Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 87

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi biết rằng mấy phương thức như níu tóc, bẻ móng tay này rất không có phong cách, thế nhưng cô thật sự không thể nhịn được nữa!
Cô dùng sức níu chặt lấy tay Chu Vân, hận không thể bẻ gãy hết tất cả móng tay của cô ta! Dám đánh bố đẻ của mình! Lại còn đánh trả cô!
Chu Vân đau đến mức gào khóc thảm thiết, móng tay bên trái đã gãy hết, lại còn chảy thêm một chút máu —— “Người đâu, mau —— mau đến đây!”
“Sao thế hả? Ai đang kêu la om sòm hết lên thế kia?”
Mẹ của Lục Thiên Minh và cha dượng Chu Trọng của Chu Vân đi ra khỏi biệt thự. Trên người mang theo vẻ phú quý, quần áo gọn gàng.
Chu Vân đang giương nanh múa vuốt ngay lập tức liền quay đầu, vẻ mặt khóc lóc uất ức: “Ba…”
Cả người Lăng Trí chấn động mạnh một cái! Cô ta gọi ai là ba hả?
Sau đó liền thấy Chu Vân đẩy Lăng Vi ra, nhào vào trong *** một người đàn ông mập mạp: “Ba!”
Lăng Vi không dám tin trợn trừng hai mắt, hoàn toàn không dám tin vào cảnh tượng mà ông nhìn thấy trước mắt!
Lăng Vi thấy vẻ mặt không dám tin của Lăng Trí, trong lòng vô cùng khó chịu. Đến nay mà chú vẫn còn chưa biết Vương Hân Bình đã tái giá, cũng không biết Chu Vân đã đổi sang họ Chu, cô ta đã sớm không còn mang họ Lăng nữa…
Lăng Trí run rẩy, biểu cảm trên mặt không có cách nào hình dung được… không dám tin, trái tim như bị dao cắt, dường như sắp sửa vỡ vụn rồi!Cả người ông lảo đảo, thiếu chút nữa đổ xuống, Lăng Vi vội vàng đỡ lấy ông.
Mẹ của Lục Thiên Minh – Tưởng Lệ hơi cau mày, nhưng không nói gì, hiển nhiên là rất có hàm dưỡng.
Một lúc sau, mới quay đầu nhìn về phía Chu Vân, nhẹ giọng hỏi: “Hai người này là ai?”
Chu Vân thút tha thút thít, nói nhẹ: “Bọn họ là bà con xa của con… tin tức con kết hôn truyền ra ngoài, muốn đến lừa gạt ít tiền… bây giờ người xấu đầy rẫy khắp nơi…”
Chu Vân vẫn đang vùi mặt vào cánh tay Tưởng Lệ, khóc thút thít: “Đừng để ý đến bọn họ, đúng giờ phút kết hôn quan trọng của con mà lại đến phá rối, cũng không biết là mang theo cái lòng dạ gì nữa! Hai người này giống như kẻ điên vậy! Nhanh chóng sai người đuổi đi, chúng ta vào nhà thôi ạ.”
Tưởng Lệ cau mày, quay đầu lại.
Cha dượng của Chu Vân thì hừ một tiếng với Lăng Trí.
Vênh mặt hất hàm trợn mắt nhìn Lăng Trí một cái, lại hạ giọng: “Mau đi đi! Già đầu thế kia rồi, mà còn không biết phép tắc gì sao? Người dưng đâu đâu tự nhiên đến náo loạn trước nhà trước cửa người ta?! Ông không biết xấu hổ, nhưng mặt mũi tiểu Vân thì phải để đâu đây hả!”
Lăng Vi sững người, ông còn không biết đối phương là ai, thế nhưng cũng mơ hồ đoán được.
Chu Trọng nhìn bộ dạng ngớ người của Lăng Trí, trong lòng không khỏi dâng lên một trận sảng khoái, giọng điệu lại càng cay nghiệt: “Không coi Lục gia là gì phải không? Cút nhanh lên một chút! Không thấy ngay cả người quét dọn vệ sinh còn không nghèo khổ như ông!”
“Ba —— ba đừng nóng giận. Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta vào thôi.”Cha dượng của Chu Vân lại hừ lạnh một tiếng: “Nếu thật sự muốn tốt cho con bé, thì đừng có mà đến đây lằng nhà lằng nhằng thêm nữa!” Ông ta đương nhiên biết rõ thân phận của Lăng Trí, thế nhưng ông ta không thể nói ra được, lúc này mà nói ra thì sẽ khiến Lục gia con thường ‘con gái’ ông ta, cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến việc làm ăn.
Chu Vân mời hai người quay về, lúc quay người lại, ánh mắt đầy ác độc lại hung hăng trừng Lăng Vi và Lăng Trí.
Lăng Vi đột nhiên cười lạnh: “Cha dượng đối xử với cô, đúng thật là không tệ…”
Tưởng Lệ đột nhiên quay đầu, lạnh mặt nhìn về phía Lăng Vi: “Cô nói gì?”
Chu Vân đột nhiên kêu lên: “Đừng có mà ở đây nói bậy nói bạ!” Vừa hét, vừa gọi người đến: “Mau đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”
Ánh mắt hung ác đầy thù hằn của cô ta trừng Lăng Vi.
Lăng Vi vẫn đứng nguyên, vô cùng trấn định đối mặt với Chu Vân.
Lăng Vi nhìn cô ta chằm chằm, lạnh giọng nói: “Người đang làm, trời đang nhìn. Cha ruột còn không nhận, sớm muộn gì cô cũng gặp báo ứng!”
Mắt thấy bốn gã đàn ông vạm vỡ sắp sửa xông đến muốn bắt cô, Lăng Vi vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
“Mau đuổi bọn họ đi cho tôi!”
Hai vệ sĩ bên cạnh Lăng Vi đột nhiên đứng chắn trước mặt cô.
Sau đó, nhanh chóng tung quyền: “Bụp bụp” hai tiếng đã đấm ngã hai người của Lục gia, lại tiếp nữa, hai chân vung lên đạp bay hai kẻ khác.
Hai vệ sĩ này chính là người Diệp Đình phái đến bên cạnh cô, mấy loại nhân vật nhỏ bé như Lục gia này, cho dù có mười người tám người cùng xông lên, nhưng cũng không lại gần được hai người họ.
Chu Vân thật sự muốn giận điên người!
Nhưng cô ta vẫn cố nén lại, trước mặt Lục gia, cô ta muốn giữ vững hình tượng thục nữ nhu mì.
Tưởng Lệ đã đi ra, phất tay với mấy bảo vệ muốn xông lên bắt Lăng Vi.
“Cô vừa mới nói cái gì?”
Lăng Vi kiêu ngạo hết cằm, ngay sau đó nhẹ nhàng cười hai tiếng: “Lời hay không nói lần thứ hai!”
Chan mày Tưởng Lệ nhíu chặt, trong lời nói của cô gái này ẩn chứa hàm ý, hiển nhiên là Chu Vân đã giấu diếm Lục gia chuyện gì đó.
Lăng Vi lại cười đến vui vẻ, đỡ Lăng Trí trở về xe, nghênh ngang rời đi. Cô cũng không tin, sau khi cô nói xong những lời này, mà Lục gia lại không đi điều tra.
À… thu thập Vương Hân Bình, cũng vừa vặn phá bỏ luôn Chu Vân!
Sau đó lấy Chu Vân ra khai đao! Hai phóng viên kia H**g phấn cầm tài liệu trở về chuẩn bị đăng tin.Trên xe, Lăng Vi nhìn Lăng Trí, tóc ông đã bạc trắng rất nhiều rồi.
Lăng Vi cầm lấy tay ông, dè dặt hỏi: “Chú, chú biết Vương Hân Bình… đã động tay động chân trong chuyện chiếc xe của ba mẹ con sao?”
Lăng Trí đột nhiên mù mờ: “Ừ… Hôm trước, chú nhìn thấy đoạn video.”
“Là Lý Bằng Phi cho chú?”
Lăng Vi lắc đầu một cái, sắc mặt xám nhợt, cố gắng nén cơn đau tim: “Chuyện này đã truyền khắp một vòng trong những công nhân Long Đằng. Hai ngày nay, có không ít nhân viên kỳ cựu của Long Đằng gọi điện thoại cho chú, nói với chú, con đã gỡ bỏ tội danh cho Lý Bằng Phi. Thế nhưng, chú không nghĩ tới…”
Ông im lặng, thật lâu sau mới tỉnh lại, nói: “Chú không nghĩ đến… ngày ba mẹ con xảy ra chuyện…”
“Chú…” Lăng Vi nắm chặt tay ông: “Vương Hân Bình đã có âm mưu từ trước! Chuyện này không hề liên quan đến chú!”
“Nhưng… dù sao bà ta cũng là vợ chú…” Lăng Vi cúi đầu, hốc mắt đỏ như thiêu đốt: “Nếu như chú không lấy bà ta, anh cả và chị dâu sẽ không bị hại, nếu chú không lấy bà ta, Long Đằng sẽ không phá sản…”
Lăng Vi hít sâu một hơi: “Chú, chú đã phải trả một cái giá quá lớn rồi!”
Lăng Trí đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, Lăng Vi kiên định nhìn chằm chằm ánh mắt của ông, nói: “Chú, người đã mất rồi đành thôi, người sống thì phải tran trọng! Nhiều năm như vậy, chú đã ngồi tù, đã chịu tội quá nhiều rồi.”
Ánh mắt Lăng Trí ***c ngầu, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi.Lăng Vi ôm lấy ông, nói: “Chú, chú tin rằng kẻ ác sẽ gặp phải ác báo không?”
Lăng Trí lắc đầu: “Không tin… Nếu như có thật, bọn họ sẽ không sống tốt như vậy…”
“Chú…” Lăng Vi nhìn ông chằm chằm, nghiêm túc nói: “Chú, con muốn góp vốn, gây dựng lại Long Đằng, đánh cả một nhà Vương thị kia xuống tận mười tám tầng địa ngục, chú có phản đối không?”
Lăng Trí sửng sốt, nhìn cô chòng chọc trong chốc lát.
Lăng Vi thấy cơ mặt ông xoắn lại, ông muốn nói cái gì đó, nhưng lại nhịn xuống. Cuối cùng, gật mạnh đầu một cái: “Tiểu Vi đã trưởng thành rồi, làm những gì con muốn đi, chú già rồi, vô đức vô năng, không giúp con được cái gì.”
Lăng Vi nắm chặt tay ông: “Chú, chú là hậu thuẫn kiên cường nhất của con! Chỉ cần có chú đứng phía sau, thì con sẽ có tất cả lực lượng.”
Lăng Trí xúc động, môi mấp máy, nhưng không nói ra nửa chữ.
Thật lâu sau, Lăng Vi mới hạ thấp giọng nói: “Nếu như chú đồng ý, con có thể giúp chú hẹn gặp anh họ Lăng Tiêu…”
“Con nói…. Cái gì?” Lăng Trí khiếp sợ há to miệng: “Con nói, tiểu Tiêu… tiểu Tiêu nó… còn sống?”
Lăng Vi gật đầu, lôi ví ra, lấy ra một bức ảnh: “Con đã gặp anh tiểu Tiêu ở quần đảo Aili.”
Lăng Vi run rẩy nhận lấy bức ảnh, nhìn người trong bức ảnh đó, trong nháy mắt lệ đã rơi đầy mặt.
Ông rất hối hận! Ông hận bản thân mình! Ông còn mặt mũi nào mà đi gặp người vợ thuở ban đầu của mình?! Ông còn mặt mũi nào mà đi gặp đứa con trai đã bị ông vứt bỏ?!
Lăng Trí muốn nói gì đó, nhưng môi vẫn chỉ mấp máp, không kìm được run rẩy…
Ông cứng giọng, nửa chữ cũng không thốt lên được.

Chỉ một lát, chiếc xe đã dừng lại trước cổng viện dưỡng bệnh. Lăng Vi đỡ Lăng Trí xuống xe.
Hai người bước vào phòng đàn, chỉ thấy Bill đang kéo violon, anh ta lại một lần nữa kéo bản “Lương Chúc”…
Nước mắt Lăng Trí chảy xuống như mưa.
Cùng ngày gặp được Bill, Diệp Đình liền điều tra ra thân phận thật sự của anh ta, chính là anh họ Lăng Tiêu của cô, Lăng Vi khóc suốt một buổi tối, cuối cùng quyết định dẫn theo anh tiểu Tiêu về nước. Cô không trực tiếp để chú và anh tiểu Tiêu gặp mặt, cô muốn chắc chắn rằng chú thực sự muốn gặp anh ấy, nếu không, cô sợ sẽ bất lợi với bệnh tình của anh tiểu Tiêu.
Lăng Vi khó khăn bước từng bước tới trước mặt Lăng Tiêu, ông khẽ giơ bàn tay gầy trơ xương ra, chạm nhẹ lên khuôn mặt Lăng Tiêu. Đôi mắt Lăng Tiêu sáng trong, giống hệt mẹ thằng bé, sống mũi cao thẳng lại giống ông… trước *** có một nốt ruồi đen tròn, ông vẫn thường xuyên nói: “Đứa nhỏ này trong *** mang theo chí lớn! Tôi không phải lo lắng cho tương lai thằng bé.”
Lăng Trí ôm lấy Lăng Tiêu, nước mắt chảy dọc gò má: “Con trai —— mong con hãy tha thứ cho ba!”
Lăng Trí đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt Lăng Tiêu, nước mắt chảy thẳng xuống như mưa. Ông đau lòng khóc thành tiếng, liên tục lặp lại: “Tiểu Tiêu —— mong con hãy tha thứ cho ba!”
Lăng Tiêu đột nhiên hơi sững người, anh ta hoảng sợ nhìn chằm chằm người trước mắt: “Á á ——” cậu bị sợ hãi, liều mạng giãy dụa! Lăng Vi nhanh chóng chạy đến, ôm lấy Lăng Tiêu: “Anh, em là tiểu Vi, anh nhìn em đi.”Lăng Tiêu quay đầu nhìn cô, ngừng giãy dụa.
Khuôn mặt Lăng Trí đầy vẻ mờ mịt, lúc này ông mới cảm giác được hình như … đầu óc Lăng Tiêu… không được bình thường lắm.
“Chú…”
Lăng Vi nhìn ông đầy khó xử, kéo ông đứng dậy: “Chú…” Lăng Vi mở miệng hai lần, nhưng vẫn không nói hết câu.
Mọi chuyện mà Lăng Tiêu gặp phải… thật sự khiến cô…
Khó mà mở miệng được!
Lăng Trí run rẩy nhìn Lăng Vi, lại nhìn sang Lăng Tiêu.
Lăng Vi cắn răng, cuối cùng vẫn nói hết những chuyện đã xảy ra cho Lăng Trí. Cô nói Lăng Tiêu đã từng làm việc ở Laroe, thế nhưng… vị hôn thê của tổng tài Laroe bởi vì ghen tị mà thiêu hủy nhà của anh… còn có cả vợ và con gái của anh…
Lăng Trí ôm ***, đau đến mức hít thở không thông!
Đó là một nỗi đau như thế nào? Tiểu Tiêu đã tận mắt nhìn thấy người vợ thân yêu và con gái của mình đốt cháy đến mức không nhận ra được mặt mũi! Vợ anh vẫn còn trẻ như vậy, đứa nhỏ cũng mới chỉ ba tháng!
Lăng Trí cảm thấy trời đất quay cuồng! Ông lảo đảo, té lăn trên sàn.…
Ở một nơi khác, Chu Vân đang tức giận phừng phừng, giận đến mức lỗ mũi cũng phun khói!
Tưởng Lệ đột nhiên nhìn chằm chằm Chu Vân, nghiêm túc chất vấn: “Cô hãy mau nói xem, chuyện gì đã xảy ra hả? Cái gì mà cha ruột, rồi cha dượng? Cô còn ngại chưa đủ điều tiếng hay sao?”
“Con không có… Mẹ, là bọn họ nói bậy! Đừng để ý đến hai kẻ điên kia.”
Sắc mặt Tưởng Lệ không tốt lắm.
“Mẹ, mẹ đừng nóng giận…” Chu Vân nũng nịu ôm lấy cánh tay Tưởng Lệ.
Cho dù Tưởng Lệ có rộng lượng hơn nữa, nhưng cũng không muốn cưới một đứa con dâu là gái điếm vào cửa!
Suy nghĩ một chút, Lục Thiên Minh đã vì Chu Vân mà suýt chút nữa đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, Tưởng Lệ liền giận đến mức không có chỗ phát tiết.
Nói chuyện cũng mang theo gai nhọn: “Thiên Minh nhà chúng tôi lấy cô, phải thay cô chịu bao nhiêu tiếng xấu?! Cô ở trong giới giải trí kia, đã vừa ôm vừa hôn với biết bao gã đàn ông?! Nếu như không phải Thiên Minh quyết tâm không nhận bà mẹ này cũng phải cưới cô, thì hôm nay tôi đã đuổi cô ra khỏi căn nhà này rồi!”
Chu Vân không dám lên tiếng, trên mặt vẫn còn treo nụ cười lấy lòng.
Tưởng Lệ chán ghét trừng mắt nhìn cô ta.
Nhìn thấy nụ cười dối trá kia của Chu Vân, ngọn lửa trong ***g *** bà ta lại bốc lên phừng phừng.
Tưởng Lệ hất cánh tay cô ta ra, lạnh giọng hỏi: “Vừa nãy cô gái kia nói gì? Cái gì mà cha ruột, cha dượng? Cô mau nói rõ ràng cho tôi.”
Khuôn mặt Chu Vân lập tức biến sắc, ngay cả đôi môi cũng run run.
“Cô ta nói bậy! Mẹ, mẹ đừng nghe hai người điên kia nói linh tinh, bọn họ chỉ toàn nói bậy nói bạ!”
Tưởng Lệ lạnh giọng: “Tôi thấy bọn họ rất bình thường, đâu có chỗ nào giống người điên?”
Chu Vân nghẹn họng, cô ta thật sự không dám nói thật tất cả.
Lục Thiên Minh phục tùng cô ta vô điều kiện, cho nên cũng không điều tra rõ lai lịch của cô ta. Mà ngay từ lúc nhỏ cô ta đã đổi sang họ Chu, tài liệu hồ sơ cũng đều đã sửa lại, người ngoài không tra xét cẩn thận thì căn bản cũng không biết được cái gì. Thế nhưng… nếu thật sự muốn điều tra, dựa vào thủ đoạn của Lục gia, nhất định sẽ điều tra ra được.
Cha ruột cô ta ngồi tù, mẹ ruột tái giá, chuyện cô ta không nhận cha ruột này, nhất định không thể để cho người Lục gia biết được!
Cô ta còn là một diễn viên nhỏ dựa vào đàn ông mà lên chức. Cái thân phận này của cô ta, đã khiến Tưởng Lệ không ưa gì rồi, nếu như lại tra ra được lý lịch của cô ta nữa…
Hậu quả, có thể tưởng tượng được ngay! Chắc chắn Lục gia sẽ đuổi cô ta ra khỏi cửa.
Bất kể Lục Thiên Minh có đối xử tốt với cô ta thế nào… Lục gia cũng tuyệt đối không chứa chấp được cô ta!Vẻ mặt Chu Vân đầy thành khẩn: “Mẹ, mẹ đừng tin lời nói bậy bạ của mấy người kia, bây giờ con cũng đang có chút nổi tiếng, chuyện con kết hôn truyền ra ngoài, đương nhiên có người muốn anti. Những người thân này của con, cũng là vì thấy con có danh tiếng, nên muốn đến lưa gạt ít tiền. Con nói không cho, bọn họ liền tỏ ra vô lại.”
Tưởng Lệ trầm mặt, lạnh giọng nói: “Vẫn còn chưa qua cửa đâu, đừng có ma gọi thân thiết như thế, cứ gọi bác gái là được rồi.”
Chu Vân lại nghẹn họng, âm thầm nghiến chặt răng.
Thế nhưng cô ta vẫn cố cười, cố nhịn xuống tất cả. Cô ta dùng giọng điệu nhỏ nhẹ, ôn tồn khuyên nhủ: “Bác gái cũng đừng tức giận vì mấy chuyện không quan trọng này, có gì chúng ta cứ từ từ bàn bạc. Bác gái bớt giận đi ạ, con đi rót cho bác tách trà.”
Khuyên can mãi, cuối cùng mới trấn an được Tưởng Lệ, Chu Vân rời khỏi phòng khách.
Chu Trọng vẫn chưa đi, ông ta nháy mắt ra dấu với Chu Vân, hai người đi đến phía sau một gốc cây phát tài.
Chu Trọng thấp giọng nói: “Cái lão già cha cô kia, đã sai còn muốn phá, cô hãy nhanh chóng kết hôn với Thiên Minh đi, không thể để cho bọn họ tới phá hoại!”
Chu Vân liếc mắt nhìn ông ta, hơi có ý khinh bỉ.
Giống như là nói: Còn cần ông nói chắc!
Vừa nãy Chu Vân bị tức giận, lúc này cảm xúc cũng không tốt hơn là bao, trực tiếp không giữ thể diện, nói thẳng: “Những lời như vậy, sau này ít nói ra thì hơn. Cứ trực tiếp làm luôn là được rồi!”Chu Trọng nhìn cô ta, muốn bỏ quách cô ta cho xong.
Thế nhưng, hiện giờ Chu gia đang muốn mở rộng việc làm ăn, còn phải trông cậy vào Lục Thiên Minh, ông ta nhịn.
Cười một tiếng, sau đó nói: “Được, con nhanh đi xem chừng bà già kia, đừng để cho bà ta điều tra ra, sử dụng luôn cái chiêu lừa dối Lục Thiên Minh kia đi.”
Chu Vân không nhịn được: “Tưởng Lệ không phải Lục Thiên Minh, bà ta không dễ gạt như vậy! Lục Thiên Minh thích tôi, tôn trọng tôi, tôi không muốn anh ấy điều tra, thì anh ấy cũng sẽ không đi thăm dò! Thế nhưng, mẹ anh ấy lại không thế, nếu làm không tốt, chuyện này chắc chắn sẽ lộ tẩy.”
“Có thể lừa gạt được ngày nào hay ngày đó! Dù sao, hai người cũng sắp sửa kết hôn rồi. Chờ hai đứa kết hôn xong, liệu còn có ai quan tâm đến cha ruột, cha dượng? Hơn nữa, cha dượng thì đã sao? Tôi đối xử với cô, còn tốt hơn cả con gái ruột của mình ấy?”
“Nhanh chóng đi xử lý đi!” Chu Vân cả giận: “Còn không nhanh chóng nghĩ biện pháp *** bọn họ! Nói nhảm nhiều lời như vậy cũng không sợ để người khác nghe thấy sao? Những lời khua môi múa mép này dễ nghe lắm sao?”
Chu Vân dùng sức liếc ông ta một cái.
Trước kia, cô ta vẫn luôn dựa vào lão để kiếm tiền, bây giờ cô ta tìm được núi dựa mới rồi, ngay cả mí mắt cũng không muốn nhìn ông ta lấy một cái.
Nếu không phải muốn bước vào Lục gia, còn cần ông bố này cho thể diện, ngay cả cửa căn biệt thự này cũng không muốn ông ta đặt chân vào!
Chu Trọng hỏi cô ta: “Lăng Trí và Lăng Vi, trực tiếp giết? Hay là bắt trói?”
Chu Vân không nhịn được nói: “Nam trực tiếp giết thẳng, nữ thì tìm người làm nhục!”
Một nơi khác, trong viện dưỡng bệnh, Lăng Trí đột nhiên té xỉu, Lăng Vi nhanh chóng gọi người đỡ ông đến bệnh viện.
Tại góc bệnh viện, một gã đàn ông đang ***, vẻ mặt hung ác lôi ra một tấm ảnh, mũi dao khoang tròn một vòng trong bức hình đó. Lại nhìn sang Lăng Vi, đối chiếu với tấm hình, nói: “Chính là con bé này, và cả lão già kia, không sai một li! Trông chừng kỹ một chút, tối nay động thủ!”
“Lão đại, bên cạnh con nhóc kia có vệ sĩ! Nhìn dáng vẻ trông hơi khó đối phó…” Lão đại bọn chúng rít một hơi TL, híp mắt cười một tiếng, lôi ra hai cái kim tiêm: “Đây là thuốc tê.” Sau đó, lại lôi ra hai cây côn điện: “Cho bọn chúng đến một lượt…” Mấy tên khác cũng cười ầm lên.
Lão đại bọn chúng thì ném tàn thuốc đi, nhấc một chân dẫm nát: “Người thuê đã nói, hai người kia có thể trói thì trói, không trói được thì cứ trực tiếp giết!”
“Vâng! Lão đại!”
Lúc này Lăng Vi cũng không biết nguy hiểm đang rình rập, cô vẫn ở bệnh viện chăm soc Lăng Trí, cho đến tận tối Lăng Trí mới tỉnh lại. Hai người đi ra khỏi khu nội trú, Lăng Vi đỡ Lăng Trí đi về phía bãi đỗ xe. Hai vệ sĩ thì đi phía sau. Bãi đỗ xe ở ngay cuối góc bên ngoài rừng ấm, đen thui chẳng nhìn rõ thứ gì. Đột nhiên lúc này, có sáu người nhảy đến bên cạnh họ, trong nháy mắt đã vây đám người Lăng Vi vào giữa, ahi vệ sĩ sau lưng Lăng Vi đã sớm cảnh giác, đang muốn ra tay, lại đột nhiên bị tiêm thuốc tê, sau đó: “xẹt xẹt” mấy tiếng, trong nháy mắt đã bị côn điện làm cho choáng váng, trên cánh tay vẫn còn cắm hai bơm tiêm!“Không được kêu! Không được nhúc nhích! Nếu không bọn mày cũng sẽ giống như họ!” Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy mấy gã đàn ông này hung thần ác sát, trong tay cũng cầm dao sáng choang, có kẻ còn cầm côn điện!
Gã kia hỏi: “Hai người là Lăng Vi và Lăng Trí? Có người mua mạng sống của bọn mày!” Sau khi thấy được biểu tình kinh ngạc của Lăng Vi và Lăng Trí, lập tức vuốt cằm gật đầu, rồi để thủ hạ động thủ.
Lăng Trí đột nhiên chắn trước Lăng Vi: “Các người muốn làm gì?” Ông bảo vệ Lăng Vi: “Có chuyện gì, thì cứ nhắm vào ông già này, đừng có động đến cháu gái tôi!”
Lăng Vi nắm chặt lấy quần áo Lăng Trí! Cô nổi giận! Nhưng vẫn không hề hoảng hốt, trong bóng tối có bao nhiêu người đang bảo vệ cô như thế, nếu như bị máy kẻ phế vật này ςướק đi, Diệp Đình còn không giận đến mức thất khiếu chảy máu hay sao? Chẳng qua cô không nghĩ đến việc chú mình sẽ không màng tính mạng mà lao ra trước mặt bảo vệ cô.
Lăng Vi tỉnh bơ, khẽ ấn vào chiếc nhẫn!
“Con nhóc thối, mày đang làm gì?” Có kẻ phát hiện ra hành động của Lăng Vi, Lăng Vi vội vàng tỏ ra hoảng sợ, cố ý run giọng nói: “Tôi chẳng làm gì hết? Các người muốn ςướק sao? Ở đây tôi có rất nhiều trang sức, tất cả đều cho các người…”Vừa nói, liền tháo đồ trang sức xuống, sáu gã kia cười lạnh nhìn vào tay cô. “Đây là nhẫn kim cương, vòng tay kim cương, tất cả đều cho các người.” Lăng Vi đột nhiên tháo vòng tay xuống, hoảng sợ đưa ra trước mắt bọn chúng. Cô đảo mắt xung quanh, chỉ thấy tiểu tổ Bạo phong đã mai phục tốt đang lẻn về phía này. Cô không hoảng loạn, nhưng Lăng Trí lại bị sợ đến rối mù! Ông nghĩ rằng những người đó là đồng bọn với mấy kẻ này, lập tức xoay người ôm chặt Lăng Vi vào trong *** mình.
Sáu kẻ kia có cảm giác không đúng, lập tức giơ dùi cui điện về phía Lăng Vi, Lăng Trí kinh ngạc thất sắc! Lập tức buông Lăng Vi ra ôm chặt lấy cánh tay gã kia: “Xẹt ——” trong phút chốc, mắt Lăng Trí liền trắng dã, hôn mê bất tỉnh!
Tiểu tổ Bạo phong nhanh chóng đánh ra: “Rầm rầm, bịch bịch” chỉ chốc lát đã quật ngã sáu gã kia.
Lăng Vi nhìn Lăng Trí té xỉu trên mặt đất, trong nháy mắt liền tức giận sắp nổ tung! Đôi mắt cô như phụt ra lửa! Tức giận nhấc chân đạp vào bụng gã đàn ông trên đất: “Dám động đến chú của bà đây!”
“Hự——”
Cô nhấc chân dùng sức đạp mạnh liên tiếp! Đạp đủ rồi, cô đạp vào mặt gã được gọi là lão đại kia: “Ai sai các người đến? Nói!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc