Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 68

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hai tay Diệp Đình ôm cô, đè lên иgự¢ cô hại cô thở không nổi. Anh ngủ rất say, dáng vẻ ngủ say an tường như vậy khiến người ta đau lòng. Anh nhất định lâu rồi không được ngủ ngon như vậy.
Lăng Vi vươn ngón tay chọc chọc chóp mũi anh, Diệp Đình... Em rất thích anh.
Trong lòng ngọt đến chảy mật, trái tim không thể khống chế đập loạn lên.
Cô đưa tay sờ mặt anh, cẩn thận đánh giá anh.
“A... Đẹp trai quá...” Cô nhịn không được hôn lên mặt anh. Khuôn mặt anh cực kỳ anh tuấn, lông mi dài khiến con gái cũng phải hâm mộ. Môi hơi mỏng, độ cong hoàn mỹ.
Cô nghiêng người, hôn lên môi anh.
Khóe môi anh cong lên. Lăng Vi hoảng sợ, nghĩ anh tỉnh lại. Tim lại càng đập nhanh hơn.
Kết quả, anh còn ngủ say sưa.
A... Lăng Vi thầm nghĩ, chân chính thích một người... hóa ra là như vậy, trước kia cô và Hứa Tử Huân ở chung một năm, thế nhưng cho tới bây giờ tim cũng chưa từng đập nhanh như vậy...
Diệp Đình còn đang ngủ, hiển nhiên là mệt ૮ɦếƭ đi...
Lăng Vi không nỡ đánh thức anh, đứng lên, mặc quần áo. Chịu đựng chân đau, chống gậy nhảy đến phòng tắm rửa mặt, sau đó nhảy đến phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Đầu bếp đang bận rộn, Lăng Vi tâm tình rất tốt, phất tay cho cô nghỉ ngơi.Đầu bếp thấy cô muốn tự làm bữa sáng liền rời khỏi phòng bếp.
Lăng Vi gác chân, vừa hát vừa chiên trứng.
Làm xong bữa sáng tình yêu, Diệp Đình còn chưa tỉnh lại.
Cô trực tiếp bảo người mang bàn ăn lên lầu hai, Diệp Đình có lẽ ngửi thấy mùi đồ ăn, hơi mở mắt ra.
Trong lúc mơ mơ màng màng hình như nhìn thấy cô vợ bé nhỏ ôn nhu động lòng người của mình tâm tình tốt vui vẻ hát, còn chuẩn bị bữa sáng cho anh...
Tim Diệp Đình nháy mắt như được vùi vào bông, ôn nhu, ấm áp...
Anh hít một hơi thật sâu, trứng chiên mang theo mùi hương ngọt ngào như hòa với mật ong... Ừm, hương mật ong từ trong lòng tản ra, thơm thơm, ngọt ngào, đột nhiên khiến anh muốn ăn.
Diệp Đình ngồi xuống, vẫy gọi cô: “Lại đây.”
Lăng Vi ngồi ở bên gian nhỏ bên ngoài phòng ngủ đặt bàn ăn, mở cửa ra nhìn, thấy anh đang gọi mình.
Cô đứng lên, chống gậy nhảy vào phòng ngủ.
Diệp Đình thấy dáng vẻ này của cô, lập tức nhíu mày: “Đứng, đừng nhúc nhích!” Anh xốc chăn lên, dáng vẻ cao lớn ánh tuấn hiện ra trước mắt cô, anh đưa tay cầm áo ngủ khoác lên.
Mới vừa tỉnh ngủ, anh còn chút mơ hồ, vậy mà quên chân cô còn bị thương.
Mấy bước đi đến trước mặt cô, ôm thắt lưng cô, đặt cô lên cạnh bàn ăn.Lăng Vi bị anh ôm ngồi lên đùi mình.
Hai tay ôm lấy cô.
Mặt Lăng Vi đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng ửng đỏ.
Cô làm bộ trấn định, đẩy anh: “Nhanh đi rửa mặt.”
“Em đi với anh.” Diệp Đình bế cô lên vào phòng tắm.
Anh đặt cô lên bồn rửa tay.
“Kem đánh răng: “ Anh vươn tay, giống đại gia chờ người hầu hạ.
Lăng Vi cầm bàn chải, Ϧóþ kem đánh răng, nhét vào tay anh, lại cầm cốc đựng nước đặt bên miệng anh: “Hoàng Thượng, súc miệng.”
“Ừm... Không tồi. Tối nay trẫm sẽ lật bài tử của khanh.”
Lăng Vi “Xì” một tiếng bật cười, giả giọng: “Hoàng Thượng, ngài không thể hại thi*p được! Mình thi*p không chịu nổi ơn mưa móc của ngài!”
Diệp Đình: “...”
Diệp Đình nhìn chằm chằm cô, nhìn một lát, đột nhiên nói: “Dung ma ma, ngươi lại nghịch ngợm rồi.”
Lăng Vi “ha ha” cười to, cười đến bồn rửa tay cũng rung lên: “Ngay cả Dung ma ma anh cũng không buông tha! Anh đói bụng ăn quàng à?”
Bụng đói ăn quàng…
Diệp Đình như bị sét đánh tại chỗ.
Anh che miệng cô trêu ghẹo: “Dung ma ma, ngài cười như vậy, không biết còn tưởng ngài vừa đánh Tử Vi đất.”
Lăng Vi thật muốn cười lạc cả giọng, nén cười chọc lại anh: “Anh còn biết cả Dung ma ma? Còn biết cả Tử Vi? Không tệ nha, em nghĩ anh chỉ biết xem tin tức tài chính và kinh tế.”
Diệp Đình nói: “Sinh ra trong gia đình giàu có, sống cuộc sống lạc thú, không biết Dung ma ma thì thành cái gì chứ?”
Lăng Vi châm chọc anh: “Nhưng hình như anh lớn lên ở nước ngoài…”
Diệp Đình nói: “Dù sống tha hương nhưng vẫn khôn thay đổi được gốc rễ. Anh là người yêu nước đấy.”
“Haha…” Lăng Vi chủ động khen ngợi anh: “Đình Đình, anh thật tốt.”
Đình Đình… khóe miệng Diệp Đình giật giật.
Hai người lời qua tiếng lại độc mồm độc miệng cãi nhau ầm ĩ từ trong phòng tắm ra ngoài.
Lăng Vi ngồi đối diện đẩy đĩa đò ăn tới trước mặt anh.
Cô nhìn ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp liền đẩy cửa sổ ra… động tác dứt khoát.
Gió mát thổi vào, Lăng Vi vừa lòng gật đầu.
“Qua đây ngồi đi.” Cô ngồi xa như vậy Diệp Đình cực kì không vui. Lúc này thật muốn ôm cô vào lòng mà hôn, hận không thể đút cơm cho cô, hận không thể mỗi ngày tắm cho cô, hận không thể mỗi ngày hôn cô đến ૮ɦếƭ đi sống lại.Anh đứng lên đi tới cạnh cô, đưa tay kéo cô ngồi lên đùi: “Sau này chỗ này là chỗ ngồi của em, em phải giữ cho chắc đừng để cho người khác dành mất, biết chưa?”
Lăng Vi bĩu môi: “Ai mà hiếm lạ! Mau ăn cơm!”
Anh đặt cằm lên cổ cô, âm thanh nhàn nhạt vang lên lỗ tai cô: “Em đút cho anh.” Hơi thở của anh phun lên cổ cô, thật ngứa.
Lăng Vi lườm anh: “Anh không có tay sao?”
Diệp Đình khẽ hừ: “Đêm qua anh vất vả như vậy, em không định thưởng cho anh sao?”
“Anh vất vả chỗ nào chứ?” Lăng Vi đỏ mặt.
“Tắm rửa cho em, ôm em đi bệnh viện, vậy còn chưa đủ vất vả sao?”
“Vất vả vất vả!” Lăng Vi lấy một quả trứng bóc cho vào miệng của anh.
Diệp Đình nhấm nháp, cắn một cái cho một nửa quả còn lại vào miệng cô.
“Không cần.” cho tới giờ Lăng Vi chưa bao giờ ăn như vậy, đỏ bừng cả mặt, cô liều mạng trốn ra sau, Diệp Đình lại mạnh mẽ giữ đầu cô, đút nửa quả trứng còn lại vào miệng cô.
Lăng Vi che miệng ra sức trừng anh, anh nuốt trứng, cười cười: “Trứng không tệ, vừa mê vừa say giống như em vậy.” Anh vùi mặt vào cổ cô ra sức ngửi ngửi.
“Anh cầm tinh con chó sao…” Lăng Vi hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Tuy dần thích anh cũng từ từ xem mình là vợ anh nhưng mà… nghe anh nói như vậy, hành động như vậy, cô vẫn không nhịn được đỏ mặ.
Diệp Đình nhìn cô đỏ mặt liền cười, lại nhìn đôi mắt cô như hoa đào, quyến rũ vô cùng.Trong mắt cô chỉ có mình anh.
Hít mùi hương trên người cô, lại hôn mấy cái trên cổ và иgự¢ cô mới vừa ý buông cô ra.
Lăng Vi cắn môi trừng anh.
Diệp Đình cực kì thích bộ dạng xấu hổ này của cô và biểu tình bên ngoài bình tĩnh quyết đoán này của cô.
Anh hôn cô, cầm thìa đưa đến bên miệng cô: “Biểu hiện không tệ, thưởng cho em.”
Ngón tay anh chạm vào eo cô, cô không để ý vặn vẹo.
Sau đó liền cảm giác nhiệt độ trên người anh thẳng tắp cao lên.
Cô quay đầu.
Chỉ thấy trong mắt Diệp Đình… như có hai ngọn lửa đang bùng cháy.
“Đình Đình à, bình tĩnh, bình tĩnh… em là bệnh nhân đấy.” làm bộ vô tội nháy nháy mắt… lại nháy nháy…
Bàn tay nhỏ của cô đặt trước иgự¢ anh, Diệp Đình cụp mắt, bất mãn sửa cho đúng: “Phải gọi là ông xã.”
“Ông xã Đình Đình…”
Khóe miệng Diệp Đình giật giật.
“Tiên sinh, phu nhân. Sở tiểu thư đến đây.”
Lúc này, quản gia trẻ tuổi tới gõ cửa: “Tiên sinh, Sở tiểu thư nói có chuyện quan trọng muốn gặp ngài, cô ta đang chờ ngài ở dưới phòng tiếp khách.”
Còn chưa nõi ong, Sở Minh Y dịu dàng chạy tới cửa, giống như đang ở trong nhà mình, thuận tay mở cửa ra.
“A Đình… chuyện làm ăn của ông nội em là anh ra tay giúp đỡ sao? Nhiều ngày như vậy chuyện thu mua anh suy nghĩ như thế nào rồi? Em đưa cho anh bản kế hoạch rốt cuộc anh có xem hay không? Ngược lại anh…”
Nói đến đây... Nửa sau còn mắc kẹt ở trong cổ họng. Bởi vì... cô ta nhìn thấy Diệp Đình đang ôm một người đàn bà ăn cơm...
Sắc mặt Diệp Đình trầm xuống nặng như đeo chì, quản gia trẻ tuổi lập tức mềm cả chân.
Bởi vì quản gia Vương lớn tuổi, lần này Diệp Đình ra ngoài, quản gia Vương không đi cùng, quản gia trẻ tuổi trong tòa biệt thự này không biết Sở Minh Y và Diệp Đình có quan hệ gì, nghe msy nói là Phó tổng của Laroe nên mới cô ta vào phòng tiếp khách, lại không nghĩ tới… thế mà cô ta lại đi theo với Phòng Diệp tiên sinh.”
“... Các ngươi...” Sở Minh Y hoàn toàn không nghĩ tới Lăng Vi và Diệp Đình vừa ngủ dậy.
Cô ta không nghĩ tới bọn họ ăn cơm với nhau.
Diệp Đình không phải chán ghét có đàn bà ᴆụng chạm vào anh sao?
Vậy mà anh còn ôm cô ta… còn để cô ta ngồi trên đùi anh cùng ăn cơm? Còn bộ dạng anh anh em em, bộ dạng keo sơn như vậy?Hơn nữa, quần áo của Lăng Vi không tính là chỉnh tề, cổ và иgự¢… còn có dấu hôn.
Cô ta biết mình không có tư cách nhưng mà vẫn ghen tỵ.
Sở Minh Y lắc đầu, quả thật không thể tin vào mắt mình.
Cô ta cũng từng là bạn gái của Diệp Đình… nhưng mà ngay cả nắm tay anh cũng phải được anh đồng ý…
Hiện tại sao lại biến thành như vậy rồi? Tại sao người đàn bà kia lại ngồi trên đùi Diệp Đình?
Sở Minh Y ૮ɦếƭ trân tại chỗ.
Diệp Đình không ngẩng đầu nhìn cô ta mà vùi đầu trong cổ Lăng Vi ra sức ngửi ngửi.
“A Đình…” Sở Minh Y ngây ngốc, đột nhiên nghe thấy âm thanh lạnh lùng của Diệp Đình truyền tới: “Ai cho cô vào đây? Nhà tôi là nơi cô có thể tùy tiện ra vào hay sao?”
Âm thanh của anh vô cùng lạnh lẽo.
Sở Minh Y chấn trụ, lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của Diệp Đình vang lên: “Có chuyện mời tới công ty nói, tiểu thư Sở Minh Y, nơi này không phải là nơi cô nên tới.”
Sở Minh Y bị đè nén.Ngay cả thở cũng không dám thở.
Cô ta không biết tâm trạng lúc này của mình là gì, mọi người trên thế giới này đều biết cô ta là vị hôn thê của Louis, nhưng mà… cô ta không thể dễ dàng tha thứ cho người đàn bà bên cạnh Diệp Đình.
Nhất là người đàn bà tên Lăng Vi đó.
Cô ta có tư cách gì? Cô ta không có tư cách đó.
“Sở tiểu thư, mời...”
Trên trán quản gia đều là mồ hôi lạnh, anh ta cúi người mời Sở Minh Y ra ngoài.
Nhưng mà Sở Minh Y sững sờ đứng đó vẫn không nhúc nhích.
Không khí vô cùng giằng cô.
Lăng Vi ngồi trong lòng Diệp Đình ngước mắt nhìn cô ta, Sở Minh Y như u mê cứ ngây ngốc đứng đó.
Ánh mắt Diệp Đình tàn nhẫn lườm cô ta: “Uống chút nước ở nước ngoài liền không hiểu tiếng Trung quốc nữa hả? Go out!”
Cả người dmy run rẩy, anh bảo cô ta… cút sao?
Cổ họng Sở Minh Y căng chặt, hơi thở ngưng ngăn ở Ⱡồ₦g иgự¢.
Từ lúc nào thì biến thành như vậy…
Thái độ của Diệp Đình… đối với mình lại biến thành như vậy?
Nước mắt Sở Minh Y đảo quanh hốc mắt.
Cô ta nắm chặt nắm đấm.
Chỉ thấy Diệp Đình bưng ly sữa để bên môi Lăng Vi.
Lăng Vi nghẹn họng, cuối cùng vẫn uống một ngụm. Diệp Đình lại đưa tới miệng mình uống vào ngụm.
Sở Minh Y chua xót.
Hai người âи áι trước mặt cô ta, hoàn toàn xem cô ta là không khí.
Lúc này còn nhìn thấy Diệp Đình hôn môi Lăng Vi, hôn sâu, sau đó cầm thìa đút cháo cho cô, anh ôm cô, cưng chiều trong mắt không hề có chút giả bộ.
Quả thật là sự nhục nhã. Sở Minh Y giận dữ xoay người lộc cộc xuống lầu.
Lúc chạy tới đại sảnh vừa lúc thấy Lôi Tuấn và Lôi Đình.
Lôi Đình tứ giận trừng cô ta.Sở Minh Y hất cằm nhìn cô ấy.
Âm thanh của Lôi Đình sắc bén mắng một câu: “Ai cho đồ tiện nữ này vào vậy?” Lúc trước dám bắt cá hai tay, dám phản bội Đình ca, bây giờ còn mặt mũi mà bước vào nhà Đình ca?
Người đàn bà này đúng là không biết xấu hổ vô cùng.
Lôi Đình hầm hừ trừng quản gia trẻ tuổi: “Mắt mù sao? Sau này loại đàn bà không đứng đắn như vậy không cần cho vào nhà.”
Sở Minh Y đi về phía trước.
Nghe Lôi Đình nói vậy liền dừng chân, giẫm giày cao gót quay trở lại chỉ vào mặt Lôi Đình: “Cô nói ai không đứng đắn?”
Lôi Đình chỉ cảm thấy buồn cười: “Trừ cô ra còn có người khác sao?”
Sở Minh Y chỉ vào mặt Lôi Đình.
Nếu Lôi Đình còn sợ cô ta chẳng phải uổng công lặn lộn bao nhiêu năm hay sao?
Cô bắt được tay Sở Minh Y ra sức đẩy một cái: “Á…” Sở Minh Y ngã ra sau, hai tay quơ trong không trung bùm một cái ngã xuống đất.
Sở Minh Y đi giày cao gót ngã một cái trật chân.
Mắt cá chân sưng một mảng lớn, nháy mắt sưng đỏ, cô ta ngã đau phát khóc.
Cô ta khóc lớn, Lăng Vi ở lầu hai cũng nghe thấy tiếng khóc của cô ta.
Lăng Vi nhướn mày.Cô nhăn mày nhìn Diệp Đình một cái, thấy sắc mặt anh cực kì bình thường nhưng không nghe thấy, Lăng Vi nói: “Có thể nói chuyện của cô ta không?”
Diệp Đình cảm thấy ngoài ý muốn: “Em muốn biết chuyện giữa anh và cô ta sao”
“Không phải.”
Lăng Vi lắc đầu: “Em chỉ muốn biết tại sao hai người lại chia tay? Em từng nghe cô ta nói anh tốt với cô ta thế nào… người có sức quyến rũ như anh ai mà bỏ được buông tay cơ chứ?”
Đột nhiên Diệp Đình mỉm cười: “Muốn khen anh thì cứ nói thẳng, không cần lòng vòng quanh co.”
Lăng Vi cũng bật cười.
Than một tiếng nói: “Sức quyến rũ của anh đúng là lớn mà, người ta có vị hôn phu vẫn đối với anh nhớ mãi không quên. Không thèm để ý anh có vợ hay không còn tới gặp anh. Loại tự tin này ít người làm được, nói không yêu em chẳng tin đâu.”
“Nếu yêu tại sao còn chia tay?” Diệp Đình cúi đầu nhìn cô, ánh mắt yêu thương sờ mặt cô: “Không phải ai cũng đơn thuần giống như em.”
Lăng Vi kinh ngạc.
Diệp Đình kiên nhẫn giải thích: “21 tuổi, anh vừa ly rời khỏi đội Đặc Chiến, làm việc khiêm tốn, không có mấy ai biết chuyện của anh. Tuy anh tiêu tiền như nước nhưng không có hậu thuẫn, không có bối cảnh, người thông minh luôn chọn người có hậu thuẫn, có bối cảnh như Louis – Mattis. Cô ta lựa chọn như vậy cũng không có gì đáng trách.”
“…”
Lăng Vi hiểu ra, nghĩ một chút lại nói: “Sau đó mới phát hiện… anh thành lập Đỉnh phong quốc tế. Tuy không có hậu thuẫn gì, không có bối cảnh gì nhưng còn tốt hơn Louis – Mattis sao? Hơn nữa cô ta vẫn còn yêu anh nên muốn quay lại với anh?”
“Cô ta có yêu anh hay không anh không biết… cái cô ta yêu.. anh không muốn bình luận.”
Lăng Vi đăm chiêu nhìn anh, Sở Minh Y… yêu tiền sao? Không phải là… cô ta yêu Diệp Đình, nếu không sao lại ghen tỵ nổi điên như vậy?
Thấy cô đang suy nghĩ chuyện gì, Diệp Đình khách quan nói: “Tuy Louis là người thừa kế tập đoàn Laroe nhưng trong tay không có thực quyền gì. Sở Minh Y làm vị hôn thê của anh ta, muốn mua du thuyền, mua bất động sản đều phải nói hỏng cả miệng, đùa giỡn tâm cơ. Mà anh, Tập đoàn đỉnh phong quốc tế là của anh, tiền anh có thể tùy tiện chi, chỉ cầna nh muốn, mua hòn đảo tặng cho ai cũng chẳng tính là gì.”
Diệp Đình dừng lại một chút mới tiếp tục nói: “Lúc học đại học, anh cho cô ta thứ gì còn nhiều hơn cô ta ở bên cạnh Louis mấy năm. Cô ta không nghĩ tới người thông minh lanh lợi như cô ta lại ngu ngốc chọn sai đối tượng.”
Đột nhiên Lăng Vi nhíu mày chép chép miệng.
Trước kia chắc là anh rất yêu Sở Minh Y, nếu không sao tặng cho cô ta nhiều thứ như vậy?
Không biết tạis ao trong lòng lại có phần không thoải mái.
Đột nhiên Diệp Đình nắm mũi cô: “Nghĩ cái gì vậy hả? Tặng cho cô ta nên em không vui hả? Sáng mai anh cũng mua cho em.”
“Em không cần.” Lăng Vi ấp úng nói: “Em có thể ăn no ngủ được liền biết đủ rồi. Mấy thứ kia đối với em mà nói chẳng có tác dụng gì.”
Lăng Vi cảm thấy mình hơi buồn cười, cô từng yêu, dựa vào đâu người ta từng yêu người khác mà cô lại canh cánh trong lòng?
Tuy hiểu đạo lý này nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Vẻ mặt Diệp Đình cười nhạo: “Ồ, ghen sao?”
Anh sờ eo cô: “Tiền tài chính là vật ngoài thân, thứ quý giá nhất của anh không phải đều cho em rồi sao?”
“Anh cho em cái gì hả?” Lăng Vi đỏ mặt, bọn họ vẫn rất thuần khiết, cô làm gì có được thứ quý giá nhất của anh cơ chứ? Ngoại trừ lần đó cô cống hiến một chuyện…Diệp Đình hừ mộ tiếng:”Em cái con người này… làm rồi không nhận nợ hả? Anh thật ủy khuất…” anh nắm tay cô đặt lên môi hôn một cái.
Lăng Vi đổ mồ hôi, sắp ngồi không yên rồi.
Diệp Đình đưa tay lên chỉ chỉ trán cô: “Nhìn tâm tư xấu xa của em kìa, thứ quý giá nhất của anh không phải trái tim anh sao? em nghĩ gì vậy hả? Trái tim của anh đều cho em, em nhìn không hiểu, nó ủy khuất lắm em biết không hả?”
Lăng Vi che mặt… ôi chao má ơi… người này quá xấu xa rồi.
Cả người Lăng Vi sắp bị thiêu đốt, cô đứng lên, chạy ra ngoài. Vừa đi được hai bước đã bị Diệp Đình bế lên.
Anh đột nhiên cười tà: “Thâи áι à, em đúng là tên háo sắc… không chỉ mơ ước dung mạo của anh mà còn mơ ước Diệp đại nhân nhà anh. Em muốn thì nói với anh, em không nói, sao anh biết là em muốn cơ chứ?”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi, không nói được một lời. Cô ôm cổ anh, cắn răng nói: “Anh… cút….”
Diệp Đình cười rộ lên, ôm cô thay quần áo đi làm.
Tới cửa công ty, Diệp Đình xuống xe ôm ngang cô lên, dọc đường rêu rao thoải mái ôm cô vào phòng thiết kế.
Dọc đường đi không ít người chạy tới xem náo nhiệt.
“Má ơi.. tình huống gì vậy? Ôm công chúa hả?”
“Trời ạ, ngược chó độc thân như thế… thật sự hay lắm sao? Nhanh đưa tôi đến bệnh viện chữa thương đi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc