Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 70

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lại có người nói: “Tổng giám đốc của chúng ta một lòng một dạ như vậy. Cả trái tim cũng cho cô ta, lại bị cô ta chà đạp! Đau lòng thay Lộ Dịch ba giây.”
Một người phụ nữ khác nói: “Chia tay cũng tốt, sau này chúng ta đều có cơ hội!”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười: “Đúng nha, chúng ta phải cảm ơn Sở đại mỹ nhân.”

Tin Sở Minh Y bị sa thải trở thành vấn đề được thảo luận trong phòng giải khát.
Rose cũng không thích cô ta, người phụ nữ kia chính là một phế vật! Làm Phó tổng bộ ý tưởng ở Laroe năm năm, lại không có đóng góp gì! Còn sa thải mười mấy nhân tài của Bộ ý tưởng.
Còn nhớ ba năm trước, Sở Minh Y phạm sai lầm lớn đủ ૮ɦếƭ người! Lại không muốn chịu trách nhiệm, liền hãm hại một nữ nhân viên.
Lúc ấy, Rose cũng biết chuyện, nhưng Sở Minh Y nói, nếu cô giữ bí mật giúp cô ta, liền đề nghị Lộ Dịch thăng chức cô làm giám đốc Bộ thiết kế.
Rose dưới sự uy Hi*p dụ dỗ của cô ta, thỏa hiệp…
Sở Minh Y giữ được mình, Rose thăng chức. Còn cô gái bị Sở Minh Y hãm hãi ngồi tù thay cô ta…Nghĩ tới những chuyện cũ này, trong lòng Rose lại không có một tia áy náy, có lẽ thời gian lâu dài, từ từ ૮ɦếƭ lặng.
Chạng vạng tối, trước khi tan sở, Rose đột nhiên nhận điện thoại từ một vị thần bí…
Rose hoài nghi bắt máy, liền nghe người trong điện thoại lạnh giọng ra lệnh: “Rose, làm bộ như không xảy ra chuyện gì, đừng ngạc nhiên!”
Rose nghe ra giọng đối phương, là Sở Minh Y… Rose “ừ” một tiếng, không nói gì nữa.
Sở Minh Y hạ thấp giọng, khàn khàn nói: “Tôi rời khỏi Laroe, vị trí Phó tổng Bộ ý tưởng liền trống không. Đây là cơ hội tốt nhất của cô!”
Rose làm bộ phê chuẩn văn kiện, lạnh giọng hỏi: “Cô tốt bụng như vậy? Sẽ giúp tôi?”
Cô nghe Sở Minh Y cười lạnh: “Chúng ta đôi bên cùng có lợi. Lăng Vi hại tôi thảm như vậy, dựa vào cái gì mà cô ta có thể sống thoải mái? Cô chỉ cần giúp tôi một chuyện nhỏ, tôi có thể giúp cô ngồi lên vị trí Phó tổng! Rose, bỏ qua cơ hội này, cả đời này cô không có cơ hội khác.”
Chờ Sở Minh Y nói kế hoạch xong, Rose cúp điện thoại, cầm một xấp tài liệu, đi ra phòng làm việc.
Lúc này, còn mười phút tới giờ tan việc.
Cô ta cầm xấp tài liệu, ném trước mặt Lăng Vi.Lăng Vi đang thu dọn đồ đặc chuẩn bị tan việc, thấy cô ta ném tài liệu, nhíu mày hỏi: “Thế nào?”
Biểu tình Rose bình tĩnh nói: “Phần bản vẽ này vô cùng quan trọng, là bản vẽ sửa đổi cuối cùng của kiểu mới đưa ta thị trường. Cấp trên muốn gấp, ngày mai phải dùng, hôm nay tổ hai và tổ ba cùng sửa cho tốt.”
Lăng Vi cầm bản vẽ, nhìn chung quanh.
Tony, Brooke, Horgos phiền não khẽ nguyền rủa mấy câu. Nhân viên hai tổ tới lấy bản vẻ, đều ý vị thâm trường nhìn Lăng Vi.
Lăng Vi sầu não, giống như người bắt làm thêm giờ không phải là “Thịt bằm” mà là cô vậy.
Khi dễ người ta sao?
Cái nồi này, Lăng Vi tỏ ý không gánh!
Lăng Vi đứng lên, thản nhiên nói với “Thịt bằm”: “Giám đốc, tôi cũng không phải tổ trưởng, tài liệu này cũng không nên do tôi đi phát đúng không?” Nói xong, liền ném tài liệu cho Tony.
Tony ai oán nhìn Lăng Vi.
Cuối cùng vẫn nhận lấy tài liệu, oán hận trợn mắt nhìn “Thịt bằm”. Tối nay anh ta có hẹn, cực kỳ quan trọng! Anh ta và bạn trai anh ta đã một tuần không gặp, thế rất tốt! Làm thêm giờ! Mẹ nó!
Bộ khác đều tan việc, chỉ có Bộ thiết kế toàn ở lại, cố gắng phấn đấu cùng bản vẽ…
Trong văn phòng tiếng oán than đầy trời...
“Thịt băm’ không về văn phòng của mình mà ngồi đối diện với Lăng Vi, giống như giám thị bọn họ làm việc vậy.
Lăng Vi bất mãn nhìn cô ta.
Buồn cười, cô ngẩng đầu trừng ‘thịt băm’ đúng lúc thịt băm cũng đang trừng cô.
Phải nhịn, đây là tình huống gì đây?
“Thịt băm’ vì trả thù cô khiến cho toàn thể nhân viên phòng thiết kế tăng ca, vậy mà còn măt mũi trừng người khác?
Tuy sơ đồ phác thảo cần gấp nhưng mà không phải tăng ca thì mới xong.
Lăng Vi đau chân muốn ૮ɦếƭ, ngồi lâu không hoạt động, chân tê rần không thể cử động.
Cô chẳng dám uống nước sợ uống rồi lại đi toilet, cô đi đứng bất tiện cũng không thể để Tony đỡ cô đi wc được…
Đồng hồ báo 11h, Diệp Đình gọi tới: “Vẫn chưa xong việc sao?” giọng điệu của anh không vui.
Anh vừa mở hội nghị, xử lý hết công việc thì phát hiện 11h rồi.Không nghĩ Lăng Vi còn đang ở công ty.
Nghe giọng điệu này Lăng Vi có thể tưởng tượng được… gương mặt tuấn tú kia đang đen đến mức nào…
“Anh chờ đã… em ra ngoài nói chuyện…” Lăng Vi cầm điện thoại khó khăn đứng lên, cô chống gậy ra ngoài hành lang văn phòng.
Cô dựa vào tường ủy khuất kêu một tiếng: “Em vẫn chưa xong việc… hạng mục mới cần lên gấp, cần thay đổi bản thảo.”
Diệp Đình tức giận nói: “Công ty các em lừa em mới nói vậy, không cần lừa anh.”
“…” Lăng Vi kêu la: “Anh cho là em muốn sao? Anh về nhà trước đi, tối nay em ngủ ở kí túc xá công ty.”
Nói xong liền tắt máy.
Diệp Đình vô cùng buồn bực, anh quán lý nhiều sản nghiệp như vậy cũng chẳng bận như cô.
Bụng hỏa liền gọi điện cho Henry.
“Alo… anh ba, hơn nửa đêm còn gọi tới có cho người ta ngủ không vậy?” Henry mơ màng, người đẹp trong lòng nằm đó, âm thanh của anh ta khàn khàn.
Diệp Đình hừ một tiếng, đôi mắt phượng híp lại, giọng điệu không vui trách mắng: “Đi ngủ? Ngược lại cậu còn có thể ngủ được? Bộ phận thiết kế còn đang tăng ca đấy. Quản lý bộ phận thiết kế làm ăn kiểu gì vậy? Công việc không hoàn thành còn bắt tăng ca hoàn thành? Chút công việc còn làm không xong tại sao cô ta còn ngồi được vị trí đó?”Henry đang ôm mỹ nữ hôn một cái, đột nhiên bị gầm không khỏi sợ tới mức giật mình!
Sau lưng Henry chợt lạnh, theo bản năng phun ra một câu: “Tên nào muốn ૮ɦếƭ dám chọc anh trai em? Lão tử Gi*t ૮ɦếƭ cô ta!”
Sa đó không nghe thấy người đối diện nói gì nữa, hơn nửa ngày Henry mới hòa hoãn lại, bộ phận thiết kế? Ai đang ở bộ phận thiết kế? Choáng… đó là… Henry cầm điện thoại vội vàng nói: “Là vì chị dâu sao? Chị dâu còn chưa tan việc sao? Anh… anh bớt giận, em lập tức gọi điện cho bộ phận thiết kế tan việc.”
Henry tắt máy lập tức gọi điện thoại cho ‘thịt băm’’.
Rose vừa thấy là điện thoại của tổng giám đốc Henry, kích động ngay cả con trùng buồn ngủ cũng chạy mất.
Vội vàng hắng giọng một cái, khóe miệng gợi lên.
Âm thanh sung sướng nói với loa điện thoại: “Alo… tổng giám đốc, tôi là Rose quản lý bộ phận thiết kế.”
Chỉ nghe bên kia vang lên âm thanh không kiên nhẫn: “Alo? Thịt băm sao? Nhanh cho Lăng Vi tan ca, các người tăng ca không cần bắt cô ấy theo. Cô có mắt nhìn chút đi, bớt chọc phiền toái cho tôi có biết không hả?”
“Bốp - -” cúp điện thoại.
Rose chỉ cảm thấy trước mắt băng tuyết đầy trời, mười dặm đóng băng.
Mí mắt cô ta lập tức bắn về Lăng Vi, ánh mắt lạnh lẽo đầy múi nhọn.
Rose từ chỗ ngồi đứng lên đi về phái Lăng Vi.
Hai tay khoanh иgự¢ đứng trước mặt Lăng Vi nhìn Lăng Vi như động vật quý hiếm.
Lăng Vi bị cô ta nhìn sởn cả da gà.
“Cô có thể tan làm.” Giọng điệu bâng quơ, mọi người trong văn phòng đều ngẩng đầu nhìn Lăng Vi.
Tổ 2, 3 bộ phận thiết kế đều nhìn qua.
Lần này Lăng Vi trở thành đối tượng để người ta chỉ trích.
Lăng Vi cầm 乃út ở đầu ngón tay xoay xoay, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi có thể tan làm vậy người khác cũng có thể đúng không? Quản lý cô muốn tôi được đặc cách lại vừa hay kéo thêm thù hận cho tôi đấy.”
Rose đương nhiên không dám nói là ý của tổng giám đốc, ánh mắt cô ta thâm trầm như đang suy xét tiền căn hậu quả.
Hơn nửa ngày mới lạnh lùng nhìn mọi người: “Đều tan làm hết đi, có gì chưa xong ngày mai lại làm.”
Tony nháy mắt với Lăng Vi.
Đoàn người tan làm, chạy ra ngoài như điên sợ Rose đổi ý.
Tất cả mọi người đi rồi, chỉ còn mình Lăng Vi. Cô cho bản thảo vào túi định về nhà cố thêm 2h làm xong.
Cô đi đứng bất tiện, chống gậy đi từng bước nhỏ ra ngoài.
Đến cửa Laroe, xe của Diệp Đình còn chưa tới.
Từ công ty Diệp Đình tới đây chừng hơn 20ph, Lăng Vi nhìn di động, chắc sắp đến rồi.
Ngoài cửa Laroe chỉ còn mình cô đứng đó.
Cô mặc váy trắng, tóc dài… đứng dưới ngọn đèn đường thật sụ là… có hơi dọa người.
Cô chống gậy từ từ đi về phía trước.
Ban đêm thật lạnh, gió đêm lạnh lẽo phẩy tung lọn tóc cô.Đi trong bóng đêm như vậy cảm giác cả người thoải mái hơn.
Đang chống gậy đi về phía trước.
Đột nhiên… Lăng Vi cảm thấy có trận gió ập tới.
Cô quay đầu chỉ thấy một kẻ lang thang gầy yếu xông tới muốn giật túi của cô.
“Á…” Lăng Vi thét chói tai, tên kia cầm được túi chạy về phái trước.
Lăng Vi cầm chặt không buông bị kéo vài bước.
Chân cô rất đau nhưng vẫn không buông, trong túi không nhiều đồ, ngoại trừ tiền, điện thoại, chi phiếu và tư liệu bản vẽ thì còn có một thứ… rất quan trọng.
Viên đạn Diệp Đình đưa cho cô cô không muốn đánh mất.
“Buông, buông tay! Không thì tôi ᴆụng vào cô đấy.” tên lang thang kia cầm dao găm lóe sáng.
Lăng Vi nhìn chằm chằm con dao, sắc mặt trắng bệch.
Tên kia cầm dao quơ quơ như muốn dọa cô.
Lăng Vi nhìn chăm chằm con đường lại ngẩng đầu nhìn hắn ta, cô phát hiện tinh thần của hắn không bình thường, anh nhìn cô và người khác không giống lắm.
Lăng Vi có chút sợ hãi.
Tên kia thấy cô sửng sốt liền vung dao đâm đâm, thấy cô ngây ngốc liền giật túi. Hắn cực kì gầy yếu, sức lực không lớn, dùng hết sức giật cái túi tóm đi.
Lăng Vi nóng nảy.
Cô đi đứng không tiện, đi một bước không đi được nữa, dưới tình thế cấp bách liền cầm gậy nện vào đầu hắn ta.
Tên kia lung lay, đầu như ong lên. Hắn ta ôm đầu xoay người hung ác nhìn cô. Hắn nhào qua giơ dao muốn đâm cô.
Lăng Vi sợ tới mức ngừng thở, sắc mặt trắng bệch giơ gậy ngăn lại, dao găm ᴆụng vào gậy.
Phập… một tiếng va chạm kinh sợ vang lên.
Tiếng gậy và dao găm chạm vào nhau sau đó cả hai đồng thời rơi xuống đất, âm thanh vang lên cực kì thanh thúy.
Hai người đều bị chấn động.
Lăng Vi nhìn thấy được khuôn mặt kia không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc nhu vậy. Cô cẩn thận nhìn nhưng không thể nghĩ ra.
Hắn ta là ai vậy?
Lăng Vi cũng hiểu hắn ta không phải là dạng hung ác gì, nhất định bị đói quá mới đi ςướק túi của cô. Lăng Vi theo bản năng bắt lấy tay anh ta: “Anh đói bụng hả? Tôi mang anh đi mua đồ ăn.”
Cô nói tiếng Trung, mắt nhìn chằm chằm hắn ra, biểu tình cực kì bình tĩnh.
Hắn ta nhìn cô chằm chằm không hề nhúc nhích giống như nghe hiểu lời cô. Cô không hề ghét bỏ hắn bẩn thỉu, dịu dàng nắm lấy tay hắn.
Hắn nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của cô, ánh mắt đột nhiên dịu dàng.
Lăng Vi thoải mái trấn an hắn: “Tiền của tôi đều cho anh, anh đừng sợ. Anh đói bụng sao? Tôi đưa anh đi ăn gì đó.”“…” kẻ lang thang kia nhìn cô vẫn không nhúc nhích.
Lăng Vi chỉ chỉ chân mình, cố gắng nói nhỏ nhẹ: “Anh nhìn chân tôi đi, đi đường không được. Anh muốn ςướק túi của tôi, tôi cũng không đuổi kịp. Nhưng mà bên kia có camera. Anh ςướק gì của tôi nhất định sẽ bị bắt. Không tới vài ngày đồ của tôi cảnh sát sẽ tìm về. Nhưng mà thứ tôi quý trọng bị mất đi. Anh hiểu không? Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn đồ. Nó rất quan trọng với tôi, là quà người tôi yêu tặng cho tôi. Nói không phải là thú đáng giá gì nhưng nói là minh chứng cho chúng tôi gặp nhau, tôi cực kì quý trọng nói, tôi chỉ muốn cầm lại nói.”
“…” kẻ lang thang đỏ mắt, trong mắt ngấn nước, nước mắt muốn trào ra.
Lăng Vi vội vàng nắm tay hắn ta, cảm giác quen thuộc này là sao vậy?
Nhưng mà cô chưa bao giờ nhìn thấy người này càng đứng nói là quen…
Cô đưa tay lau nước mắt cho hắn ta, không hề ghét bỏ mặt hắn ta bẩn. Hắn lại né tránh nhưng cuối cùng vẫn không vùng vẫy.
Lăng Vi vỗ về mặt hắn ta, đau lòng nhìn hắn ta, thành khẩn nói: “Tôi chỉ muốn hai thứ này, còn lại đều cho anh được không?” Cô cẩn thận cầm túi, mở khóa, cầm viên đạn và bản thảo, bản thảo là cơ mật của công ty, nếu bị đối thủ nhìn thấy, cô chịu tội nhiều lắm…
Kẻ lang thang nhìn cô, lúc cô cầm bản thảo trong tay, kẻ lang thang như tan vỡ, hắn nhìn chằm chằm bản thảo, đột nhiên ôm đầu hét lên.
“Áaaa… người xấu. Các người đều là người xấu. Cô Gi*t ૮ɦếƭ con gái tôi, Gi*t ૮ɦếƭ vợ tội, tôi muốn Gi*t cô.” Đột nhiên hắn cúi người cầm dao vung về phía Lăng Vi.Gương mặt đầy thù hận.
“Á…” quần áo Lăng Vi bị trúng dao rách ra, nháy mắt máu tươi chảy ra.
Hắn ngoan độc đẩy cô.
Lăng Vi chấn kinh, che cánh tay phải đang chảy máu ngã ngồi dưới đất. Kẻ lang thang điên cuồng chạy đi, còn mang cả túi của cô đi.
Dưới tình thế cấp bách, Lăng Vi hét ‘Bạo Phong!” Cô không muốn Bạo Phong xuất hiện tránh cho kẻ lang thang kia vị hoảng sợ, cô rõ ràng đã trấn an được hắn rồi… lại không nghĩ hắn đột nhiên nổi điên.
Lăng Vi đè lại chiếc nhẫn.
Hai chữ ‘Bạo Phong’ vừa cất lên, giây lát đó liền thấy phần phật một tiếng, mười mấy người từ những nơi khác nhau đi về phía cô.
Trong đó có bốn người đàn ông biểu tình nghiêm túc đến trước mặt cô.
Bốn người kia không hề cường tráng, có một người đeo kính cọng càng vô cùng lịch sự, có người hất tóc, có người cao lớn tóc húi cua cực kì đẹp trai, người cuối cùng mặt mày trẻ con như Conan vậy..
Lăng Vi vội vàng giơ tay chỉ kẻ lang thang kia: “Nhanh đuổi theo hắn, mang hắn trở về gặp tôi, đừng tổn thương hắn.”
“Vâng! Phu nhân!” bốn người kia đều là tổ trưởng các tổ, lập tức hạ lệnh cho người đuổi theo người kia.
Lăng Vi cực kì đau chân, lúc này cả người chẳng còn sức lực, trong lòng đang nghĩ người kia rốt cuộc là ai.
Cô ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, trong tay nắm chặt viên đạnkia…
Viên đạn này… là Diệp Đình để lại trong nhà cô.
“Bùm - - bùm bùm!” Lăng Vi đột nhiên nghe thấy tiếng có ngừơi nhảy sông tự vẫn. Sau đó anh chàng tói húi cua và anh chàng đeo kính gọng vàng đi tới báo cáo với cô: “Phu nhân, lúc chúng tôi sắp đuổi kịp được người đó thì dưới tình thế cấp bách hắn liền nhảy xuống sông, số 3 và số 4 đã đuổi theo rồi.”
Lúc nói chuyện, người đàn ông đeo kính tuy diện mạo lịch sự nhưng giọng điệu nói chuyện lại không cao không thấp, cực kì cứng ngắc.
Lăng Vi nhìn bọn họ: “Xưng hô các anh như thế nào đây?”
Người đàn ông đeo kính gọng vàng tự giới thiệu: “Tôi là số 2 của Bạo Phong, Kim Trạch.”
Nói xong lại nhìn người đàn ông tóc húi cua đẹp trai: “Đây là số 1, Chân Dũng.”
Lăng Vi gật đầu.
Kim Trạch liền hỏi: “Phu nhân có gì muốn phân phó nữa không?”Lăng Vi lắc đầu: “Không có việc gì nữa.” vừa nói xong, một chút liền thấy hai người biến mất trong màn đêm.
Lăng Vi thầm nghĩ hơn nửa đêm các người không thể đứng thêm chút nữa sao?
Dưới ngọn đèn đường cô như cô hồn lẻ loi ngồi dưới đường.
“…” đột nhiên tiếng động cơ vang lên.
Sau đó một chiếc siêu xe Lamboghini chạy tới dừng ngay trước mắt, hốc mắt Lăng Vi nóng lên.
“Vi Vi - - “
Diệp Đình nhanh chóng dừng xe, từ trên xe nhảy xuống, anh chạy từ xa, hiển nhiên sốt ruột khi thấy cô.
Diệp Đình vọt tới trước mặt co, ngồi xổm xuống, trong mắt đầy lạnh lùng và thươn tiếc: “Xảy ra chuyện gì? Sao lại không ở bên trong chờ anh? Em chạy tới đây làm gì”
Anh đưa tay ôm cô lên.
Tay trái cô ôm bả vai, bàn tay đầy máu.
Trong không khí có mùi máu khiến Diệp Đình phát cuồng. Trong nháy mắt mắt ánh hừng hực ngọn lửa, Lăng Vi an ủi anh: “Em không sao, xước da một chút thôi, tay không sao cả, chân hơi đau thôi…”
Bị anh ôm như vậy, nước mắt ủy khuất rơi xuống, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng nước mắt như nam châm cứ đảo quanh mãi không chịu rơi.Diệp Đình đau lòng muốn ૮ɦếƭ, ôm cô lên xe: “Bạo Phong đâu? Em gặp nguy hiểm sao không gọi bọn họ?”
“Kêu.. nhưng mà tên lang thang kia ςướק túi của em bị bọn họ đuổi theo rồi.”
Lăng Vi chôn mặt nơi hõm vai anh, cảm giác bá đạo quen thuộc khiến cho cô muốn khóc hơn.
“Không có việc gì, đừng sợ.” anh nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên ghế, xoay người khởi động xe nhanh như chớp lái tới bệnh viện gần nhất.
Lăng Vi nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, trong lòng ngàn vạn suy nghĩ.
Cô không phải là người yếu ớt, nhưng dần không chịu nổi rồi.
Thương trường… luôn có chuyện khiến người ta tan vỡ, không nhất định là nhiều đả kích nhưng lại chồng chất đau xót, nháy mắt có thể đánh gục thần kinh của một người yếu ớt.
Diệp Đình dùng một tay cầml ái, tay kia nắm chặt tay cô. Lăng Vi giãy giụa nhưng không tránh được. Cô quay đầu nhìn anh…. Gương mặt anh như phủ một tầng băng, Lăng Vi cắn môi nói: “Trên tay em đều là máu, đừng để vết bẩn dính lên người anh.”
Anh nắm chặt bàn tay cô.
“Cũng không phải lần đầu tiên, lại vẫn già mồm cãi láo cái này?” Lăng Vi nghĩ tới lần trước cô bị đau bụng... anh còn giúp cô xoa bụng. Mà lần này, anh vẫn gắt gao địa nắm tay cô... Gắt gao nắm lấy.
Nước mắt lập tức rơi xuống… như hạt trân châu cứ thế mà rơi.
Lập tức lệ chảy thành dòng.
ủy khuất mím môi, nước mắt làm sao cũng không nhịn được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc