Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 65

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi co người lại nấp sau sô pha.
Chỉ nghe thấy tiếng chai chai lọ lọ bình bình trong phòng đều bị đạn bắn vỡ.
Cô cắn răng thầm hận, thật sự là năm xưa bất lợi! Mỗi ngày bị thương, thấy máu... Ai bảo cô tìm được một người đàn ông đứng ở địa vị cao như vậy chứ... Lăng Vi co người nằm trên mặt đất, đau đến mức cử động mạnh chút cũng không dám.
Bên tai là tiếng S***g kinh tâm động phách! Nằm im ở đây chẳng khác gì chờ ૮ɦếƭ cả, không khác chờ ૮ɦếƭ! Tất cả mọi người đang tìm công sự che giấu bản thân. Cô nhanh chóng lui đến giữa sô pha và cái tủ góc tường.
Lăng Vi sợ muốn ૮ɦếƭ, tim cũng như muốn nhảy khỏi ***g ***! Viên đạn Trước mắt “bang bang” bắn vào sô pha và tủ, có một viên gần như sượt qua da đầu cô bắn vào tường.
“A...” Lăng Vi sợ tới mức co người lại, cố gắng co mình lại càng nhỏ càng tốt, sợ viên đạn kia không có mắt chui vào người mình.
Tiếng S***g bên tai đến hồi kịch liệt nhất! Cứ như vậy, cô chắc chắn bị bắn ૮ɦếƭ!
“A——” Đột nhiên một thân ảnh khí phách, sát khí đầy người vọt tới bên cạnh cô, nháy mắt đẩy ngã sô pha, đem cô hoàn toàn bao phủ ở phía trong. Lăng Vi chỉ nghe bên ngoài Lôi Tuấn vội vàng hô to: “Anh Đình——”“Phốc” một tiếng, có người trúng đạn.
Diệp Đình! Anh ấy bị thương! Anh là vì bảo vệ cô mà bại lộ vị trí của mình?! Lăng Vi sợ tới mức muốn xốc ghế sô pha lên, nhưng là sô pha quá nặng, cô chỉ có một tay, đẩy thế nào cũng không đẩy được.
Lăng Vi lòng nóng như lửa đốt, nếu không phải vì bảo vệ cô, anh không cần lao tới! Anh chỉ cần trốn đi sẽ không bị thương!
Không biết anh bị thương có nặng không?!
Hy vọng anh không sao cả! *** Lăng Vi muốn vỡ tung! Cô dùng sức đẩy sô pha, nhưng bàn tay kia làm thế nào cũng không có đủ lực! Cô nâng chân dùng sức đá sô pha!
Cô gấp đến độ cả người đều là mồ hôi.
Cũng không biết có phải vì quá gấp hay không, tai trái và chân phải của cô dùng lực đẩy, vậy mà đẩy được sô pha lên.
Bên ngoài rất tối, cô còn chưa thích ứng với bóng đêm, đột nhiên nhìn thấy... Mái nhà đối diện ngoài cửa sổ có một chấm màu đỏ!
“Diệp Đình —— có S***g bắn tỉa! Mau tránh ra!”Viên đạn kia đánh vỡ thủy tinh bay về phía *** Diệp Đình——
Trong bóng đêm, Diệp Đình chỉ thấy một cô gái nhào về phía anh, hơi thở quen thuộc kia khiến anh nhận ra, là Lăng Vi!
Tiếp theo, một viên đạn”Vèo” một tiếng bay qua: “A ——” *** Lăng Vi đau xót, chỉ cảm thấy có một thứ gì đó bén nhọn đâm vào ***! Bên tai truyền đến”răng rắc” một tiếng giòn vang —— không biết là cái gì vỡ vụn!
Diệp Đình hoảng sợ ôm cô, anh ngây người tại chỗ. Cúi đầu chỉ thấy *** cô một mảnh huyết hoa, quần áo của cô lập tức bị nhiễm đỏ! Thân mình cô xụi lơ, rơi vào hôn mê! Diệp Đình chỉ cảm thấy máu nóng xông tới đỉnh đầu! Sợ tới mức nói không ra lời. Lôi Tuấn, Lôi Đình bọn họ toàn bộ choáng váng! Tần Sanh, Kaya không tin nổi nhìn chằm chằm Lăng Vi. Cô cần bao nhiêu dũng khí và tình cảm mới dám thay người khác đỡ đạn?! Quân Dương và Chính Hiền quả thực không thể tin được hai mắt của mình, *** Lăng Vi trúng đạn... Không biết có thể... nguy hiểm đến tính mạng hay không...
“A ——” Quân Dương đột nhiên trúng đạn ——
“Giải quyết bọn họ trước rồi nói sau!” Tần Sanh “đoàng đoàng đoàng” nổ S***g về phía kẻ địch.
Ở một góc, Diệp Đình ôm Lăng Vi, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và không dám tin, giờ này khắc này, anh ngay cả nửa lời cũng không nói lên được. Trong mắt anh dâng đầy tình cảm đau, yêu, hận mãnh liệt!
Diệp Đình hai mắt đỏ bừng, nổi giận xung thiên! Anh như phát điên, vọt tới cửa sổ, giơ S***g điên cuồng bắn ra bên ngoài, hai mắt anh đỏ như máu, ấn chiếc nhẫn trên tay, lạnh lẽo ra lệnh: “Động đến người của ta, giết không tha! Toàn bộ hành động! Đem Paul - Louis Tư lên!!”
Diệp Đình giống một pho tượng ma thần phát điên sừng sững trong khoảnh khắc trang viên Lotta rực ánh lửa!
Bên ngoài có không ít người đều hoảng sợ lùi về phía sau, ngay cả máy bay trực thăng cũng may xa mấy chục mét. Không hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ trở về chỉ có con đường ૮ɦếƭ, nhưng Diệp Đình đứng ở cửa sổ còn đáng sợ hơn cả thần ૮ɦếƭ!
Trang viên Lotta bị đốt cháy, nếu Paul - Louis bất hạnh táng thân biển lửa, vậy bọn họ còn có thể tìm được đường sống. Một vài kẻ muốn giữ mạng đã lùi lại, tiếng S***g lập tức ngừng hơn phân nửa.
Diệp Đình cả người bừng bừng sát khí, anh lên một chiếc trực thăng, như ma thần chỉ tay về phía trước: “San bằng từng tấc đất gia tộc Louis lên cho tôi!”
Tiếp theo đã thấy có mấy chục kho hàng bên bờ biển: “Rầm rầm rầm rầm” nổ vang ——
Lôi Tuấn đầu óc kêu ong ong: “Anh Đình, anh điên rồi... Sắp xếp lâu như vậy, thời cơ còn chưa đến.” Nhưng Lôi Tuấn biết, là đàn ông, làm sao có thể trơ mắt nhìn người con gái mình yêu thương ngã xuống còn có thể nhịn được?
Diệp Đình đôi mắt lạnh lẽo cho trực thăng lái về phòng bệnh, anh rất nhanh vọt tới bên cạnh Lăng Vi, nhìn *** cô tràn đầy máu tươi, cô thống khổ co người lại trên đất không ngừng run rẩy.
Diệp Đình quỳ bên cạnh cô, ngón tay run rẩy chạm vào cô, ôm thật chặt.
“Vi...” Giọng anh run run, tay anh che miệng vết thương đang chảy máu của cô, anh sắp điên lên mất!Vì sao lại như vậy? Vì sao lại như vậy?
Anh thật vất vả... Mới tìm được cô... Thật vất vả trả giá chân tâm, đổi lấy lại là kết quả như vậy sao?
Lăng Vi nằm ở trong lòng, anh, dần dần tỉnh lại, cô hình như nghe thấy tiếng tim anh... tan vỡ.
Đau, như đào tim móc phổi!
Lăng Vi chịu đựng đau đớn, đột nhiên đưa tay lau lau ***, nhíu mày cười khổ: “Em không sao... Anh đừng lo lắng.” Tiếp theo, cô đưa tay kéo vòng cổ ra: “Anh xem... Là nó thay em cản viên đạn...” Diệp Đình ngưng mắt, nhìn về phía vòng san hô đỏ kia...
Mặt chiếc vòng đã vỡ nát... Viên đạn bắn vào vòng cổ kim cương san hô, lệch đi, viên đạn găm vào vách tường phía sau cô, mà *** cô chính là vòng cổ cắt qua da nên bị thương! Nhưng xung lượng viên đạn rất lớn, miệng vết thương này cũng không nông. May mà không phải vết thương trí mạng!
Máu trên đỉnh đầu Diệp Đình lập tức quay về toàn thân.
Anh đột nhiên ngã ngồi xuống đất, một tay ôm cô vào ***, hít thở sâu, Lăng Vi Lăng Vi... Em đúng là không muốn sống nữa, cũng dám nhào tới đỡ đạn cho anh! Nếu không có cái vòng cổ kia, em với anh đã âm dương xa cách, em có biết không?Lăng Vi cũng đưa tay ôm anh, mặt cô chôn ở *** anh, nghe thấy tiếng trái tim anh đập thình thịch dồn dập! Hiển nhiên anh vừa rồi đã cực kỳ sợ hãi!
Mồ hôi trên người Lăng Vi đã ướt cả quần áo, ướt cả cánh tay anh. Tuy chiếc vòng cổ kia cản viên đạn lại giúp cô, nhưng lực viên đạn bắn tới vẫn rất lớn! *** cô đau vô cùng. Hơn nữa, cánh tay phải trật khớp, chân trái đánh bó thạch cao, quả thực không ai thảm hại hơn cô được nữa. Bao nhiêu cô gái tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán muốn được gả vào nhà giàu, không biết, nhà giàu có tốt được hay không?
Diệp Đình ôm chặt cô: “Không có việc gì, đừng sợ. Anh đưa em đi băng bó miệng vết thương.” Tay anh vuốt vuốt tóc cô.
“Ách ——” đau! Cánh tay cô trật khớp, anh dùng sức như vậy, đau đến mức cô run run, mồ hôi trên trán như hạt đậu tí tách rơi xuống.
“Làm sao vậy?” Đèn trong phòng bị bắn vỡ, dưới ánh trăng mờ, anh không phát hiện sự khác thường của cô.
Lăng Vi cắn răng hít sâu, chịu đựng đau đớn, nói: “Cánh tay bị...”
Thanh âm của cô cũng run rẩy, hiển nhiên đau cực kỳ.
Cô nghe thấy tiếng Diệp Đình hít sâu, cô ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt phượng dài nhỏ của anh đằng đằng sát khí, vội vàng nói: “Chồng ơi... Mau giúp em đỡ cánh tay... Rất đau.”
Lửa giận trong mắt Diệp Đình lại dâng lên ngút trời!
Lăng Vi đưa tay nắm chặt anh.
Diệp Đình nhắm mắt lại, hít sâu, bình tĩnh bình tĩnh ——
Anh hít sâu, đau lòng đỡ lấy bả vai cô.
“Chịu đựng: “ Diệp Đình cầm cánh tay cô, nghĩ muốn chỉnh lại cho cô, nhưng... Như thế nào cũng không động tay được.
Cái loại đau đớn này... Anh ngẫm lại, cũng không nhẫn tâm.
Tần Sanh đi tới, vỗ vỗ vai anh: “Để tôi.”
Diệp Đình hít sâu một hơi: “Không cần, cậu quá mạnh tay.” Mấy người khác hai mặt nhìn nhau... A Đình... Thật sự vào tay Lăng Vi rồi... Mà Lăng Vi, cũng thật sự đáng được anh đối xử như vậy.
Diệp Đình cầm cánh tay Lăng Vi, nặng nề hít thở: “Nhịn xuống, sẽ rất đau.”Tần Sanh nhét một cái khăn vào miệng Lăng Vi, Lăng Vi cắn khăn mặt, gật đầu. Lôi Đình, Kaya đè Lăng Vi lại.
Diệp Đình thật cẩn thận chuyển động cánh tay của cô, ý đồ muốn cô chịu ít đau đớn nhất.
“Rắc ——” Tiếng xương cốt chuyển động: “Ưm ưm... A ——” Má ơi, thật sự rất đau!”A —— Diệp Đình!” Đau quá —— Nước mắt Lăng Vi “ào ào” rơi xuống, cô gào lên, kêu đến tê tâm liệt phế —— Lôi Tuấn và Tần Sanh lập tức xông lên hỗ trợ đè lại Lăng Vi. “Chị dâu, đừng sợ, lập tức sẽ tốt tôi!” Lôi Đình và Kaya vàng mắt đỏ bừng, nước mắt cũng suýt rơi xuống.
Đầu Diệp Đình đầy mồ hôi, anh cắn chặt răng cầm lấy cánh tay cô, anh chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt huyết chạy thẳng lên đầu, trong lòng vô cùng đau đớn! Anh đưa tay ôm chặt cô.
“Đừng sợ đừng sợ... Ngoan... Tốt lắm tốt lắm...” Giọng anh run rẩy kịch liệt, mang theo một tia nức nở. Lăng Vi càng không ngừng run, anh ôm cô, ngón tay nhẹ nhàng mà xoa mái tóc của cô, cằm gác lên trán cô: “Tốt lắm, không có việc gì... Không đau không đau... Lập tức tốt rồi...”
Anh giữ mặt cô, cúi người ôn nhu hôn lên môi cô. Trái tim nóng bỏng như bị hỏa thiêu!
Cô run run, khóc rấm rứt, ngay cả khí lực để khóc cũng không có.
Anh ôm cô, vô cùng đau lòng. Môi anh chạm nhẹ môi cô, nhẹ nhàng ôn nhu hôn cô, anh hôn ôn nhu say lòng người, như sợ làm đau cô, ôn nhu khiến người ta lo lắng. Hô hấp giống như lông chim thoảng qua mũi cô.
Anh thâm tình hôn cô, quấn quít, *** vào, như muốn hút đi linh hồn cô, như muốn hút hết tất cả tình cảm trong lòng cô ra nội.Cô ôm cổ anh, run rẩy cùng anh dây dưa, anh quấn quanh cô, bí mật mang theo sức mạnh cuốn hút lòng người, cô hoàn toàn sa vào nhu tình của anh, thở ra đều là hương vị ngọt ngào.
Anh là lần đầu tiên ôn nhu hôn cô như vậy, khiến cô hơi say, có chút hoảng hốt. Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác, chẳng sợ có ૮ɦếƭ vì anh cũng là cam tâm tình nguyện!
Cô đột nhiên nghĩ đến, anh ở yến hội đã nói một câu: Có được nụ hôn này, cuộc đời này như vậy là đủ rồi. Khi đó, mắt anh vừa đen vừa sáng, ánh mắt kiên định, khiến người ta yên tâm. Tâm tình lúc này của cô có lẽ giống anh khi ấy đi?
Cô đưa tay ôm sát cổ anh, Diệp Đình hôn cô, hô hấp càng ngày càng nặng, lực hôn cũng càng ngày càng mạnh lên.
Lôi Đình đứng bên cạnh ngượng ngùng quay đi, làm bộ không phát hiện. Tần Sanh, Kaya mím môi, nghiền ngẫm cười cười. Kaya nhích lại gần Tần Sanh, thân mình mềm mại cố ý vô tình cọ cọ lên tay anh.
Lần này Tần Sanh không đẩy cô ra. Ngược lại cầm tay cô.
Kaya như bị điện giật, cả người run lên. Một luồng nhiệt chạy thẳng lên đầu, mặt lập tức đỏ bừng.
Tần Sanh nghiêng mặt nhìn cô, cong môi cười, biểu hiện như trưởng thành già dặn lắm, thật ra ngây ngô như trái táo xanh.
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, Kaya ngược lại cứng ngắc không dám động đậy.
Hai anh em Lôi Đình và Lôi Tuấn làm bộ cái gì cũng không phát hiện, xấu hổ ngay cả tay cũng không biết để chỗ nào.
Một hồi lâu nhân, Lôi Đình lấy tới một chiếc hòm y tế: “Anh, mau cầm máu cho chị dâu.” Diệp Đình mở hòm y tế, quay lại lấy chiếc bao tay tiêu độc duy nhất lại, anh xé mở quần áo Lăng Vi, thủ pháp thành thạo thay cô rửa sạch miệng vết thương, cũng may miệng vết thương không sâu lắm, rất nhanh có thể khôi phục.
Trong nháy mắt, Diệp Đình đã băng bó xong miệng vết thương cho cô.
Lăng Vi ủy khuất bĩu môi. Diệp Đình xoa xoa mặt cô: “Khiến em chịu khổ rồi, nghĩ muốn phạt anh như thế nào đều tùy em.” Anh ôm cô, dán vào lổ tai cô, thanh âm trầm thấp từ tính nói: “Chúng ta chọn lúc nào đêm dài nhân tĩnh, cho em phạt thoải mái...”
Cô thật muốn đấm anh mấy cái, không đứng đắn được chút à?!
Lôi Đình che mắt làm bộ cái gì cũng không thấy, lại cầm một chai R*ợ*u xoa P0'p tới: “Chị dâu, em P0'p cho chị.”
Lôi Đình mở bình R*ợ*u, Diệp Đình nhận lấy: “Để anh.” Anh nắm tay, đem R*ợ*u xoa P0'p cho vào lòng bàn tay, đặt lên vai cô khẽ xoa.
Diệp Đình mạnh tay thật! Đau quá đau quá ——
Lăng Vi hít mũi, đau đến mức cô muốn ***! Cô cố nén nước mắt nói với Lôi Đình nói: “Lấy thuốc cầm máu tới, anh em bị thương, mau xử lý cho anh ấy.”Diệp Đình hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Chỉ là cánh tay trầy da một chút, không sao cả.”
Lăng Vi cầm lấy tay anh, tay trái anh máu thịt mơ hồ. Là vừa rồi lúc anh thay cô nhấc sô pha lên bị người đánh tới! Nếu không phải vì bảo vệ cô, anh sẽ không bị thương.
Lôi Đình đã sớm chuẩn bị thuốc trị thương, nhưng vì anh Đình vẫn lo cho Lăng Vi, cho nên cũng chưa băng bó.
Lúc này xác định cô an toàn, Diệp Đình mới vén tay áo trái lên.
Lôi Đình lại thay Diệp Đình băng lại.
Con ngươi Diệp Đình đen nhánh nhìn chằm chằm Lăng Vi, anh thấy khóe mắt cô còn vương lệ, vội vàng nâng tay lau cho cô: “Hôm nay dọa đến em, có sợ không?”
Cô cắn môi trừng anh, vốn không muốn nói chuyện, nhưng thật sự không nín được!
Cô giận dữ nói: “Sợ hãi! Đâu chỉ sợ hãi, em suýt bị hù ૮ɦếƭ, anh biết không?” Cô hung hăng trừng anh, dùng sức đấm vào *** anh: “Em rất sợ em cứ như vậy ૮ɦếƭ đi, em cũng sợ anh bị thương, sợ anh trúng đạn, sợ anh bị thương chỗ nguy hiểm! Anh không biết, vừa rồi em lo lắng muốn ૮ɦếƭ!”“Đứa ngốc...” Anh nâng lên tay dùng sức xoa đầu cô, ôm cô vào lòng, ở hôn lên trán cô.
Anh chấp nhất cầm tay cô đưa lên sờ mặt anh: “Em xem không phải anh không sao đấy còn gì. Nhưng em vừa rồi đem linh hồn nhỏ của anh dọa suýt bay mất.”
Tâm tình Lôi Tuấn, Lôi Đình đặc biệt phức tạp. Từ biết khi Lăng Vi và anh Đình có quan hệ như vậy, thái độ của bọn họ đối với cô đều không được như xưa.
Không nghĩ tới... Cô cũng dám thay anh Đình đỡ đạn!
Lăng Vi làm bộ không có việc gì cười cười: “Cũng may anh có dự kiến trước! Nếu không phải anh đưa em cái vòng cổ này, hôm nay em xong rồi. Không phải anh đã sớm biết hôm nay em xảy ra nguy hiểm đấy chứ? Xem ra chúng ta thật sự quá thông minh.”
Lúc này, Kaya đột nhiên bật cười, Lăng Vi nhìn qua phía cô, hít mũi nói: “Kaya, lá bài kia của cậu cũng quá chuẩn đi?” Nói xong nói xong, đột nhiên lại bĩu môi: “Nhưng... Cậu nói rõ ràng là đau khổ mà, đây có gì mà đau khổ?! Này quả thực vui muốn ૮ɦếƭ a! Đặc biệt là, người ta tìm đàn ông đòi tiền, mình tìm nam nhân là muốn ૮ɦếƭ a!”
“Ha ha ——” Lôi Tuấn vô tâm vô phế cười nói: “Chị dâu, gan chị cũng lớn thật! Vừa rồi thiếu chút nữa hù ૮ɦếƭ bọn em! Chị còn có tâm tình đùa giỡn.”
Lăng Vi nở nụ cười: “Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, tôi chỉ biết tôi không ૮ɦếƭ được!”
Mấy người khác đều cười theo, không khí không còn khẩn trương như vừa rồi nữa.
Lăng Vi nâng tay xoa xoa mặt Diệp Đình mặt, lo lắng nói: “Về sau làm sao bây giờ? Những người này cùng hung cực ác, nói không chừng ngày nào đó lại tới đánh lén anh!”
Còn chưa đợi Diệp Đình nói gì, Lôi Tuấn đã giành nói trước: “Chị dâu, chị cứ yên tâm đi, tính cảnh giác của anh em rất cao! Chỉ có vài người như vậy căn bản không thể tiếp cận được anh ấy. Thuật bắn S***g và tính cảnh giác của anh em toàn bộ thế giới cũng không có mấy người có thể so sánh, đừng nói là hơn ba mươi người, dù có nhiều gấp mấy lần cũng tuyệt đối không có vấn đề. Vừa rồi nếu không phải anh ấy sốt ruột lại đây bảo vệ chị, anh ấy cũng sẽ không...”
Lôi Tuấn còn chưa nói xong đã nhận được “lưỡi đao mắt” Diệp Đình phóng tới!
Cậu lập tức ngậm miệng.
Lôi Đình ở bên cạnh nở nụ cười, nói: “Chị dâu, chị không cần lo lắng thay anh Đình, chỉ cần chị an toàn, anh Đình có thể an toàn.”
Lăng Vi có chút đăm chiêu gật đầu, vừa rồi anh quả nhiên là sốt ruột chạy tới bảo vệ cô... Lúc này mới bại lộ vị trí của mình.
Lăng Vi đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, kỳ quái nói: “Mấy người không phải đều đi rồi sao? Sao tự nhiên đã quay lại rồi?”
Lôi Đình vừa muốn nói là lão đại Đình của bọn họ đột nhiên cảm thấy không khí có chút không đúng mới đột nhiên quay về phòng bệnh, nhưng Diệp Đình đã giành trước nói: “Bà bói Kaya này nói, hôm nay em có huyết quang tai ương... Nói cái gì cũng không chịu đi.”Lôi Tuấn cười hắc hắc, hùa theo Diệp Đình, tiếp tục nói: “Thật đúng là để Kaya bói đúng rồi!”
Lúc này, Lăng Vi nhìn qua phía Kaya, Kaya châm một ***, nhìn cô cười quỷ dị, ánh mắt khẽ liếc nhìn Diệp Đình. Lăng Vi lập tức hiểu ra, nhất định là Diệp Đình lo lắng để một mình cô lại phòng bệnh không thể hoàn toàn yên tâm...
Lăng Vi cầm tay Diệp Đình, Diệp Đình xoa xoa mặt cô.
Lăng Vi đột nhiên phát hiện, Quân Dương và Chính Hiền không ở đây.
Diệp Đình thấp giọng nói: “Quân Dương bị thương, Chính Hiền dẫn anh ta đi băng bó.”
Lăng Vi gật đầu. Trái tim treo trên cổ họng cuối cùng trở về ***g ***.
Đúng lúc này, Lôi Tuấn nói: “Anh, có người tỉnh.”
Diệp Đình quay đầu, chỉ thấy Lôi Tuấn đạp vào *** một người, chất vấn: “*** nó, nói thật cho ông, là ai phái mấy người tới?”
Người nọ cũng rất kiên cường, bụng trúng đạn cũng không khai ra người đứng sau mình. Anh ta quay mặt qua chỗ khác, cái gì cũng không nói.Diệp Đình ôm Lăng Vi đứng lên, đặt cô lên bàn. Anh đi đến bên cạnh người nọ, dùng chân đá đá cánh tay anh ta, bình tĩnh nói: “Mafia bên Arya... Trên cánh tay thường xăm hình rắn.”
Lôi Tuấn cúi đầu xem xét, quả nhiên nhìn thấy hình xăm con rắn.
Arya?
“Công chúa Isa... Không phải là công chúa Arya sao?” Lôi Đình tàn nhẫn địa trừng người nọ, hôm nay những người này... vậy mà không phải Paul - Louis phái tới??
Người nọ nằm trên vũng máu, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: “Mày đánh ૮ɦếƭ tao cũng sẽ không nói!”
“Cho mày mạnh miệng! Có phải tiện nhân Isa kia phái chúng mày tới?” Lôi Đình nhấc chân dùng giày cao gót đạp vào tay người nọ, người nọ hét thảm một tiếng!
Lôi Đình ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Đình, hỏi: “Anh, là người của Isa à? Em còn tưởng người của lão quỷ Paul phái tới...”
Diệp Đình cười lắc đầu: “Isa? Cô ta không ngu như vậy. Cô ta muốn tới tập kích chúng ta sẽ có cách khác. Tuyệt đối sẽ không tìm bọn mafia này. Như vậy rõ ràng khiến chúng ta nghĩ tới cô ta? Đầu óc cô ta còn không ngu ngốc như vậy.”
“Vậy là hãm hại?”
Diệp Đình đạp cánh tay người nọ nói: “Hình xăm này rõ ràng mới xăm lên.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc