Yêu Thương Tình Nhân Một Đêm - Chương 03

Tác giả: Kim Huyên

Nhìn que thử thai hiện lên hai vạch, Lương Kỳ Gia vô cùng khiếp sợ và khó tin, cả người bởi vì bị doạ cho đến mức đầu óc trống rỗng mà đứng ngây ra.
Cô không xác định được mình đã đứng ngây ngốc trong toilet bao lâu, cho đến khi cô công nhân vệ sinh đập cửa thật lớn mới có thể đem thần trí cô đang ngao du cấp tốc trở về.
“Rốt cuộc có người ở bên trong hay không? Có liền kêu một tiếng, đừng có giả câm điếc!”
“Có, có người ở.” Hoàn hồn, cô vội vàng đáp, nhanh chóng dùng giấy vệ sinh bọc que thử thai bỏ vào trong túi tiền, mở cửa đi ra ngoài.
“Thật là, tôi gõ cửa nửa ngày cô cũng không đáp một tiếng, rốt cuộc là làm sao chứ?”
Cô công nhân bên cạnh cứ oán giận trách móc không ngừng còn cô chỉ thầm nghĩ muốn nhanh chút thoát khỏi hiện trường để tránh bị người phát hiện cô vừa rồi tránh ở trong toilet nữ làm cái gì.
Cô nhanh chóng trở ra, xoay người chạy khỏi toilet nữ. Trở lại chỗ ngồi trong văn phòng rồi, cả người cô vẫn như cũ khiếp sợ cùng khó có thể tin, mặt cứ dại ra, cắt không còn giọt máu.
“Kỳ Gia, cậu làm sao vậy?” Đồng nghiệp Tiểu Tuệ bàn bên cạnh quan tâm hỏi cô.
Cô phản ứng chậm chạp quay đầu nhìn lại, bất quá không thể mở miệng đáp trả bất cứ vấn đề nào.
“Mặt của cậu tái lắm, có phải không thoải mái hay không?” Tiểu Tuệ cả kinh kêu lên.
“Làm sao, có chuyện gì thế?” Tiếng kêu của Tiểu Tuệ thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
“Mọi người nhìn Kỳ Gia mà xem.” Tiểu Tuệ nói.
“Trời ạ, Kỳ Gia, cô làm sao vậy? Sắc mặt vì sao khó coi như vậy, không thoải mái chỗ nào ư?”
“Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Quản lí vừa hay đi qua cũng lên tiếng.
“Quản lí, thân thể Kỳ Gia không được thoải mái.”
“Cô làm sao vậy Kỳ Gia, có khỏe không?” Quản lí đi lên phía trước hỏi.
Trải qua một phen liên tiếp bị mọi người ta một câu ngươi một câu, Lương Kỳ Gia cuối cùng cũng khôi phục chút năng lực đối đáp thông thường.
“Quản lí, buổi chiều tôi có thể xin phép nghỉ sao?” Cô suy yếu hỏi.
Giọng điệu hữu khí vô lực cùng bộ dáng giống như tuỳ thời tuỳ chỗ có thể xỉu của cô khiến quản lí không dám nói không.
“Công việc cũng không còn nhiều, mai là xong, cô nên nhanh chóng đi gặp bác sĩ. Có cần tôi gọi ai đó đi cùng hay không?” Quản lí lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của cô.
“Tôi tự đi là được rồi.” Lương Kỳ Gia lập tức lắc đầu, sắc mặt trong nháy mắt lại trắng thêm chút ít.
“Vậy cô mau đi đi, khám bác sĩ xong thì trở về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, nếu ngày mai vẫn cảm thấy không được thoải mái thì thỉnh thoảng nghỉ một bữa cũng đâu có sao!” Quản lí nhanh chóng nói, thật sự bị tình trạng của cô doạ cho sợ hãi.
“Cám ơn quản lí.”
Quản lí lắc đầu rồi xoay người rời đi.
Lương Kỳ Gia lại ngây người trong chốc lát , sau mới bắt đầu dọn dẹp lại mấy thứ trên mặt bàn.
“Có việc gì cần mình giúp không?” Tiểu Tuệ đứng dậy đến bên người cô hỏi.
Cô nhìn nhìn mặt bàn rồi lại ngây người một chút, sau đó mới hướng Tiểu Tuệ lắc đầu. Những văn kiện thuộc loại khẩn cấp trong sáng nay cô đều đã làm xong rồi, còn lại là một ít những thứ chưa cần gấp, không vội.
“Kỳ Gia, cậu có khoẻ không? Thật sự không cần người đến bệnh viện cùng sao?” Xem phản ứng ngây ngốc cùng bộ dạng có chút đờ đẫn như dại ra của cô, Tiểu Tuệ nhíu mày hoài nghi hỏi.
“Mình không sao.”
“Không có việc gì mới là lạ, nếu bây giờ cậu có té xỉu ngay trước mặt mình thì mình cũng không cảm thấy kỳ quái chút nào.”
Lương Kỳ Gia mỉm cười vô lực với Tiểu Tuệ.
“Tốt lắm tốt lắm, đừng làm việc nữa, máy tính mình sẽ tắt giúp, cậu nhanh nhanh đi bệnh viện đi.” Tiểu Tuệ cầm lấy cái ví da trên bàn cùng áo khoác vắt trên lưng ghế, nhét vào lòng cô.
“Cám ơn.” Trừ những lời này ra, cô không biết nói gì hơn nữa.
“Miễn miễn, mau đi đi, không cần đa lễ, bằng không sẽ té xỉu ngay đấy.”
Lương Kỳ Gia cười khổ một chút, xoay người đi ra cửa, đáp thang máy xuống lầu rồi rời khỏi công ty.
Bầu trời hôm nay trong xanh đơn điệu, những áng mây xa xa thấp thoáng bay qua. Cô cúi đầu, có cảm giác bí bách đến gần như không thở nổi.
Cô ngồi xuống ghế đá trong công viên, một lần nữa đem que thử thai vừa vội vàng gói vào trong giấy vệ sinh ra xem, muốn xác định xem mình có phải hay không hoa mắt nhìn lầm. Nhưng mọi chuyện là đúng, hai vạch màu hiện lên hết sức rõ ràng.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Loại sự tình này sao có thể xảy ra ở trên người cô?
Giữa trưa nghe đồng nghiệp kể chuyện bạn của cô ấy ngay cả việc mình mang thai hay không cũng không biết rồi cùng nhau chê cười, cô mới giật mình nhớ đến kỳ sinh lý của mình đã tới chậm nửa tháng. Kỳ sinh lý luôn không chuẩn cho nên cô không bận tâm nhiều, nhưng tháng này cùng những tháng khác không hề giống nhau, bởi gần đó cô từng cùng một người phát sinh tình một đêm.
Đêm đó Trạm Diệc Kỳ rốt cuộc có thực hiện biện pháp *** hay không, chuyện này cô quả thực không rõ, nhưng đây chẳng phải là phương pháp cơ bản nhất để bảo vệ chính mình cùng người khác cơ mà, không phải sao?
Hắn hẳn là có làm, nhất định có làm đi?
Để cho yên tâm hơn, cô đến cửa hàng tạp hoá mua một hộp que thử thai, mang về công ty thừa dịp đi toilet thí nghiệm một chút.
Sau đó, cô dùng 98% yên tâm, 1% lo lắng cùng 1% xui xẻo mà chờ đợi kết quả thử nghiệm.
Không nghĩ tới kết quả lại khiến cho cô thiên địa biến sắc!
Cô làm sao có thể mang thai chứ? Chỉ có một buổi tối, chỉ làm một lần, mà hắn cũng không có khả năng quên mang bảo hộ nha…… Hắn rốt cuộc có hay không mang thứ đó hay không?
Không, hiện tại căn bản không phải nên thắc mắc chuyện hắn có hay không mang bảo hộ, mà là hiện tại cô nên làm cái gì bây giờ?
Mang thai là chuyện trước giờ cô chưa từng nghĩ tới. Cô thật sự mang thai sao? Nếu là thật, cô có nên sinh hạ này đứa nhỏ này ra không? Nên cho hắn biết sao? Hay là nên thần không biết quỷ không hay đến bệnh viện…phá bỏ nó?
Kết tinh không được mong chờ, kết tinh ngoài ý muốn, là kết quả của tình một đêm…
Một đứa trẻ, một sinh mệnh, một tiểu bảo bối sẽ có bộ dạng rất giống hắn hoặc rất giống cô…
Ông trời, cô rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc