Yêu Thương Tình Nhân Một Đêm - Chương 11

Tác giả: Kim Huyên

Cô vừa mới tới gần, cửa kính thủy tinh của chiếc xe BMW sang trọng đã bật mở.
“Lên xe đi.” Trạm Diệc Kỳ quay đầu nói với cô.
Cô không do dự chút nào, lập tức mở cửa ra và ngồi vào trong. Đứng ở chỗ này rất nguy hiểm, tùy lúc sẽ có người nhận ra cô hoặc là bị người quen của hắn bắt gặp, nhanh chút rời đi vẫn là tốt hơn.
“Anh có thể kéo cửa kính của xe lên được không?” Cô phát hiện chỉ cần kéo cửa kính xe lên thì người bên ngoài sẽ không nhìn thấy bên trong đang diễn ra cái gì nữa.
“Em có vẻ rất lo sẽ có người nhìn thấy chúng ta ở chung một chỗ nhỉ.” Hắn có chút đăm chiêu liếc nhìn cô một chút, sau đó làm theo yêu cầu mà kéo cửa kính xe lên.
Cô trực tiếp gật đầu thừa nhận: “Anh là người nổi tiếng, tôi không muốn chỉ vì mới tiếp xúc cùng anh chút thôi đã bị người ngoài bàn tán.”
“Tôi không lên tivi, cũng chưa từng xuất hiện ở mặt báo mà cũng tính là người nổi tiếng sao?” Trạm Diệc Kỳ bật cười nói.
“Anh làm sao có thể có được số điện thoại của tôi?” Không muốn cùng hắn thảo luận vấn đề có phải người nổi tiếng hay không, Lương Kỳ Gia nhíu mày chuyển đề tài.
“Anh tự có cách của mình!”
Đây là câu trả lời gì chứ? Mày của cô càng nhăn lại nhanh hơn, nhưng dù sao vấn đề này cũng không quá quan trọng, dù sao hắn cũng đã có số của cô rồi.
“Anh tìm tôi có chuyện gì?” Cô hỏi lại, “Tôi nghĩ lần trước chúng ta đã nói hết sức rõ ràng, không có việc gì thì cũng không nên gặp lại nữa.”
“Em cảm thấy chúng ta đã nói rõ ràng với nhau? Vì sao anh không thấy như vậy?” Hắn thoải mái tự nhiên nói.
“Anh nói thế là ý gì?” Cô cố gắng giả ngu.
“Em mang thai mấy tháng rồi?” Hắn không đáp mà hỏi lại.
“Vấn đề này lần trước tôi đã cho anh một đáp án rồi.”
“Đúng, tôi nhớ rõ em nói là năm tháng, nhưng anh lại cảm thấy không đúng như thế thì phải? Anh đã tính đi tính lại rồi, hai mươi sáu tuần hẳn phải là hơn sáu tháng chứ không phải là năm, đúng không?” Hắn nhìn thẳng vào cô mà hỏi.
Lương Kỳ Gia cứng đờ cả người, gương mặt cũng dần dần tái nhợt.
“Tôi…tôi không hiểu anh đang nói cái gì hết.” Cô né tránh ánh mắt của hắn, cứng ngắc nói.
“Nếu em không hiểu anh đang nói gì, chúng ta có thể cùng nhau đến bệnh viện phụ sản An Tâm nhờ bác sĩ Trần Tâm Mai giải thích chính xác cách tính tuổi của thai nhi, xem xem hai mươi sáu tuần là sáu tháng hay là năm tháng, thế nào?”
Ngay cả bác sĩ Trần Tâm Mai của bệnh viện phụ sản An Tâm hắn cũng đã biết, Lương Kỳ Gia bây giờ chỉ cảm thấy binh bại núi đổ, có giãy dụa nữa cũng chỉ uổng công.
Nhưng mà thời gian mang thai cũng không thể chứng minh ai là cha của đứa nhỏ, cô không thể chưa chi đã muốn lui binh được.
“Được rồi, tôi thừa nhận là mình đã nói dối về chuyện này, nhưng hi vọng anh sẽ không vì thế mà hiểu lần, bởi ì đứa nhỏ thật sự không phải của anh.” Cô biết thời biết thế nói.
“Đúng, em lần trước cũng đã nói qua, đứa nhỏ là của bạn trai em, nhưng mà theo anh được biết thì em không hề có bạn trai, thậm chí ngay cả một bạn bè là người khác phái cũng không có, tất cả đều là bạn nữ. Dưới tình huống như vậy, anh rất hiếu kỳ tự hỏi, đứa bé trong bụng của em không phải của anh thì là của ai?” Trạm Diệc Kỳ chậm rãi nói.
Hắn ngay cả việc này cũng đã biết? Lương Kỳ Gia khiếp sợ đến mức gần như nói không ra lời.
Cô miễn cưỡng mở miệng, “Có lẽ là một đối tượng khác đã từng cùng tôi có tình một đêm. Tôi có thể không có bạn trai, nhưng mà những tình nhân một đêm giống như anh thì có rất nhiều.”
“Như thế này cũng không sao.”
Cô trừng mắt nhìn hắn. Lời này có ý tứ gì?
“Anh không ngại làm cha của đứa bé trong bụng em.”
Cô nghẹn lời, nhìn hắn chằm chằm như vừa nhìn thấy một con quái vật lớn vậy. “Tôi đã nói rằng đứa bé không phải là của anh, anh lại còn lảm nhảm cái gì nữa? Anh điên rồi sao?” Cô thét chói tai.
“Anh cam đoan mình bây giờ hết sức bình thường.”
Cô trừng mắt nhìn hắn như thể muốn cầm một cái gì đó tiến đến đánh cho hắn bất tỉnh ngay bây giờ, miễn cho người này lại tiếp tục nói những điều kinh hãi làm mình không thể nào tin nổi nữa.
Hắn rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Cô đã nói đến hết nước hết cái là đứa nhỏ không phải là của hắn, thậm chí còn ám chỉ cho hắn biết rằng, cô là một người phụ nữ vô đạo đức, tùy tiện đến nỗi ngay cả cha của đứa bé trong bụng cũng không biết là ai, vì sao hắn vẫn còn cố chấp bướng bỉnh như thế, còn nói rằng không ngại làm cha của bào thai này?
Hắn nhất định là điên rồi, người đàn ông bình thường không bao giờ nói năng như vậy hết.
“Kẻ điên nào cũng đều cảm thấy mình rất bình thường.” Cô thất bại nói.
Trạm Diệc Kỳ nhịn không được bật cười.
“Anh đói bụng rồi, em có muốn ăn gì hay không?” Hắn hỏi.
Cô thật sự muốn đem đầu hắn xé ra làm từng mảnh để xem bên trong đó rốt cuộc chứa được cái gì. “Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bằng điều kiện của anh còn sợ không có đàn bà ưu ái sao, vì cái gì cứ bám riết lấy một người phụ nữ đã có bầu như tôi chứ?”
“Em nói như vậy khiến anh có cảm tưởng mình giống kẻ biến thái vậy” . Hắn bật cười nói.
“Vì sao cứ tìm đến tôi?”
“Bởi vì anh thích em.”
Lương Kỳ Gia bị câu nói ngoài sức tưởng tượng này của hắn làm cho toàn thân choáng váng, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào, nên vui mừng, hân hoan, hay là vẫn nên kinh ngạc, hoài nghi.
Bởi vì anh thích em.
Hắn nói thật sao? Không phải là đùa giỡn, lừa gạt cảm tình của cô sao?
Cô phát hiện thì ra bản thân đang hy vọng hắn nói thật, lại còn xa vời đến mức mong chờ hắn thích cô.
Tại sao có thể như vậy chứ? Không nên như vậy, hy vọng xa vời luôn luôn vĩnh viễn không thể nào chiếm được, không có khả năng nhận được cảm tình mà còn phải chuốc lấy thật nhiều thống khổ, cô từ nhỏ đến lớn thể nghiệm qua không biết bao nhiêu lần còn chưa đủ thâm sao?
Trên thế gian này, cái gì cũng có thể ôm ấp hy vọng. Tiền, cố gắng kiếm sẽ có; xe, có tiền là có thể mua; bạn trai, chỉ cần đi xem mặt là ngay lập tức có; ấm áp, cùng lắm thì bỏ tiền mua mấy bộ quần áo là xong. Chỉ có mơ ước lấy được tình yêu cùng tình thân từ người khác là không, cho dù có cố gắng hy vọng xa vời hay cố gắng trả giá thì cũng vĩnh viễn không có được hồi báo.
Dì, em trai như thế, Đường Gian cũng như vậy, mà hắn…liệu có giống như họ không?
Cô có nên dũng cảm nếm thử một lần, cho dù không vì chính mình, thì cũng vì con gái hay không? Nhưng nếu như kết quả lại giống như những lần trước thì lần này bị thương không chỉ có mình cô mà còn có cả con gái mình, thậm chí còn có thể mất đi cả con bé nữa.
Không, tiền đặt cược như vậy quá lớn, cô không thể mạo hiểm! Không thể mạo hiểm như thế được!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc