Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 86

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trang thứ ba mươi lăm… ‘vai nam chính’ thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên sức chiến đấu của anh ta vẫn rất mạnh mẽ! Đồng hồ báo thức đang chỉ: Sáu giờ sáng, ha ha… lần đầu tiên chỉ là ngoài ý muốn mà thôi… cảm giác kia thật sự quá diệu kỳ, anh ta vẫn còn chưa kịp thích ứng mà thôi.
Chạng vạng tối, lúc Diệp Đình trở về, chỉ thấy bóng dáng kiều diễm của cô hòa vào trong nắng chiều.
Tròng mắt đen sâu thẳm của anh trong nháy mắt được điểm sáng, đôi con người đen nhánh giống như hai ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
Anh bước nhanh đến gần, nhưng bước chân lại rất khẽ, Lăng Vi đang tập trung tinh thần vẽ tranh, căn bản không hề nhận ra có người tiến lại gần.
Thân hình cao lớn của Diệp Đình đứng lại ngay sau lưng cô.
Thấy cô đang vô cùng nghiêm túc vẽ tranh, anh cũng không quấy rầy, đôi ngươi đen từ từ chuyển sang giấy vẽ của cô.
Sau đó, ngọn lửa trong đôi ngươi đó của Diệp Đình lại đột ngột phun trào!
Ha… cô vợ nhỏ này của anh, đang vẽ cái gì thế này?
Ánh mắt của Diệp Đình thiếu chút nữa bị hút hẳn vào trong đó ——
Hai người bọn họ, cứ như vậy, một người nghiêm chỉnh ngồi vẽ tranh, một người khác lại nghiêm túc mở to mắt xem tranh.
Cho đến khi, Lôi Đình phía sau lưng Diệp Đình gọi một tiếng: “Đình ca! Chị dâu! Ăn cơm thôi ——”
“Hả ——” Lăng Vi vốn đang chột dạ, đột nhiên nghe thấy có người gọi, tay cô run lên một cái, cả xấp tranh vẽ lật úp rơi xuống đất.
Lôi Đình đang đi về phía bên này, thấy tranh vẽ rơi đầy đất, cô liền theo bản năng nhìn xuống.Lăng Vi ORZ, hận không thể tìm được kẽ hở nào đó chui xuống… Diệp Đình đã về từ lúc nào?
Anh đã nhìn thấy tất cả rồi sao?
Anh thấy hết rồi thì cũng không sao… nhưng nếu như Lôi Đình nhìn thấy… má ơi! Vậy thì có khác nào toàn bộ thế giới này đều nhìn thấy, đúng không?
Lăng Vi nghĩ cũng không dám nghĩ!
Ngay tức khắc, Lăng Vi chỉ muốn đập đầu vào tường ૮ɦếƭ quách đi.
Ngay khi tầm mắt Lôi Đình đang chuyển hướng sang chỗ mấy tờ giấy vẽ trên mặt đất, Diệp Đình đột nhiên bước sang nửa bước đến bên cạnh Lôi Đình, chặn lại tầm mắt Lôi Đình. Giọng nói bình tĩnh của Diệp Đình vang lên: “Mấy đứa ăn trước đi, anh và chị dâu mấy đứa có chuyện cần nói!”
Lôi Đình hoảng sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn Diệp Đình: “Hai người cãi nhau?” Sắc mặt Đình ca lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, trong giọng nói đó của anh rõ ràng mang theo một tia không vui! Lôi Đình vội vàng gật đầu một cái, xoay người rời đi.
“Anh về lúc nào vậy?” giọng nói Lăng Vi vô cùng dễ nghe, giống như trăm con chim cùng ca hát, nhưng trong giọng nói rõ ràng lộ ra một chút quở trách.
Diệp Đình cố ý không lên tiếng, muốn khiến cô cuống lên.
Anh thích nhìn dáng vẻ cuống cuồng, giậm chân của cô.
Tầm mắt anh từ từ rơi xuống đất, nhìn mấy bức tranh vẽ kia, sắc mặt lạnh lùng của anh cũng dần dần hòa hoãn hơn chút.
Ngay cả trong đôi mắt đen thẳm cũng mang theo một tia ôn nhu.
Anh khom người, ngồi xuống, nhặt từng bức tranh vẽ trên đất lên, sau đó xếp theo đúng số thứ tự.“Hử…” Anh nhìn bức đầu tiên, sắc mặt đen lại.
Lật tới bức thứ hai, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút.
Lại lật tới bức thứ ba, ánh lửa trong con ngươi lại tiếp tục sáng rực.
Sau đó, đến bức thứ ba mươi lăm, cảm xúc anh cố gắng kìm nén cũng có chút xao động! Hô hấp hơi loạn, con đường hoang dã thế này… anh thích!
Anh ngước mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp đỏ ứng của Lăng Vi, cô đang dùng hai tay che miệng, tóc mai khẽ bay trên ráng mây hồng, thật sự có thể ૮ɦếƭ người! Đôi ngươi của cô sáng trog như ánh sao, đang nhìn anh đầy ngượng ngùng.
Diệp Đình đột nhiên vươn tay, bá đạo ôm ngang người cô, anh bước từng bước qua cửa biệt thự, từng bước đi lên cầu thang, từng bước một trở về phòng.
Sau đó, cửa phòng liền đóng kín, khóa trái, nhanh chóng thoát hết quần áo của cô, tiếp tục cho cô thêm tài liệu thực tế…
Sau khi mấy người quấy rối kia rời đi, Diệp Đình càng cường thế ngang ngược ‘mang’ cô đi khắp nơi, phòng thể dục, phòng sách, chỗ nào cũng thử được.
Chạng vạng tối, Diệp Đình ôm Lăng Vi đi dạo trong vườn hoa, hai người cùng đi phía dưới những tán cây xếp thành hàng, nhìn từ phía xa trông giống như một con chim khổng tước đang xòe rộng đôi cánh. Sắc trời và sắc nước hòa trộn với nhau một cách hoàn mỹ, phảng phất như anh và giai nhân trong *** là cô.
Lăng Vi nhìn cảnh tượng xinh đẹp trời nước giao nhau, đột nhiên dựa sát hơn vào *** anh, nũng nịu cọ cọ: “Thật đau…”
“Vết thương vẫn còn chưa khỏi sao?” Diệp Đình xoa xoa tóc cô, khuôn mặt đầy đau lòng.
Lăng Vi giơ tay lên đập anh: “Không phải đau chân…”
“…” Diệp Đình vươn tay kéo cô vào trong ***, cằm đặt lên trán cô: “Thật xin lỗi, đã khiến em mệt mỏi rồi.”
Lăng Vi che mặt: “Vậy mai em có thể xin nghỉ được không?”
Diệp Đình ôm cô ngồi trên ghế dài: “Cũng được, ngày mai cho em nghỉ nửa ngày.”
Lăng Vi thiếu chút nữa quỳ luôn: “Tạ Hoàng Thượng khai ân!” Cô cắn cắn môi, vô cùng bi phẫn lay lay bả vai anh: “Hoàng Thượng! Người thật sự chia đều mưa móc! Một mình thần t*** không thể ứng phó nổi ah!”
Diệp Đình bình tĩnh cười: “Phu nhân chớ sợ, sau này sẽ thích ngay thôi.”
Lăng Vi ngửa mặt lên trời, lệ rơi ròng ròng không còn lời nào để nói… Người và máy thật sự không giống nhau đâu mà! Lần đầu tiên cô có cảm giác sức chịu đựng kéo dài và động lực mạnh mẽ là một thứ vô cùng đáng sợ, huhu——
Mấy người rời khỏi nhà Diệp Đình, trong nháy mắt liền cảm thấy không thể yêu thương… Chị dâu khiến Đình ca chìm mê, ngày nào cũng muốn làm chú rể, đã mấy ngày không lâm triều rồi a~!
Trong phút chốc Diệp Đình đã biến thành hình tượng một hôn quân…
Diệp Đình lại không hề lo lắng chút nào đến tình hình công ty, bởi vì trong công ty, ai ai cũng tận tụy với công việc của mình, căn bản sẽ không để xảy ra chuyện lớn gì cả.
Gần đây anh tận lực không mở rộng, cho nên, có thể nhàn nhã bồi vợ ăn, uống, vui chơi…
Việc nhà mà hiện giờ Diệp Đình thích làm nhất chính là… tắm cho vợ.Loại vận động thích nhất chính là… khụ khụ, không nói cho các ngươi biết đâu!
Điều thứ sáu theo đuổi vợ yêu: Dái tai ba xã vô cùng mẫn cảm.
Lăng Vi vẫn còn đang vui vẻ vì xin ‘nghỉ’ được nửa ngày kìa, kết quả cô phát hiện ra… cô thật sự vô cùng ngốc nghếch! Bởi vì… buổi sáng ngày hôm sau phải ngồi máy bay về nước… vừa đúng nửa ngày! Lãng phí một cách vô ích cơ hội xin nghỉ đó rồi! Huhu, một tháng chỉ có thể xin nghỉ ba lần, anh không biết mệt mỏi sao hả?
Cô vừa vẽ tranh, vừa chu mỏ chọc chọc tờ giấy vẽ.
Diệp Đình mở hội nghị qua video, liếc mắt sang chỗ cô một cái: “Sao nào? Diệp đại nhân lạnh nhạt em nửa ngày? Nên em liền thấy ‘không chịu nổi’ hả?”
“Hự ——” Lăng Vi hộc máu trực tiếp! “Diệp đại nhân! Cầu ngài cứ tiếp tục lạnh nhạt em đi!”
Là đài truyền hình nào nói chứ? Lại nói là đại tổng tài của Đỉnh Phong Quốc Tế cao lãnh cuồng phách? Bây giờ truyền thông cũng không hề đáng tin một chút nào! Tất cả tin tức đều là giả! Hàng này rõ ràng chính là Cầm, Thú!
Đầu Lăng Vi đang loạn mòng mòng, bỗng nhiên thấy Lôi Đình cầm đến một quyển sách vẽ trẻ con. “Chị dâu, chị dâu, chị mau nhìn, mấy đứa nhỏ này dễ thương quá đi mất!” Lôi Đình chỉ vào mấy đứa bé phấn điêu ngọc mài, ánh mắt to tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm.
“Chị dâu, chị dâu, chị nhìn này, thật sự rất muốn P0'p P0'p véo véo mấy đứa nha, đáng yêu quá thể ấy!Lăng Vi ngẩng đầu, chớp mắt với cô một cái: “Em thích trẻ con hả?”
“Đúng nha!” Khuôn mặt Lôi Đình đầy hưng phấn, cô nháy mắt cười với Lăng Vi, ý tứ đó chính là, chị dâu, chị biết em muốn nói gì đúng không?
Lăng Vi toét miệng cười với cô, tỏ vẻ cô hiểu mà.
Lôi Đình cũng cười toét miệng với cô.
Sau đó, liền nghe thấy Lăng Vi nói: “Em thích, thì có thể tự mình sinh một đứa nà.”
“Hự——” Lôi Đình hộc máu: “Chị dâu, chị trở nên hư hỏng rồi!”
Lăng Vi vô tội nói: “Chị vẫn luôn hư hỏng như vậy mà…”
Lôi Đùnh chỉ cảm thấy đầu gối như trúng một mũi tên —— cô nhìn về phía Diệp Đình: “Anh, hai người không định có một đứa nhỏ sao?”
Tầm mắt Diệp Đình cũng không hề ngẩng lên, đột nhiên hỏi một câu: “Mấy ngày trước không thu thập mấy đứa, lại bắt đầu đắc ý rồi đấy hả, đúng không?”
“Á! Em không nghe thấy gì hết!” Lôi Đình bị sợ thét lên một tiếng: “Cộp cộp cộp” trên đôi giày cao gót chạy đi.
Bàn tay nhỏ bé của Lăng Vi chống cằm, nhìn về phía Diệp Đình: “Anh muốn đứa nhỏ không?”
Diệp Đình từ tốn ngước mắt lên nhìn cô: “Thế giới hai người còn chơi chưa đủ, muốn đứa nhỏ làm gì?”
Đúng lúc này, liền nghe thấy trong loa phát thanh của máy bay phát một ca khúc: “Cục cưng nhỏ bé, mau mau ra đời nhé, mong đợi đến ngày con gọi ba một tiếng papa. Giống như ba? Hay là giống mẹ con? Ba muốn thơm con một cái…”
Chỉ chốc lát sau, lại phát tiếp một đoạn: “Thơm thởm cục cưng nhỏ bé của ba, ba muốn vượt qua đại dương rộng lớn, hái sao làm đồ chơi cho con, ba muốn đích thân chạm đến vầng trăng kia, viết tên con lên đó…”
Lăng Vi: “…”
Diệp Đình: “…”
Thật đúng là Hoàng Thượng còn chưa gấp, mà Thái Giám đã loạn hết cả lên!
Suốt cả đoạn đường, đủ loại nhạc thiếu nhi được lên sóng!
Cái gì mà “Thỏ con ngoan ngoãn”: “Hai con thằn lằn con”, rồi thì “Ba con gấu”… “Vịt con nhỏ”: “Ga trống lớn” cơ chứ!
Bài khiến cho Lăng Vi cảm thấy buồn cười nhất vẫn là: “Con chuột nhỏ ở nông thôn”… Đặc biệt là đoạn con chuột nói: Lối mòn trong thành quá sâu, ta phải trở về nông thôn thôi…Lăng Vi chụm hai tay trong *** Diệp Đình, Diệp Đình cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô. Hai ngày nay được ‘tưới bón’ đầy đủ khiến giữa đôi mày cô mang một vẻ đẹp vũ mị đầy ý xuân của phụ nữ, còn phấn nộn say lòng người hơn cả trước kia.
Cô ngẩng dầu, khẽ cắn bên tai anh: “Anh thật sự không muốn đứa nhỏ sao? Chúng mình không hề dùng biện pháp tránh thai nào.”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm một lúc, đột nhiên cong môi cười: “Em đang ám chỉ anh cái gì?” Vừa nói, liền cầm bàn tay nhỏ của Lăng Vi đặt lên trên khóa đai lưng. Lăng Vi vừa khẽ kéo khóa của anh xuống, vừa sợ hãi nói: “Không phải đã nói là cho nghỉ nửa ngày rồi sao?”
Diệp Đình nghiêm túc gật đầu: “Nửa ngày đã hết.”
Lăng Vi nhìn đồng hồ đeo tay: 12 giờ 01 phút…
“Anh không mệt mỏi sao?” Lăng Vi cũng không phải không muốn làm, nhưng đàn ông dù có mạnh hơn nữa, cũng không thể gieo họa như vậy mà! Cô run run nói: “Có phải anh bứt rứt quá lâu rồi, lâu chưa được lái xe, nên vừa lái một cái đã không phanh lại được?”
Diệp Đình kéo cô ngồi lên đùi mình, vén váy cô lên. Anh vươn tay nhấn chiếc điều khiển từ xa để đóng cửa khoang lai: “Em nhìn ra cửa sổ đi.” Bên ngoài có rất nhiều mây trắng, thật xinh đẹp! Đang xúc động, đột nhiên —— “Á…” một tiếng. Cái anh chàng bại hoại này! Đôi tay nhỏ của Lăng Vi chống lên khung cửa sổ, chập chùng lên xuống giống như máy bay xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây. Chỉ chốc lát sau trên cửa sổ đã có thêm một lớp hơi thở mờ mờ… Diệp Đình nắm lấy đôi tay nhỏ của cô, đè trên cửa sổ, in lên đó một cái dấu hình bàn tay.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ… ngày nào cũng bá như vậy, muốn không nghi ngờ thì cũng không đúng với số khí lực mà Diệp Đình bỏ ra…
Vẫn may, trong khoang máy bay này có phòng tắm, Lăng Vi đột nhiên nghĩ đến: Vốn dĩ không phải là chiếc máy bay này, nhưng Diệp Đình lại đột nhiên đổi chủ ý… chẳng lẽ là? Anh chàng này… đã sớm có chủ ý đánh dã chiến?
Lăng Vi đến quỳ lạy với sức chiến đấu của ông xã Diệp luôn rồi. Chiếc máy bay từ từ hạ xuống đất, kết quả bị một màn trước mắt này gây kinh hãi!Ngoài dự liệu của Lăng Vi… con gái Chu Vân của Vương Hân Bình, lại trở nên nổi tiếng rồi!
Trong nước, liên tục đều là quảng cáo của Chu Vân, nước gội đầu, kem đánh răng, rồi đồ trang điểm, quần áo… khắp nơi đều có thể nhìn thấy phim điện ảnh của cô ta, còn có cả tin tức phỏng vấn, rồi trên các tấm bảng quảng cáo đều có dán áp phích hình cô ta.
Nghệ danh của Chu Vân, cũng đổi luôn thành Chu Chỉ Vân.
Lăng Vi thật sự không nghĩ đến… cô em họ này của cô đúng là hot thật! Hot đến nửa bầu trời luôn rồi!!!
Đương nhiên, muốn trở nên nổi tiếng trong cái vòng luẩn quẩn vày cũng không phải dễ dàng như vậy, phải có người nâng đỡ mới được. Chu Vân không biets diễn xuất, lại không biết ca hát, làm sao cô ta nổi tiếng được?
Không biết Chu Vân dựa dẫm vào ai? Ai lại nâng đỡ cô ta vậy nhỉ?
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào Chu Vân trong màn ảnh…
Chỉ cảm thấy… gương mặt này có chút xa lạ, có thể thấy được Chu Vân đã phẫu thuật thẩm mỹ rồi.
Trước kia Chu Vân cũng không được coi là xinh đẹp, thế nhưng sau khi nâng mũi, cắt khóe mắt, gọt cằm, gọt mỏng môi, quả thật giống như biến thành một người khác hẳn, mị lực cá nhân bắn tung bốn phía, diễm quang ngời ngời.
Dường như Lăng Vi cũng không nhớ nổi dáng vẻ ban đầu của cô ta…
Trở về biệt thự, Lăng Vi đi gặp Lăng Trí. Cô muốn tìm ông ta để xác nhận một chuyện.
“Phu nhân, cô đã về rồi!”
Lăng Vi đi đến bên ngoài căn nhà gỗ của của Lăng Trí, Tiểu Thiến đang cắt tỉa cây liền bỏ cây kéo trong tay xuống.
Lăng Vi hỏi cô bé: “Chú tôi đâu?”
Tiểu Thiến đứng dậy, cung kính nói: “Phu nhân, Lăng lão tiên sinh đã đi gặp con trai con gái ông ấy, có lẽ buổi tối sẽ trở về, có cần gọi điện thoại cho ông ấy không ạ?”
Lăng Vi hỏi cô bé: “Chú tôi vẫn thường xuyên đi gặp Lăng Vân sao?”
Tiểu Thiến suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước đây thì không, hai ngày hôm nay thì ngày nào cũng đi. Nhưng… lần nào lúc về cũng đều không vui.”
Lăng Vi hơi nhướng mày: “Không vui?”
“Vâng…”
Tiểu Thiến hơi ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tối hôm qua, Lăng lão tiên sinh nói mơ, vừa nói vừa khóc, còn nói… đời trước ông ấy đã tạo nghiệt cái gì, mà sinh ra một đứa con gái như vậy, cưới phải một người vợ như vậy. Câu nói mơ đó cũng đứt quãng, đại khái là nói con gái ông ấy mắng chửi một tràng dài, hung hăng nhục mạ ông ấy.”
Ánh mắt Lăng Vi trở nên sắc bén, hỏi: “Cụ thể ông ấy đã nói thế nào?”“Hình như là… con gái ông ấy mắng ông vô dụng, là một phế vật… là một lão bất tử…” Tiểu Thiến vừa nói, vừa liếc trộm sắc mặt Lăng Vi, thấy khuôn mặt cô âm trầm, liền ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa.
“Phu nhân…”
Lăng Vi sững sờ rất lâu, Tiểu Thiến mới yếu ớt gọi cô một tiếng.
Lăng Vi lại hỏi: “Ông ấy còn nói gì nữa?”
Tiểu Thiến lại nghĩ một chút: “Hai hôm nay, Lăng lão tiên sinh ngủ không ngon giấc chút nào, thường xuyên nằm mơ rồi thỉnh thoảng lại kêu: “Có phải là bà làm hay không? Bà nói đi! Có phải là bà làm hay không hả?”
Tiểu Thiến dè dặt nhìn Lăng Vi, Lăng Vi suy tư chốc lát, rồi lên tiếng: “Không sao, bây giờ tôi đi tìm chú, cô cứ làm việc đi.”
Lăng Vi rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ, lên internet tra một ít tư liệu gần đây của Chu Vân.
Tài liệu trên internet liên quan đến Chu Vân có rất nhiều, hóa ra bây giờ cô ta đang dựa dẫm vào một gã nhà giàu —— Lục Thiên Minh!
Tấm ảnh của Lục Thiên Minh, vô cùng anh tuấn!
Trong đầu Lăng Vi nghĩ: “Chu Vân có thể dựa vào một kẻ nhà giàu vừa đẹp trai, lại có tiền như vậy, quả nhiên là rất có thủ đoạn.”
“Chú Vương, bây giờ cháu muốn đi đến đây một chút.”Lăng Vi đưa địa chỉ biệt thự của Lục Thiên Minh cho chú Vương xem.
“Vâng, phu nhân.” Lão Vương gật đầy một cái, lái xe đi về phương hướng biệt thự trên đỉnh núi.
Lăng Vi ngồi trong xe, trong đầu suy ngẫm rất nhiều…
Nếu như chú đi tìm Chu Vân, chắc chắn sẽ bị Chu Vân nhục nhã!
Lăng Vi mở hé mắt, cô phải nghĩ biện pháp dạy dỗ cô ả Chu Vân kia!
Người mà Lăng Vi cô quan tâm, bất kỳ kẻ nào cũng đều không được ức *** họ!
Sau đó, mắt Lăng Vi lại hơi híp lại.
Cô nghĩ đến một biện pháp…
Cô mở di động ra, tìm hai nhà truyền thông của Đỉnh Phong Kỳ Hạ, gọi điện thoại cho hai đài truyền thông có sức ảnh hưởng lớn nhất, hiện giờ Chu Vân là một ngôi sao rất nổi tiếng, tin tức cô ta vì dể gả vào nhà giàu có mà không nhận cha ruột, cũng rất được quan tâm!
Lăng Vi lại thoải mái lấy thân phận phu nhân của Diệp Đình, hai đài truyền thông kia lập tức phái phóng viên bí mật đi theo cô quay chụp.
Giữa đường, cô gặp hai phóng viên kia. “Chào Diệp phu nhân…” Hai phóng viên đó khách khí cúi người chào cô.
Vốn sĩ, lúc bọn họ tới còn có chút không dám chắc chắn, nhưng nhìn thấy chiếc xe Mercedes-ben cao cấp bản giới hạn này, biển số xe chính là biển số của boss lãnh đạo bọn họ, hai người lập tức tỏ thái độ cung kính.
Lăng Vi gật đầu với họ: “Chào các anh, khổ cực các anh đi một chuyện, thật không phải.”
Hai phóng viên kia vội vàng xua tay: “Phu nhân nói gì vậy chứ, có tin tức quan trọng như thế, cô có thể nhớ đến chúng tôi, đây chính là vinh hạnh của chúng tôi!”
Lăng Vi khẽ gật đầu với họ, sau đó bảo họ lên xe.
Rồi lại nói với chú Vương: “Chú Vương, lát nữa, chú hãy dừng xe ở gần biệt thự thôi, đừng đến quá gần biệt thự của Lục Thiên Minh.”
“Vâng, phu nhân.”
Chỉ một lát, chiếc Mercedes-ben cao cấp đã lái đến gần khu biệt thự.
Lăng Vi mở cửa xe, bước xuống, đi về phương hướng cổng căn biệt thự.
Hai phóng viên kia bước nhanh đuổi theo, nhắm thẳng ống kính máy quay vào nơi hai người đang tranh cãi.
Ngay trước cổng biệt thự, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi mặc trang phục của người giúp việc, khuôn mặt đanh đá trợn trừng mắt mắng Lăng Trí: “Lão già ૮ɦếƭ tiệt! Thiếu phu nhân nhà chúng tôi nói, bảo ông hãy cút đi càng xa càng tốt! Cô ấy chẳng hề quen biết ông! Ông thích đứng, thì hãy đứng cho xa xa chút! Nhìn cái bộ dạng dở sống dở ૮ɦếƭ của ông kìa, mau đi nhanh đi, cũng đừng có mà ૮ɦếƭ trước cửa nhà chúng tôi!”
Lăng Trí giận đến mức cả người phát run!Ông ta nắm chặt nắm đấm, căn răng quát: “Bà mau gọi Lăng Vân, và cả Vương Hân Bình ra đây cho tôi!”
Lúc này, Lăng Vân mở cánh cửa sát ra, cô ta mặc một bộ váy màu đỏ tươi thêu hình hoa đào đầy vui mừng, diễm quang tỏa khắp bốn phía. Đôi mắt rạo rực như ngày xuân, dáng vẻ vui mừng cũng nhiễm lên giữa đôi mày, hiển nhiên là gai đình đang có chuyện vui.
Lăng Trí thấy cô ta bước ra, lập tức chất vấn: “Tiểu Vân, con mau gọi mẹ con ra đây! Ba muốn hỏi cho rõ, anh của ba và cả chị dâu, có phải là do bà ta tìm người hại ૮ɦếƭ hay không?!”
Bước chân Lăng Vi chợt ngừng lại, chú đến gặp Chu Vân, thật sự là vì chuyện này?
Chu Vân phất tay với người giúp việc, khóe miệng cười khẩy một cái, quét mắt nhìn Lăng Trí, bỗng nhiên cô ta giơ tay lên, đánh bốp một phát vào mặt Lăng Trí!
“Nhanh cút đi! Để cho người khác biết tôi có một ông bố ngồi tù, thì sau này tôi phải lăn lộn trong giới giải trí này thế nào hả? Ông định để cho Lục Thiên Minh nhìn tôi bằng ánh mắt thế nào?! Tôi nói cho ông biết, hôm nay là ngày vui đăng ký kết hôn của bọn tôi! Ông đừng có hòng mà phá rối! Mau cút đi —— Lăng Trí! Đừng có để tôi phải sai người đuổi ông đi, ông đã nghe thấy chưa hả?”
Chu Vân vươn tay đẩy người Lăng Trí.
Lúc ở trong tù Lăng Vi đã mắc bệnh phong thấp, đi đứng không được tốt lắm, thiếu chút nữa đã bị cô ta đẩy ngã.
Nhìn thấy một màn này, trong nháy mắt lửa giận của Lăng Vi bốc lên ngùn ngụt!
Tình cảnh thảm hại của chú hiện giờ, còn không phải là do mẹ con cô ta ban tặng hay sao?! Nếu không phải là mẹ con cô ta, làm sao chú lại phải ngồi tù?!
Cô ả Chu Vân bất hiếu đáng phải chịu ngàn đao này, lại dám đẩy bố cô ta! Còn dám chửi rủa bố đẻ của chính mình như thế!Lăng Vi không thấy được vẻ mặt của Lăng Trí, chỉ thấy thân hình ông đang không ngừng run rẩy.
Chu Vân liếc nhìn Lăng Trí, lại nói: “Lăng Vân là ai? Tôi vốn dĩ chẳng biết. Mở to mắt chó của ông ra mà nhìn! Tôi họ Chu! Mau mau cút cho xa một chút cho tôi, nếu còn không cút, đừng có trách tôi gọi người đến xử lý ông!”
“Lăng Vân! Mày mày —— mày nói cái gì?!” Lăng Vi tức giận đến mức đầu óc cũng choáng váng.
Ông bị lửa giận xộc thẳng vào tim, suýt nữa ói ra một Pu'ng máu.
Lăng Vi bước ba bước thành hai, nhanh chóng đến trước mặt Chu Vân, cô dùng một tay giữ chặt cánh tay Chu Vân, tay kia thì nắm chặt lấy cằm cô ta, ‘cộp’ một tiếng, khiến gáy Chu Vân đập thẳng vào cánh cửa sắt phía sau! “Á ——”
“Mày làm gì? Dám đánh thiếu phu nhân ——” Mụ đàn bà giúp việc đứng cách đó không xa nhanh chóng gào lên chói tai, muốn xông lên đánh Lăng Vi!
Vệ sĩ sau lưng Lăng Vi lập tức bước lên trước, chế trụ mụ ta.
Lăng Vi vẫn dùng một tay nắm chặt cằm Chu Vân, tay khác thì vả vào mặt cô ta: “Ngay cả cha ruột của mình mà cũng không nhận, hả? Tôi nói cho cô biết, Chu Vân! Cả đời này của cô, ai cô cũng có thể đánh, chỉ có mình ông ấy là không thể!!”
Chu Vân hét rầm trời: “Lăng Vi con đĩ nhà mày! Mau buông tao ra!” Cô ta dùng sức tránh thoát bàn tay của Lăng Vi, bàn chân ra tức đạp vào người Lăng Vi.
Lăng Vi cũng không tránh ra, mà ngoan độc níu lấy tóc cô ả: “bốp bốp” hai tiếng, cô tát thẳng vào mặt cô ta.
Chu Vân hung thần ác sát cào thẳng vào mặt Lăng Vi: “Lăng Vi, con đĩ này! Mày dựa vào cái gì mà dám đánh tao?”
Lăng Vi giữ chặt hai tay của cô ta, mạnh mẽ bẻ gãy hai chiếc móng tay của cô ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc