Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 96

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình hít vào một hơi, áp chế cảm xúc xoa xoa tóc cô: “Em cảm thấy áp lực?”
“Ừm...” Lăng Vi gật gật đầu: “Nói thật, em không có kinh nghiệm xã hội gì, đối với việc xây xưởng, sản xuất, mời người cũng không thành thạo. Nhưng, về mặt thiết kế kiểu hình xe em còn khá tự tin. Ừm... Em còn một đoạn đường dài phải đi, còn nhiều thứ phải học tập. Có chút mê mang.”
Diệp Đình khẽ hôn lên trán cô: “Có cái gì mê mang, không hiểu thì cố gắng học. Lấy trí tuệ cùng sự dẻo dai của em, anh tin em, không có chuyện gì em không làm được. Hơn nữa, còn anh nữa mà... Anh sẽ giúp em.”
Ánh mắt anh sáng rực, lộ ra một cỗ khí phách thâm trầm, trong mắt là kiệt ngạo và tự tin mà cô thấy đó chính là phong vị đàn ông!
Lăng Vi khẽ khép mắt, lắc lắc đầu: “Em biết anh sẽ giúp em. Nhưng em nói với anh những lời này, cũng không phải vì muốn anh giúp em. Em chỉ muốn nói với anh những lời trong lòng mình...”
Diệp Đình cứng đờ, cánh tay đột nhiên dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Cằm anh tựa lên đầu cô: “Em có thể mở rộng lòng mình với anh, anh rất vui. Thật sự... Cực kỳ vui sướng. Chuyện của em anh sẽ không cố ý nhúng tay vào, ngược lại anh cảm thấy, một người muốn thành công không thể nào không gặp phải khó khăn. Em nếu thật sự muốn trở nên mạnh mẽ, thật đúng là cần thông qua việc này để rèn luyện một chút.”
Lăng Vi cảm kích nhìn anh cười: “Cảm ơn anh đã ủng hộ em...” Cô dõi theo ánh mắt anh, may mắn Diệp Đình là người thông minh cơ trí như vậy.
Cô không muốn làm một cô công chúa bị chiều hư, cô phải cố gắng làm cho bản thân mình cường đại!Cô lấy tay chống bàn làm việc, mắt long lanh nước nhìn anh: “Diệp Đình, trong tim em thật sự có anh, nhưng đôi khi vẫn luôn lo được lo mất... Đôi khi cảm giác cạnh anh rất gần, đôi khi lại cảm thấy cách anh rất xa... Em biết, anh đứng ở chỗ quá cao, cho nên, em phải càng không ngừng bước lên trên...”
Cô đột nhiên thở dài: “Diệp Đình, em không biết khi nào mới có thể kề vai sát cánh với anh... Cho tới bây giờ em cũng không tin được, một nam một nữ có thể vì tình yêu mà sống tới thiên trường cửu, nếu không có tâm hồn đồng điệu, không có tiếng nói chung, ngay cả một chuyện nhỏ cũng không nói rõ được với nhau, có yêu điên cuồng nồng nhiệt đến như thế nào, cũng sớm muộn gì cũng sẽ lụi tắt... Cho nên, em sẽ càng thêm cố gắng, khiến anh càng ngày càng thích em.”
Cô ôm lấy cổ anh, có chút ngượng ngùng dán lên môi anh, run rẩy, ngậm lấy. Anh ôm sát cô, hơi hơi mở miệng, để cô tiến vào.
Anh giữ chặt khuôn mặt cô, cuốn lấy đôi môi cô: “Anh sẽ không để mình em cô đơn bước lên trên, anh sẽ giúp em dựng cầu thang. Anh sẽ kéo tay em, chúng ta cùng trải qua nhân sinh điên cuồng. Anh cũng sẽ cố gắng khiến em càng ngày càng thích anh.”
Lăng Vi tim đập càng lúc càng nhanh! Chưa bao giờ kích động như vậy! Tình yêu thật đẹp… Phải may mắn đến thế nào cô mới gặp được anh, có thể cùng cô tâm ý tương thông!
Cô ôm lấy cổ anh, thân thể cuốn lấy nhau!
Cả người Diệp Đình như bập bềnh trước sóng! Trong đầu Lăng Vi cũng như pháo hoa nổ tung đủ mọi sắc màu, tỏa sáng đầy trời ——
Lăng Vi chủ động nhiệt liệt hôn anh, giờ khắc này, cô cảm thấy linh hồn mình và anh như tương hợp!Hoàn mỹ không có khuyết điểm!
“Diệp Đình, trên đời này... Người hiểu em không nhiều lắm, may mắn... để em gặp được anh...”
Từ hừng đông đến chạng vạng.
Hôn môi, ôm, dựa sát vào nhau, có được lẫn nhau!
Anh một lần lại một lần hôn cô, nhưng như thế nào cũng hôn không đủ.
Anh biết, tuy cô thích anh, ỷ lại anh, thậm chí làm bộ chủ động giao toàn bộ bản thân mình cho anh, nhưng trong lòng cô còn một bức tường vô hinh, cô vẫn không thể giống anh điên cuồng yêu anh được!
Đây là một quá trình lâu dài mà lại gian nan, nhưng anh có cũng đủ kiên nhẫn.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Đình mở một bưu kiện. Đây là bác sĩ Từ gửi tới, trên đó có viết: “Ông chủ, báo cáo kiểm tra sức khoẻ của phu nhân có rồi, màng trong của *** phu nhân quá mỏng, cô ấy lại không biết chăm sóc bản thân mình, khiến thể chất hư hàn... Càng nghiêm trọng là hai ống dẫn trứng đều tắc đến biến hình... Cho nên, tỷ lệ thụ thai cực thấp...”
Diệp Đình sợ run!
Anh giống như có thể cảm nhận rõ ràng được trái tim từng chút từng chút vỡ ra!
Anh đóng bưu kiện lại, cúi người thâm tình hôn lên trán Lăng Vi.
Anh biết, thật ra cô rất muốn có cục cưng... Tuy cô không nói, nhưng anh có thể cảm nhận được!
Tối qua sau khi anh nhận được bưu kiện, cả một đêm không ngủ.
Anh chẳng chút để tâm có đứa nhỏ hay không!! Một chút cũng không để ý!! Anh chỉ cần ở cùng cô đã thỏa mãn lắm rồi!!
Nhưng cô nhất định rất muốn có cục cưng, anh vẫn biết! Mỗi lần đi ngang qua shop trang phục trẻ con, cô đều nhìn nhiều hơn một chút, nhìn thấy hình mấy đứa trẻ, cô cũng sẽ cười vẻ mặt đầy hạnh phúc, ánh mắt giống như không dứt ra được. Cô không chịu nói, là bởi vì cô sợ anh không thích đứa nhỏ. Tuy anh thực sự cảm thấy trẻ con là một sinh vật vô cùng khủng pố. Nhưng cô thích, anh vẫn làm bộ như đứa nhỏ cũng không sao.
Trong lòng Diệp Đình vô cùng khó chịu.
Một phụ nữ nếu biết mình không thể S*** d***... Anh không muốn nghĩ nữa. Anh không dám nói tin này cho Lăng Vi biết, đây chính là một đả kích đối với cô! Cô mới vừa một vực sâu gian nan leo *** núi, sao anh dám nhẫn tâm đạp cô xuống lại vực sâu nữa chứ? Tuy rằng, rất lâu trước kia, bác sĩ Từ đã nhắc nhở với anh Lăng Vi rất khó mang thai, nhưng anh căn bản không cần! Anh mới không cần biết cô có thể sinh con hay không! Cái loại tư tưởng nối dõi tông đường này, với anh mà nói chính là chó má!Nội tâm anh dày vò, suy nghĩ cả đêm, vẫn gửi lại bác sĩ Từ một phong bưu kiện: “Tỷ lệ cực thấp, là khái niệm gì?”
Rất nhanh, bác sĩ Từ trả lời: “Cơ bản chính là không thể.”
Diệp Đình lại hỏi lại: “Dù dùng mọi giá cũng không thể biến không thành có sao!”
“...” Bác sĩ Từ đáp lại ba dấu chấm im lặng tuyệt đối, nhưng vẫn đồng ý: “Tôi sẽ cố hết sức.”
Lăng Vi mở đôi mắt buồn ngủ ௱ô** lung, chỉ thấy Diệp Đình nằm bên cạnh cô. Anh một tay gác sau đầu, cặp mắt đen như mực mang theo thâm tình nhìn cô chăm chú, miệng anh hình như còn mang theo tươi cười...
“Sao nhìn em như thế? Đêm qua anh không ngủ?” Trong mắt anh tất cả đều là tơ máu...
Anh ôn nhu cười nói: “Có chút kích động, không ngủ được.”
“Kích động cái gì?” Lăng Vi mở to mứt nhìn anh, chỉ thấy anh khẽ cong môi nở nụ cười. Trên mặt anh tươi cười cực kỳ hạnh phúc, giống như vào ngày đông lạnh giá chợt lóe lên ánh nắng vàng, như muốn hòa tan toàn bộ mặt băng trong mười dặm.
Lăng Vi có chút không thể tin được... Anh không phải lần đầu tiên nhìn cô chăm chú như vậy.“Anh sao thế?”
Diệp Đình lắc đầu: “Không có gì, chỉ là thấy nhìn em thế nào cũng không đủ...”
Lăng Vi che mặt, Diệp Đại, anh ngây thơ như vậy thật sự được sao? Là thích cô tới chừng nào... Mới có thể nhìn cô chăm chú cả một đêm như vậy?
Lăng Vi cảm thấy tim mình hoảng hốt đập mạnh! Nóng rực!
Cô thật sự quá may mắn, được anh yêu thâm tình say đắm như vậy... Cô cảm giác ánh mắt Diệp Đình hôm nay đặc biệt đặc biệt ấm, so với bất cứ thời điểm nào đều khiến tim người ta đập nhanh.
“zz ZZ zz ——” Di động Diệp Đình điên cuồng chấn động, anh nghe máy, lại thấy Lôi Tuấn ở đầu bên kia nói: “Anh Đình, đã xảy ra chuyện!”
Diệp Đình phủ thêm áo ngủ, thắt đai lưng đi đến phòng khách nghe điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, anh trở về phòng ngủ, nhìn chằm chằm cô một lát mới nói: “Anh phải ra nước ngoài một chuyến.”
Tim Lăng Vi lập tức nảy lên: “Gặp chuyện gì phiền toái?”
Anh vốn muốn nói, không có việc gì, đừng lo lắng. Nhưng... Lập tức lại muốn cho mình một bạt tai, đêm qua, bọn họ đã mở lòng với nhau, hôm nay anh lại còn muốn dùng mấy lời ngu ngốc đó qua loa tắc trách nói với cô?
Anh ngồi xuống bên cạnh cô cầm tay cô, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô nói: “Chỗ Tiểu Tony xảy ra chuyện, ở cạnh trại an dưỡng cậu ấy ở có một nhà xưởng bị nổ mạnh. Anh phải qua đó xem xem.”
Lăng Vi khẩn trương nắm chặt tay anh, ngồi thẳng nhìn anh: “Tiểu Tony không sao gì chứ?”
“Cậu ấy bị kinh hách một chút, tình huống không ổn định. Chờ anh tới đó có tin gì sẽ báo em ngay.” Anh hôn lên trán cô nụ hôn chào buổi sáng: “Em đi làm đi, anh phải lập tức đi.”
“Em muốn đi cùng anh.”
Diệp Đình suy nghĩ một chút nói: “Bây giờ tình hình của cậu ấy như vậy không thích hợp gặp nhiều người lắm.” Anh nâng tay xoa xoa mi tâm cô: “Đừng lo lắng, đi nhanh thôi, nói không chừng tối mai anh sẽ trở lại.” Jason đưa quần áo tới, Diệp Đình thu dọn xong xuôi, lưu luyến không rời hôn cô rồi tiếp ngồi lên trực thăng bay đi. Lăng Vi còn tại hoảng hốt, đột nhiên nhận được trợ lý Tiểu Cầm điện thoại: “Bộ trưởng! Triển xảy ra vấn đề! Ngươi mau tới công ty! Ngươi là triển hội người phụ trách! Công ty nói phải nghiêm trị ngươi!”
Lăng Vi trong lòng “Lộp bộp” nhảy dựng! Mau chóng rửa mặt, thay quần áo, xuống lầu.
Vừa xuống dưới lầu liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao Laroe G20 đỗ ở cửa: “Bá ——” Hoa Thiếu Kiền ấn loa trong xe: “Mau lên xe!”
Lăng Vi vội vàng xe: “Làm sao anh biết tôi ở đây? Lại định vị di động của tôi?”Hoa Thiếu Kiền phụng phịu, giải thích: “Tiểu Cầm nói cô ở đây, vừa lúc tôi đi ngang qua liền thuận đường tới đây đón cô.”
Lăng Vi không hỏi nhiều, đeo đai an toàn hỏi anh ta: “Triển xảy ra chuyện gì?”
Hoa Thiếu Kiền khỏi động xe, nhìn chằm chằm mặt đường nói: “Công ty phục vụ cho thuê địa điểm đột nhiên nói không cho chúng ta thuê nữa.”
Lăng Vi cả giận: “Chúng ta đã bàn bạc kỹ rồi, bọn họ nói không cho thuê thì không cho thuê nữa? Không phải chúng ta có hợp đồng sao? Đột ngột hủy hợp đồng, không phải sẽ phải bồi thường gấp ba lần sao?”
Hoa Thiếu Kiền nói: “Người ta thà rằng bồi thường cũng không cho chúng ta thuê.”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh: “Ai có bệnh như vậy? Không cho thuê, chúng ta sẽ không thuê chỗ khác?!”
Hoa Thiếu Kiền quay đầu nhìn cô: “Cô mới vừa về nước không lâu, đối với mọi việc trong nước còn chưa biết rồi. Hội trường lớn như ‘Thịnh Thế Tử Vi’ kia bình thường rất khó thuê. Hơn nữa, triển lãm cũng sắp tổ chức, đổi địa điểm chắc chắn không kịp!”
“Từ từ... Anh nói Thịnh Thế Tử Vi?” Tên này... Rất quen! Cô hình như nhớ trước kia Hứa Tử Huân đã nói qua với cô: “Sau này anh muốn cho em một kinh hỉ lớn... Gọi là Thịnh Thế Tử Vi đi...”Lăng Vi rùng mình! Da đầu như muốn nổ tung! Chẳng lẽ là... Hứa Tử Huân cố ý tìm ngược?
Lăng Vi quả thực muốn điên lên! Nếu người phía sau mấy chuyện xấu này thật sự là Hứa Tử Huân, vậy cô muốn vác dao đi chém anh ta!
Ký hợp đồng rồi lại hủy! Rõ ràng khi là bắt nạt cô phải không?
Lăng Vi tức giận đến ***g *** bốc hỏa!
Lại nghe Hoa Thiếu Kiền nói: “Lần này người phụ trách triển lãm là cô, thuê địa điểm cũng là cô ký. Cho nên, chuyện này nếu cô làm không được, tiền thưởng ba tháng, tiền lương của cô bị trừ một nửa... Thậm chí giáng chức!”
Lăng Vi lửa giận bừng bừng nhìn thẳng Hoa Thiếu Kiền, cái này cũng quá bắt nạt người ta rồi! Rõ ràng là đang chỉnh cô! Con ngươi Hoa Thiếu Kiền khẽ gợn sóng, anh nhìn chằm chằm cô nói: “Tôi sẽ giúp cô.”
Lăng Vi bị anh nhìn mà quẫn bách, cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhắc nhở anh: “Nhìn đường kìa! Đừng nhìn tôi!”
Hoa Thiếu Kiền xấu hổ quay đầu nhìn phía trước, chuyên chú lái xe. Trong lòng anh rất uể oải, người ta Lăng Vi người có kinh nghiệm... Anh sao luôn không tự nhận ra như vậy?! Anh quản không được hai mắt của mình, quản không được hành vi của mình! Quản không được trái tim của mình! Làm sao bây giờ? Nghe thấy cô gặp chuyện không may, lập tức tới đây xem cô. Sau khi nhìn thấy cô, ánh mắt hận không thể dán vào mặt cô!
Hoa Thiếu Kiền đau lòng, vì sao anh không phải người yêu cô? Anh thấy cô phải chịu ủy khuất, thật sự rất muốn ôm cô vào lòng, gắt gao, hết sức ôn nhu an ủi cô.
“Nhìn đường kìa! Phía trước là đèn đỏ!” Hoa Thiếu Kiền vội phanh xe! Nhưng bánh xe đã vượt qua vạch dừng...
Lăng Vi lấy từ trong ví ra hai tờ tiền 100 nguyên mới tinh: “Tiền phạt để tôi trả.”
Hoa Thiếu Kiền không phản đối, nhìn cô để tiền xuống dưới di động của anh. Trái tim anh đập mạnh, vươn tay cầm chặt tờ tiền, gập lại, *** túi quần.
Lăng Vi hỏi anh: “Có thể cho tôi số điện thoại của tổng phụ trách bên triển lãm kia không? Tôi gọi điện nói chuyện với họ một chút.”
Hoa Thiếu Kiền mở khóa di động, lướt lướt trong danh bạ, nhấn vào hai chữ “em họ”, đưa cho cô. Lăng Vi nhìn, không phải là số điện thoại di động của Hứa Tử Huân sao?!
Móa! “Hứa Tử Huân... Sao lại thành em họ của anh? Lần trước lúc thông báo tuyển dụng không phải anh gặp qua anh ta rồi à? Khi đó, hai người hình như không biết?”Đèn xanh sáng, Hoa Thiếu Kiền khởi động xe: “Hai nhà chúng tôi quan hệ không gần lắm, tôi cũng vì chuyện triển lãm mới biết mình có thân thích.”
Lăng Vi tâm phiền ý loạn! Từ di động mình đem số Hứa Tử Huân từ sổ đen lôi ra.
Cô đang muốn gọi, đột nhiên lại có cuộc gọi đến, cô nhìn cũng không cần nhìn, trực tiếp nghe máy, chợt nghe bên kia vang lên một thanh âm trầm thấp: “Vi Vi, hôm nay buổi tối chờ em ở nhà hàng Felice.”
Lăng Vi nổi giận: “Xin hỏi, anh là ai vậy?”
Đối phương ước chừng trầm mặc nửa phút, hô hấp gần như ngừng lại, thanh âm áp lực đè thấp nói: “Tôi là Hứa, Tử, Huân!”
“A,“ Lăng Vi thản nhiên lên tiếng. Trong lòng mắng một câu: Có bệnh! Anh là Hứa Tử Huân tôi phải nghe ra à? Ghét nhất là cái thể loại này, mở miệng ra cứ làm như cả thế giới đều nghe ra là giọng anh ta, cuồng tự đại!
Kết giao với anh thì phải nhớ kỹ giọng anh à? Đồng hồ báo thức nhà cô dùng cũng đã lâu rồi!
Cúp máy, Hoa Thiếu Kiền nói: “Buổi tối tôi đưa cô đi... Nhà hàng Felice là nhà hàng tình nhân...”Cơn tức của Lăng Vi lại bừng lên!
Đi vào Laroe, Hoa Thiếu Kiền nhìn theo Lăng Vi ra khỏi thang máy. Anh tiếp tục theo thang máy lên trên, anh lấy từ trong túi ra hai tờ tiền Lăng Vi đưa cho anh, anh cẩn thận gấp thành hai hình trái tim... Sau đó, đem hai trái tim đặt chung một chỗ cho vào túi áo trước của sơ mi, gắt gao dán vào ***.
Anh có chút ảo não! Anh cũng đã trưởng thành, thế nhưng cứ như một thằng nhóc ngây thơ, cái kiểu thầm mến này, mà cô gái anh thầm mến... Còn là vợ người ta! Hoa Thiếu Kiền cảm giác cả người nóng bừng, Lăng Vi! Tôi thật sự rất thích em! Thích đến mức tôi không thể tự kiềm chế bản thân!
Trong văn phòng tràn ngập thanh âm nén giận của Lăng Vi: “Anh xem rõ ràng đã ký hợp đồng! Thật là không có đầu óc! Triển lãm này dù có làm thế nào chúng ta cũng bị trừ lương! Quả thực phiền muốn ૮ɦếƭ!” Tổ trưởng tổ hai Lusha đập văn kiện xuống bàn.
Lệ Á bên cạnh cô hát đệm nói: “Cũng không phải đâu, không chỉ không có đầu óc, nghe nói... Cô ta còn là người mới vừa tốt nghiệp được hơn ba tháng!”
“Tổng giám đốc công ty chúng ta thật là hài hước... Tìm người như vậy về làm trưởng phòng, không chừng là nịnh nọt đi cửa sau!” Miệng Lusha như S***g máy liên thanh nã pháo.
Tang Du ngồi đối diện cô ta cuối cùng cũng không nghe nổi nữa. Cô đẩy kính mắt phản bác một câu: “Thật ra tôi lại thích cô ấy. Tôi cảm thấy trưởng phòng Lăng làm việc cực kỳ có nguyên tắc, không bất công, không vội vàng, đối với người và việc luôn đặc biệt công bình công chính. Còn chưa thấy cô ấy nịnh nọt ai.”
Lusha bị nói lại, trong lòng càng thêm khó chịu! “Một người vừa mới tốt nghiệp có năng lực lãnh đạo gì? Cho dù cô ta có tài hoa về thiết kế, không thể làm tốt quan hệ xã giao cũng không tốt! Ngay cả hội triển lãm cũng làm không xong, làm sao có thể phục chúng?”
Tang Du liếc cô một cái, nói: “Tôi cảm thấy làm cấp dưới của cô ấy rất có cảm giác thành tựu kìa! Tập đoàn Laroe thành lập bao nhiêu năm như vậy, dùng tên nhà thiết kế đặt tên cho dòng xe cũng không nhiều, hơn nữa tổng công ty họp hằng năm, tổng giám đốc tự mình trao tặng trưởng phòng Lăng giải ‘ý tưởng tốt nhất’, Lusha, cô cho đó là ‘có chút’ tài hoa? Hay là ‘rất có’ tài hoa? Đừng động đến chuyện người ta tốt nghiệp bao lâu, cái danh nhà thiết kế kim bài của Laroe của người ta cũng không phải là danh hão.”
Lusha hai tay ôm ***, mắt lạnh liếc Tang Du nói: “Ái chà... Cô vỗ ௱ô** ngựa không tệ đâu! Đáng tiếc trưởng phòng Lăng nghe không được nha... Cô muốn vuốt ௱ô** ngựa thì đến trước mặt người ta mà nói kìa.”
Tang Du khinh bỉ liếc cô ta một cái, hừ một tiếng nói: “Lăng Vi là thần tượng của tôi, đừng nói vuốt ௱ô** ngựa, dù có bảo tôi xách giày cho cô ấy tôi cũng nguyện ý.” Tang Du cũng khoanh tay trước *** nhìn cô ta nói: “Tôi chỉ là cảm thấy Lăng Vi là người khá bốc đồng, cả người cô ấy tràn ngập năng lượng! Cô ấy cũng là người lãnh đạo rất vô tư, cô ấy tâm toàn ý dẫn dắt mọi người phát triển. Hơn nữa, có cơ hội thăng tiến, nhất định để tất cả mọi người tham gia. Tôi cảm thấy đây là một lãnh đạo hợp mưu hợp sức!”
Lăng Vi đi vào văn phòng, nhìn thoáng qua ba người, không nói gì, vào văn phòng.
Buổi tối tan tầm, Hoa Thiếu Kiền tới đón cô. Anh đưa cô tới cửa Felice đàm phán với Hứa Tử Huân.
Lăng Vi mới vừa đến trước cửa nhà hàng, di động đột nhiên vang lên, cô lấy ra nhìn, là Lôi Tuấn!
“Chị dâu —— anh Đình... đã xảy ra chuyện! Chị phải chú ý an toàn bản thân!”“Ông ——” Lăng Vi lập tức máu dồn lên não!
Cô sợ run cả người: “Xảy ra chuyện gì? Nói đi! Diệp Đình làm sao?”
Lôi Tuấn nói: “Em và anh Đình đến đây, vốn không có việc gì, ai ngờ... Bọn em mới vừa nhìn thấy Tiểu Tony đột nhiên bị người ta tập kích, anh Đình vì bảo vệ Tiểu Tony, trọng thương bây giờ còn đang hôn mê! Chị dâu! Kẻ này cùng hung cực ác! Em sợ bọn họ làm gì bất lợi với chị, chị nhất định phải cẩn thận!”
Lăng Vi chỉ cảm thấy cả người như bị điện giật, không ngừng run run, ngay cả răng cũng run lên: “Chỗ tôi không có việc gì, mọi người ở đâu? Tôi lập tức đến!”
Lôi Tuấn suy nghĩ một chút nói: “Chị qua đây cũng tốt... Chị dâu, chị đến sân bay, em phái máy bay đưa chị tới đây.”
Lăng Vi đau lòng đến mức cả chân cũng không nâng lên được! Ngay cả chính cô cũng không phát hiện, cô lại để ý Diệp Đình như vậy! Cô vội vàng xoay người, Hoa Thiếu Kiền đột nhiên giữ chặt cổ tay cô: “Cô đi đâu vậy? Hôm nay chúng ta là tới đàm phán!”
Lăng Vi bỏ ra tay anh, giơ tay vẫy taxi.“Lăng Vi!”
Hoa Thiếu Kiền giữ cô lại, Lăng Vi ngẩng đầu nhìn Hoa Thiếu Kiền.
Anh cau mày nói: “Cô bỏ lại cục diện rối rắm này mặc kệ?” Hoa Thiếu Kiền muốn dùng lợi ích công ty ngăn cản cô.
Lăng Vi lập tức dấy lên lửa giận: “Tổng giám đốc Hoa, nội dung cuộc gọi tôi vừa nhận anh không nghe thấy à? Chồng tôi ở nước ngoài bị thương!”
Cô nâng tay chỉ vào nhà hàng: “Tổng giám đốc Hoa, anh cũng biết người bên trong đó là cố ý làm khó tôi, tôi đàm phán với Hứa Tử Huân có thể đàm ra được kết quả gì? Anh ta muốn bội ước nhất định sẽ bội ước! Trừ khi tôi đáp ứng điều kiện anh ta đưa ra, nhưng anh ta đưa ra điều kiện gì, chỉ sợ tôi cũng không đồng ý! Bây giờ chồng tôi xảy ra chuyện, tôi phải qua đó. Hơn nữa hiện tại là thời gian tan tầm! Dự án này tuy là tôi ký tên, nhưng phải tổ chức buổi triển lãm lớn như vậy cũng không phải một mình tôi có thể hoàn thành! Trách nhiệm này có phải hay không hẳn là một mình tôi gánh, tôi cảm thấy còn phải xem xét lại!”
Cô mở cửa xe taxi, nhìn thẳng Hoa Thiếu Kiền nói: “Công ty muốn phạt thì phạt đi! Tuy tôi cực kỳ yêu thích công việc này, tuy tôi coi trọng lợi ích công ty! Nhưng tôi không chấp nhận để việc này quan trọng hơn an nguy của chồng tôi!!”
Lăng Vi vừa muốn ngồi lên taxi, Hoa Thiếu Kiền một tay lôi cô ra: “Tôi đưa cô đi!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc