Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 67

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi “xì” một tiếng: “Anh nói ai là đương gia chủ mẫu...”
Mặt cô đỏ bừng, mím môi nói: “Anh đừng có mà khổng tước xòe đuôi, tự mình đa tình... Em chỉ sợ Lôi Đình luẩn quẩn trong lòng, khuyên bảo cô ấy chút thôi.”
Diệp Đình híp mắt, ý cười càng sâu.
Lăng Vi đột nhiên nâng khóe trừng anh: “Cái con người nham hiểm như anh, em thật khinh thường nói chuyện với anh!”
Diệp Đình cười: “Anh nham hiểm như thế nào?”
Lăng Vi hừ một cái: “Đừng cho là em không biết! Lôi Đình khẳng định là bị anh hãm hại! Cô ấy làm chuyện anh muốn làm, lại còn phải chịu phạt thay anh!”
Diệp Đìn*** nề cười nhìn thẳng vào cô: “Nhóc này, em biết nhiều thật đấy!” Nói xong, thuận thế đè lên cô.
Lăng Vi thúc anh, hỏi: “Thì thế nào? Anh còn muốn *** diệt khẩu à?”
Giọng nói trầm thấp của Diệp Đình vang lên bên tai cô: “Chúc mừng em, trả lời...” Nói xong, lợi dụng nụ hôn mà diệt khẩu.
Ở bệnh viện ở hai ngày, Lăng Vi càng ngày càng nôn nóng, hôm nay cô trộm bảo y tá chuẩn bị giúp cô hai que thử thai.Cô chống gậy, chịu đựng đau đớn nhảy đến buồng vệ sinh, gây sức ép nửa giờ, cuối cùng cũng chuẩn bị xong.
Cô đứng bên cạnh bồn rửa tay, cẩn thận nhìn chằm chằm biến hóa của vạch đỏ trên que thử: “A? Một vạch?” Chứng minh không mang thai. Cô sợ nghĩ sai, lại lật qua xem thuyết minh...
Quả thật, một vạch là không mang thai.
Tuy không mang thai, nhưng là không xác định chưa làm gì đó với Diệp Đình đúng không?
Lăng Vi mê mang, hoàn toàn nghĩ không ra! Phiền ૮ɦếƭ! Lần đầu người ta nào là đau nào là nhức! Cô lại đặc biệt, chẳng biết xác định kiểu gì, cuối cùng đã hiến thân vì sự nghiệp sinh sản vĩ đại của nhân loại hay chưa... Che mặt...
“Khụ khụ ——” Đột nhiên... Diệp Đình không biết làm sao vào được! Thanh âm trầm thấp dễ nghe của anh vang lên bên tai: “Tiểu Vi Vi, em đang làm gì thế?” Anh cúi xuống nhìn qua tay cô. Vừa nhìn, lập tức nhướn mày: “Em đang... thử thai?” Vẻ mặt của anh cực kỳ phức tạp.
Lăng Vi như bị phỏng, lập tức ném que thử thai đi, cô quay đầu hừ một tiếng: “Sao nào? Chính mình làm chuyện xấu, còn không muốn gánh vác hậu quả?”
Diệp Đình dựa tường, mím môi buồn cười nhìn cô. Biểu tình kia tựa hồ muốn nói: “Em đúng là đồ ngốc!”
Lăng Vi cau mày nhìn anh.
Chỉ thấy anh xoay người đi ra ngoài, nhấn chuông gọi y tá tới.Sau khi y tá tới, đỡ Lăng Vi đến giường bệnh ngồi xuống. Diệp Đình cầm một quyển sách lật xem, anh không ngẩng đầu, nói với y tá: “Nói cho phu nhân nghe những kiến thức thông dụng về thử thai.”
“Vâng, tiên sinh.”
Y tá thật cẩn thận nâng chân Lăng Vi, đặt chân cô lên giường, lấy chăn nhẹ nhàng bao lại.
Lúc này mới nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, bây giờ thử thai rất đơn giản. Rất nhiều phụ nữ có thai đều dùng que thử thai để thử, nhưng que thử chỉ có tính tham khảo, không có kết quả chuẩn xác, không thể làm chuẩn, muốn xác định đã mang thai hay chưa phải đến bệnh viện để bác sĩ kiểm tra. Nhưng cũng có thể phán đoán bằng kinh nghiệm, nếu vợ chồng sau khi hành phòng, kinh nguyệt chưa tới có thể coi là một tiêu chuẩn. Giấy thử thai kiểm tra có thể thử được thai nhi khoảng 10-15 ngày.”
Phải 10-15 ngày? Lâu như vậy?
“Ừm...” Lăng Vi nghi hoặc hỏi: “Không phải làm xong, lập tức có thể thử được à?”
“Phốc —— khụ khụ...” Y tá che mặt ho khan.
Sóng to gió lớn thổi qua, y tá đợi đến nửa ngày mới ngừng lại được, ra vẻ trấn định nói: “Không phải, phu nhân... Có que thử thai trên bản thuyết minh nói có thể thử thai 7-10 ngày, nhưng phụ nữ có thai nồng độ hoocmon chưa cao nên kiểm tra cũng không quá chuẩn. Có điều, nếu ngài sốt ruột muốn biết, có thể ở bệnh viện thử máu, nhanh nhất 7 ngày là có thể.”
“7 ngày? Được... Vậy tôi chờ đến 7 ngày rồi thử lại.”
Lăng Vi có chút nôn nóng... Kiến thức về sinh lý thiếu thốn, lại càng chứng minh cô là một “nam nhân”... Ai, chính cô bình thường rất ít khi chú ý tới mấy thứ tri thức đó, lại không ai dạy, bạn bè càng khỏi phải nói, Hạ Tiểu Hi như vậy... Còn nói với cô hôn môi sẽ mang thai kìa, so với cô còn không đáng tin hơn...
Sau khi y tá ra ngoài, Diệp Đình nâng mắt nhìn cô, Lăng Vi làm bộ trấn định hừ một tiếng: “Em không biết, vì sao lại... thử thai không phải như em nghĩ...”
Diệp Đình phì cười. Anh đột nhiên đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, vươn tay ôm cô vào trong ***.
Anh dán vào tai cô, thanh âm từ tính nói: “Bảo bối, em thử thai không nên thử nước tiểu, hẳn là thử tay...” Nói xong, cầm tay cô, khẽ niết niết trong lòng bàn tay.
“...” Lăng Vi giương miệng, sửng sốt! Mặt “Oanh” một tiếng, giống như nổ tung, đỏ như quả chua! Lượng tin tức của mấy câu này thật lớn, từ từ —— để cô tưởng tượng!
Ánh mắt Diệp Đình thâm trầm nhìn chằm chằm vào cô.
Anh đưa tay, nhéo nhéo mặt cô, đưa sách cho cô xem: “Em xem xem, muốn hôn lễ như thế nào? Muốn tổ chức ở đâu? Hải đảo? Thảo nguyên? Hay là dưới nước? Hay là trên không?”
Lăng Vi còn chưa lấy lại tinh thần.
Diệp Đình nhìn cô một lúc lâu, khép sách lại, không nói nữa...
Anh đứng lên, nghĩ nghĩ...Quả thật là anh quá vội vàng... Anh là rất muốn cho cô một hôn lễ thế kỷ, nhưng... Cô vợ nhỏ của anh hình như vẫn chưa sẵn sàng thì phải...
Vẫn là chờ của chân cô tốt lên rồi nói sau.
Đêm.
Nhóm mười người firewall siêu cấp đứng đầu thế giới đều online.
Chính Hiền: Nhìn chị dâu đau... Tôi thật muốn khóc, trong lòng tôi quá khó tiếp thu rồi. (biểu tình: rơi lệ)
Quân Dương: Ừ, lúc này chị dâu thật đúng là mình đầy thương tích, không biết cô ấy có thể nửa đường bỏ cuộc hay không... Một cô gái không ai lại muốn như vậy đi? Mỗi sáng tỉnh lại suy nghĩ đầu tiên là bà đây vậy mà vẫn còn sống?! Ai, giống như vậy, mỗi ngày đều cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp... Chị ấy sẽ sợ hãi đi? Không biết có lựa chọn rời xa anh Đình hay không.
Chính Hiền: (biểu tình: lửa giận) Miệng quạ đen! Chị dâu mới không yếu ớt như vậy!
Quân Dương: Cậu đừng không tin... Cái này thật sự rất khó nói... Tình yêu có vĩ đại đến đâu cũng không bằng tính mạng được! Nếu đổi là tôi, tôi khẳng định chịu không nổi...
Quân Dương: @ tất cả thành viên, đâu hết rồi? Mọi người đi đâu vậy?
Tần Sanh: Lăng Vi không yếu ớt như vậy +1Kaya: Tần Sanh nhà tôi nói cái gì cũng đúng.
Diệp Đình: Tôi không nói lời nào, không có nghĩa là tôi không tồn tại...
Quân Dương: (biểu tình: khủng pố / nhìn trời) Tôi gì cũng chưa nói...
Vinh Tứ: Tình huống gì vậy?
Quân Dương: Móa! Tứ ca, anh ở Amazon mà vẫn có tín hiệu?
Vinh Tứ:... Sáu đứa ở Bắc Cực còn có tín hiệu, vì sao anh lại không có?! Cậu nói không có tín hiệu là Tiểu Bát à?
Vương Bát: Ông đây hận các người! (đối phương đã offline)
Yến Lục: Thuyền của chúng tôi đang phá băng, phía trước có một con thuyền du lịch của nước XM mắc cạn gần một tháng, lữ khách trên thuyền vô cùng khủng hoảng, trên thuyền đã không còn đồ ăn. Quân hạm quốc gia bọn họ đi qua không nghĩ cách cứu viện bọn họ... Bởi vì nghĩ cách cứu viện khó khăn thật sự quá lớn! Làm không tốt thì đều ૮ɦếƭ hết ở đó... Chúng tôi đang nghĩ cách cứu viện bọn họ, anh em chúc tôi may mắn đi. (đối phương offline)
Chính Hiền: (biểu tình: nhiệt lệ) Lục ca cố lên!
Vinh Tứ: Khóc cái gì? Như đàn bà! Ông đây hôm qua suýt nữa rơi vào ổ mãng xà kìa... Đúng rồi, Tiểu Đình và Tiểu Tuấn đâu?
Quân Dương: Tiểu Đình phạm lỗi chịu phạt, anh Tuấn đang chịu phạt cùng cô ấy.
Vinh Tứ:... A Đình lại Tra t** người...
Diệp Đình: Bọn họ là tự nguyện.
Vinh Tứ: Thật vất vả tôi mới online được, để tôi nói chút, bọn họ nói chị dâu là xảy ra chuyện gì? A Đình cậu tìm được người trong lòng? Sao lại không biết tiết chế như vậy, cậu có phải lại quá mãnh liệt rồi không, làm con nhà người ta bị thương khắp nơi! Cậu không biết thương hương tiếc ngọc à? Anh nói cho cậu biết, túng dục quá độ sẽ làm tinh nguyên bị hao tổn! Dễ hư thận! Tiểu tử nhớ chú ý!
...
Đột nhiên im lặng, làm Vinh Tứ chat một câu: Móa, mạng với mẽo! Lại rớt nữa rồi!
Diệp Đình:...
Quân Dương: Chúng tôi cũng chưa nói gì... (nhìn trời)
Vinh Tứ: Móa! Có chuyện mau nói, có rắm mau thả! Ông đây bị con báo cái đuổi—— đệt! (đối phương đã offline)
...Quân Dương: Anh Đình, anh đối tốt với chị dâu một chút, cô gái như chị dâu không nhiều lắm...
Diệp Đình: Ừ.
Chính Hiền: Đau thương... Ai nha! Tứ ca! Báo cái mùa này đang đến kỳ - phát - tình! (kinh sợ)
...
Ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày, tiểu mỹ nữ Vương Lâm H**g phấn gọi cho Việt Dương: “Vi Vi! Vi Vi —— Lý Bằng Phi sắp trở lại! Nam thần của mình, lâu rồi mình không gặp anh ấy!! Mấy hôm nay mình nằm mơ đều mơ thấy anh ấy!”
Lăng Vi lập tức kích động! Lý Bằng Phi... cuối cùng đã trở lại!
Sự thật năm đó cha mẹ cô bị hại sắp được phơi bày! Cô phải lập tức quay về Lan Mị!
Lăng Vi lập tức nói: “Lâm Lâm, ngày mai mình quay về tổng bộ, không bằng mời mọi người tới nhà mình ăn một bữa cơm đi. Danh sách mở tiệc chiêu đãi cậu quyết định.”
“Tốt tốt! Thời gian thế nào?”
“Cuối tuần này được không?”
“Cuối tuần?” Tiểu mỹ nữ suy nghĩ một chút: “Có thể nha!” Còn mấy ngày nữa thôi, Lý Bằng Phi tuyệt đối có thể. Vương Lâm hoan hô nhảy nhót nói: “Mình đi viết danh sách!” Cúp máy, vội vàng viết danh sách khách mời.Lăng Vi dám chắc chắc, tên người đầu tiên cô viết nhất định là: Lý Bằng Phi!
Sáng hôm sau, trời trong nắng ấm. Diệp Đình và Lăng Vi thu dọn xong hành lý, đến bến tàu chuẩn bị rời khỏi đảo san hô. Bởi vì Lăng Vi trên người có vết thương, không thích hợp ngồi máy bay, cho nên, bọn họ sửa lại đi đường thủy.
Xe của Irene (Irene) đột nhiên xuất hiện ở bến tàu.
Xe dừng trước mặt Diệp Đình và Lăng Vi, cửa xe mở ra, Irene đội nón đen bước xuống, trộm đưa cho Diệp Đình một tờ giấy.
Lăng Vi nhìn thấy trên bàn tay Irene bị lửa đốt ra một vết sẹo khó coi!
Irene đeo găng tay trắng, nói: “Trang viên Lotta đột nhiên cháy, may là thư phòng của Paul có một cái mật đạo...” Nói xong, lại thở dài nói: “Cũng không biết là ai, vậy mà biết vị trí mật đạo của Paul, không chỉ chặn lại, còn bơm CO2 vào... May mà Paul cho người nổ ở ngoài đánh sụp mật đạo, nếu không mọi người hôm nay không gặp được tôi rồi.”
Irene tuy nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lăng Vi giống như thấy được cảnh kinh tâm động phách đêm đó!
Lăng Vi nhìn ra ngoài mặt biển rộng mênh ௱ôЛƓ, cô làm bộ không nghe thấy, ánh mắt nhìn ra rất xa.
Diệp Đình mím môi, không nói gì. Xoay người, mở tờ giấy Irene đưa cho anh ra.
Bên trong viết hai hàng chữ: “Nếu anh hẹn giúp tôi người tặng khuyên *** kia... Tôi sẽ nói cho anh biết sự thật về chuyện mẹ anh qua đời...”
Sắc mặt Diệp Đình bỗng nhiên biến đổi!
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, nhìn lướt qua tờ giấy kia, lúc này mới hiểu được, hóa ra anh tặng bộ khuyên *** kia cho Irene, là vì anh muốn biết một số chuyện.
Sắc mặt Diệp Đình âm trầm.
Anh thẳng lưng, đôi mắt tối sầm, không biết đang nghĩ gì.
Lăng Vi chỉ thấy, dưới ánh nắng mai... Bóng lưng thẳng tắp của anh sao nhìn cô đơn lạ...
Lăng Vi giống như có thể cảm nhận được cỗ áp lực vô hình trong nội tâm anh! Thật lớn, thật nặng nề!
Mười hai năm, cô vẫn luôn một mình...
Anh, cũng đâu có khác gì?
Không hiểu sao lại đau lòng, Lăng Vi nghiêng người qua, từ phía sau ôm thắt lưng anh. Gương mặt cô dán vào lưng anh.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng thầm nói: Diệp Đình... Nếu anh đồng ý, em nguyện làm người vợ đồng cam cộng khổ đi cùng anh suốt đời.
Thân mình Diệp Đình cứng đờ, quay đầu lại, nghiêng mặt nhìn cô.
Lăng Vi làm như chuyện gì cũng không xảy ra, ngẩng đầu im lặng nhìn vào mắt anh. Diệp Đình nhìn chằm chằm cô, ánh mắt càng thêm thâm trầm. Nâng mặt cô lên, dùng hôn lên môi cô. Anh bế cô lên, bước lên bậc thang trên thuyền.
Trong khoang thuyền xa hoa u tĩnh, anh cầm tay cô, xiết chặt.
Lúc này, Irene đi lên theo, lấy từ trong túi ra một cái phong thư.
“Đây là tôi tốn hết công sức tìm trong mật thất ba anh ra, hy vọng hữu dụng với anh.”Diệp Đình xé phong thư, lấy thư bên trong mở ra đọc.
Lăng Vi nhìn thấy sắc mặt Diệp Đình trắng bệch!
Trên thư viết gì? Khiến sắc mặt anh khó coi như vậy?
Thư đặt trước mặt cô, hoàn toàn không có ý kiêng dè cô.
Lăng Vi nghĩ nghĩ, vẫn cúi đầu, đọc lướt qua. Không phải cô tò mò nội dung bức thư, mà là cô muốn giúp anh, chẳng ngại dùng hết chút sức lực nhỏ nhoi của mình.
Bởi vì, người này khiến cô đau lòng!
Vô cùng đau lòng! Đau như tim nhỏ máu!
Cô cúi đầu, nhìn lá thư kia.
Thể chữ trên bức thư đoan trang hùng tú, thần vận siêu dật, hiển nhiên người viết là nữ.
Trong thư chỉ có vài câu: “Paul! Ông hủy hoại gia đình tôi, hủy hoại danh dự của tôi, hủy hoại cả đời tôi, tôi cũng có thể không tính toán với ông, nhưng xin ông đừng làm khó dễ con trai tôi! Ông thả nó đi, tôi cho ông mạng này!”
Thời gian bên dưới... Là 20 năm trước, lạc khoản là: Diệp Khanh.
Diệp Khanh... mẹ Diệp Đình!
Nhưng thời gian vì sao lại là 20 năm trước? Diệp Đình năm nay 26 tuổi, trên tư liệu lúc Diệp Đình mới sinh ra, mẹ anh đã mất...
Bức thư này rõ ràng là lúc Diệp Đình sáu tuổi mới viết.
Khi đó, Diệp Khanh chưa ૮ɦếƭ?Lăng Vi khiếp sợ mở to mắt.
Vừa cẩn thận xem lại bức thư.
Trong thư nói, Paul, ông hủy hoại gia đình tôi, hủy hoại danh dự của tôi, hủy hoại cả đời tôi...
Vì sao bà ấy lại nói “hủy hoại gia đình tôi”?
Theo lẽ thường mà nói, nếu bà ấy và Paul tình cảm vợ chồng không hòa hợp, bà ấy hẳn nên dùng từ: “Ông hủy hoại hôn nhân của tôi...”
Mà không phải “Ông hủy hoại gia đình tôi...”
Cái này không hợp, trừ khi... Trước khi Diệp Khanh gả cho Paul đã có gia đình...
Lăng Vi khiếp sợ nhìn về phía Diệp Đình, trong con ngươi đen thẳm của anh sóng dữ cuồn cuộn, giống như nổi cơn giông tố.
Ngón tay cầm thư của anh khẽ run, trong con ngươi đầy lửa giận tràn đầy ẩn nhẫn.
Lăng Vi cầm tay anh, Diệp Đình lập tức hoàn hồn.
Anh nâng mắt liếc Irene liếc một cái, lấy ra một lá thư đưa cô ta.
Irene tiếp nhận, lập tức mở ra. Nghiêm túc cầm bật lửa, đem phong thư cùng lá thư đốt sạch.
“Tôi về trước, chúng ta lợi dụng lẫn nhau, tôi khỏi nói cảm ơn.” Irene cầm lấy túi xách ra khỏi khoang thuyền.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình nói: “Tin tức này cũng không hẳn là xấu.”
Anh nâng mắt nhìn cô, Lăng Vi nắm tay anh nói: “Mẹ anh có lẽ còn sống, đây là tin tức tốt!”
Diệp Đình cầm chặt tay cô, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô: “Em sẽ giúp anh tìm bà ấy chứ?”
“Em?” Lăng Vi cười khổ: “Năng lực của em chỉ sợ không giúp được anh, nhưng em sẽ cùng anh.”
“Được!” Diệp Đình rung động, trong mắt không giấu được kích động.
Anh cầm chặt tay cô: “Anh nhất định phải tìm được bà, cho dù phải lật tung cả thế giới anh cũng phải tìm được bà ấy!”
Lúc thuyền cập bờ đã là năm giờ chiều.
Trên đường đi, tin tức đều thay nhau đưa tới: “Buôn bán cá sấu - chủ tịch PG Paul - Louis bị vây trong biển lửa, tìm được đường sống trong chỗ ૮ɦếƭ! Tuy rằng thoát khỏi cánh cửa sinh tử lại lâm vào nguy cơ mất danh dự! Cổ phiếu của PG giảm tới đáy, cổ đông điên cuồng! Một thế hệ buôn bán đế quốc PG—— gặp phải cảnh phá sản!”
Trở lại biệt thự, Lăng Vi vừa mệt vừa oải, Diệp Đình trực tiếp ôm cô vào phòng tắm, không nói hai lời đưa tay *** áo cô.
Lăng Vi rống lên một tiếng: “Làm gì vậy?”
Diệp Đình thản nhiên nhìn cô một cái: “Nhìn tay em chân em kìa, tự tắm được?”
Cánh tay Lăng Vi trật khớp đã hoàn toàn tê dại, căn bản không nâng lên được, chân lại càng khỏi nói, sớm đã mất cảm giác.Diệp Đình ghét bỏ nói: “Cả người gầy được có vài lạng thịt, nhỏ tới mức không thấy *** ở đâu. Trước sau đều giống nhau, bằng phẳng.” Vừa phun tào, vừa xả nước tắm, hòa sữa tắm, ôm cô đến cạnh bồn tắm ngồi.
Lăng Vi ngồi bên cạnh bồn tắm, đưa tay đỡ lấy bờ vai anh, dùng sức lườm anh một cái: “Không biết tay ai tiện, còn ham sờ cái chỗ bằng phẳng của người ta!”
Diệp Đình hừ một tiếng, đưa tay dội nước ra sau lưng cô: “Sờ cũng không có cảm giác gì, cứ như sờ đá cẩm thạch.”
“Xì ——” Lăng Vi thật không chịu nổi: “Đá cẩm thạch nhà anh làm bằng chất liệu này chắc!” Cô cố ý lại gần anh.
Diệp Đình trấn định, Lăng Vi khiêu khích nhìn thẳng Diệp đại nhân.
Bị cô trừng như vậy, Diệp đại nhân chịu áp lực đặc biệt không chịu thua kém đứng lên chào cô.
Lăng Vi cười nhạo anh: “Còn nói không có cảm giác?”
Diệp Đình đen mặt, hận không thể đè cô ra bồn tắm mà làm, nhưng giờ cái thân thể nửa tàn phế này của cô, làm sao anh động tay được.
Luyến tiếc không muốn động đến cô, chỉ có thể ủy khuất bản thân mình! Nhưng cái cảm giác bị cô trêu chọc kia đúng là đáng giận!
Lăng Vi lấy nước tạt lên người anh: “Cho anh hạ hỏa.”Diệp Đình cười tà: “Rảnh rỗi quá phải không? Hay là em cảm thấy hai chúng ta đủ quen thuộc, có thể tiến thêm một bước, làm chuyện gì đó, hả?”
Lăng Vi 囧.
Diệp Đình đột nhiên thân tay, kéo cô lên đùi mình, *** hôn cô: “Nếu em vội vàng muốn hiến thân cho anh như vậy, anh sẽ không để ý chân em tay em đang đau đâu.”
Lăng Vi kinh ngạc. Anh lời này ý tứ...
Tiếp theo: “Bùm” một tiếng... Hai người đột nhiên ngã vào bồn tắm...
Sáng sớm hôm sau, Lăng Vi trợn mắt... Chỉ cảm thấy cả người ê ẩm...
Đêm qua, anh “tốt bụng” giúp cô tắm rửa, sau đó không khống chế được, không cẩn thận ngã vào trong nước, kết quả thạch cao dính nước... Anh lại ôm cô đi bệnh viện một lần nữa bó thạch cao...
Lăn lộn đến nửa đêm, mệt đến xương sống thắt lưng cô đau nhức! Lăng Vi ngẫm lại, thật đúng là cảm thấy buồn cười.
Cô nghiêng đầu, nhìn gương mặt tuấn tú đang say ngủ của anh.
Cô muốn ngồi xuống, nhưng không đủ khí lực... Cánh tay trật khớp và mắt cá chân sưng lên như bánh mỳ, đang ẩn ẩn đau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc