Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 64

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Một lúc sau, anh thần thần bí bí lấy ra một bức ảnh, quơ quơ trước mặt cô, giống như tranh công mà kiêu ngạo cười một tiếng: “Em đoán xem người này là ai?” Khóe môi anh khẽ cong lên: “Sợi dây chuyền kia của cha mẹ em, chính là anh ta mua. Anh ta, đã đồng ý gặp em.”
“Thật sao?” Lăng Vi H**g phấn ôm chặt lấy anh, dùng sức hôn ‘chụt’ một cái trên mặt anh.
Trong đôi mắt Diệp Đình lại lóe lên ngọn lửa. Cánh tay dài duỗi ra, ôm lấy cô, sau đó cúi người, lại một lần nữa hôn sâu lên đôi môi đã đỏ mọng của cô.
Hôn đến mức động tình, người anh liền ép sát về phía cô.
Kết quả, cô bi kịch rên lên một tiếng… quên mất trên chân vẫn còn đang bó thạch cao.
Diệp Đình đau lòng: “Làm em đau sao?”
“Ừm… đáng ghét!” Lăng Vi cắn răng chịu đựng. Dây chằng sắp đứt đến nơi, đau như kim châm, đau đến mức cả người cô cũng run rẩy, tê tê cả một lúc lâu.
“Trách anh, đều do anh …” Diệp Đình nhíu chặt đôi mày, lòng đau giống như đao cứt. Anh ôm chặt cô vào trong ***, cằm đặt lên trán cô, không ngừng ma sát.
Bộ dạng kia, thật giống như còn đau hơn người bị thương là cô nhiều lắm.
Một lúc lâu sau, Lăng Vi mới thấy đỡ hơn chút.
Trên trán đã toát ra từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu.Diệp Đình giơ tay lên, khẽ lau mồ hôi cho cô.
Lăng Vi nhịn đau, nhặt bức ảnh dã rơi xuống đất lê, cẩn thận nhìn người trong bức ảnh: “Trẻ tuổi như vậy? Không thể nào?”
Trong hình là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, anh ta đang đứng trên đỉnh núi tuyết, xung quanh toàn là tuyết trắng xóa, còn anh ta mặc một bộ quần áo leo núi màu đỏ thẫm.
Bởi vì mặc tương đối nhiều, nên căn bản không thể thấy rõ được bộ dạng của người này, chỉ thấy dáng người anh ta rất cao, khí vũ hiên ngang.
Nhìn chằm chằm bức ảnh, Lăng Vi lắc đầu, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Mười hai năm trước, anh ta mua sợ dây chuyền… Khi đó, anh ta mới lớn đến chừng nào? Mới mười mấy tuổi?”
Diệp Đình nói: “Những người trong miệng ngậm khóa vàng, mười mấy tuổi cũng đã ngồi trên đống tài sản mấy tỉ, chiếc dây chuyền năm triệu cũng chẳng thấm vào đâu.”
Là như thế thật sao?
Lăng Vi gật đầu một cái, ngước mắt hỏi anh: “Bây giờ anh ta đang ở đâu? Làm sao em mới có thể gặp được anh ta?”
Diệp Đình ngồi xuống cạnh cô, nâng ngón tay lên quấn quấn lọn tóc của cô trên đó, anh hít một hơi bên tai cô, ngửi ngửi, sau đó mới nói: “Anh ta đang thám hiểm bắc cực, đợi vết thương của em lành, anh sẽ dẫn em đi.”
“Hừm… còn phải đợi lâu như vậy?” Lăng Vi nhíu mày, người này biết ba mẹ cô, nói không chừng có thể cũng cấp được một chút đầu mối có ích… hơn nữa, đối với những người có ơn, đáng nhẽ theo lý cô phải đi viếng thăm mới đúng.
Diệp Đình an ủi cô: “Có lẽ mấy ngày nữa anh ta sẽ trở về.”Lăng Vi gật đầu, hỏi anh: “Anh ta là ai vậy? Hiện giờ không thể nói cho em biết sao?”
“Ảnh cũng đã cho em, có bản lĩnh thì em hãy tự mình đi thăm dò.” Thấy cô hơi chu miệng, anh liền giơ tay nhéo cái miệng nhỏ nhắn của cô, cười thần bí: “Người thần bí đương nhiên phải giữ vững sự thần bí.”
“…” Lăng Vi nhíu mày, phồng hai má.
Diệp Đình ôm chặt lấy mặt cô, dùng sức vuốt vuốt mấy cái: “Ngày mai chúng ta sẽ trở về Laroe, phương tiện chữa bệnh bên kia hiện đại hơn ở đây.”
Lúc này, điện thoại của Diệp Đình bỗng reo lên, anh “ừ ừ” hai tiếng, xoa xoa tóc cô: “Các anh em đến tạm biệt, em có gặp một chút không?”
“Gặp! Em thật sự rất thích bọn họ, nhất định phải gặp.”
Diệp Đình vừa cúp điện thoại, đột nhiên Chính Hiền chạy nhanh vào, cô lúng túng nhìn Lăng Vi một chút, lại nhìn sang Diệp Đình.
Diệp Đình đoán rằng chắc cô bé có điều gì đó muốn nói riêng với Lăng Vi, liền đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
“Chị dâu… cứu mạng a…” Mặt Chính Hiền đỏ bừng, lời còn chưa nói ra, đã lúng túng đến mức như muốn độn thổ, lc kỳ quái hỏi cô: “Sao vậy?”
Chính Hiền che bụng… bộ dạng thẹn thùng muốn ૮ɦếƭ, vội vàng nói: “Chị dâu, chị có… có mang cái băng vệ sinh kia hay không? Em đột nhiên đến sớm hơn thời hạn… bọn họ sắp vào đến nơi rồi, em phải làm thế nào đây?”
Lăng Vi đột nhiên cảm giác hơi kinh ngạc, ‘chàng trai nhỏ’ anh tuấn trước mắt lại có… kinh nguyệt… phụt —— tình cảnh thật đẹp đột nhiên có một loại cảm giác như con trai nhà mình sắp sửa nhìn thấy kinh nguyệt vậy.
A… không đúng, thứ sắp đến, chính là ‘dì cả’… của Chính Hiền.
*thanh niên 2b là từ dùng để hình dung mấy người ngốc ngốc, ngố ngố.
Lăng Vi nín cười, vội vàng chỉ chỉ vào chiếc cặp da bên cạnh, nói với Chính Hiền, em thử xem xem trong đó có không?” Chiếc cặp này là đồ dùng hàng ngày bác sĩ Từ mang đến, nhưng không biết có chuẩn bị cái kia hay không…
Chính Hiền cũng không nói nhiều thêm, trực tiếp mở toang chiếc cặp, kéo ra… “Má ơi! Cám ơn trời đất!” Cô xé bao túi, lôi ra một miếng băng vệ sinh, lại lấy một chiếc ***, nhanh chóng lao vào toilet.
Đúng ngay lúc này, Diệp Đình mở cửa bước vào, Quân Dương, Lôi Tuấn, và Tần Sênh cũng vào theo anh. Lăng Vi nhìn chằm chằm chiếc hòm đang mở toang, đột nhiên muốn cười. Túi băng vệ sinh để mở toang hoang thế kia, kẻ ngu cũng biết là chuyện gì đang xảy ra. Cô vội vàng nháy mắt ra dấu với Diệp Đình, Diệp Đình đi đến bên cạnh giường bệnh của cô, nhìn lướt qua trên đất, bình tĩnh dùng chân hất nắp chiếc cặp lại.
Chính Hiền ra khỏi toilet, mặt đỏ bừng như quả cà tím.
Quân Dương nhìn thấy ‘anh chàng’ như vậy, hỏi: “Này, mặt cậu sao lại đỏ như vậy? Có phải cậu trộm đồ của chị dâu không thế?”
“Hả? Không có!” Chính Hiền nhìn chằm chằm Quân Dương, trái tim hoảng sợ đập không ngừng.Quân Dương quan sát ‘cậu’: “Không có? Không đúng! Tôi thấy sắc mặt cậu không đúng! Nào, để tôi kiểm tra một chút!” Nói xong, liền đi đến bên cạnh Chính Hiền, tay chân vụng về muốn sờ sờ túi áo của người ta.
“A… Không có! Thật sự không có! Cậu đừng động vào tôi —— ” Chính Hiền liều mạng tránh, cô nhìn sang phía Lăng Vi, Lăng Vi hấp tấp nói: “Đừng làm ồn, vừa nãy tôi bảo ‘cậu ấy’ đi đổ bình nước tiểu hộ tôi, lại khiến ‘cậu ấy’ ngượng thành như thế…”
“Phụt —— ” Người trong cả căn phòng đều bật cười ha ha.
Quân Dương nhíu mày, đột nhiên lại cảm thấy không đúng chỗ nào, anh ta nhìn chằm chằm Chính Hiền, nói: “Gì? Tiểu tử thúi, cậu lại dùng nước hoa sao? Tại sao tôi lại ngửi thấy hương bạc hà?” Vừa nói, liền túm lấy cổ áo Chính Hiền, dùng sức ngửi ngửi.
Lăng Vi và Chính Hiền hai mắt nhìn nhau, Chính Hiền quẫn đến mức chỉ muốn tìm kẽ hở nào đó để chui xuống, Lăng Vi đỡ trán, thứ mùi kia không phải nước hoa, đó là băng vệ sinh hương ‘bạc hà mát rượi’ mà Chính Hiền vừa mới dùng…
Mặt Chính Hiền đỏ bừng, thật sự muốn ૮ɦếƭ luôn cho rồi, cô hết cách nhìn về phía Lăng Vi nhờ giúp đỡ, Lăng Vi lại nhìn sang Diệp Đình, Diệp Đình vươn tay xốc Quân Dương lên: “Cậu ngửi sai rồi, đó không phải là hương bạc hà, đấy là hương ô mai.”
Lăng Vi và Chính Hiền ORZ cùng nhìn về phía Diệp Đình, rốt cuộc suy nghĩ của ‘ngài’ như thế nào vậy? Hương ô mai… ‘Dì cả’…
Lăng Vi khoát tay với đoàn người, bình tĩnh nói: “Mau ngồi đi, đứng lâu mỏi chân.”Đoàn người biểu cảm khác nhau tạo thành một vòng tròn lớn xung quanh cô, có người ngồi, có người vẫn đứng.
Lăng Vi lảng sang chuyện khác, cô cười cười với Lôi Tuấn đang ngồi: “Lôi Tuấn, không phải cậu đi tham gia hôn lễ sao? Sao đột nhiên lại chạy đến cảng San Vũ?”
“À…” Lôi Tuấn nghẹn lời, đột nhiên linh động nói: “À à… Chuyện này, tham gia hôn lễ trong rồi trở về chứ sao! Đình ca gặp nạn, em phải đến đầu tiên chứ!”
Lăng Vi gật đầu, mị mị cười một tiếng, hỏi anh: “Đi ‘tham gia hôn lễ’ nhất định rất náo nhiệt đúng không? Ảnh đâu?”
Lôi Tuấn: “…”
Lăng Vi mỉm cười: “Không phải cậu nói là có chụp một ít ảnh sao?”
“Khụ khụ —— ” Lôi Tuấn khẽ cười, cũng may anh ta đã sớm có chuẩn bị! Anh rất ‘nghiêm túc’ giơ tay ra, vô cùng tự tin cầm lấy điện thoại đi động, ấn mở mục album ảnh.
“Yo!” Lôi Tuấn đi đến bên cạnh cô, giơ điện thoại di động lên. Lăng Vi nhìn xong, kinh ngạc máy mắt một cái: “Ủa? Thật là trùng hợp! Cô dâu này là bạn học thời đại học của tôi… Sao cô ấy kết hôn mà không báo cho tôi biết nhỉ!”
Lôi Tuấn sửng sốt, chớp mắt một cái: “Người đàn ông kia là bạn học của em, còn vợ cậu ta thì em thật sự không biết.”
“Thế sao?” Lăng Vi kinh ngạc nói: “Người đàn ông này chính là học trưởng của khóa chúng tôi mà, hóa ra cậu cũng học ở đại học Yến Kinh hả?”
“Hả—— ” Lôi Tuấn sững người! Bức ảnh này là do cậu tùy tiện tải trên mạng xuống, không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy!
Đột nhiên, Quân Dương cười ha ha: “Chị dâu gạt cậu đó, còn chưa kịp phản ứng sao? Ai dô… đúng là trêu thanh niên 2b sướng thật…”
“Phụt —— ”
Chính Hiền che miệng, cười đến mức mặt cũng đỏ bừng, còn Lôi Đình đồng tình nhìn anh trai ngốc của cô… thanh niên 2b này… cũng ngốc nghếch quá trời luôn rồi, quỷ thần cũng phải quỳ! Thật đúng là không còn thuốc chữa!
Diệp Đình liếc nhìn Lôi Tuấn: “Chỉ số thông minh đâu?”
Tần Sênh vẻ mặt đồng mình vỗ bả vai Lôi Tuấn một cái.
Kaya hất mái tóc dài của mình một cái, cười đến phong tình: “Ngốc có phúc của người ngốc, tôi đoán, trong tương lai anh sẽ lấy một cô vợ ngốc.”
“…” Lôi Tuấn ORZ quỳ luôn.Lăng Vi nói: “Nhìn gương mặt này của cậu, liền khiến tôi nghĩ đến một loài động vật.”
“Loài gì?” Lôi Tuấn có loại dự cảm xấu…
Lăng Vi nói: “Chính là loài sống dưới nước —— cua đồng!”
“Ha ha ha —— ” Quân Dương cười như bị rút gân: “Biệt hiệu này rất được, về sau cứ gọi nhị ca là cua đồng đi!”
Lăng Vi nhìn bọn họ một lượt, có chút khó hiểu: “Mọi người sắp xếp thứ tự kiểu chi vậy?” Rõ ràng Tần Sênh lớn tuổi hơn Diệp Đình, sao bọn họ lại đều gọi Diệp Đình là lão đại? Thật kỳ quái…
Vừa nhắc đến đề tài này, đoàn người cũng trái phải nhìn nhau, Lăng Vi nhìn về phía Chính Hiền, Chính Hiền thành thật nhất, xấu hổ cười một tiếng: “Mấy người bọn em, chỉ số thông minh tương đương nhau… chỉ có thể dùng vũ lực để giải quyết vấn đề…”
Lăng Vi kinh ngạc: “Diệp Đình là người đánh giỏi nhất trong mọi người sao?”
Quân Dương bĩu môi: “Không phải đã nói rồi sao,… chín người chúng tôi cộng lại cũng không đánh lại một mình anh ấy.”
Lăng Vi che môi cười: “Cơ bắp của Tần Sênh cũng đâu kém!” Nói xong, chỉ thấy Kaya vô cùng phong tao ôm lấy cánh tay Tần Sênh. Tần Sênh lại không hề né tránh.
Đúng lúc đó, Lăng Vi đột nhiên cảm giác được mấy cặp mắt đều đồng loạt quay sang nhìn cô.
Quân Dương cười một tiếng đày tà khí: “Chị dâu… Em nhớ bảo trọng!”Hai chữ ‘bảo trọng’ kia của anh ta, nói vô cùng… đầy hàm ý sâu xa…

Trò chuyện một lúc lâu, cuối cùng Lăng Vi cũng hiểu rõ thứ tự của họ: Diệp Đình không còn thắc mắc gì nữa chính là lão đại, sau đó Lôi Tuấn là lão nhị…
Lăng Vi kỳ quái: “Tần Sênh, một người đàn ông rắn rỏi lại còn là chuyên gia bắn tỉa như cậu rõ ràng là đánh giỏi hơn Lôi Tuấn mà nhỉ?”
Tần Sênh thừa dịp Lôi Tuấn không chú ý đến, len lén nói cho Lăng Vi biết: “Để tiểu Tuấn xếp thứ hai, chính là bởi tính tình cậu ấy tương đối phù hợp…”
“Phụt —— ” trong nháy mắt Lăng Vi liền nghĩ đến câu nói của Quân Dương: ‘trêu chọc thanh niên 2b sướng thật…” Trong lòng cô thầm phỉ nhổ: “Các cậu trêu đùa Lôi Tuấn như thế, thật sự được sao?”
Sau đó, cô liền hiểu rõ, Tần Sênh xếp thứ ba, Lôi Đình là số năm, Quân Dương đứng thứ bảy, Kaya là lão cửu, lão thập là Chính Hiền… Trước mắt mới có vậy, cô còn chưa gặp qua lão tứ, lão lục, lão bát, nghe nói ba người kia có người đi bắc cực, có người đang ở rừng mưa nhiệt đới Amazon, có người đang nghiên cứu làm sao để lên mặt trăng.
Lăng Vi vẫn rất tò mò về ba người kia, thật mong được gặp mặt bọn họ.
Không khí trong phòng bệnh nóng như lửa, những người này, nói chuyện giết thời gian… không thấy tiết tháo đâu nữa cả…
Sau đó nghe thấy Quân Dương không ngừng ‘xỉa xói’ Chính Hiền: “Cậu thử nói xem, một đại lão gia như cậu, lại xếp thứ nhất từ dưới lên, ngay cả Kaya cậu cũng không đánh lại, vậy mà vẫn còn mặt mũi sống tiếp?”
Chính Hiền cũng muốn khóc, Lăng Vi liếc Quân Dương một cái: “Lôi Đình còn đứng trước cậu kia kìa, không phải cậu cũng là lão già rồi sao? Còn có mặt mũi mắng người khác?” Nói xong, cô nghiêng đầu nói với Chính Hiền: “Quân Dương vẫn còn sống được, thì ‘cậu’ sợ cái gì?”
Chính Hiền hận không thể nhào vào trong lòng Lăng Vi khóc lớn một trận: “Chị dâu, chị quả đúng là chị dâu của em ——”
Quân Dương không cam lòng nói: “Tiểu Đình à… Cô không phải được huấn luyện chuyên nghiệp rồi sao… Khụ khụ —— chờ tiểu gia tôi luyện thêm hai năm nữa, lại đấu với cô!”
Lôi Đình vỗ ***: “Tới luôn a! Đừng nói tôi xem thường cậu nhé, với vóc dáng nhỏ nhắn kia, dù là luyện mười năm, chị đây cũng có thể vật ngã được cậu.”
“Phụt —— ” Mấy người cùng cười đến rung trời.
Lăng Vi đỡ trán, tiểu Đình à… Nói nghe ủy mị ghê? Mà một cô gái chưa chồng, cũng không nên nói cái gì mà ‘vật vật vật’ cậu kia, đúng không?
Quân Dương cũng vỗ ***: “Sao nào? Cô muốn thi đọ *** đó hả? Tiểu gia cũng chơi tuốt!” Vừa nói, liền cố ưỡn *** lên hết cỡ.
Lôi Đình lườm anh ta một cái, hai tay khoanh trước ngựa, trợn mắt nhìn Quân Dương, nói: “Tưởng tôi ngu chắc! Chị đây còn lâu mới đấu với cậu, sợ các cậu sẽ phun máu mũi mất!”
“Phụt —— ôi má ơi…” Lăng Vi thật sự không nghĩ tới, Lôi Đình sẽ nói chuyện mạnh bạo đến như vậy!
Lăng Vi che mặt, nhăn nhó, người ta vẫn còn là trẻ con mà, thật sự nghe không hiểu gì hết!
Người ta không quen những người này đâu! Thật sự không quen biết những người này…
Tê… những người này, nói chuyện giết thời gian… đúng là chẳng giữ tiết tháo gì cả…Lăng Vi cười đến đau *** … đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áo, cô biết những người anh em này của Diệp Đình, chính là cố ý tới đùa để giúp cô vui hơn.
Đoàn người hàn huyên đến tận 11 giờ đêm, Tần Sênh nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói với Lăng Vi: “Thập nhất, mai hai người còn phải lên máy bay, tối nay cô và A Đình hãy ngủ sớm một chút đi. Giường bệnh này quá nhỏ, hai người nhớ nhẹ nhàng với nó một chút nhé.”
Phụt —— mấy lời này cô có thể coi như không nghe thấy được không?
“Bọn em đi đây…” Mấy người đều vẫy vẫy tay với cô.
Lăng Vi coi như chấp nhận cái danh hiệu ‘Thập nhất’ này, vẫy vẫy tay với bọn họ
Vừa ra đến trước cửa, Quân Dương lại bát quái nói với cô: “Đúng rồi! Chị dâu, anh quên mất một chuyện! Nói cho em biết, chuyện này vô cùng tức cười!”
Quân Dương còn chưa bắt đầu nói, mà trước tiên chính anh ta đã vỗ bắp đùi mình thật mạnh, cả đoàn người cũng đều vui vẻ.
Quân Dương nói: “Chị dâu, người đứng thứ tám kia, em thử đoán xem cậu ta họ gì?”
Lăng Vi mơ màng nhìn anh ta, Quân Dương lại vừa cười vừa nói: “Ha ha ha… Cậu ta họ Vương! Xếp thứ tám…”
Phụt ha ha —— Rùa đen!
Trời đất… đây không phải chính là truyện cười ngắn sao?Lăng Vi che mặt, Quân Dương vẫn nói tiếp: “Nhất định anh chàng này rất vui khi em gia nhập, chờ ngày nào chúng ta tập trung lại, mười vị trí đầu tiên tùy chị chọn để khiêu chiến, cậu ta nhất định rất hoan nghênh em đấy, chắc chắn rất hi vọng em có thể tùy tiện chiếm luôn vị trí của người nào trước cậu ta, sau đó, cậu ta có thể xếp thứ chín rồi…”
Mấy người đều cười rộ lên: “Em mau nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi đây.”
Lăng Vi vẫy vẫy tay với bọn họ, tiễn bọn họ đi hết, phòng bệnh nháy mắt đã trở nên yên tĩnh.
Diệp Đình đi ra ngoài tiễn bọn họ, Lăng Vi từ từ nằm xuống ngủ. Cô thật sự quá mệt nhọc, mấy ngày hôm nay đúng là giày vò cô như rớt mất nửa cái mạng.
Đầu óc cô quay cuồng, vừa muốn ngủ một chút, liền nghe thấy tiếng mở cửa ‘ken két’…
Lăng Vi cho là Diệp Đình tiễn khách xong quay về, nên không để ý đến.
Đột nhiên, có mấy bóng người cao lớn vọt đến trước mặt cô, có kẻ kéo chiếc ga trải giường len, một bàn tay to bịt chặt lấy miệng cô, một tay khác thì giữ chặt hai cánh tay cô.
“Mang đi!”
“Ư Ư…” Lăng Vi hoảng sợ mở to hai mắt, hai tay hai chân liều mạng giãy dụa, đạp đá lung tung loạn xạ! Chân cô vẫn còn đang bó thạch cao, lúc bị lôi trên mặt đất, đau đến mức khiến cho thống khổ rên lên một tiếng, trên trán tất cả đều là mồ hôi hột.
“Đàng hoàng một chút! Còn giãy nữa là ông đây phế ૮ɦếƭ cô!” Một gã đàn ông cường tráng giữ chặt lấy cô.
Lăng Vi đau chân, đau đến mức cô cắn chặt răng run rẩy ——
Cô cứ run như thế, muốn cúi người xuống xoa chân.
Gã đàn ông kia lại đột nhiên dùng sức, bẻ ngoặt cánh tay cô về phía sau: “Á—— ” đau quá!! Cánh tay của Lăng Vi như bị tháo khớp!
“Á…” Lăng Vi bị bẻ ngoặt cánh tay, thống khổ kêu lên. Cô đau đến mức mồ hôi nhễ nhại, cả người cứ run lên cầm cập… Trong lòng cô lúc này chỉ muốn mắng chửi thật ro! Mấy hôm nay là ngày tai ương đổ máu sao? Chuyện bến cảng bị đột kích mới vừa ngừng, hơn nửa đêm lại đến chuyện này! Có phải đây là người của Paul – Louis Tư? Hôm nay Diệp Đình chiếm mất địa bàn của lão ta, lão bị thua thiệt nhiều, cho nên quyết đánh đến cùng, sai người đi bắt cô?
Cô đau đến mức sắp sửa bất tỉnh, dưới tình thế cấp bách liền ấn mạnh lên chiếc nhẫn kim cương, thống khổ kêu lên một tiếng, sau đó liền nghe thấy trong hành lang truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
“Rầm —— ” Đột nhiên có người đạp toang cửa phòng.
“Thả cô ấy ra!” Giọng nói lạnh lẽo như băng!
Lăng Vi nhịn đau ngẩng đầu lên, chỉ thấy Diệp Đình xuất hiện như thần ma vậy, cả người anh toàn là sát khí!
Hai tròng mắt đen nhíu chặt một cách hung ác, trong đó hiện lên một loại sát khí cuồng bạo ngoan tuyệt ——
Khí thé của anh mạnh mẽ! Sóng dữ quanh thân tựa như có thể hủy trời diệt đất! Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, khiế bầu không khí xung quanh như bị đóng băng suốt mười dặm!
S***g trong tay anh giơ lên, ngoài cửa, đột nhiên lại có bốn người đeo mặt nạ khác, sau đó Lôi Tuấn, Tần Sênh, Quân Dương, Kaya, Lôi Đình, Chính Hiền cũng đều tay cầm S***g nối đuôi nhau chạy vào phòng…Sau lưng Diệp Đình còn có mười mấy người mặc âu phục màu đen, dáng người cường tráng, tay cũng đang giơ VK. Một căn phòng bệnh bình thường khá rộng rãi, ngay lập tức liền có vẻ chật chội.
“Tìm…૮ɦếƭ!” Khuôn mặt Diệp Đình lộ ra sát khí! Giọng nói băng lạnh đến cùng cực! Họng S***g đen thui trong tay anh đang chỉ thẳng vào đầu của kẻ đối diện, gã này đang P0'p chặt cổ Lăng Vi, một tay khác thì cầm S***g chĩa thẳng vào thái dương của Lăng Vi.
“Không muốn ૮ɦếƭ, thì buông cô ấy ra!”
Gã kia không chút sợ hãi, cười lạnh một tiếng, nói: “Mày bảo tao buông, thì tao phải buông chắc? Đừng quên, người vẫn đang ở trong tay bọn tao.” Gã hung ác cười một tiếng, kéo Lăng Vi đến bên cửa sổ, gã hất cằm ra bên ngoài, tỏ vẻ bảo Diệp Đình hãy nhìn ra đó, gã cười âm u: “Nếu chúng tao đã dám đến bắt người, đương nhiên là đã có chuẩn bị. Bên ngoài có mấy chục người mai phục, chúng ta so một lần, xem tốc độ S***g của ai nhanh hơn! So một lần! Xem đạn ai nhiều hơn!” Gã vừa nói, liền kéo Lăng Vi đến bên cửa sổ.
“Xoạch xoạch xoạch…” Bên ngoài có một chiếc máy bay trực thăng đang đứng im giữa không trung.
Bầu không khí căng thẳng đến mức khiến mọi người nghẹt thở, không một ai dám hành động thiếu suy nghĩ!
S***g của kẻ kia chĩa thẳng vào thái dương của Lăng Vi, họng S***g lạnh lẽo như băng, mặc dù Lăng Vi đau đến run lẩy bẩy, nhưng trong lòng lại vô cùng bình tĩnh. Cô ngước mắt nhìn chằm chằm Diệp Đình, hi vọng anh hiểu được suy nghĩ của cô, lúc này bọn họ phải phối hợp với nhau thật ăn ý!
“Mang cô ta đi —— ” Có thể thấy được Lăng Vi sắp sửa bị những người này ép mang lên máy bay trực thăng.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình chăm chú, Diệp Đình cũng nhìn cô không rời!Lăng Vi chợt cúi đầu ——
“Pằng—— ” Đột nhiên một tiếng S***g nổ vang! Lăng Vi ngẩng đầu lên, chỉ thấy họng S***g của Diệp Đình bốc khói, cô nghe thấy tiếng ‘pằng’ kia sát gần bên tai!
Kẻ đang giữ chặt lấy cô hét lên một tiếng thảm thiết, cái tay đang cầm S***g của anh ta bị trúng đạn, máu tươi đang trào ra ngoài qua vết đạn.
Trong nháy mắt, mấy người Tần Sênh, Quân Dương bị sợ đến choáng váng! Hai người họ lại dám chơi như vậy? S***g của kẻ kia còn đang chĩa thẳng vào đầu Lăng Vi!
Diệp Đình và Lăng Vi… hai người họ thật sự không phải là người! Đến thần tiên cũng không dám lấy mạng sống của mình ra đùa như thế!
“Pằng Pằng Pằng—— ” Bên tai lại truyền đến một loạt tiếng S***g nổ. Lôi Tuấn giơ S***g bắn trúng mấy kẻ đứng đằng sau Lăng Vi, mấy kẻ kia nhanh chóng ngã xuống đất ***.
Lăng Vi bị ném trên mặt thảm, ‘Ư…” Thật là đau ——
Cánh tay cô bị trật khớp, chân cũng vô cùng đau đớn, Diệp Đình vội vàng lao đến chỗ cô, nhưng đúng lúc này có một loạt đạn từ bên ngoài bắn đến, điên cuồng nhắm thẳng về phía Diệp Đình: “Pằng Pằng Pằng Pằng” một trận tiếng động vang lên liên tiếp, Diệp Đình nhanh chóng xoay người né tránh. Lăng Vi cắn chặt răng, gắng sức lăn mình đến phía sau một chiếc ghế salon.
Xung quanh toàn những tiếng ‘pằng pằng đoàng đoàng’, rồi lại ‘rào rào’ những âm thanh đinh tai nhức óc bắn vỡ mấy tấm cửa kính.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc