Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 97

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hoa Thiếu Kiền nhét cô vào trong xe mình, anh đóng sầm cửa xe thầm mắng chính mình, anh đúng là điên rồi mới có thể đưa người mình thích đi gặp chồng cô ấy!
Anh ghen tị thậm chí thống hận Diệp Đình, nhưng Diệp Đình bên kia xảy ra vấn đề, không đảm bảo Lăng Vi bên này không xảy ra nguy hiểm gì! Anh vẫn tự mình đưa cô đi thì tốt hơn.
Trên ban công lầu hai Felice, Hứa Tử Huân tựa cửa trơ mắt nhìn Lăng Vi rời đi...
Ngón tay cầm ly của anh ta trắng bệch!
Vừa rồi Lăng Vi rõ ràng muốn đi vào, lại bị một cuộc điện thoại gọi đi! Anh hẹn gặp mặt cô một lần, không ngờ lại gian nan như vậy!
Trước đó anh đã tập luyện rất nhiều lần lúc gặp cô phải nói gì, nhưng, cô... Thế nhưng ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho anh!
Lúc này, một cô gái đeo kính mắt vuông từ trong góc đi tới, ngồi bên cạnh Hứa Tử Huân: “Hứa thiếu, anh muốn bức cô ta từ chức ở Laroe, sau đó gia nhập ‘Thịnh Thế Tử Vi’, cách này hiển nhiên không tốt lắm. Đừng nhìn Lăng Vi mới từ nước ngoài trở về không lâu, nhưng gần đây cô ta giao hai bản thiết kế, nhóm lãnh đạo đều rất vừa lòng.”
Hứa Tử Huân không mặn không nhạt trừng cô ta một cái: “Không phải còn có cô ở bên cạnh châm ngòi thổi gió à? Cô ấy có thể bị buộc đi hay không, còn phải nhìn công lao của cô.”Nữ nhân kia cười lạnh, xoay người đi.
Xe Hoa Thiếu Kiền mới vừa khởi động, còn chưa di chuyển, đột nhiên bị hơn mười chiếc xe màu đen có rèm che bắt dừng lại, vây ở giữa!!
“Bị mai phục? Nhanh như vậy?! Diệp Đình thật ra đã đắc tội người nào?” Sống lưng Hoa Thiếu Kiền rét run! Bọn họ hôm nay nếu bị kẻ này mang đi, vậy tuyệt đối là dữ nhiều lành ít! Hoa Thiếu Kiền lấy di động ra, nhanh chóng gọi điện thoại báo cảnh sát! Mặc kệ có hay dùng được không... Trước hết kéo dài thời gian đi! Hoa Thiếu Kiền nhìn thoáng qua bên ngoài, hơn mười chiếc xe đồng loạt mở cửa, hơn ba mươi tên áo đen theo thứ tự từ trong xe đi xuống! Những người này “rầm rập” một lát, vây kín xe bọn họ không có kẽ hở!
Lăng Vi nhìn người bên ngoài, cao to cơ bắp! Tuyệt đối đều là những kẻ tàn nhẫn! Cô khẩn trương đến toát mồ hôi, tim đập “thình thịch”, cô nhịn xuống, hô to: “Bạo Phong! Tôi bị bao vây!” Lập tức lại gọi điện thoại cho Lôi Tuấn, Lôi Tuấn còn chưa nghe máy, chỉ thấy đám người bên ngoài đã lao lên, lên thậm chí có người vươn tay mở cửa xe bên Lăng Vi!
Hoa Thiếu Kiền “cạch” một tiếng khóa xe!
Đám người bên ngoài nhìn thấy thế, hai mặt nhìn nhau, trái tim Lăng Vi gần như muốn nhảy ra, những người này có thể đập xe hay không? Bọn chúng có khi nào có S***g không? Hoa Thiếu Kiền đột nhiên cầm lấy tay Lăng Vi: “Đừng sợ, nếu bị bắt, tôi đi cùng cô. Tôi sẽ không bỏ mặc cô đâu!”
Lúc này, Lôi Tuấn nghe máy: “Chị dâu! Người tới đón chị tới rồi chứ? Chị mau đi theo bọn họ!”
“A?” Lăng Vi ngây người, ngó ra bên ngoài nhìn: “Bên ngoài hơn mười chiếc xe là anh phái tới?”“Đúng vậy! Là ám vệ anh Đình sắp xếp!”
Lăng Vi hít một hơi: “Anh không nói sớm!” Đúng là dọa cô mà... Lúc này, cô nhìn thấy bốn người Bạo Phong đi tới trước xe, bên ngoài hơn ba mươi người kia đều cúi chào họ, cũng lui ra phía sau đứng ở một bên. Lăng Vi nhìn qua Hoa Thiếu Kiền: “Tổng giám đốc Hoa... Đây là người chồng tôi sắp xếp bảo vệ tôi. Ta sẽ đi theo bọn họ, không phiền toái anh đưa tôi đi nữa, cảm ơn ý tốt của anh...”
Hoa Thiếu Kiền buông tay cô ra... Anh khó mà tin tưởng hai mắt và lổ tai mình! Anh ngó ra ngoài nhìn một lát: “Cô xác định những người này là Diệp Đình phái tới?”
Lăng Vi khẳng định gật gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết bốn người này, bọn họ là người bảo vệ tôi.”
Hoa Thiếu Kiền cả kinh nói không ra lời, thử nghĩ... Nếu anh và Lăng Vi cùng một chỗ, có thể làm được như Diệp Đình không?
Hiển nhiên là… Không thể...
Nhìn theo Lăng Vi rời đi, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên cảm giác *** lạnh lẽo...
Giống như nơi đó trống rỗng...
Trái tim, như bị đao cắt!
Máy bay hạ cánh ở nước Y, nước Y gần Bắc Cực, mới tháng mười mà lạnh đến mức cô run lên. Lăng Vi phong trần đi tới tổng bộ “Ám ảnh”, Diệp Đình bị trọng thương không đi nghỉ ngơi vậy mà còn đang họp! Lăng Vi nổi giận đùng đùng đẩy ra cảnh cửa phòng họp màu đen của “Ám ảnh“.
Cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra, sắc mặt Diệp Đình lập tức tối sầm!
Anh nhíu mày, con ngươi đen nặng nề đảo qua phía cửa!
Các thành viên trung tâm của “Ám ảnh” đang họp cũng hung thần ác sát nhìn qua phía cửa! Kẻ nào không muốn sống dám đạp cửa phòng họp tổng bộ của “Ám ảnh”? Những người ngồi đây, mỗi một người đều là dậm chân một cái đều có thể khiến thế cục một phương chao đảo!
Hơn nữa lão Đại của bọn họ có tiếng là thiết huyết mặt lạnh! Người tới là ai? Ngại mạng mình quá dài à?
Diệp Đình híp mắt, nhìn chằm chằm cửa, S***g của anh đặt trên bàn! Họng S***g đen nhánh đối diện cánh cửa! Con ngươi lạnh lùng của anh ngưng tụ, đột nhiên nhìn thấy Lăng Vi đi đến, anh kinh ngạc, biểu tình cũng biến đổi: “Sao em lại tới đây?”Lăng Vi nhìn thấy trong mắt anh có chút một tia kinh hỉ, vội vàng chạy tới, lo lắng tới bên cạnh anh. Cô tỉ mỉ đánh giá Diệp Đình: “Anh bị thương ở đâu?” Nhìn anh hiện tại sinh long hoạt hổ thế này, như thế nào cũng không giống bị trọng thương! Vừa rồi Lôi Tuấn còn nói anh hôn mê! Lúc này, Lăng Vi mới phát hiện trong phòng hội nghị tất cả mọi người đang như hổ rình mồi nhìn chằm chằm cô, trong mắt đều mang theo sát khí!
Hơn nữa không khí của tổng bộ Ám ảnh đặc biệt ngưng trọng, đồ bài trí xung quanh cũng đều màu sắc trầm trầm, Lăng Vi lập tức rùng mình.
Biểu cảm của cô cũng nghiêm túc lên, gật đầu với mọi người: “Xin lỗi, quấy rầy mọi người rồi. Tôi nghe nói Diệp Đình bị trọng thương… Nhất thời nóng vội xông vào phòng họp, thật có lỗi...”
Nhóm lão đại này tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Vi, nhưng đối với thân phận và dáng vẻ Lăng Vi cũng không xa lạ gì, thấy là cô bước vào, lập tức thu liễm lệ khí, đều đứng lên, đồng loại cúi chào cô, gọi một tiếng: “Chị dâu ——”
Thần sắc Lăng Vi nghiêm túc, thắt lưng thẳng tắp gật đầu: “Chào mọi người.”
Ở đây tất cả thành viên Ám ảnh, ai cũng tò mò đánh giá Lăng Vi… Chính là người này khiến lão Đại bọn họ yêu say đắm như vậy? Nâng trong tay sợ nát, ngậm miệng sợ tan. Anh Đình của bọn họ bảo vệ cô gái quả thực có thể nói là Biến th' tới cực điểm, ngay cả con ruồi cũng không chạm được vào cô!Lúc này, thấy lão Đại nhà mình thay đổi biểu tình, lại hiểu anh cưng chiều người này như thế nào.
Diệp Đình nhìn chằm chằm Lăng Vi một lát, biểu tình lãnh ngạnh từng chút hòa tan: “Em biết anh bị thương, cho nên cố ý chạy tới xem anh?” Anh nâng mắt trừng Lôi Tuấn một cái, Lôi Tuấn làm bộ ngắm hoa văn trên trần nhà.
Diệp Đình vén tay áo lên cho cô nhìn: “Không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ! Lôi Tuấn chuyện bé xé ra to! Em đừng để ý đến cậu ta!”
Lôi Tuấn cúi đầu, nhìn sau lưng anh, vừa muốn nói chuyện, Diệp Đình đã đưa mắt ngăn cậu ta lại!
Lôi Tuấn bĩu môi, lời muốn nói nghẹn trở về. Anh Đình đâu chỉ bị thương cánh tay... Miệng vết thương sau lưng anh... Mới là vừa lớn vừa dài!
Tay Lăng Vi khẽ kéo tay áo Diệp Đình lên trên, cánh tay anh quấn một tầng băng gạc, cô mở băng gạc nhìn thoáng qua, bên trong là dấu vết viên đạt sượt qua!
“Là đạn bắn?!” Anh còn dám nói không có việc gì!
Lăng Vi nổi giận, hỏi anh: “Không phải vừa rồi anh còn hôn mê à?! Anh thật ra còn bị thương ở đâu?! Sau lưng anh có phải có thương tích hay không?!”
Cô vừa nói vừa vươn tay vén áo anh, Diệp Đình cầm tay cô. Cô vội la lên: “Thật ra là ai đánh lén mọi người? Anh nhiều ám vệ như vậy, những người đó vậy mà vẫn có thể tới gần anh? Bọn họ thật ra là ai?!”
Lăng Vi biểu tình đặc biệt hung dữ, cô theo dõi anh, bày ra dáng vẻ anh đừng coi em là kẻ ngốc, nếu không nói thật em sẽ không để yên cho anh.
Ở đây tất cả mọi người trong “Ám ảnh” đều ánh mắt sáng ngời, đồng loạt nhìn về phía Lăng Vi.
Bọn họ... Cho tới bây giờ cũng chưa gặp người nào dám nói chuyện với anh Đình như vậy!
Cô gái này... Nói chuyện như đạn pháo bắn liên thanh! Ngữ khí kia, thái độ kia... Hiển nhiên quen nói chuyện với anh Đình như vậy rồi!
Phòng họp lập tức im lặng đến quỷ dị, bọn họ nghĩ lão Đại sẽ lạnh mặt quát cô ngừng lại, cũng bắt cô đi ra ngoài. Lại không nghĩ rằng...
Diệp Đình nở nụ cười: “Không sao cả, lát nữa về nhà nói.” Nói xong, kéo cô vào trong lòng, dùng sức hôn một cái, đại tẩu của bọn họ hiển nhiên là muốn tránh ra, lại bị lão Đại của bọn họ gắt gao đè lại, đặc biệt mãnh liệt hôn cô... Wth? ——lão đại của bọn họ không phải bị ma nhập đấy chứ?!
Trong phòng hội nghị tất cả mọi người thiếu chút nữa phun máu!Có vài người còn trẻ chưa lấy vợ bỗng nhiên cảm giác nhân sinh không thể không có tình yêu, tú *** tú quả thực là nghịch thiên! Cũng khiến người ta mê muội, trước mặt nhiều người như vậy, hai người tình chàng ý thiếp như vậy thật sự ổn chứ?
Mắt sắp mù rồi đây này, ai tới chịu trách nhiệm?!
Hơn nửa ngày, Diệp Đình mới buông cô ra, xoa đôi má phấn nộn của cô, cúi đầu nói: “Chờ anh một lát, anh sắp họp xong rồi.”
Lăng Vi xấu hổ đến đỏ bừng mặt, lại phải làm bộ trấn định nói: “Em chờ anh ở bên ngoài nhé.”
Trong phòng hội nghị cuối cùng có người thở hổn hển một hơi.
Lôi Tuấn “Khụ” một tiếng: “Tổ điều tra, xác định là này người này làm?” Anh ném ảnh chụp lên bàn.
“Xác định!” Tổ điều tra trình ra các chứng cứ.
Con ngươi Diệp Đình híp lại, phẩy tay. Lôi Tuấn nói: “Chờ sau khi khai ra kẻ đứng phía sau thì xử lý!” Không nghĩ tới kẻ địch càng ngày càng giảo hoạt, vậy mà lại giả trang thành bảo mẫu của Tiểu Tony! Cũng may anh Đình cảnh giác, không bị dính vết thương trí mạng. Anh Đình bị đánh ngất, chủ yếu là vì thay Tiểu Tony cả một cú, hiện tại bảo mẫu cũng được cứu về rồi. Chỉ cần tra ra kẻ đứng phía sao, bọn họ có năng lực làm lớn một chút!
Lăng Vi bên ngoài run run ngồi, qua hai phút, Diệp Đình từ phòng họp đi ra, anh *** khoác của mình phủ lên cho cô, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, thấp giọng nói: “Mang em đi gặp một người.”
“Cha ——”Diệp Đình và Lăng Vi mới từ trên xe xuống dưới, chỉ thấy một cậu bé tóc vàng, mắt xanh tuấn tú mặc áo lông trắng như một quả cầu tuyết nhào về phía Diệp Đình.
“Tiểu Tony?” Lăng Vi kích động!
Tiểu Tony thật dễ thương, quá đáng yêu!
Lăng Vi rất thích bé, cực kỳ muốn ôm bé!
Diệp Đình đi tới hai bước, ngồi xuống mở hai tay ra.
Tiểu Tony lập tức nhào vào lòng anh: “Cha... Con rất nhớ người!” Giọng nói non nớt vang lên nho nhỏ, thực e lệ.
Diệp Đình xoa xoa gương mặt trắng nõn của bé, ôm bé lên, đứng trước mặt Lăng Vi, nở nụ cười nói: “Gọi mẹ.”
Trái tim Lăng Vi đập loạn, cô vô cùng khẩn trương!
Ngay cả hô hấp cũng rối loạn.
Tiểu Tony chớp chớp đôi mắt xanh biếc xinh đẹp, ánh mắt sợ hãi nhìn cô. Khuôn mặt nho nhỏ tuấn tú trốn vào hõm vai Diệp Đình né tránh, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, hiển nhiên là không quen giao tiếp với người khác.
Lăng Vi nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Tony, ôn nhu nở nụ cười. Quả thật có thể nhìn ra bé và những đứa trẻ khác không giống nhau...
Tiểu Tony là con lai, dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa ánh mắt vô cùng mê người.
Chẳng qua... Bởi vì từ nhỏ đã có chứng tự bế, bị người nhà vứt bỏ.
Lăng Vi rất thích đứa nhỏ này, nhưng cô không tới gần bé, sợ bé sợ người xa lạ.
“Gọi mẹ: “ Diệp Đình xoa đầu Tiểu Tony, lại vỗ vỗ sau lưng bé, Tiểu Tony nơm nớp nhìn Lăng Vi, cổ rụt lại khẽ gọi một tiếng: “Mẹ...”
Tim Lăng Vi lập tức tan chảy...
“A...” Hận không thể đem tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên toàn thế giới đến cho bé.
Cô thật sự rất thích bé, cực kỳ muốn ôm bé...
Diệp Đình rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tony, vỗ vỗ sau lưng bé, ngữ khí cổ vũ nói: “Cho mẹ ôm một cái được chứ? Mẹ rất ôn nhu, cô ấy là người cha yêu nhất.” Tiểu Tony chần chờ một chút, Diệp Đình lại sửa đúng lời mình: “Cha con chỉ yêu cô ấy, duy nhất, là người yêu nhất trên đời.”
Tiểu Tony giống như hiểu được, vậy mà vươn tay ra với Lăng Vi...
Lăng Vi che miệng, vươn tay ôn nhu ôm lấy bé, Tiểu Tony ngoan ngoãn ghé vào vai cô.Tim Lăng Vi đều run lên.
Diệp Đình vươn tay cưng chiều ôm cả hai bọn họ, dưới trời mưa tuyết, ba người ôm nhau tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp...
Diệp Đình mang cô vào phòng Tiểu Tony.
Nơi này có rất nhiều người máy xếp hình!
Lăng Vi kinh ngạc nhìn trái nhìn phải, Diệp Đình cười nói: “Tiểu Tony tuy rằng không muốn tiếp xúc với người khác, nhưng con cực kỳ thông minh, em xem mấy người máy này đều là con làm.”
Lăng Vi nhặt lên một người máy giống siêu nhân, ấn chốt mở: “Ông ——”
“Tiểu siêu nhân” vậy mà mở cánh phía sau lưng ra, bay lên. Đôi cánh nhỏ kia không ngừng vẫy, bay rất nhanh.
“Thật lợi hại...”
Đứa nhỏ này mới 5 tuổi! Thế nhưng làm được món đồ chơi phức tạp như vậy?
Diệp Đình xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tony, nói: “Có một số rất ít những đứa nhỏ tự bế thật ra là thiên tài. Bọn nó hơn hẳn người thường.”
“...” Lăng Vi hiểu được, nói: “Có phải vì bọn nó so với những đứa nhỏ bình thường lực tập trung cao hơn?”
“Đại khái là vậy.”Lăng Vi ôm ***, đặc biệt đặc biệt đau lòng đứa nhỏ này. Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, sao lại bị tự bế chứ?
Cô không hiểu rõ căn bệnh này lắm, không biết có thể chữa khỏi hay không.
Cô lo lắng hỏi Diệp Đình: “Khi nào bé có thể hoàn toàn khôi phục?”
Diệp Đình lắc đầu nói: “Cái này khó nói... Có đứa nhỏ đến hơn mười tuổi còn không thể giao tiếp bình thường với người khác.”
Lăng Vi nhíu mày: “Không thể để bé ở bên cạnh chúng ta sao?”
Diệp Đình bất đắc dĩ lắc đầu: “Bệnh của bé con hơi đặc thù, rất sợ chịu K**h th**h, cho nên chỉ có thể tĩnh dưỡng. Lỡ như chịu chút K**h th**h thôi, đều có thể tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng được...”
“A...” Lăng Vi càng đau lòng, cô ôn nhu nhìn Tiểu Tony chui vào đống người máy, giống như một nhà khoa học nhỏ mà làm thực nghiệm.
Diệp Đình cầm tay Lăng Vi, cảm giác được nội tâm cô dao động.
Lăng Vi và anh mười ngón đan nhau, tay kia thực tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, hỏi anh: “Nơi này an toàn không? Không thể đổi chỗ ở cho Tiểu Tony sao?”
Diệp Đình nói: “Không có việc gì, yên tâm đi. Anh sắp xếp thỏa đáng rồi.”
Lăng Vi nhích lại gần vai anh, trong lòng có ý tưởng, nháy mắt mọc rể nẩy mầm nở hoa... Có một đứa nhỏ như vậy thật tốt...
Diệp Đình nhìn chằm chằm cô, trái tim nhói lên.
Lăng Vi thật sự không hiểu, cha mẹ Tiểu Tony vì sao lại vứt bỏ bé?
Trên đời này sao lại có những cha mẹ không yêu con cái mình? Cho dù bé có sinh bệnh... Cũng không thể vứt bỏ được... Trừ khi bọn họ không trả nổi tiền thuốc men... Lăng Vi càng nghĩ càng thiên về suy nghĩ này.
Diệp Đình nắm chặt tay cô, tựa hồ nhìn thấu cô, ở cô bên tai nói nhỏ: “Chúng ta cũng sinh một đứa.”
Lăng Vi dậm chân, đấm *** anh một cái: “Em mới không cần! Mang thai phiền toái muốn ૮ɦếƭ!” Lời tuy nói như vậy, miệng lại thiếu chút nữa cười rộng tới mang tai. Diệp Đình trái tim đau đến mức muốn nổ tung. Anh không thể nói những lời như không muốn có con, mẫn cảm như cô, nhất định sẽ phát hiện anh khác thường. Cho nên, anh vẫn giống như trước, nên nói như thế nào thì nói thế ấy.
Vốn không muỗn để cô đến đây, nhưng âm kém dương sai... Cô vẫn đến.
Lúc không có Tiểu Tony, cô có thể còn không có cảm xúc mạnh như vậy, lần này... Còn phải chậm rãi làm công tác tư tưởng cho cô...
Bên này tất cả Diệp Đình đều sắp xếp chu đáo, hai người suốt đêm bay về nước. Trên máy bay, Diệp Đình quấn quít lấy cô, muốn cho cô có đứa nhỏ, Lăng Vi đau lòng phía sau lưng anh bị thương, như thế nào cũng không chịu.Diệp Đình ôm cô vào lòng, hai tay đỡ thắt lưng cô, thanh âm mị hoặc nói bên tai cô: “Em có thể ở bên trên.”
Mặt Lăng Vi đỏ bừng.
Hôm nay Diệp Đình cực kỳ thâm tình, có mấy lần thiếu chút nữa khiến cô kêu ra tiếng. Diệp Đình dường như đặc biệt muốn nghe tiếng của cô, nhưng cô ngượng ngùng. Không chỉ là trên máy bay, bình thường cô cũng như vậy, rất ngượng ngùng. Nhưng, cô phát hiện, cô càng ngày càng khó chống cự lại sự bá đạo của anh.
Đợi đến khi “hầu hạ” anh no nê chán chê rồi, lại thay thuốc cho anh, cô vừa băng bó, vừa hỏi: “Kẻ làm anh bị thương thật ra là ai? Bọn họ còn có đến nữa không?”
Diệp Đình hôn cô nói: “Không có việc gì, anh thu dọn hết bọn chúng rồi, yên tâm đi. Sẽ không có chuyện gì nữa đâu.” Lăng Vi băng bó cho anh xong mệt muốn ૮ɦếƭ, trực tiếp nằm đó ngủ.
Diệp Đình thay cô dịch chăn, đi ra khỏi cabin. Bên cạnh quầy bar, Diệp Đình châm một ***, ánh đỏ chập chờn, anh hít thật sâu khói thuốc vào trong phổi, Lôi Tuấn rót cho anh một ly. Anh biết anh Đình lâu lắm rồi không chạm qua thứ này... Hôm nay làm sao vậy? Trong lòng phải khó chịu bao nhiêu mới có thể dựa vào TL và R*ợ*u để che đi phiền não của mình?
Diệp Đình uống cạn chén R*ợ*u, hỏi Từ Phi: “Hiện tại khoa học phát triển như vậy, tình huống của cô ấy vẫn không cải thiện được?”Từ Phi nói: “Rất khó... Ống dẫn trứng tắc đến vặn vẹo, phẫu thuật trên cơ bản rất khó chữa trị. Nếu chỉ tắc thôi còn có khi vọng đả thông, nhưng tình huống của chị dâu phức tạp hơn thế nhiều. Hơn nữa... Cho dù mạnh mẽ đả thông, cũng đặc biệt tổn thương đến thân thể, cực kỳ ảnh hưởng tới việc thụ thai.”
Lôi Tuấn nghe được mà hết hồn! “Chị dâu... Cô ấy... Không thể mang thai?”
Từ Phi nói: “Tình huống đặc biệt phức tạp.”
Lôi Tuấn ngồi trên ghế, nhìn về phía Diệp Đình.
Diệp Đình không nói một lời, hút xong một ***, lại châm thêm một điếu nữa. Khói thuốc lượn lờ, anh lại hỏi: “Thụ tinh ống nghiệm các thứ, cũng có thể chứ?”
Từ Phi nói: “Thụ tinh ống nghiệm có thể, nhưng tỷ lệ thành công cũng không cao. Có được một đứa, vận khí không tốt phải làm rất nhiều lần. Hơn nữa, mỗi lần lấy trứng sẽ rất đau. Thụ tinh ống nghiệm việc làm nhiều nhất chính là tiêm. Đầu tiên là tiêm đề điều hòa, sau đó là tiêm thúc đẩy trứng, khoảng cách một ngày một lần... Sau đó để giữ trứng mỗi ngày buổi tối đều tiêm một liều HCG, sau đó là giữ trứng, cấy ghép phôi thai.”
Lôi Tuấn nghe mà run run.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc