe thật hợp lí, hắn đã vô điều kiện đồng ý đem quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ cho cô, còn cô đã chủ động nhận cả phí dưỡng dục tương lai sau này của đứa nhỏ rồi, cũng nên cho hắn một ít quyền lợi, liền đáp ứng ngay khoản này của hiệp ước.
Kết quả hợp lí cái đầu quỷ ấy?!
Đưa cô đến công ty bách hóa mua một đống quần áo kêu là chăm sóc cô, hợp lý!
Tự tiện đến nhà trọ của cô trả phòng, kêu cô cần phải tin tưởng hắn, hợp lý!
Bảo chủ cho thuê nhà đem phòng của cô xử lí đi, tuy rằng ở trong đó chỉ có một ít quần áo cũ cùng đồ dùng, hắn cũng đã mua mới hết để thay thế, nhưng là hắn dám lấy bản hợp đồng đến để hợp lí hóa chuyện này, bởi vì cô hiện tại đang ở nhà của hắn, hắn không thích cô chuyển một đống đồ đến phá hư bài trí trong nhà, thật là khiến cho người ta tức điên lên mà!
Càng khó tin hơn là, hắn thế nhưng đã làm thẻ tín dụng cùng chìa khóa cho cô, nói cái này là giúp đỡ đến cũng—có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cũng là hợp lý!
Hắn quả thực đúng là kẻ có tiền không chỗ tiêu, ngang ngược phách lối, đã vô lí còn già mồm, cố tình khiến cho cô không thể cãi lại, chỉ có thể ngây ngốc bị hắn nắm mũi dắt đi mà thôi.
Đáng giận, tức ૮ɦếƭ người ta, dựa vào cái tài hùng biện vô biên này của hắn, cô thật lo lắng ngày nào đó không xa hắn kêu cô không cần làm việc, an tâm dưỡng thai ở nhà, cô sẽ một lần nữa bị hắn lừa đảo mà thỏa hiệp.
Không được, về điểm này cô nhất định phải nói rõ ràng với hắn trước mới được, bằng không nói không chừng ngày mai đi làm, hắn lại lấy hiệp ước này đến, dùng miệng lưỡi lưu loát của mình khiến cô vô lực chống cự mất.
Cô nhất định phải thừa dịp lúc này vẫn còn nhớ rõ để hạ thủ trước, cùng hắn làm hiệp ước ba điều mới được.
Nghĩ thế, Lương Kỳ Gia lập tức xoay người xuống giường, chạy ra khỏi phòng, đi đến trước cửa phòng hắn gõ vài cái.
Cộc…cộc…cộc…
Người bên trong không lên tiếng trả lời.
Cộc…cộc…cộc…
Cô lại gõ cửa một lần nữa, lúc này dùng lực có chút mạnh hơn, sợ hắn không nghe thấy rõ, nhưng vẫn như cũ không có ai trả lời.
Kỳ quái, hắn không có khả năng đi ngủ sớm như vậy nha, hơn nữa từ trong khe cửa rõ ràng nhìn thấy được ánh đèn sáng bên trong.
Sẽ không phải là người này sớm đã biết cô muốn tìm hắn đòi điều kiện nên giả bộ đã ngủ để tránh không gặp mặt đi?
Nghĩ vậy, cô xúc động đẩy cửa vào phòng, không thèm hỏi ý kiến đã bước đến.
Phòng của hắn lớn hơn so với phòng cô, trang thiết bị cũng tốt hơn, chẳng hạn như phòng của cô có tủ để tivi, còn của hắn thì quả thật không hề thua kém sân khấu kịch chút nào.
Phòng khách một cái, phòng ngủ một cái, người đàn ông này thật quá xa xỉ mà! Trước khi cô đến sống ở đây, hắn không phải ở một mình sao? Ai sẽ cùng hắn xem tivi chứ? Cô thật sự hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của những kẻ có tiền này…
Cùng là một căn phòng trong một nhà, vậy mà phòng của anh lại làm cho người ta có cảm giác không chỉ thoải mái xa hoa bên ngoài mà còn vô cùng sạch sẽ, không hề thấy quần áo bẩn vương vãi khắp nơi, ngay cả chăn gối cũng gấp lại chỉnh tề.
Cô khẳng định hắn chắc chắn là người mê sạch sẽ rồi, bất quá đối với kẻ cũng yêu sạch sẽ như cô thì quả thật đây là một chuyện tốt, bởi vì cô căn bản không thể tưởng tượng nổi cuộc sống về sau với một người đàn ông luôn đem tất thối vứt lung tung sẽ là như thế nào, thật đáng sợ!
Khoan đã, người đâu rồi?!
Phòng ngủ tuy rằng to như vậy, sáng như vậy, tivi cũng vẫn còn mở nhưng không hề thấy bóng dáng chủ nhân của nó.
Hắn đi đâu rồi? Chắc không phải là đang tắm nên không nghe thấy được tiếng gõ cửa của cô chứ?!
Nghĩ vậy, cô bỗng nhiên hối hận chính mình sao lại xúc động xông vào phòng của hắn như thế, vội vàng xoay người tưởng thần không biết quỷ không hay rời khỏi chỗ này, không nghĩ tới Trạm Diệc Kỳ lại đột nhiên bước ra từ phòng tắm, dáng vẻ giống như vừa mới tắm táp xong.
Tóc hắn vẫn còn ướt, từng giọt rơi xuống trên gương mặt tỏa sáng lấp lánh, toàn thân cao thấp chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông, trông gợi cảm lại hấp dẫn vô cùng khiến cho ánh mắt của cô không thể nào dời đi được.
Bức tranh này hết sức quen thuộc, cô không tự chủ lại nhớ tới tình một đêm từng phát sinh cùng hắn, nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được vươn lưỡi *** *** môi một chút.
“Tôi…Cái này, vì gõ cửa mà không nghe thấy tiếng đáp lại…cho nên mới…A, thật xin lỗi, tôi chỉ muốn nói cùng anh chút chuyện, tôi đi ra ngoài trước chờ anh– ”
“Em muốn nói cái gì với anh?” Mắt hắn sáng như đuốc nhanh chóng nhìn chằm chằm cô, cho rằng ở trong này nói chuyện cũng không có gì là quá đáng hết.
Lương Kỳ Gia nhíu mày, cảm thấy trong tình huống hắn đang nửa thân trên trần trụi này mà nói chuyện thì quả thực không phù hợp cho lắm.
“Trước hết anh hãy lau khô tóc, đem quần áo mặc vào rồi chúng ta sang phòng khách nói chuyện.” Cô nói xong định quay đầu đi ra, lại bị hắn đột nhiên bước dài đến chặn đường.
Cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn liền thấy được ánh mắt lửa nóng của hắn đang dừng tại…bộ *** của cô… ***?
“Em không mặc nội y.” Hắn khàn khàn nói.
Cô khẽ cứng người một chút, không thể tin được mình thế nhưng đã quên mất chuyện này, lại càng không dám tin người này lại có thể gọn gàng dứt khoát nói ra như thế, mà càng khiến cho cô khó tin hơn nữa là, bộ *** của cô lúc này đột nhiên dựng thẳng lên mới có thể thu hút ánh nhìn chằm chằm của hắn.
“Tôi lúc ngủ không có thói quen mặc nội y, vừa rồi tôi vốn định đi ngủ, sau lại nghĩ đến có chuyện muốn nói cùng anh cho nên mới chạy sang đây tìm, quên mất cần phải mặc đồ lót, tôi…nó đột nhiên dựng thẳng lên thế tôi cũng không có biện pháp, tôi…tôi…ôi, nó –” Trời ạ, cô rốt cuộc đang nói bậy bạ gì đây!
Xấu hổ đã không còn đủ để hình dung cảm xúc của Lương Kỳ Gia lúc này. Cô quả thực muốn ૮ɦếƭ luôn đi cho rồi!
“Chúng nó là vì anh mà cứng lên sao?” Trạm Diệc Kỳ đột nhiên khàn khàn nói, bàn tay vươn ra khẽ vuốt ve trước *** cô khiến cả người Lương Kỳ Gia run rẩy, hít sâu một hơi.
“Trạm Diệc Kỳ……”
Cô không biết chính mình muốn nói cái gì, chỉ biết là rõ ràng trong đầu kêu mau chạy đi nhưng hai chân lại cứ giống như đã mọc rễ trên mặt đất, không hề động đậy chút nào.
“Bộ *** của em so với trong trí nhớ của anh hình như đầy đặn hơn nhiều, là vì em đang mang thai sao?” Giọng nói của hắn trầm thấp, ánh mắt nóng cháy, *** mãnh liệt đang dần dần thức tỉnh trong cơ thể.
Không hề báo trước, hắn vươn tay bao lấy nơi tròn trịa trước *** cô, nhân lúc cô không nhịn được há miệng thở dốc, nghiêng người hôn lên cánh môi non mềm, ôn nhu mà trằn trọc *** vào khiến thân thể cả hai không ngừng nóng lên như bị lửa thiêu đốt.
Nụ hôn nồng cháy cùng sự ***ng chạm thân mật đem Lương Kỳ Gia chôn sâu vào trong bể tình, cô khẽ than nhẹ một tiếng, cảm giác khí nóng đang không ngừng bốc lên trong cơ thể, bức bách cô tìm nơi phát tiết để ra.
Bàn tay cô vươn lên vuốt ve *** mang lại cảm xúc tuyệt vời của hắn, nóng bỏng mà hưởng ứng nụ hôn này, để bộ *** nở nang của chính mình gần hắn hơn một chút, hy vọng hắn có thể dùng sức mà vuốt ve, âu yếm cô hơn nữa.
Cô vẫn còn nhiệt tình giống y như trong trí nhớ của hắn, Trạm Diệc Kỳ thật cẩn thận đặt cô lên giường, không quên đi chuyện cô đang có mang, sau đó nhanh chóng rút bỏ quần áo hai người, thật sâu chìm đắm vào trong cơ thể mĩ miều trước mắt.
Hắn tiến vào làm cho cô hô hấp run run, khẽ kêu thành tiếng, nhu thuận ôm lấy cổ hắn.
Lo lắng cho sự tồn tại của đứa nhỏ, động tác của hắn tràn ngập khắc chế và ôn nhu, nhưng cô vẫn không ngừng thở dốc đem mình hướng về phía hắn, đem hắn chôn sâu vào cơ thể mình, dùng hai chân gắt gao bao quanh thắt lưng, nhiệt tình đưa hắn hút đến nơi sâu nhất bên trong, làm cho hắn rốt cuộc không thể kiềm chế được nhu cầu mãnh liệt cùng *** mà cuồng nhiệt giữ lấy cô, thẳng đến khi từng cơn sóng triều như điên cuốn đến đem cả hai người thổi quét đi mới thôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc