Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 71

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình dừng xe, nghiêng người ôm cô, Lăng Vi tựa vào đầu vai anh, mặt vùi vào hõm vai anh, nước mắt thấm ướt áo anh.
Diệp Đình bị nước mắt cô làm cho đau lòng, tim sắp vỡ đi.
“Đừng sợ, anh sẽ tìm ra người kia.”
Lăng Vi hít mũi nói: “Không biết tại sao, em cảm thấy anh ta như một người thân của em…”
“Người thân?” Diệp Đình nhíu mày, anh hôn trán cô, nói: “Anh tìm anh ta giúp em.”
Anh nổ máy, nhanh chóng đến bệnh viện, Diệp Đình xuống xe, đi vòng qua bên cô.
Anh đưa tay mở cửa, động tác cực nhẹ nhàng, ôm cô xuống xe.
Trên mặt Lăng Vi còn dính nước mắt, anh cúi người, khẽ hôn mặt cô: “Đau lắm không?”
“Không đau…” Lăng Vi ủy khuất sắp không khống chế được tâm tình mình.
Thật ra cánh tay chỉ rách chút da, cô ủy khuất, vô cùng ủy khuất. Không chỉ vì những chuyện xảy ra gần đây, mà nghĩ tới nhiều năm qua luôn cô độc… Làm gì, đều có một mình cô.
Ngón tay bị thương cũng không có ai hỏi. Té bể đầu cũng không có ai quan tâm. Chân chảy máu cũng không có ai đau lòng. Ngay cả dì cả tới cũng là hàng xóm nói cho cô kiến thức căn bản.Thời gian lâu dài, cô hiểu được, có bị thương hay không, người có thể đau lòng thay bạn, chỉ có thể là chính bạn.
Ai cũng không muốn ủy khuất, nhưng muốn không ủy khuất, phải có bản lĩnh không bị ủy khuất.
Cho nên, từ năm 12 tuổi, bất kể bị thương nặng nhẹ, bệnh nặng hay cảm nhẹ, cô đều che giấu, không để bất kỳ ai nhìn thấy.
Một lần lại một lần, một mình cắn răng chịu đựng.
Thậm chí có một lần sốt cao, chú đi vùng khác, cô không có tiền đi bệnh viện, thiếu chút nữa sốt ૮ɦếƭ, vẫn là chính cô tìm sách về thuốc, nấu nước tỏi, lấy rượu cồn lau mình hơn nửa đêm mới hạ sốt.
Nghĩ tới đây, mũi Lăng Vi lại chua xót, nước mắt ào ạt.
“Nhớ tới khi còn nhỏ?” Diệp Đình cực kỳ đau lòng. Trong tròng mắt đen của anh cũng nổi lên hơi nước, anh nhìn mặt cô, biết cô không phải vì cánh tay bị đau.
Cô khổ sở trong lòng…
Câu này của anh đâm trúng cô, nước mắt lập tức như thủy triều. Cô khóc đến mức gương mặt đỏ bừng và lông mi dính đầy nước mắt trong suốt.
Ủy khuất hít mũi, cô quật cường cắn môi.
Bị anh nhìn ra tâm sự, có hơi lúng túng, người lớn như thế rồi, còn khóc không dừng được, thật mất mặt.Diệp Đình đau lòng nhìn cô, ôn nhu hôn trán cô, nói: “Đừng nghĩ lung tung, đều qua rồi.”
Cô khẽ gật đầu, lại có hai giọt nước mắt chảy xuống. Diệp Đình cũng không ép hỏi cô nữa, chỉ ôn nhu ôm cô vào trong иgự¢.
Anh muốn ôm lấy cô thật chặt, nhưng sợ vết thương của cô đau, lại không dám dùng sức.
Chỉ lặp đi lặp lại bên tai cô: “Không sao, sau này có anh ở đây, không phải sợ. Có ủy khuất gì đều có thể nói với anh…”
Cô gật đầu, khóc quá đáng thương, tim Diệp Đình sắp nát.
Diệp Đình ôm cô đi vào phòng cấp cứu, hai tay anh rất mạnh mẽ, tựa như muốn nói cho cô, anh có thể tiếp nhận tất cả đau đớn của cô.
Lăng Vi vùi đầu vào hõm vai anh, nước mắt không ngừng được. Diệp Đình ôn nhu dùng gò má cà cô, ôn nhu vén tóc cô, ôn nhu hôn trán cô.
“Em không sao.” Lăng Vi hít mũi, cong môi cười.
Thật ra đây không phải chuyện ૮ɦếƭ người gì, nhưng cô không nhịn được, muốn khóc trong иgự¢ anh.
Vui mừng biết bao vì có một người nguyện ý cho cô mượn bờ vai để dựa vào khóc.
Thật sự rất hạnh phúc, cũng rất may mắn.
May mắn có một người quan tâm bạn không yêu cầu hồi báo, đau lòng bạn, chăm sóc bạn… trong lòng Lăng Vi đầy cảm động.
Lần đầu được người khác thương yêu chăm sóc.
Lần đầu cô dám lộ vết thương cho người xem.
Lần đầu có người thấy cô bị thương mà còn đau hơn cô!
Không phải cô chưa từng nói yêu đương, cô từng yêu một năm.
Nhưng một năm đó, lòng cô làm thế nào cũng không ấm.
Hứa Tử Huân cũng rất tốt, rất quan tâm cô.
Mùa đông tặng khăn choàng, bao tay, mùa hè tặng chiếu mát, quạt gió.
Nhưng trong lòng Lăng Vi có một chuyện vướng mắc. Đó là, có một lần…
Lúc cô và anh ta cùng đi dạo phố, dì cả cô đột nhiên tới.
Đau bụng đến run lẩy bẩy.
Cô muốn về nhà nghỉ ngơi, nhưng Hứa Tử Huân nhất quyết kéo cô đi xem phim.
Anh ta nói bọn họ không chung lớp, ít khi gặp mặt.
Anh ta rất nhớ cô, muốn ở cùng cô thêm một hồi.Lăng Vi có thể hiểu được tâm tình anh ta, nên cô cắn răng, siết chặt ngón tay đang run rẩy, đi xem phim cùng anh ta.
Hứa Tử Huân cảm động ôm cô: “Vi Vi, đời này anh chỉ tốt với một mình em.”
Nước mắt Lăng Vi lại rơi xuống.
Không phải vì kẻ đàn ông hèn hạ nói không giữ lời đó.
Mà là vì mình đã từng quá ngu! Sau khi xem phim về nhà, Lăng Vi ở trong nhà không ra khỏi cửa, Hứa Tử Huân đi chơi bóng rổ cùng bạn học…
Ba ngày sau, lại tới tìm cô ăn cơm, Lăng Vi liền nghĩ, anh ta canh thời gian thật chuẩn. Ba ngày sau, dì cả cô đã tạm biệt cô, anh ta lập tức xuất hiện.
Ba ngày cô đau muốn ૮ɦếƭ, Hứa Tử Huân gửi cô vài tin nhắn, nói cô uống nước nhiều nước nóng, ăn no. Nhưng nấu cơm, rót nước đều là Hạ Tiểu Hi làm cho cô.
Không có công lao của Hứa Tử Huân.
Anh ta chỉ biết kéo cô đi show âи áι khắp nơi.
Nên Lăng Vi luôn nhàn nhạt với anh ta. Cũng không phải vì cô không muốn yêu thật tốt, mà là… Hứa Tử Huân không có cách nào đi tìm hiểu sâu vào, suy xét một cách cẩn thận “Tình yêu” này đầy vết thương.
Cũng may đều đã qua.
Đúng lúc này, Diệp Đình nói: “Đều qua rồi, đừng nghĩ quá nhiều. Sau này sẽ tốt hơn.”
Nước mắt của Lăng Vi lại vỡ đê, níu cổ áo anh, đau đến khóc thành tiếng. Cô luôn có thói quen kìm nén không khóc, lại không nghĩ rằng, bị anh nói một câu đã khiến cô… không thể khống chế.Cô níu áo anh, khóc sảng khoái.
Anh ôm cô, ôm thật chặt. Ngồi ở hành lang bệnh viện một hồi, đợi cô dần bình tĩnh lại, anh mới hỏi: “Nghĩ tới cái gì? Có thể nói với anh không? Nói ra thì tốt.”
Lăng Vi không muốn nói, nhưng quỷ thuần xui khiến nói: “Từ khi ba mẹ em qua đời, chú em ngồi tù, không có ai thật lòng thương yêu em. Thật vất vả có người bạn trai, lại phách lối…”
Anh thở dài, cũng không hỏi nữa. Ngón tay thon dài lau khóe mắt cô.
Nước mắt cô chảy xuống dọc theo ngón cái anh.
Ấm nóng.
Nóng vào tim anh, quẹt từng đao một trong lòng anh.
“Anh thương em… Sau này anh thương em.” Anh cúi đầu nhìn cô, ôn nhu như đại gia si mê cất giữ đồ cổ, thâm tình như vật báu hiếm có.
Mũi cô càng chua. Nhưng đè nén được nước mắt.
Anh yêu thương hôn tóc cô, trong đôi mắt nổi lên hơi nước chứa đầy yêu thương.
Mắt cô hồng hồng, Diệp Đình không ngừng hôn mắt cô. Môi anh rất mềm, nhẹ nhàng rơi vào trên trán và khóe mắt cô. Anh vuốt ve rất ôn nhu, nhẹ nhàng như lông chim vạch qua gò má.
Anh khẽ hôn khuôn mặt đỏ ửng của cô, cúi đầu ôn nhu hôn môi cô. Nhẹ nhàng hôn, nhẹ nhàng chạm. Anh không tiến thêm một bước đòi hỏi, chỉ muốn dùng nụ hôn và cái ôm ôn nhu nhất để hòa tan oán hận chất chứa trong cô.
Lăng Vi hít mũi, ôm chặt cổ anh: “Diệp Đình, có anh thật tốt…”
Diệp Đình vuốt mặt cô, ôn nhu cắn tai cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Chồng là dùng để làm nũng. Có ủy khuất, đều phải nói cho chồng.”
Anh đau lòng hôn môi cô.
Cô hé môi, nghênh đón anh đi vào, anh nóng bỏng hôn cô, cô có thể cảm giác được trong miệng mình hơi khô, mặn mặn.
“Tất cả đều qua rồi, sau này có anh ở đây, chồng thương em…” Tay anh phủ sau ót cô, môi nóng bỏng hôn cô.
Cô đưa tay ôm cổ anh, chủ động lại trúc trắc dây dưa với anh.
Cô chủ động làm cho hô hấp của anh ngày càng loạn. Anh và cô ôm hôn nhiệt liệt, tựa như trời đất chỉ có hai người.
Trong đầu cô tựa như nổ đầy pháo hoa, cả thế giới như sắp nổ tung!
“Diệp Đình… Cảm ơn anh tốt với em…” Ủy khuất cuộn trào mãnh liệt của Lăng Vi lại bị anh hút đi từng chút một.
Một làn ấm áp và yêu thương thay thế ủy khuất, truyền tới Ⱡồ₦g иgự¢, nóng lên nóng lên…
Anh ôn nhu hôn cô, đuổi sạch tất cả nỗi buồn của cô.
Cánh tay Diệp Đình ôm cô chặt thêm, hận không thể khảm cô vào trong người, cô hôn đến mức không thể hít thở, móng tay đâm vào da thịt ở cổ anh.
Cảm giác hơi đau khiến cả người anh tê dại. Thả môi cô ra, để cô hít thở. Diệp Đình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, nhẹ nhàng mô tả.
“Mặt cũng khóc thành nở hoa rồi, giống như mèo con…” Mắt anh đầy yêu thương, ôn nhu đến nỗi có thể vắt ra nước.Lúc này, toàn thân Lăng Vi cũng giống như sắp bị ánh mắt anh thiêu cháy.
Tâm tình không còn phiền muộn nữa.
Cô vui vẻ cười lên.
Đột nhiên cảm thấy mình thật trẻ con, rõ ràng không có chuyện gì, lại làm như ngày tận thế.
Cô cắn môi, cong môi dưới.
Đến khi tâm trạng cô ổn định, anh mới hỏi cô: “Khá hơn chưa?”
“Ừ…” Cô ngượng ngùng cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai anh. Anh vuốt tóc cô, đưa tay ôm cô đi tới phòng cấp cứu.
Tới phòng cấp cứu, một nam bác sĩ đang ngủ gật.
Diệp Đình thả Lăng Vi xuống ghế dài, gõ bàn, bác sĩ mũi to tỉnh lại, mắt lim dim duỗi người.
“Ách… Cô ấy thế nào? Để tôi xem.” Hơn nửa đêm không có ai khám bệnh, bệnh viện cực kỳ yên tĩnh.
Bác sĩ nhìn chân cô, nhíu mày: “Chân gãy xương, phải đến khoa chỉnh hình. Chỗ tôi là cấp cứu.”
Diệp Đình mặt lạnh chỉ chỉ bả vai Lăng Vi.
Bác sĩ kia mới ngước mắt, nhìn bả vai cô: “Ách… Chảy máu! Phải mau xử lý!”Diệp Đình hận không thể tát một cái, luộc ૮ɦếƭ ông ta!
Ai cần ông nói nhảm! Có ai không biết?
“Còn không mau lên?!”
Bác sĩ bị dọa run rẩy, hoàn toàn tỉnh táo.
Ông ta ngẩng đầu, thấy người đàn ông cao lớn này trợn mắt nhìn ông ta giống như muốn ăn thịt người.
Bác sĩ lập tức lấy vải thưa xử lý vết thương cho cô. Diệp Đình nhìn một lát, rót ly nước nóng cho Lăng Vi, lại đi ra ngoài mua khăn ướt lau mặt cho cô.
Xử lý vết thương xong, anh không vội về nhà, đặt một phòng trong khách sạn ngay cạnh bệnh viện.
“Tại sao không về nhà?”
Thật ra về biệt thự cũng không xa, nhưng anh sợ cô chịu khổ.
Anh quan tâm nói: “Trước tiên ở đây một đêm, về nhà còn phải mất hơn 10 phút, tay chân em sao có thể chịu được.”
“Hơn 10 phút, sao em không chịu nổi? Em cũng không phải gốm sứ.”
Diệp Đình ôm cô vào phòng khách sạn: “Em còn quý hơn gốm sứ, ai bảo em là vợ của Diệp Đình anh!”
“Hứ… Em còn chưa đáp ứng anh đâu! Đừng gọi bậy!”
Diệp Đình cười nói: “Vừa rồi không biết là ai khóc sướt mướt, trực tiếp gọi ‘Chồng… Đau quá…’”
Phốc —— Câu này… làm người ta suy nghĩ thế nào?
Lăng Vi làm bộ kinh ngạc: “Chắc chắn không phải em.”
Diệp Đình ôm cô vào phòng tắm, đặt cô xuống ghế cạnh bồn tắm, giơ tay nhéo mũi cô: “૮ởเ φµầɳ áo ra, tắm!”
“Anh đi ra ngoài, em tự tắm!”
“Anh có nói muốn tắm cho em?” Anh tà khí cười một tiếng, mắt phượng câu hồn đầy trêu chọc.
Lăng Vi giơ tay nhéo eo anh, hung hăng nhéo.
“Ai u, móng vuốt mèo nhỏ lại cào người…” Anh nắm tay cô, ૮ởเ φµầɳ áo cô.
Lăng Vi nhanh chóng lấy khăn tắm, hai tay khoanh trước иgự¢.
Diệp Đình nhìn cả người cô đều là thương tích, chân mày nhíu chặt.
Lăng Vi cúi đầu nhìn người mình…Đúng là… Không có ai xui hơn cô!
Tay trật khớp, bả vai bị thương, chân gãy xương… Tháng này “Máu tươi nhật nguyệt” của cô!!
Diệp Đình đau lòng xoa vết thương cô, cầm vòi sen tránh vết thương cọ rửa cho cô: “Nhìn đi… cả người đều là vết thương… cũng vì anh ah… vì… em có một người chồng người cả thế giới đều dõi theo, em cũng không thể sống như người bình thường.”
Lăng Vi cũng cảm thán: “Cũng không phải… Em đây chính là dùng tính mạng để nói yêu đương nha! Biết, cho là em đang nói yêu đương. Không biết, còn tưởng rằng em ra chiến trường.”
Diệp Đình không nhịn được, bật cười: “Em muốn ra chiến trường? Chồng thỏa mãn em. Công phu đánh sáp lá cà của chồng em … rất mạnh nha.”
Lăng VI đỏ mặt, nghe ra ý anh. Cố làm vẻ dửng dưng khiêu khích: “Anh chưa từng tìm phụ nữ thử, anh cũng biết anh mạnh?”
Gương mặt tuấn tú của Diệp Đình đỏ lên.
“A… Đỏ mặt!” Lăng Vi tựa như phát hiện đại lục mới, cười ha ha: “Em được hời rồi nha, đầu năm nay xử nam đều đi sao hỏa rồi.”
“Không phải em cũng là người sao hỏa sao? Nói hay lắm, giống như em từng ngủ với nhiều đàn ông vậy.” Diệp Đình bỗng nhiên nhích tới gần cô, anh ôm cô vào trong иgự¢, sau đó, mặt kề sát: “Diệp đại nhân nhà ta muốn tìm em khai chiến, em dám ứng chiến không?”
Lăng Vi cảm thấy cả người nóng lên.
Trong nháy mắt lúng túng đến mặt đỏ tim đập nhanh, rất muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.Đàn ông và phụ nữ chỉ khác nhau điểm này.
Phụ nữ không biết xấu hổ thế nào đi nữa cũng không mặt dày bằng đàn ông.
Tranh cãi, bẩn, sao cô có thể “bẩn” qua anh!
Tâm tình Lăng Vi rốt cuộc ổn định lại. Anh ôm cô, ôn nhu dỗ cô chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, vừa rạng sáng, Lăng Vi đã tới công ty.
Đột nhiên nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát. Một giọng nữ nghiêm túc nói: “Lăng tiểu thư, túi xách cô bị ςướק, phải không?”
Lăng Vi vội nói: “Đúng vậy…”
Nữ cảnh sát nói tiếp: “Túi xách cô bị ném trong thùng rác, có người phát hiện, báo cảnh sát, chúng tôi phát hiện bên trong có thẻ công việc của cô. Chúng tôi liên lạc trụ sở chính Laroe, mới biết được số điện thoại cô. Bây giờ chúng tôi muốn xác nhận: Công số XXxxx trụ sở chính Laroe là của cô phải không?”
“Là của tôi.”
Nữ cảnh sát kia “ừ” một tiếng, lại hỏi cô: “Cô muốn lập án điều tra không? Nếu muốn, xin nói cho chúng tôi trong túi xách cô có vật gì?”
Lăng Vi suy nghĩ, không biết Diệp Đình có bắt tay điều tra chuyện này không. Tối qua ngủ mơ mơ màng màng, hình như nghe anh nói tới chuyện túi xách.
Cô do dự một lát, nói: “Lập án đi. Trong túi xách có điện thoại, tiền mặt, thẻ ngân hàng, trang sức, còn có mấy bản vẽ quan trọng!”
Nữ cảnh sát thở dài.
Tiếc nuối nói: “Lăng tiểu thư, tiếc là… những thứ cô nói đều không thấy. Tệ hơn là camera theo dõi quá mờ, không thấy rõ dáng vẻ nghi phạm… Hơn nữa, đó là một kẻ lang thang, mặt bẩn không thấy rõ hình dáng.”
Lăng Vi “ừ” một tiếng. Chỉ cảm thấy chuyện này hơi kỳ hoặc. Tại sao không thấy bản vẽ?

Một người vô gia cư, lấy bản vẽ làm gì? Lau ௱ôЛƓ sao?
Điều này không phải quá kỳ lạ.
Nữ cảnh sát dừng một lúc, nói tiếp: “Vậy đi… Nếu cô có thời gian, có thể tới đồn cảnh sát nhận túi xách của cô. Những vật phẩm cô bị ςướק, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi điều tra.”
Lăng Vi đáp: “Được, cảm ơn.”
Nữ cảnh sát kia lại hỏi: “Lăng tiểu thư, cô còn nhớ tướng mạo tên ςướק không? Lúc ấy trời quá tốt, camera không quay rõ.”
Lăng Vi suy nghĩ, nói: “Tôi có thể vẽ ra, nhưng lúc ấy quá tối, hơn nữa mặt anh ta rất dơ, gần như không thấy rõ bộ dạng. Tôi chỉ có thể vẽ sơ bộ.”
“Được, cảm ơn cô hợp tác.”
Lăng Vi cúp điện thoại, lấy tờ giấy trắng. Bản lĩnh khác thì không có, vẽ là bản lĩnh của cô. Lúc này cầm 乃út lên vẽ.
Nhưng vai phải bị thương chưa hoàn toàn lành, cầm 乃út cũng run cầm cập.
Cô cắn răng nhịn đau, miêu tả chi tiết và nét riêng của đối phương. Từ đầu đến cuối, cô vô hình có cảm giác quen thuộc với kẻ lang thang kia, nên có thể bắt được nét riêng của đối phương.
Cô thật sự hy vọng có thể nhanh chóng tìm ra anh ta, nên vẽ cực kỳ nghiêm túc.Tay Lăng Vi run dữ dội hơn, làm thế nào cũng không cầm chắc 乃út, vẽ xiêu xiêu vẹo vẹo. Nhưng có thể bắt chính xác tướng mạo và nét riêng.
Sau khi vẽ xong, cô lau trán thấm mồ hôi, gửi hình ảnh cho nữ cảnh sát.
Lúc này, Rose đột nhiên khí thế hung hăng đi tới, ánh mắt mang theo sát khí như dao.
“Lăng Vi! Mời cô vào phòng họp!”
Lăng Vi nghi ngờ nhìn cô ta, chỉ thấy Rose cười lạnh với cô, xoay người đi ra ngoài.
Lăng Vi chống gậy, khập khễnh đuổi theo.
Hai người rời đi, bộ thiết kế liền nổ tung!
“Chuyện gì thế, nghiêm trọng như vậy? Còn phải đến phòng họp phê bình?”
“Không biết… Xem ra chuyện này không nhỏ!”
“…”
Vừa đi vào phòng họp, Lăng Vi liền cảm nhận được luồng áp lực cường thế chèn ép tới cô.
Trong phòng họp có đầy đủ quản lý cấp cao của công ty! Có lão chủ tịch của Laroe, thành viên ban giám đốc, Tổng giám đốc, Tổng thanh tra, giám đốc các bộ phận.
Lăng Vi thấy nhiều người dùng ánh mắt ngờ vực, dò xét nhìn cô, sống lưng không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Đây là ý gì?
Lăng Vi đứng ở cửa phòng họp, nhìn qua mọi người trong phòng họp một lần.Lộ Dịch và cha Henry – Holt Matisse mặt đầy hung ác trợn mắt nhìn cô.
Những người khác cũng giống vậy, lạnh lùng nhìn cô.
Ánh mắt kia, bầu không khí kia dường như muốn xử tử cô!
Giống như —— ngày xét xử cuối cùng!
Trong những người này, chỉ có một người nhàn nhã ngồi ở vị trí thành viên ban giám đốc, anh cúi đầu nhìn laptop. Diệp Đình ——
Mắt Lăng Vi sáng rực lên, lưng thấm mồ hôi lạnh dần thẳng tắp.
Mặc dù anh không nhìn qua cô, nhưng anh chỉ ngồi đó, Lăng Vi liền trấn định lại, phảng phất có một năng lượng lớn mạnh tràn vao thân thể cô.
Rose nói: “Cô vào đi, có một số việc muốn hỏi cô.”
Lăng Vi chống gậy đi vào.
Cửa thép màu trắng của phòng họp tự động đóng lại.
Toàn bộ phòng họp càng u ám, ngột ngạt.
“Lấy ghế cho cô ấy.” Thấy cô thật sự hành động không tiện, Henry kêu người lấy ghế cho cô.
Lăng Vi ngồi cạnh bàn tròn gần cửa lớn.
Lăng Vi ngồi xuống, Rose liền ném một xấp tài liệu tới trước mặt cô.
“Lăng Vi, cô nhìn bản thiết kế xe ô tô của Ander đi! Tại sao giống như đúc bản thiết kế của chúng ta? Bọn họ làm sao lấy được bản thiết kế của chúng ta? Hôm qua chỉ có cô mang bản thiết kế về nhà, cô giải thích thế nào?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc